Thư Tình - Ngư Sương

Chương 255

Tần Tranh, Vân An cùng mọi người ở quê tròn một tuần. Khi trở về Lâm Bình, vì Vân An phải lên trường sớm nên sau khi đưa Tần Tranh về nhà, nàng liền lên Thượng Kinh trước. Tần Tranh thì ở lại Lâm Bình thêm vài ngày, ngày nào cũng đi chơi với Khương Nhược Ninh.

 

Thời Tuế bị mẹ cô ấy dẫn đi nước ngoài theo điều kiện đã thỏa thuận từ trước. Diệp Dư và Chu Nguyệt Thanh cũng cùng Vân An trở về Thượng Kinh.

 

Thế nên chỉ còn lại Tần Tranh và Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh dẫn Tần Tranh đi xem phim, ăn cơm, uống cà phê, còn khoe mẽ trong nhóm chat:【Hôm nay lại hẹn hò với Tranh Tranh nè.】

 

Vân An đọc tin nhắn mà ngứa cả răng.

 

Nàng rất muốn chặn luôn Khương Nhược Ninh.

 

Nhưng cũng thích ngắm nhìn Tần Tranh qua ống kính của cô ấy.

 

Tự do, phóng khoáng, cười tươi rạng rỡ.

 

Buổi tối khi hai người gọi video, Tần Tranh đang nằm trên giường tập thể dục. Vân An khó hiểu: "Cậu có mập đâu?"

 

"Sao mà không mập chứ!" Tần Tranh véo phần bụng dưới của mình: "Cậu nhìn đi, mới về nhà cậu có một chuyến thôi mà biết mình tăng bao nhiêu không? Hai ký! Hai ký lô đó!"

 

Cũng chẳng phải mình Tần Tranh tăng cân.

 

Quê của Vân An chuộng các món nhiều tinh bột, ở bên đó ăn uống thả cửa xong, ai nấy trở về đều phải giảm cân.

 

Khương Nhược Ninh tăng ba ký, cô ấy than trời: "Mẹ mình kêu là mình tròn vo."

 

Ba ký.

 

Đối với một Khương Nhược Ninh luôn nghiêm khắc với vóc dáng ở kiếp trước mà nói, đúng là đã tròn lên một vòng thật.

 

Tuy nhiên, cô ấy của hiện tại muốn ăn là ăn, chẳng kiêng khem chút nào. Tần Tranh cũng thích nhìn nét mặt hạnh phúc, đôi mắt híp lại khi ăn của Khương Nhược Ninh, cảm giác như đang bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước. Mỗi lần Tần Tranh nhìn chằm chằm như vậy, Khương Nhược Ninh lại xua tay trước mặt cô: "Nè! Đừng có mà thay lòng đổi dạ rồi yêu mình đó nha!"

 

Đúng là đồ tự luyến!

 

Nhớ đến câu nói đó của Khương Nhược Ninh, Tần Tranh không nhịn được mà bật cười.

 

Cách một màn hình, Vân An muốn đưa tay véo má cô.

 

Đang gọi video với nàng mà lại đi nghĩ đến người con gái khác.

 

Tần Tranh phì cười: "Người con gái khác cái gì chứ, là Nhược Ninh mà!"

 

"Khương Nhược Ninh thì sao? Ngoài mình ra thì đều là người khác hết." Vân An lầm bầm không vui, nét mặt lộ rõ vẻ dỗi hờn. Tần Tranh thấy nàng ghen với cả Khương Nhược Ninh thì lắc đầu: "Vân An, cậu tiêu đời rồi."

 

Vân An ngước mắt lên.

 

Tần Tranh nói: "Cậu đã hoàn toàn bị mình mê hoặc rồi."

 

Vân An không những không xấu hổ mà còn hùng hồn đáp: "Giờ cậu mới phát hiện ra sao?"

 

Tần Tranh bị ánh mắt nóng bỏng của nàng làm ngượng ngùng, mặt đỏ lên.

 

Cô lảng sang chuyện khác: "Dạo này dì cậu với dì Mạc sao rồi?"

 

Vân An nghĩ ngợi một chút rồi cười thầm.

 

Tần Tranh: "Cười cái gì vậy?"

 

Vân An kể: "Chiều nay lúc sang chỗ dì, mình thấy dì ấy đang tìm nhà hàng."

 

Tần Tranh: "Tìm nhà hàng?"

 

Vân An giải thích: "Chẳng phải hai hôm nữa là Valentine sao, dì nói muốn hẹn dì Mạc đến một nhà hàng nào đó có gu để dùng bữa."

 

"Chậc." Tần Tranh nhìn Vân An: "Sao mình cứ thấy khó tin thế nào ấy nhỉ?"

 

Vân An nhìn cô: "Thật mà."

 

Mặc dù trước khi chuyện này xảy ra, chính nàng cũng không tin dì của mình lại chủ động tìm nhà hàng, kiếm tìm sự lãng mạn.

 

Đây quả là chuyện không tưởng.

 

Dì còn lén hỏi nàng xem Mạc Tang Du sẽ thích quà gì.

 

Tần Tranh: "Chi bằng dì gói bản thân lại tặng cho dì Mạc đi, mình đảm bảo dì Mạc sẽ thích mê."

 

Vân An gật đầu: "Vậy còn mình?"

 

Tần Tranh nhìn nàng: "Cậu thì sao?"

 

Vân An: "Mình tặng bản thân mình cho cậu, cậu thích không?"

 

Tần Tranh nghĩ ngợi một lúc rồi đỏ mặt.

 

Cô lí nhí: "Cậu không được làm vậy!"

 

Vân An không phục: "Tại sao?"

 

Tần Tranh: "Đây là món quà mình nghĩ ra, cậu không được dùng lại."

 

Vân An nín thinh, nghẹn lời.

 

Tần Tranh thấy vẻ mặt ấm ức của nàng thì khẽ nhếch môi cười. Nhớ tới chủ đề quà tặng mà hai người vừa nhắc đến, Tần Tranh đi chân trần xuống sàn, bước tới trước vali rồi ngồi xổm xuống. Cô không cầm theo điện thoại nên Vân An chỉ nhìn thấy cái giường trống không, nàng gọi: "Tranh Tranh?"

 

Tần Tranh bận rộn ngẩng đầu khỏi vali.

 

Không có?

 

Sao lại không có nhỉ?

 

Cô nhớ trước khi về quê Vân An, cô đã đặc biệt giấu nó ở đây, định bụng lúc ở quê sẽ tặng quà Tết cho nàng, chỉ là sau đó mải chơi quá nên quên béng mất.

 

Vân An đợi mãi không thấy động tĩnh gì, không kiềm được gọi: "Tranh Tranh?"

 

Tần Tranh quay lại giường cầm điện thoại đặt sang một bên, rồi tiếp tục lục lọi trong vali.

 

Vân An thấy hành động của cô, bèn hỏi: "Cậu tìm gì à?"

 

Tần Tranh: "Quà Tết."

 

Vân An: "Hả?"

 

Tần Tranh: "Món quà năm mới mình định tặng cậu, giờ tìm không thấy đâu nữa."

 

Chẳng lẽ nằm ở căn nhà dưới quê rồi?

 

Tần Tranh ngẩn người.

 

Vân An hỏi: "Thư tình cậu viết cho mình đó hả?"

 

Tần Tranh: "Thư tình cái gì, đó là nhật ký của mình, mình—"

 

Cô chợt bừng tỉnh: "Sao cậu biết?"

 

Vân An nói: "Đang ở chỗ của mình nè."

 

Tần Tranh: "Hả?"

 

Vân An: "Chẳng phải lần trước cậu bảo tặng mình làm quà mừng Tết sao?"

 

Tần Tranh: "Mình còn chưa lấy ra mà."

 

Cô hỏi Vân An: "Cậu lấy đi lúc nào thế?"

 

Vân An nhớ lại: "Tối hôm đó."

 

Trước khi ra ngoài gặp Thời Tuế, nhớ lại lời Tần Tranh nói nên Vân An có liếc qua vali một chút. Nàng không lục lọi lung tung, nhưng cái phong bì màu hồng to đùng gói ghém kỹ càng ấy quá nổi bật, bên trên còn viết tên nàng, nét chữ thanh tú xinh đẹp, nàng nhìn một cái là nhận ra chữ của Tần Tranh ngay.

 

Mấy ngày đó, lúc nào nàng cũng dính lấy Tần Tranh, không có thời gian xem kỹ, mãi đến khi về Thượng Kinh nàng mới lấy ra.

 

Mặt Tần Tranh đỏ bừng: "Cậu thấy hết rồi à?"

 

Vân An: "Thấy hết rồi, có muốn mình đọc cho cậu nghe không?"

 

Tần Tranh hét lên một tiếng, hận không thể b*p ch*t Vân An!

 

Ngoài cửa, Tần Quế Lan gõ cửa thùm thụp, gọi: "Tranh Tranh?"

 

Tần Tranh bị sặc nước bọt, nghẹn một cái: "Dạ mẹ."

 

Tần Quế Lan hỏi: "Sao vậy con?"

 

Tần Tranh nói: "Dạ không có gì, con vừa thấy con thằn lằn trên cửa sổ."

 

Tần Quế Lan: "Trời lạnh thế này mà có thằn lằn sao?"

 

Tần Tranh chớp mắt, nói: "Cũng có thể là con nhìn nhầm."

 

Lúc này Tần Quế Lan mới yên tâm: "Đừng thức khuya, mau ngủ đi!"

 

Tần Tranh "Dạ" một tiếng.

 

Nghe tiếng bước chân Tần Quế Lan rời đi, Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi với Vân An: "Cậu không được đọc trộm!"

 

Vân An nói: "Không phải là tặng cho mình sao?"

 

Tần Tranh: "Thì, thì cũng không được đọc."

 

Cô bắt đầu ngang ngược, trừng mắt nhìn Vân An. Vân An gật đầu: "Được rồi, mình không đọc."

 

Thấy nàng ngoan như vậy, cơn xấu hổ của Tần Tranh cũng vơi đi nhiều, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn hồng hồng. Qua màn hình video, dáng vẻ ấy càng thêm rõ nét. Vân An nhìn cô si mê, ánh mắt nóng bỏng trực diện khiến Tần Tranh chỉ hận không thể mặt đối mặt, bịt mắt nàng lại.

 

Vân An hồi lâu không nghe thấy tiếng Tần Tranh, hoàn hồn lại thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Vân An đưa tay chạm lên má: "Cậu nhìn gì vậy?"

 

Tần Tranh: "Vân An."

 

Cô bỗng dưng nói một câu: "Cậu thật sự rất thích mình."

 

Vân An bật cười thành tiếng: "Ừm, mình thật sự rất thích cậu."

 

Rất thích, rất thích.

 

Thích đến mức không từ ngữ nào diễn tả nổi.

 

Hai người cứ thế thủ thỉ qua màn hình cho đến khi Tần Tranh ngủ thiếp đi.

 

Nhìn gương mặt say ngủ của cô, Vân An mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Valentine này cô có đến Thượng Kinh hay không.

 

Valentine rất gần với Tết Nguyên Đán, Tần Tranh vốn định tới quê Vân An một tuần rồi ở nhà nốt những ngày còn lại, nhưng Tần Quế Lan lại đăng ký một tour du lịch, muốn tranh thủ mấy ngày cuối kỳ nghỉ Tết để đi chơi. Hết cách, Tần Tranh đành phải quay lại Thượng Kinh sớm hơn.

 

Khương Cầm biết cô đi sớm, liền dứt khoát thu dọn đồ đạc cho Khương Nhược Ninh, bắt cô ấy đi theo cô.

 

Bà mà biết lần này Tần Tranh đi sớm là để đến chỗ Vân An, chắc có chết cũng không để Khương Nhược Ninh đi theo.

 

Khương Nhược Ninh đang hí hửng thì bị Tần Tranh dội cho một gáo nước lạnh: "Cậu vui cái gì, Thời Tuế vẫn chưa về nước mà."

 

Cô ấy mới vỡ lẽ: "Ừ ha, cậu ấy vẫn còn ở nước ngoài."

 

Tần Tranh nhìn cái vẻ ngây ngô chậm tiêu của bạn mình mà không nhịn được cười.

 

Khương Nhược Ninh xua tay: "Thôi kệ thôi kệ, cứ sang đó trước đã."

 

Tần Tranh hỏi: "Thế cậu sang chỗ Vân An với mình không?"

 

"Mình không thèm làm bóng đèn đâu ha." Khương Nhược Ninh nói: "Mình qua nhà Thời Tuế dọn dẹp trước, ăn Tết xong không biết ở đó có đóng bụi không nữa."

 

Tần Tranh khen cô ấy: "Hiền thục ghê ta."

 

"Đương nhiên rồi." Khương Nhược Ninh: "Cậu không sống chung với mình là tổn thất của cậu."

 

Tần Tranh bật cười.

 

Ai bảo là không chứ.

 

Các cô đã từng sống chung trong một căn nhà thuê, nương tựa vào nhau suốt một thời gian dài đằng đẵng.

 

Khương Nhược Ninh bị ánh mắt của cô làm cho nổi da gà, kêu lên: "Yêu mình thật á hả?"

 

Tần Tranh: "Biến đi!"

 

Khương Nhược Ninh cười hì hì, vừa xuống máy bay là biến đi ngay.

 

Thấy Khương Nhược Ninh bắt taxi rời sân bay, Tần Tranh cũng gọi xe để đi tìm Vân An. Trước khi đến cô không báo cho Vân An biết, muốn dành cho nàng một bất ngờ.

 

Trường của Vân An cho sinh viên quay lại sớm nên đã bắt đầu vào học. Lúc Tần Tranh đến trước căn nhà Vân An thuê, bên trong im ắng không một tiếng động. Tần Tranh lấy chìa khóa mở cửa, kéo vali bước vào. Nửa tiếng trước cô nhắn tin hỏi Vân An đang làm gì, lúc vào đến cửa mới nhận được tin nhắn trả lời:【Vừa tan học, cậu đang làm gì đấy?】

 

Tần Tranh:【Dọn đồ.】

 

Vân An:【Chuẩn bị đến Thượng Kinh rồi hả?】

 

Tần Tranh:【Ừm~】

 

Cô còn thêm một dấu ngã đầy khiêu khích.

 

Vân An cúi đầu, ý cười tràn ra nơi đáy mắt. Bên cạnh, Cừ Lạc Lạc thốt lên: "Đại thần, động cơ gây án cậu đã phân tích ra chưa?"

 

Vân An nghiêng đầu nhìn sang laptop của Cừ Lạc Lạc, là bài tập giáo sư giao hôm qua. Nàng thu lại nụ cười, thảo luận cùng cô ấy. Cừ Lạc Lạc quan sát sắc mặt nàng rồi hỏi: "Mới nhắn tin với Tranh Tranh hả?"

 

Hồi Tần Tranh xuất viện, Vân An thường dẫn Tần Tranh đến quán ăn tư gia của Cừ Lạc Lạc, cộng thêm mối quan hệ với Chu Nguyệt Thanh nên Cừ Lạc Lạc và Tần Tranh cũng khá thân thiết. Cừ Lạc Lạc còn từng cam đoan với Tần Tranh: "Mình sẽ báo cáo trung thực mọi lịch trình của Vân An ở trường! Xin lãnh đạo cứ yên tâm."

 

Làm Tần Tranh cười ngất.

 

Nghe cô ấy nhắc đến Tần Tranh, Vân An gật đầu.

 

Cừ Lạc Lạc: "Bao giờ Tranh Tranh quay lại trường thế? Sắp Valentine rồi, không có kế hoạch gì à?"

 

Vân An nói: "Cậu ấy chưa về Thượng Kinh."

 

Cừ Lạc Lạc tiếc nuối: "Tiếc nhỉ."

 

Vân An rũ mắt, nhắn lại cho Tần Tranh:【Vậy mình vào học trước nha, lát nói chuyện sau.】

 

Tần Tranh trả lời rất nhanh:【OK.】

 

Nhắn xong, Tần Tranh đứng dậy đi loanh quanh trong phòng. Phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, không khác gì mỗi ngày nhìn thấy qua video. Ngoài ban công có treo hai bộ quần áo đã giặt, Tần Tranh ngắm nghía một hồi rồi về phòng định lấy đồ ngủ đi tắm. Vừa nghiêng đầu, cô thấy trên bàn đặt rất nhiều giấy viết thư, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng!

 

Là thư cô viết!

 

Trong phòng không có ai nhưng cảm giác xấu hổ vẫn dâng trào. Tần Tranh rảo bước đến trước bàn, cúi đầu định thu dọn thì phát hiện nét chữ trên giấy không phải là của mình.

 

Là chữ của Vân An.

 

Tần Tranh cầm một tờ trong đó lên, loại giấy viết thư y hệt loại cô từng mua, nhưng nội dung lại do Vân An viết.

 

Nàng viết rất nhiều.

 

Nhiều hơn cả những gì Tần Tranh viết.

 

Tần Tranh nhìn tờ giấy trên tay.

 

【Ngày 20 tháng 3, trời nắng.

 

Hôm nay tâm trạng Tranh Tranh không tốt lắm. Lúc mua đồ ăn sáng, Tranh Tranh bị người ta va phải, người kia không những không xin lỗi mà còn mắng cậu ấy đi đứng không có mắt. Tranh Tranh không biết mắng lại, mặt đỏ bừng vì tức, cậu ấy rất giận, rất khó chịu, còn mình thì lại chẳng thể an ủi cậu ấy.

 

Mình cũng rất khó chịu.

 

Buổi chiều, Tranh Tranh cứ nhìn điện thoại suốt để cập nhật dự báo thời tiết. Cậu ấy đang đợi mưa sao?

 

Mình cũng đang đợi.

 

Mình đang đợi Tranh Tranh nhớ đến mình.】

 

Ngón tay Tần Tranh siết chặt lấy tờ giấy viết thư.

 

Hồi lâu sau, cô cúi đầu lật giở những tờ khác.

 

【Ngày 26 tháng 4, trời âm u...】

 

【Ngày 1 tháng 5, trời nắng...】

 

【Ngày 8 tháng 5, trời mưa...】

 

Tần Tranh không biết mình đã đọc bao lâu, cũng không biết đã ngồi đó bao lâu. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô mới ngẩng đầu nhìn ra. Vân An bước vào, nhìn thấy chiếc vali thì ngẩn người, sau đó reo lên vui sướng: "Tranh Tranh!"

 

Nàng mừng rỡ chạy vào phòng, thấy Tần Tranh đang ngồi bên mép bàn, đôi mắt đỏ hoe, mí mắt dường như hơi sưng lên. Nàng hơi khựng lại: "Cậu sao thế..."

 

Tần Tranh nắm chặt tờ giấy viết thư, cô bật dậy, lao nhanh về phía Vân An, sà vào lòng nàng.

 

Bị cô va phải, Vân An loạng choạng lùi lại một bước, lưng tựa vào cửa mới đứng vững. Nhìn thấy tờ giấy viết thư Tần Tranh đang cầm, nàng nói: "Cậu đọc hết rồi à?"

 

Nàng còn đang tính đóng thành quà để tặng Tần Tranh.

 

Tần Tranh rúc vào lòng nàng, giọng lí ní: "Ừm, cậu viết lúc nào vậy?"

 

Vân An đáp: "Lúc ở quê."

 

Khi đọc những lá thư của Tần Tranh, nàng liền bắt đầu "hồi âm". Mỗi đêm, đợi Tần Tranh chìm vào giấc ngủ, nhìn gương mặt an yên của cô, nàng lại nhớ về những chuyện tưởng như đã bị mình lãng quên.

 

Tần Tranh: "Mình đọc xong hết rồi."

 

Vân An ôm lấy cô: "Ừm."

 

Tần Tranh: "Trí nhớ cậu tốt thật đấy."

 

Hóa ra từng chuyện xảy ra với cô, chuyện vui, chuyện buồn, đều có người giúp cô ghi nhớ hết.

 

Vân An nói: "Cũng khá tốt."

 

Tần Tranh: "Còn nhớ cả chuyện ghen tuông nữa cơ."

 

Vân An cười khàn, định nói gì đó thì Tần Tranh đã ngước mắt, hôn lên đôi môi mỏng đang hé mở của nàng. Cánh môi Vân An khẽ tách ra, đầu lưỡi Tần Tranh đã linh hoạt luồn vào, len lỏi vào tận trái tim nàng mà bơi lội, khuấy động, nhóm lửa.

 

Tần Tranh bỏ tờ giấy xuống, vòng hai tay ôm lấy Vân An, nhìn nàng rồi nói: "Vân An, mình muốn cậu."

 

Ngay khoảnh khắc cô dứt lời, Vân An đã nghiêng người tới gần, đôi tay đang bận rộn của cô bị nàng nhẹ nhàng giữ lại. Cô nhìn Vân An cởi bỏ áo phông, quần jeans, đồ lót... Nhìn Vân An một lần nữa mang theo ngọn lửa nóng rực lại gần mình, cúi xuống thì thầm bên tai: "Tranh Tranh, muốn mình tự làm sao?"

 

Mọi lý trí của Tần Tranh đều sụp đổ, cô tung tấm chăn mỏng lên, cuốn chặt lấy hai người.

 

Một lúc sau, mép chăn bị đẩy ra cùng với quần áo của Tần Tranh, còn có nửa cái đầu của cô lộ ra ngoài.

 

Vân An vẫn còn hỏi: "Di chuyển thế này được không?"

 

Mặt Tần Tranh đỏ lựng, vừa định trả lời thì bất ngờ bị đâm một cái. Cô kêu lên, rồi bị Vân An kéo về trong chăn.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân An: Cậu thích món quà này không?

 

Tần Tranh: Nói sao nhỉ, chính là...chính là...nhẹ chút đi!

 

Vân An: Vậy cậu có thích không?

 

Tần Tranh: Không biết, không muốn nói chuyện với cậu nữa!

 

Vân An: Vậy thì "làm" tiếp nhé.

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment