Thư Tình - Ngư Sương

Chương 256

Sau khi chuyện tình cảm của Vân An được công khai ở trường, lời chúc phúc lấn át hẳn những lời xì xào bàn tán. Tần Tranh biết chuyện thì vui lắm: "Mình còn tưởng ở trường, cậu có nhiều người theo đuổi lắm chứ."

 

Vân An cười: "Chính vì nhiều người theo đuổi nên mới có nhiều lời chúc phúc đấy."

 

Tần Tranh ngơ ngác: "Hả?"

 

Nhưng rồi cô cũng vỡ lẽ.

 

Có một người thích Vân An, tức là có một người thất tình, vậy thì những người khác lại có thêm cơ hội để theo đuổi.

 

Thảo nào mà lắm lời chúc phúc thế.

 

Tần Tranh chọc vào má nàng: "Đồ tự luyến."

 

Vân An vòng tay ôm Tần Tranh vào lòng, nhìn tờ giấy viết thư trên tay cô. Đó là thư hồi âm của nàng.

 

Là thư hồi âm cho nhật ký của Tần Tranh.

 

Bị Tần Tranh đọc được, Vân An chẳng hề ngượng; trái lại, thỉnh thoảng chính Tần Tranh tự xem mà còn xấu hổ. Khi nàng nấu cơm, Tần Tranh cứ liên tục liếc nhìn. Có vài lần nàng nấu không nổi nữa, phải quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.

 

Thế là bị Tần Tranh đẩy vào bếp.

 

Lúc Khương Nhược Ninh gọi điện tới, Tần Tranh đang ăn trái cây Vân An gọt sẵn. Cô gắp một quả nho nhét vào miệng, chua chua ngọt ngọt.

 

Kèm theo đó là tiếng than thở của Khương Nhược Ninh: "Sao dọn vệ sinh mệt thế này? Mình chịu hết nổi rồi, không muốn làm nữa đâu!"

 

Tần Tranh nói: "Vậy cậu qua chỗ mình đi."

 

Vừa dứt lời, bắp chân cô bị người ta véo một cái. Tần Tranh nhướng mày, thấy Vân An đang rũ mắt, ánh nhìn rơi trên bắp chân cô.

 

Vùng da thịt bị nàng nhìn chằm chằm hơi nóng lên.

 

Tần Tranh muốn rụt chân lại.

 

Nhưng lại bị Vân An nắm lấy cổ chân.

 

Tần Tranh nói: "Qua chỗ mình đi, ngay bây giờ luôn."

 

Khương Nhược Ninh cau mày: "Cậu sao vậy, cãi nhau với Vân An hả?"

 

Tần Tranh nghẹn lời: "Không có."

 

"Không cãi nhau thì cậu nhiệt tình kêu mình qua đó làm gì?" Khương Nhược Ninh nói: "Để mấy cậu hưởng thụ thế giới riêng của hai người không tốt hơn à?"

 

Không tốt chút nào!

 

Tần Tranh suýt nữa thì buột miệng nói ra.

 

Cô cảm nhận được lực đạo Vân An n*n b*p bắp chân mình đã thay đổi, từ sự từ tốn ban nãy, chuyển sang lúc sâu lúc nông.

 

Tần Tranh vội rụt chân về.

 

Nhưng lại bị Vân An nhanh tay giữ chặt. Hai người giằng co, Tần Tranh bị ấn đau nên kêu lên một tiếng.

 

Khương Nhược Ninh hỏi: "Sao vậy?"

 

Tần Tranh: "Không sao."

 

Khương Nhược Ninh: "Thật không đó?"

 

Cô ấy rảnh rỗi quá rồi.

 

Hóa ra Khương Nhược Ninh cũng thích hỏi tới cùng như vậy.

 

Tần Tranh bất đắc dĩ: "Vừa nãy Vân An mát-xa cho mình mà ấn đau quá."

 

Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng: "Ấn chỗ nào vậy?"

 

"Chân! Chân chứ đâu!" Tần Tranh bực dọc: "Còn chỗ nào được nữa?"

 

Khương Nhược Ninh: "Mình có biết đâu, chỗ cậu ấy 'ấn' được thì nhiều lắm."

 

Tần Tranh nghiến răng: "Khương Nhược Ninh!"

 

"Làm gì căng?" Khương Nhược Ninh cười cợt: "Mới vậy đã ngại rồi hả? Mình còn tưởng mấy hôm nay cậu ở cùng Vân An thì phải như củi khô gặp lửa, mây mưa quấn quýt rồi chứ!"

 

Tần Tranh hít sâu, từ tốn nói: "Mình đang mở loa ngoài."

 

Đầu dây bên kia, Khương Nhược Ninh "Ực" một tiếng rồi im bặt.

 

Tần Tranh: "Câm rồi à?"

 

Khương Nhược Ninh lí nhí: "Sao cậu chơi ác thế?"

 

Đến lượt Tần Tranh hả hê, bật cười thành tiếng, Vân An thì nhìn cô với vẻ khó hiểu. Tần Tranh đang vui, liền chủ động nhét bắp chân vào lòng bàn tay Vân An, ra hiệu cho nàng tiếp tục.

 

Vân An luồn một tay vào trong ống quần ngủ của cô.

 

Tần Tranh sợ tới nỗi tê cả da đầu, lập tức cúp máy!

 

Vân An liếc nhìn cô: "Nói gì vậy?"

 

Tần Tranh nhún vai: "Không có gì."

 

Ngón tay Vân An dùng lực. Tần Tranh co người ra sau, nhưng lưng đã chạm vào thành ghế sô pha, cô căn bản chẳng còn đường lui nữa, đành trơ mắt nhìn ngón tay Vân An leo lên da thịt mình.

 

Bên trong.

 

Trên da thịt.

 

Tần Tranh hít một hơi, ấn tay Vân An qua lớp quần ngủ, bảo: "Đừng động đậy."

 

Vân An nhìn cô.

 

Người Tần Tranh cứng đờ, cô vỗ mấy cái vào cánh tay Vân An, rồi bất thình lình nhảy xuống khỏi ghế sô pha, dép cũng không kịp xỏ mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

 

Một lát sau, Tần Tranh hỏi nàng: "Cậu để băng vệ sinh ở đâu đó?"

 

Vân An nhớ ra: "Ở ngăn dưới hộc tủ ấy."

 

Tần Tranh kéo ngăn dưới ra, quả nhiên thấy một gói, nhưng chỉ còn lại đúng một miếng.

 

Cô đi ra ngoài.

 

Vân An nói: "Chẳng phải ngày 20 mới đến sao?"

 

Tần Tranh đáp: "Đến sớm không được à? Thưởng cho cậu đấy."

 

Vân An nhìn đôi mắt cong cong của cô: "Thưởng cho mình?"

 

"Đúng rồi, thưởng cho cậu được nghỉ ngơi." Tần Tranh nói: "Sao? Không vui hả?"

 

Vân An khó mà nói là vui được, nhưng rõ ràng Tần Tranh đang rất vui. Nàng liếc mắt sang chỗ khác thì bị Tần Tranh xoay mặt lại, quay đầu đi thì Tần Tranh lại kéo khóe miệng nàng: "Cười cái nào!"

 

Nàng bị ép phải nhếch môi lên.

 

Tần Tranh hài lòng, ghé sát má Vân An hôn một cái, nhưng ngay lập tức bị Vân An ôm lấy eo, kéo về phía nàng hôn ngấu nghiến.

 

Tần Tranh thở hổn hển: "Buông..."

 

Vân An day đi day lại đôi môi mỏng của cô, đến khi cánh môi trở nên đỏ mọng mới chịu buông ra một chút.

 

Tần Tranh trừng mắt nhìn nàng, c*n m** d*** xuýt xoa: "Sưng vù lên rồi, thế này thì làm sao ra ngoài đây?"

 

Vân An hỏi cô: "Ra ngoài làm gì?"

 

Tần Tranh: "Mua đồ, băng vệ sinh của cậu hết rồi."

 

Vân An bảo: "Để mình đi mua cho."

 

Mấy hôm nay Tần Tranh ru rú trong nhà, chẳng đi đâu nên cũng muốn hít thở không khí. Cô kéo tay Vân An: "Mình cũng muốn đi."

 

Vân An nhìn đôi môi mỏng của cô.

 

Tần Tranh l**m môi cho đỡ khô, nói: "Mình đeo khẩu trang."

 

Vân An hết cách, bèn tìm cho cô cái khẩu trang màu đen. Thay quần áo xong, hai người nắm tay nhau ra cửa. Bên ngoài vừa đón năm mới, khắp nơi vẫn còn không khí vui tươi, cửa hàng tiện lợi cũng dán câu đối, treo đèn lồng nhỏ màu đỏ. Tần Tranh và Vân An vào cửa hàng tiện lợi, lúc đi ra, Tần Tranh nhìn chăm chú về phía trước, giật nhẹ tay áo Vân An: "Hình như là chị cậu kìa."

 

Vân An nói: "Giờ này chắc chị ấy đang ở trường."

 

"Thật mà." Tần Tranh chỉ vào một bóng lưng: "Cậu nhìn xem có phải chị cậu không."

 

Vân An nhìn theo hướng tay cô chỉ. Ở góc khuất của cửa hàng tiện lợi, trong bóng tối, một dáng người mảnh khảnh mặc áo phao màu xanh đen dài đến đầu gối, buộc tóc đuôi ngựa thấp, quàng khăn len. Tuy đứng trong bóng tối nhưng Vân An vẫn nhận ra ngay.

 

Thật sự là Vân Kính Thư.

 

Nàng vừa định bước tới thì thấy trong bóng tối còn một người nữa đứng đó.

 

Người đó không cao bằng Vân Kính Thư, bị bóng của chị che khuất nên thoạt đầu Vân An không nhìn thấy. Vân An thấy Vân Kính Thư tháo khăn quàng cổ của mình xuống đưa cho người đối diện, cũng không biết người kia nói gì mà Vân Kính Thư trực tiếp ra tay, quàng luôn khăn lên cổ người đó.

 

Vân An sờ cổ mình, thấy lành lạnh.

 

Nàng nghe thấy Tần Tranh thì thầm: "Chị cậu chu đáo thật đấy."

 

Cổ Vân An càng lạnh hơn.

 

Nàng khẽ cắn răng, định nắm tay Tần Tranh đi qua đó thì bị Tần Tranh lôi ngược lại. Khi Vân Kính Thư nhận ra tầm mắt, Tần Tranh đã kéo nàng rẽ vào cửa hàng tiện lợi. Vân An hỏi: "Sao không ra chào chị ấy?"

 

Tần Tranh nói: "Cậu không thấy chị cậu không tiện à?"

 

Vân An: "Không tiện gì cơ?"

 

Tần Tranh: "Mình cảm thấy chị ấy đang hẹn hò."

 

Vân An không cần suy nghĩ: "Không đời nào."

 

Tuy vừa rồi nàng không nhìn kỹ biểu cảm của Vân Kính Thư, cộng thêm bóng dáng chị khuất trong bóng râm, nhìn không rõ động tác, nhưng chỉ dựa vào hành động đưa khăn quàng cổ thì đâu giống người đang yêu.

 

Tần Tranh: "Sao lại không thể? Người nhà cậu đều là đầu gỗ, không biết yêu đương cũng là bình thường."

 

Vân An:...

 

Tự nhiên bị mắng.

 

Tần Tranh vội chữa cháy: "Không phải mình nói đâu nha, là dì Mạc nói đó."

 

Lại đâm thêm một nhát dao.

 

Vân An nói: "Thật sự không phải đâu, cô gái kia là bạn cùng phòng của chị ấy, lần trước gọi video với chị mình đã thấy rồi."

 

"Bạn cùng phòng thì sao? Không được yêu nhau à?" Tần Tranh nói: "Hay là mình cá cược đi?"

 

Vân An thấy cô quả quyết như vậy thì cũng thấy hứng thú: "Cược gì?"

 

Tần Tranh: "Gì cũng được."

 

Vân An gật đầu, lấy điện thoại ra. Dưới ánh mắt khiêu khích của Tần Tranh, nàng nhắn cho Vân Kính Thư:【Chị, có phải chị đang hẹn hò không?】

 

Giây tiếp theo.

 

Tin nhắn hồi âm đến.

 

Tần Tranh cúi đầu nhìn điện thoại của Vân An.

 

Vân Kính Thư nhắn:【Em ngứa người rồi phải không?】

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân An: Chị ơi chị hung dữ quá.

 

Tần Tranh: Chị ơi chị hung dữ quá.

 

Vân Kính Thư: Ngứa tay.

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment