Thư Tình - Ngư Sương

Chương 257

Không phải cuối tuần nào Vân An cũng rảnh rỗi, phần lớn thời gian đều là Tần Tranh đến gặp nàng. Nếu Vân An bận, Tần Tranh sẽ đợi ở căn nhà thuê, đôi khi cũng chẳng qua đó mà chờ Vân An xong việc thì đến Đại học Thượng Kinh tìm mình.

 

Những lúc không qua chỗ Vân An, hầu như Tần Tranh đều dính lấy Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh ngoài miệng thì nói "Cậu lại đến làm phiền mình hẹn hò rồi", nhưng tay thì khoác lấy tay Tần Tranh không chịu buông, ôm ấp thân thiết vô cùng. Trong trường hễ có ai hỏi, cô ấy liền ôm lấy Tần Tranh: "Vợ mình đó, xinh không!"

 

Cả trường đều biết Tần Tranh đang hẹn hò, cũng biết cô thích con gái và đã có người yêu. Những ai từng gặp Vân An thì biết bạn gái cô là Vân An, nhưng ai không biết lại cứ lầm tưởng người đó là Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh nói với Vân An: "Còn không tới? Vợ cậu sắp bị mình cướp mất rồi đó nha!"

 

Mỗi lần gặp mặt, Vân An nhìn Khương Nhược Ninh mà vừa bực vừa không nói nên lời.

 

Lại còn đau đầu nữa.

 

Bởi vì Tần Tranh bênh Khương Nhược Ninh chằm chặp.

 

Tần Tranh cười bảo: "Tính nết cậu ấy thế nào cậu còn không biết sao? Nói như vậy không phải để chọc tức cậu đâu, mà là chọc Thời Tuế đấy."

 

Nghe giọng điệu mềm mỏng của cô, Vân An dở khóc dở cười: "Thời Tuế lại chọc ghẹo gì cậu ấy rồi?"

 

Tần Tranh nói: "Mình cũng chưa rõ đầu đuôi. Bao giờ cậu qua đây?"

 

Vân An nói: "Tầm nửa tiếng nữa là xong, mọi người cứ tìm chỗ ăn trước đi, mình xong sẽ qua thẳng đó."

 

Tần Tranh liếc nhìn cặp đôi đang mắt to trừng mắt nhỏ bên cạnh, nói: "Được thôi."

 

Cô cúp điện thoại.

 

Khương Nhược Ninh nghiêng đầu: "Vân An tới hả?"

 

Tần Tranh đáp: "Phải nửa tiếng nữa, hai người tính sao đây?"

 

Khương Nhược Ninh hừ một tiếng.

 

Gương mặt Thời Tuế lộ vẻ lúng túng.

 

Tần Tranh thong thả nhìn hai người họ.

 

Tuần trước, Khương Nhược Ninh đang tới tháng mà lại lén ăn đồ lạnh nên bị đau bụng, Thời Tuế phải đưa cô ấy vào viện truyền nước. Trên đường đi, Thời Tuế có càm ràm vài câu, Khương Nhược Ninh không phục, đỏ hoe mắt cãi lại. Lúc Tần Tranh đến bệnh viện, mỗi người ngồi một bên giường, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.

 

Hôm nay Tần Tranh đến muộn, vừa bước vào nhà Thời Tuế thì đã thấy hai người trấn thủ hai đầu ghế sô pha.

 

Cứ như đang chơi kéo co vậy.

 

Cô hỏi Khương Nhược Ninh: "Đi chưa?"

 

Khương Nhược Ninh bật dậy, Thời Tuế cũng lập tức đứng lên theo. Khương Nhược Ninh đi tới, ấn vai Thời Tuế bắt cô ấy ngồi xuống ghế, nói: "Cấm đi theo mình."

 

Thời Tuế bất lực: "Cậu đừng có mà vô lý như vậy."

 

"Vô lý thì sao hả?" Khương Nhược Ninh xỉa xói: "Cái lúc cậu cho người ta vào nhà, cậu có nói lý không?"

 

Tần Tranh nghe mà lùng bùng lỗ tai: "Vào nhà? Ai vào nhà?"

 

Khương Nhược Ninh tố cáo: "Cậu ấy kim ốc tàng kiều!"

 

Thời Tuế có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa: "Chị ấy chỉ vào thay bộ đồ thôi mà."

 

Tần Tranh nhíu mày: "Chị ấy?"

 

Thời Tuế nói: "Là bạn học của đàn chị mình."

 

Tần Tranh nhớ ra người ở căn hộ bên cạnh: "Chị Tiểu Mãn hả?"

 

Thời Tuế gật đầu: "Ừm, chị Tiểu Mãn. Hôm qua bạn học đến tìm chị ấy nhưng chị ấy không có nhà, trời lại mưa to, cô bạn kia ướt như chuột lột nên qua gõ cửa nhà mình."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Gõ cửa là cậu mở ngay ha."

 

Thời Tuế nói: "Mình tưởng là cậu."

 

Khương Nhược Ninh tức cười: "Mình không có chìa khóa chắc?"

 

Thời Tuế không dám nói Khương Nhược Ninh là chuyên gia quên mang chìa khóa. Nói ra lúc này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, nên cô chọn cách im lặng.

 

Tần Tranh nghe đến đây thì đã hiểu, nói: "Nhược Ninh à, bạn học chỉ vào thay bộ đồ thôi mà."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Chị ta từng theo đuổi Thời Tuế đó."

 

Tần Tranh câm nín.

 

Giờ thì hiểu rõ ngọn ngành rồi.

 

Hóa ra là đang ghen lồng ghen lộn.

 

Tần Tranh cảm thấy mình đến thật không đúng lúc, lẽ ra nên đợi Thời Tuế dỗ dành Khương Nhược Ninh xong xuôi rồi hẵng qua. Giờ thì cô tiến thoái lưỡng nan, ngượng ngùng muốn chết.

 

Cô viện cớ đi vệ sinh: "Mình đi vệ sinh cái đã."

 

Khương Nhược Ninh định đi theo thì bị Thời Tuế chặn lại, hai người mặt đối với mặt giằng co với nhau.

 

Tần Tranh lẻn vào nhà vệ sinh, báo cáo tình hình trực tiếp cho Vân An:【Nhược Ninh đang ghen, giận dỗi với Thời Tuế rồi.】

 

Vân An nhắn lại:【Vẫn chưa làm lành sao?】

 

Tần Tranh:【Chắc sắp rồi.】

 

Cô áp tai lên cửa.

 

Thời Tuế nói: "Mình xin lỗi."

 

Khương Nhược Ninh không thèm để ý tới cô ấy.

 

Thời Tuế nói: "Mình tưởng là cậu thật."

 

Khương Nhược Ninh vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh.

 

Thời Tuế nói: "Mình cũng gọi cho đàn chị rồi, chị ấy bảo mười phút nữa mới về kịp, nhờ mình giúp đỡ một chút. Mình cũng không thể trơ mắt nhìn người ta đứng chịu trận ngoài kia."

 

"Phải phải phải, cậu tốt bụng, cả thế giới này cậu là người tốt bụng nhất." Khương Nhược Ninh nói trái lòng mình.

 

Thật ra cơn giận của cô đã nguôi từ sáng sớm. Chỉ là do không đúng lúc, khi Khương Nhược Ninh mở cửa bước vào, cô vừa hay thấy người kia mang dép lê của mình, mặc quần áo của Thời Tuế, lại còn giả lả hỏi: "Bạn gái em sẽ không để ý chứ?"

 

Thời Tuế nhìn chị ta, nói: "Đàn chị, tụi mình có làm gì đâu, sao cậu ấy phải để ý chứ?"

 

Người kia cứng mặt, sau đó cười gượng: "Chị sợ em ấy hiểu lầm."

 

Thời Tuế nắm tay Khương Nhược Ninh, ngón cái xoa xoa hõm tay giữa ngón cái và ngón trỏ của cô như đang dỗ dành: "Đàn chị nghĩ nhiều rồi. Bộ đồ này cũng là em hỏi Nhược Ninh, cậu ấy bảo hợp với chị, nên em mới lấy đưa cho chị đấy."

 

Có người ngoài ở đó, Khương Nhược Ninh không làm bẽ mặt Thời Tuế, vẻ mặt như thường: "Đúng là hợp với chị đàn chị thật."

 

Người kia vừa đi.

 

Khương Nhược Ninh liền bùng nổ.

 

Thời Tuế muốn dỗ, liền bị cô đuổi thẳng ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

 

Sáng sớm, cô nhìn thấy Thời Tuế ngái ngủ ôm gối đứng trước cửa, cơn giận nào cũng bay sạch, thậm chí còn cùng cô ấy quay lại phòng ngủ nướng. Chỉ là khi nằm cạnh Thời Tuế, nghe hơi thở đều đều của cô ấy và nghĩ đến chuyện tối qua, cô lại tức.

 

Giá mà Thời Tuế nhắn cho cô một tin trước khi cô về.

 

Cũng không đến nỗi khiến cô trở tay không kịp.

 

Đáng ghét thật!

 

Cơn giận đã đè xuống lại bùng lên một cách kỳ quặc như vậy.

 

Thế nên lúc Tần Tranh đến, liền trông thấy cô và Thời Tuế mỗi người ngồi một góc sô pha, cô thì đang hờn dỗi, còn Thời Tuế thì hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại giận nữa. Rõ ràng lúc ngủ nướng, hai người họ còn hôn nhau một cái.

 

Thời Tuế kéo tay Khương Nhược Ninh, nhưng cô đã giằng ra. Thời Tuế nói: "Mình hứa lần sau tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy nữa. Mình đảm bảo luôn."

 

Cô ấy giơ tay thề, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Khương Nhược Ninh hừ một tiếng, không thèm để ý.

 

Nhưng thái độ rõ ràng đã mềm đi.

 

Thời Tuế thấy cơ hội, liền sáp lại gần Khương Nhược Ninh, hôn lên đôi môi đang bĩu ra của cô. Khương Nhược Ninh đẩy ra, Thời Tuế không buông tay, thế là hai người bèn vật lộn trên sô pha.

 

Lúc Tần Tranh từ nhà vệ sinh đi ra.

 

Khóe miệng giật giật.

 

Cô không quên nhắn cho Vân An:【Làm lành rồi.】

 

Vân An chẳng thấy lạ chút nào.

 

Nàng đã quen với việc hai người họ cãi cọ ầm ĩ. Ngược lại, Khương Nhược Ninh mới là người không quen với nhịp điệu của nàng và Tần Tranh. Có lần đi ăn, Khương Nhược Ninh hỏi nàng: "Cậu với Tranh Tranh không cãi nhau bao giờ à?"

 

Nàng lắc đầu.

 

Khương Nhược Ninh hỏi: "Một lần cũng không luôn?"

 

Nàng nghĩ ngợi: "Cũng có vài lần."

 

Khương Nhược Ninh "Á" lên: "Có vài lần thôi á? Cuộc sống của hai cậu chắc nhàm chán lắm."

 

Nàng:...

 

Nàng không biết thế nào là nhàm chán, nhưng nàng biết, Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đúng là rất náo nhiệt.

 

Có lần nàng không nhịn được mà hỏi Tần Tranh: "Cậu có thấy tính cách của mình hơi tẻ nhạt không?"

 

Tần Tranh quay đầu: "Cậu tẻ nhạt hồi nào?"

 

Nàng cười: "Cậu không thấy vậy à?"

 

Tần Tranh nâng mặt nàng lên, cười thành tiếng: "Cậu đây gọi là chín chắn điềm đạm, hiểu không? Nếu cậu mà nóng tính như Nhược Ninh, mình còn phải nghi ngờ cậu có phải là Vân An thật không đó."

 

Nàng bị Tần Tranh dỗ ngọt đến nỗi quay mòng mòng.

 

Nghĩ lại thì, lý do khiến họ không thể cãi nhau, có lẽ là đây.

 

Tần Tranh quá ngọt.

 

Miệng ngọt, người cũng ngọt.

 

Chỗ nào cũng ngọt.

 

Ngọt đến mức Vân An chỉ ước mình mọc thêm cánh, giây sau lập tức bay đến bên cạnh Tần Tranh.

 

Tần Tranh đứng ở ngã tư đợi Vân An, từ xa là cô đã trông thấy nàng bước xuống xe. Vân An khoác chiếc áo khoác xám nhạt, tóc cột đuôi ngựa thấp, vài lọn tóc bị gió thổi làm rối. Nàng thờ ơ vuốt lại, đến khi Tần Tranh tiến đến gần mới được cô đưa tay chỉnh giúp. Vân An ngẩng đầu: "Đi ăn thịt nướng hả?"

 

"Ừm." Tần Tranh nói: "Nhược Ninh mới phát hiện một quán thịt nướng, cậu ấy bảo cậu ấy với Thời Tuế ăn rồi, vị không tệ, chúng ta cũng ăn thử xem sao."

 

Vân An gật đầu: "Hai cậu ấy làm lành rồi hả?"

 

Tần Tranh khoác tay nàng vào quán thịt nướng. Cuối tuần, quán rất đông, gần như kín bàn. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế ngồi ở vị trí trong cùng sát cửa sổ, hai người họ chụm đầu, không biết đang thảo luận chuyện gì. Khương Nhược Ninh vỗ vai Thời Tuế, Thời Tuế liền nghiêng đầu dựa vào cô ấy.

 

Thế này mà giống vừa cãi nhau sao?

 

Rõ ràng là đang yêu đương nồng thắm.

 

Tần Tranh nói: "Đi thôi."

 

Vân An và cô ngồi đối diện Khương Nhược Ninh và Thời Tuế. Khương Nhược Ninh đưa điện thoại cho họ: "Xem nè, là tạo hình sân khấu của Diệp Dư."

 

Đó là một chiếc váy đuôi cá dài quét đất, màu xanh nhạt chuyển sắc. Ánh đèn chiếu vào, Diệp Dư đẹp lộng lẫy tựa như nàng tiên cá vừa bước lên bờ.

 

Tần Tranh không khỏi xuýt xoa: "Đẹp quá."

 

Khương Nhược Ninh: "Cậu ấy còn không tự tin nữa kìa. Tụi mình nói đẹp mà cậu ấy cứ nghĩ tụi mình đang dỗ cho cậu ấy vui."

 

Vân An cũng gật đầu: "Đúng là rất đẹp."

 

Khương Nhược Ninh gửi phản hồi của hai người cho Diệp Dư.

 

Xong xuôi, cô ấy đưa thực đơn cho Vân An.

 

Vân An ngước mắt nhìn Khương Nhược Ninh.

 

Cái người bình thường hăng hái gọi món nhất, hôm nay lại nhường quyền chủ động.

 

Vân An hỏi: "Cậu không gọi à?"

 

Khương Nhược Ninh cười: "Cậu gọi đi, cậu gọi đi. Quán này là của cậu mà, cậu gọi là phải rồi."

 

Tần Tranh ngơ ngác nhìn Vân An.

 

Thời Tuế chỉ vào tên quán cho Tần Tranh xem.

 

Tần Tranh cạn lời.

 

Quán Thịt nướng Tiểu Vân.

 

Khương Nhược Ninh trêu chọc: "Vân An, lần sau mở quán nhớ nói tụi này một tiếng, mình giúp cậu quảng cáo cho."

 

Tần Tranh vỗ một phát vào lưng Khương Nhược Ninh, làm cô ấy kêu oai oái. Màn kịch ồn ào chỉ chấm dứt khi thịt được mang lên. Mùi thơm xèo xèo lan tỏa, bốn người ngồi quây quần nói chuyện trường lớp. Khương Nhược Ninh nhắc đến bài tập nhóm là tức anh ách: "Mỗi lần mình đòi tài liệu thì bảo chưa sắp xếp, đợi mình sắp xếp xong hết rồi thì lại nhảy ra tranh công."

 

Cô ấy trợn mắt lườm trời.

 

Thời Tuế lắng nghe Khương Nhược Ninh kể lể chuyện thường ngày, ngước mắt nhìn cô ấy.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào từ sau lưng Khương Nhược Ninh, cô ấy đang nói hăng say: "Còn nữa, trường tụi mình vậy mà có người ngược đãi mèo! Hôm qua bị tóm được, cảnh sát cũng tới luôn..."

 

Thời Tuế vươn tay, vén lọn tóc mái không nghe lời bên tai cho Khương Nhược Ninh, ngắm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, tựa như chứa đầy sao trời của cô ấy.

 

Đẹp thật.

 

Tần Tranh huých tay Vân An.

 

Vân An ghé sát vào, Tần Tranh nói: "Cậu nhìn Thời Tuế kìa."

 

Cái dáng vẻ si mê đó.

 

Hết thuốc chữa rồi.

 

Vân An cúi đầu cười.

 

Ăn cơm xong.

 

Bốn người rời khỏi quán thịt nướng. Khương Nhược Ninh xoa xoa bụng, nói: "Tụi mình định đi siêu thị rồi về nhà, hai cậu thì sao?"

 

Tần Tranh nói: "Tụi mình không đi siêu thị đâu."

 

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Vậy thôi nha."

 

Thời Tuế hỏi Khương Nhược Ninh: "Đi siêu thị mua gì?"

 

Khương Nhược Ninh bực bội: "Mua nước tẩy rửa chứ mua gì nữa! Mình phải về nhà tổng vệ sinh!"

 

Tiếng hai người họ càng lúc càng xa.

 

Tần Tranh khoác tay Vân An đi về hướng khác, hỏi nàng: "Về nhà nhé?"

 

Vân An quay đầu: "Về sớm vậy sao?"

 

Tần Tranh dùng ngón tay mình ngoắc lấy ngón tay Vân An, cô ghé sát vào tai Vân An, cắn tai nàng rồi thì thầm: "Về nhà làm ấm giường cho cậu."

 

Bàn tay đang được Tần Tranh ngoắc lấy bỗng bị Vân An đan ngón tay vào, nắm chặt không rời.

 

[HẾT]

 

---

 

Editor có lời muốn nói:

 

Edit một bộ truyện có mô típ học đường là mục tiêu mình đặt ra cho bản thân trong những năm gần đây, cuối cùng thì hôm nay mình cũng hoàn thành rồi. Không biết mọi người thế nào, nhưng thời học sinh là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời mình, vậy nên khi edit bộ truyện này, thấy được sự nhiệt huyết, không sợ trời không sợ đất của năm bạn nhỏ, mình cảm thấy rất xúc động.

 

Tần Tranh và Vân An không phải kiểu nhân vật hoàn hảo, hai em vẫn có những khuyết điểm. Và điều làm mình ấn tượng nhất khi bắt tay vào bộ truyện này đó là, dù có những tật xấu, những lần buồn giận vô cớ, thì hai em vẫn luôn rất thương nhau, và tin tưởng tuyệt đối vào đối phương. Khi nghĩ đến bảy năm xa cách dài đằng đẵng, mình càng trân trọng điều này hơn nữa.

 

Hành trình của hai em, nói đúng hơn là hành trình tuổi 20 của hai em đã kết thúc. Sau này, có lẽ độc giả sẽ còn nhìn thấy Tần Tranh, Vân An nói riêng và F5 nói chung ở bộ truyện khác, với dáng vẻ trưởng thành, điềm đạm hơn, nhưng những ký ức quý giá cùng trải qua ở tuổi 19 20 vẫn khắc cốt ghi tâm đúng không nè? Hy vọng rằng câu chuyện về tuổi trẻ, về tình yêu mang tên "Thư Tình" đã mang đến cho các bạn những phút giây thư giãn và thổn thức.

 

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã luôn ủng hộ và dõi theo bước chân trưởng thành của hai bạn nhỏ. Và nếu không có các bạn, chắc mình sẽ khó hoàn thành được bộ truyện lắm. Cảm ơn và tạm biệt nhé ^^.

 

30.03.2025 – 15.11.2025

Bình Luận (0)
Comment