Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 130

Edit: Trảm Phong

“Triệu đại nhân chờ chút.”

Phong Lam Cẩn thay đổi một thân xiêm y đơn giản màu tím nhạt, áo trong từ tơ trắng, giả bộ tốt liền để cho Vân Khanh đẩy xe lăn của hắn cùng nhau đi tới. Phong Lan Nguyệt hóa thân thành gã sai vặt rất biết vâng lời theo ở phía sau.

Nhìn Phong Lam Cẩn ra khỏi phòng, Triệu Tiền mắt sáng rực lên, ôm quyền nói, “Tướng gia nghỉ ngơi có tốt không, hàn xá hơi đơn sơ, tướng gia chớ có ghét bỏ.”

“Triệu đại nhân, hàn xá này mà đơn sơ, vậy trong triều nhiều phủ đệ thứ sử như vậy đại khái đều được cho là đơn sơ đi.” Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, nhìn cũng không nhìn Triệu Tiền liền nói tiếp, “Bản quan nghỉ ngơi rất tốt, làm phiền Triệu đại nhân phí tâm.”

Triệu Tiền trong lòng máy động, đây là đang chỉ trích phủ đệ của hắn quá mức hoa mỹ sao? Miễn cưỡng cười cười không dám nói nữa.

Nói nhiều sai nhiều!

“Tướng gia, thỉnh.”

Phong Lam Cẩn cũng không khách khí, để gã sai vặt dẫn đường một đường đi về phía trước.

Tại cửa đụng phải Khương Mạt cũng đã thay xong xiêm y, mấy người cùng nhau đi tới.

“Khương đại nhân nghỉ ngơi có tốt không?” Phong Lam Cẩn hàm cười hỏi.

Khương Mạt nhìn Triệu Tiền, chắp tay cười với Phong Lam Cẩn nói, “Đa tạ tướng gia quan tâm, phủ đệ Triệu đại nhân hết sức thoải mái, hạ quan nghỉ ngơi rất tốt.”

Mấy người chào hỏi cùng nhau đi về phía trước.

Dạ tiệc đón gió thiết trí ở trong hoa viên, thời gian ngắn ngủi nửa ngày trong hoa viên cũng đã đem bàn ghế bình phong v.v.. Đều bầy đặt thỏa đáng, quan phụ mẫu buổi sáng hộ tống Triệu Tiền cùng nhau tiếp ứng ở cửa thành lúc này đều mặc thường phục, đứng ở trong hoa viên châu đầu ghé tai, nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt đã đến, da mặt mọi người căng thẳng, vội vàng khom người hành lễ.

“Hạ quan tham kiến thừa tướng đại nhân, Khương đại nhân.”

“Các vị đồng liêu không cần đa lễ.” Phong Lam Cẩn giương cao cánh tay ra hiệu mọi người đứng dậy, ấm áp cười nói, “Đứng dậy đi.”

“Đa tạ thừa tướng đại nhân.”

Triệu Tiền đem chỗ ngồi Phong Lam Cẩn an bài tại chỗ cao nhất, dùng chỗ ngồi của hắn làm trung tâm hướng hai bên tản ra, Vân Khanh mỉm cười đẩy Phong Lam Cẩn lên vị trí Triệu Tiền an bài tốt, mà mình và Khương Mạt thì ngồi ở hai bên Phong Lam Cẩn.

Phía dưới quan chức theo thứ tự tự đến chỗ của mình.

Giang Nam cùng kinh thành thời tiết cũng có khác biệt rất lớn, hiện nay kinh thành cũng đã mặc đồ mùa thu mấy lớp, nhưng Giang Nam vẫn là một thân áo đơn bạc. Điểm này Vân Khanh phải cảm tạ Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn từng ở Giang Nam sống một đoạn thời gian dài, cho nên đối với khí hậu bên này có nhiều hiểu biết, bởi vậy thời điểm ở trong phủ thu thập xiêm y đều để cho nha đầu thu thập áo mỏng.

Cũng vì khí hậu này, cho nên trong kinh thành rất nhiều hoa đã tàn, mà Giang Nam bên này vẫn sắc màu rực rỡ như cũ.

Lúc này sắc trời đúng lúc hoàng hôn, phong cảnh vừa vặn.

Trong hoa viên mờ nhạt, dưới gió nhẹ mát lạnh, có mùi thơm ngát nhàn nhạt hợp lòng người theo gió bay tới, tự dưng làm cho lòng người thấy sung sướng.

Kỳ thật nói là yến hội, cùng yến hội chính thức vẫn có rất nhiều khác biệt, Triệu Tiền đương nhiên là có chút băn khoăn, hôm nay dân chúng Giang Nam mắt thấy một hạt thóc cũng không thu được, nếu hắn cử hành yến hội lớn hơn nữa để hoan nghênh Phong Lam Cẩn, nếu Phong Lam Cẩn là một thừa tướng vì dân suy nghĩ, vậy sẽ nghĩ hắn như thế nào?

Đương nhiên, cũng không thể quá mức đơn sơ, nếu không ngược lại sẽ khiến cho hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Cho nên chỉ là một bữa yến hội cũng phải nắm giữ đủ độ, không thể quá xa hoa cũng không thể quá đơn giản, cho nên biện pháp tốt nhất chính là lấy một ít đặc sản Giang Nam đến chiêu đãi mấy người, đồ không mắc, có thể tỏ thành ý.

Vân Khanh nhìn trên mặt bàn trước người bày đặt hải sản, còn chưa có ăn một đống mùi cũng đã truyền ra, sắc mặt Vân Khanh trắng nhợt, mùi cá nồng đậm làm cho dạ dày nàng như sóng lớn lăn lộn, khó chịu hết sức.

Nhất là hải sản kia lại còn sống, nhìn thứ không biết tên là gì đó ở trong đĩa sứ ngọ nguậy, bộ dáng máu chảy đầm đìa thực làm cho người khó có thể chịu được.

Hết lần này tới lần khác Triệu Tiền không có chú ý tới Vân Khanh, chỉ nhìn Phong Lam Cẩn bắt đầu giới thiệu thứ hải sản “Máu chảy đầm đìa” kia.

“Tướng gia, đây là hải sản phía nam Lâm Hải chúng ta đánh được, tên gọi sinh hào, thứ này nhìn khó coi nhưng ăn lại hết sức ngon, hơn nữa còn rất bổ dưỡng…”

“Nôn – – ”

Vân Khanh che lấy miệng thật sự là không chịu nổi mùi máu tươi, ức chế không được nôn khan, sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn hết sức suy yếu. Mặt Triệu Tiền vốn cười tủm tỉm giới thiệu lập tức cứng đờ.

Trong nháy mắt, không khí trong hoa viên phảng phất đều ngưng trệ.

Sắc mặt Vân Khanh vẫn trắng bệch như tờ giấy, nàng chắp chắp tay xin lỗi, “Tại hạ có chút không thoải mái, quấy rầy nhã hứng các vị, hết sức xin lỗi.”

Khương Mạt đã lâu không ở Giang Nam, nhìn thấy những thứ này cũng hết sức không thích ứng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nhìn sắc mặt Vân Khanh tái nhợt bày tỏ thập phần lý giải, mà Phong Lam Cẩn ngồi chỗ cao trong ánh mắt lại là lo lắng che giấu không được, ngón tay hắn giật giật, theo bản năng liền đẩy xe lăn sang đây xem nàng, nhưng sợ ánh mắt của mọi người đều chuyển tới trên người Vân Khanh.

Cứ như vậy đem nàng bại lộ ngược lại không tốt. Nghĩ đến đây, con ngươi Phong Lam Cẩn sâu lại, ân cần hỏi, “Không có sao chứ.”

Vân Khanh che lấy dạ dày miễn cưỡng lắc lắc đầu.

“Triệu đại nhân đem sinh hào này bỏ xuống đi, mặc dù ở phía Nam rất nhiều người ăn sinh hào sống, nhưng đối với người phương Bắc mà nói vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận.” Những năm nay, phía Nam ăn sống sinh hào ở trong giới quý tộc đã trở thành một loại phong nhã, thế cho nên giá cả sinh hào mãnh liệt trướng, rất nhiều Lâm Hải ngư dân mỗi ngày dùng bắt sinh hào mà sống, hết sức được lợi.

Tại phía Nam cầm sinh hào đi đãi khách, cũng thành một loại tôn trọng đối với khách nhân.

Mà Triệu Tiền lại quên mất người tới lúc này đều là người phương Bắc…

Hắn xoa xoa trên đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng gọi tiểu nha đầu tới đem sinh hào triệt hạ, hắn chắp tay nói xin lỗi, “Là hạ quan cân nhắc không chu toàn…” Vừa nói xin lỗi hắn lại gọi tiểu nha đầu, để cho tiểu nha đầu phân phó phòng bếp đem hải sản dư lại còn chưa đem lên toàn bộ cũng bỏ.

Sắc mặt Vân Khanh vẫn tái nhợt như cũ, dù sinh hào cũng đã bỏ xuống, nhưng cánh mũi nàng vẫn còn mùi cá thật lâu không tiêu tan, cho đến khi yến hội kết thúc, Vân Khanh cũng không ăn nổi mấy ngụm thức ăn. Luôn cảm giác thức ăn phía nam không có hương vị, món ăn đại đa số đều không ngọt thì thanh đạm, làm cho Vân Khanh thập phần khó hạ đũa.

Đối diện Vân Khanh, Khương Mạt hơi chút khá hơn, thoáng dùng một chút thức ăn nhưng cũng rất ít động đũa.

Triệu Tiền lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, cảm giác yến hội hôm nay cử hành hết sức thất bại, chỉ hi vọng thừa tướng đại nhân không cần vì vậy đối với hắn sinh ra ý tưởng gì mới tốt.

Một đám quan địa phương ăn cái gì trong lòng cũng run sợ, nhìn mấy khách quý mời tới cơ hồ vẫn chưa đụng đũa, nguyên một đám bọn họ cũng không dám ăn ngấu ăn nghiến. Bất quá yến hội rốt cuộc không thể rời rượu, Triệu Tiền ở mặt thức ăn đã hết sức thất lợi, cho nên tăng gấp bội chăm chỉ mời rượu.

“Tướng gia, rượu này là đặc sản Trúc Diệp Thanh của Giang Nam chúng ta, mùi thơm ngát hết sức cam thuần, người nếm thử.”

Lần này Phong Lam Cẩn không có bác thể diện Triệu Tiền, mọi người cùng uống rượu, rượu qua ba tuần, một vài quan viên liền lộ ra diện mục.

Phong Lam Cẩn thừa cơ hội này hỏi một chút về tình hình tai.

“Triệu đại nhân, chuyện tình nạn châu chấu lúc này, dân chúng có phản ứng gì?”

Triệu Tiền lập tức làm mặt khổ, “Trăm họ vào ban ngày đến ruộng lúa đi bắt châu chấu, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, mỗi người đều mặt mày ủ dột lo lắng thu hoạch năm nay, tướng gia, người không rõ ràng lắm a, nạn châu chấu Giang Nam đã có rất nhiều năm, chỉ là lúc này quá nghiêm trọng kinh động đến kinh thành, năm trước thu hoạch của dân chúng cũng đã hết sức thấp, hạ quan nhìn ở trong mắt gấp ở trong lòng, nhưng hoàn toàn không có biện pháp, cho nên chỉ có thể từ kinh thành xin giúp đỡ…”

Một phen nói xong không có một câu là điều Phong Lam Cẩn muốn nghe.

Lông mày Phong Lam Cẩn không khỏi cau chặt, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên có chút sắc bén. Triệu Tiền liên tục chú ý vẻ mặt Phong Lam Cẩn, lúc này nhìn thấy trong lòng lộp bộp một cái, nghĩ người trước mắt nhìn dù hiền hoà cũng là thừa tướng một quốc gia, không phải hắn tùy ý có thể hồ lộng. Vội vàng ngừng câu chuyện ban đầu, bổ túc, “Dân chúng hôm nay cũng hết biện pháp, chỉ có thể đem hi vọng ký thác đến triều đình, hi vọng triều đình có thể đưa ra một phương pháp có thể giải quyết vấn đề.”

“Hôm nay lương giá Giang Nam thế nào?”

“Hôm nay giá gạo hơi lên, gạo bình thường một cân mười văn tiền lên đến mười lăm văn tiền…” Triệu Tiền không nghĩ tới Phong Lam Cẩn ngay ngày đầu đến liền hỏi giá cả lương thực, trong lòng có chút thấp thỏm, trả lời có chút chần chờ cũng không dám giấu giếm, chớ nói chi là lừa gạt, hôm nay Phong Lam Cẩn ở chỗ này, nếu hắn nói dối, ngày mai hắn lên trên đường lớn có thể điều tra ra…

Phong Lam Cẩn nghe liền nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ánh mắt thập phần bình tĩnh, nhưng hàm ẩn một dòng uy nghiêm, làm cho mồ hôi lạnh trên đầu Triệu Tiền càng bốc lên càng nhiều.

Huyện lệnh cùng tri phủ đang ngồi cũng không dám nhìn thủ trưởng, đáy mắt có thần sắc lo lắng rõ ràng.

Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh, Khương Mạt liếc nhau một cái, đáy mắt đều thoáng hiện lên một tia hung ác nham hiểm.

Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt đều từng sống ở Giang Nam, tự nhiên biết rõ giá cả lương thực Giang Nam, dĩ vãng một cân mét chừng năm văn tiền, nhưng hôm nay đều lật ra gấp hai đến ba lần.

Một nhà ba người bình thường một năm mới thu vào bất quá mười lượng bạc đến mười hai lượng bạc, một lượng bạc đổi thành một ngàn văn tiền, nói cách khác bảo thủ phỏng đoán người một nhà một ngày cũng phải ăn hai cân mét, cứ thế tính đến, coi như là mười hai lượng bạc cũng không đủ người một nhà ăn một năm, mà mười hai lượng bạc thu vào coi như là kiếm được nhiều, như vậy còn ăn không nổi mét, càng đừng nói người nghèo khó khác. Nhưng mà đấy chỉ là mét không, cộng thêm dầu muối tương dấm còn có đồ dùng hàng ngày, căn bản cũng không đủ tiền chi tiêu.

Giá gạo sang quý như vậy, căn bản cũng không phải nhà bình thường có thể gánh.

Sắc mặt Phong Lam Cẩn có chút trầm trọng.

Hôm nay không biết có bao nhiêu người đang đói bụng, mà bọn họ… Ánh mắt hắn như điện quét qua trên người một đám quan phụ mẫu, chuyện đã đến tình trạng không thể vãn hồi như thế, bọn họ lại vẫn không có một chút cảm giác nguy cơ. Chẳng những để cho dân chúng đến cửa thành nghênh đón bọn họ, hơn nữa còn hao người tốn của mất nhiều tâm tư nịnh bợ hắn.

Tình hình tai nạn nghiêm trọng vượt quá Phong Lam Cẩn tưởng tượng, nếu giá gạo đã tăng lên, như vậy tất nhiên tất cả lương thực cùng thứ có thể ăn vào miệng đều đang tăng lên, những người này lại vẫn điềm nhiên như không, không có bẩm báo hắn…

Con ngươi Phong Lam Cẩn càng ám trầm.

Có phải bọn chúng cho rằng triều đình phái người đến cứu nạn thiên tai đã nói lên tình hình tai nạn nhất định có thể khống chế? Bệ hạ lúc này đây bất quá cho hắn 50 vạn lượng bạc, miệng người Giang Nam đông, 50 vạn lượng căn bản cũng không đủ. Hay là nói bọn họ cho rằng một người chủ sự đến có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm, mình có thể an tâm tiếp tục làm quan phụ mẫu?

Nhớ tới Triệu Tiền ở trong phòng của hắn tận lực cài tranh chữ Vương Miểu lão tiên sinh, đôi mắt Phong Lam Cẩn lập tức đông lạnh xuống.

Không khí trong hoa viên đột nhiên cứng đờ.

“Tướng gia, hôm nay còn không phải là thời điểm nói điều này, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào đem tổn thất của dân chúng giảm đến thấp nhất, về phần những thương nhân kia tận lực nâng lương giá lên mưu toan giành món lợi kếch sù…” Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt tái nhợt càng nổi bật lên đôi mắt đầy lửa sáng ngời, nàng mắt lạnh quét qua một đám quan viên cúi đầu không nói lời nào, hừ lạnh nói, “Thương nhân bất chấp dân chúng chết sống chỉ lo ích lợi nhà mình quả thực cực kỳ đáng hận, tướng gia không ngại hạ lệnh làm cho thương hộ Giang Nam trong vòng ba ngày khôi phục lương giá, nếu thương hộ nào không biết hối cải cố gắng trữ hàng lương thực… Vậy không ngại báo lên triều đình, trữ hàng lương thực là muốn làm cái gì, giữ lại sau này mưu phản dùng làm quân nhu sao?”

Mưu phản!

Các quan viên trong hoa viên sau lưng đều ướt.

Tội danh mưu phản ai gánh chịu nổi? Từ xưa nghiệp quan cấu kết, những thương nhân kia trữ hàng lương thực đều đã theo chân bọn họ chào hỏi, hơn nữa đưa cho một phần tài chính hối lộ tương đối khá, như vậy đối với nghiệp quan mà nói đều là cục diện song doanh. Cho nên nói, lương giá tăng vọt, theo chân bọn họ là những quan phụ mẫu này cũng có liên lạc chặt chẽ không rời.

Mà hôm nay, Vân công tử trước mắt này một thân áo lam đơn giản thế nhưng đề xuất đề nghị như vậy.

Đây rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ, nếu không dựa theo lời hắn nói mà làm, toàn bộ liền dùng tội danh mưu phản luận xử.

Đương triều bệ hạ nếu đã phái thừa tướng đến đây cứu nạn thiên tai đã nói lên đối với tình hình tai nạn lần này hết sức coi trọng, nếu biết rõ bọn họ cùng thương nhân cấu kết tận lực tăng vọt lương giá mưu lợi trên người dân chúng…

Tất cả mọi người nhất tề rùng mình một cái.

Mưu phản… Tội danh này phải chém cửu tộc.

Khương Mạt nghe được lời Vân Khanh nói kinh ngạc nhìn hắn một cái. Trong ánh mắt mơ hồ có vài phần tán thưởng.

“Tướng gia, hạ quan thấy biện pháp này của Vân công tử hết sức hay, lương thực cùng muối ăn vốn chính là món lợi kếch sù, thương nhân không lợi không đến, nhưng cũng không thể quá đáng, vốn là mỗi cân mét cũng chỉ năm văn tiền thôi, năm văn tiền thương nhân đều có thể từ trong rút ra ích lợi. Hôm nay lại tăng tới mười lăm văn, luân phiên lật giá gấp ba, lợi ích trong chuyện này cũng không biết lăn mấy vòng. Tướng gia không ngại cứ dựa theo lời Vân công tử vừa rồi mà hạ lệnh, chúng ta chỉ là làm cho giá gạo khôi phục, như vậy thương nhân vẫn có lợi nhuận như cũ, nhưng nếu bọn họ không theo cứ cùng triều đình đối nghịch, vậy chắc hẳn bệ hạ tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.”

Đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một nụ cười.

“Triệu đại nhân cho rằng Vân công tử cùng Khương đại nhân đề nghị thế nào?”

“Hạ quan cho rằng… Chủ ý này hết sức tốt.”

Bọn họ nói những lời này đều xuất ra bệ hạ làm bia đỡ đạn, có ai dám nói không đồng ý?! Trong miệng Triệu Tiền đắng chát, hít một hơi thật sâu, đang nghĩ nên đi ứng đối những thương nhân khó dây dưa kia như thế nào.

“Tốt, nếu Triệu đại nhân cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, vậy chuyện này liền giao cho Triệu đại nhân đi làm.” Phong Lam Cẩn mỉm cười bưng chén rượu, cũng không uống, chỉ nhàn nhạt đặt ở trong tay vuốt vuốt, hắn nhìn một đám quan phụ mẫu thở mạnh cũng không dám, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sắc bén. Lại cười nói, “Triệu đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện này, nếu có người không đồng ý muốn ồn ào, liền trực tiếp để cho bọn họ tới tìm bản quan! Đến lúc đó, Triệu đại nhân chỉ để ý đem nhà những người gây chuyện kia vây lại, xảy ra chuyện gì bản quan thay ngươi chống.”

“Vâng! Hạ quan lĩnh mệnh.”

Nghe được Triệu Tiền đồng ý, Phong Lam Cẩn lại khẽ mỉm cười, khôi phục bộ dáng ôn nhuận, hắn giơ ly rượu lên cười nói với mọi người, “Việc này không gấp được, Giang Nam lớn như vậy, làm cho các vị nhanh chóng xử lý tốt ngay không khỏi cũng có chút làm người khác khó chịu, bản quan cho các ngươi ba ngày thời gian đi cùng các thương nhân hiệp thương, ba ngày này mọi người có nghĩ quá vội vàng? Nếu vội vàng, bản quan có thể để đám các ngươi lại thư thả mấy ngày…”

“Đủ rồi đủ rồi!”

Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại nghiêm túc xuống. “Chư vị đã nghĩ kỹ? Nếu thời gian đủ rồi, đến lúc đó làm không xong, bản quan cũng sẽ không nể tình chư vị!”

“Hạ quan lĩnh mệnh.”

Ngồi bên cạnh, Vân Khanh nghe mà suýt nữa bật cười, Phong Lam Cẩn rõ ràng là lo lắng những quan viên này bằng mặt không bằng lòng cho nên mới cố làm ra vẻ khoan dung cho kỳ hạn ba ngày, nếu bọn họ đã đáp ứng ước hẹn ba ngày của Phong Lam Cẩn, đến lúc đó làm không được, Phong Lam Cẩn xử phạt tuyệt đối không phải bọn họ có thể thừa nhận được.

Nhẹ thì mất chức, nặng thì mất mạng!

Phong Lam Cẩn thân là thừa tướng một quốc gia, muốn hạ lệnh bãi nhiệm những quan viên này căn bản là việc rất nhỏ, huống chi thật sự bọn họ cũng không vì dân chúng làm ra cái gì. Người như vậy bãi quan cũng tốt, đỡ cho tương lai lại gieo họa một phương.

Nhìn nguyên một đám quan viên mồ hôi đầm đìa, trong lòng Vân Khanh không có đồng tình chỉ có vô hạn sung sướng, dám lừa bạc dân chúng, nên có giác ngộ chịu đòn.

Những quan phụ mẫu này đợi lát nữa yến hội tản đi, chuyện thứ nhất nhất định là trở lại huyện thị mình nhậm chức đi triệu tập các thương nhân thương nghị đi…

Ngô… Phỏng đoán giá cả lương giá giảm xuống chính là chuyện tình vài ngày, đến lúc đó phải dẫn Phong Lam Cẩn đi đường thăm viếng, cũng không thể để cho những người này lừa gạt!
Bình Luận (0)
Comment