Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 131

Edit: Trảm Phong

Kế tiếp yến hội đã không có người có lòng tham dự, ánh mắt mọi người nhìn Phong Lam Cẩn đã trở nên hết sức kính sợ, nghĩ đến cũng đúng phải biết niên thiếu thừa tướng này không dễ lừa gạt giống ngoài mặt, cũng không dễ nói chuyện giống ngoài mặt.

Yến hội rất nhanh tản đi, lúc này đây Phong Lam Cẩn không lại để Triệu Tiền đi theo, Vân Khanh tự phát đi đến sau lưng Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn cho hắn, Phong Lam Cẩn cười cười nhìn một đám quan phụ mẫu sau lưng đều có chút thấm ướt, khẽ cười nói, “Không cần đưa tiễn, chư vị chỉ cần để ý làm tốt chuyện của mình là được.”

“Hạ quan lĩnh mệnh.”

Chờ mấy người Phong Lam Cẩn rời khỏi, một đám người mới lập tức trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh trên đầu đã bất chấp lau, châu đầu ghé tai hò hét loạn lên nói gì đó, chờ thấy Triệu Tiền đưa mắt nhìn mấy người Phong Lam Cẩn rời khỏi uyý thức đều dâng lên.

“Đại nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a? Mặc dù nói thừa tướng đại nhân không thể đắc tội, nhưng những thương hộ kia chúng ta cũng đắc tội không được a, mỗi một người bọn họ đều là cáo già, không chừng sẽ lưu lại chứng cớ của chúng ta, nếu ép bọn họ, bọn họ tố cáo, chúng ta chẳng phải chịu không nổi?”

“Đúng vậy, Triệu đại nhân mau suy nghĩ biện pháp, không thể tiếp tục như vậy.”

Còn có người tương đối quen thuộc Triệu Tiền.

“Triệu huynh, bọn họ băn khoăn đều có đạo lý, nếu chúng ta không làm ra một chút hành động. Chỉ sợ mấy thương hộ kia đều cho là chúng ta cố ý theo chân bọn họ đối nghịch, thừa tướng đại nhân chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, bọn họ là khâm sai bệ hạ phái tới, ngay cả Khương Mạt kia cũng không phải là đèn cạn dầu, hạ quan vốn còn nghĩ phân tán ra để đối phó bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại đồng tâm hiệp lực, chuyện này chỉ sợ không dễ thoát. Làm không tốt, mất chức là nhỏ, chỉ sợ ngay cả tính mệnh đều giữ không được a.”

Mọi người vội vàng phụ họa.

“Tốt lắm.” Triệu Tiền bị làm cho đau đầu óc, vừa rồi Phong Lam Cẩn đàm tiếu nhân gian đã cho hắn rất nhiều kinh sợ, hắn thở dài, đáy mắt thoáng hiện lên một tia lạnh như băng, “Vội cái gì, nơi này là Giang Nam, là địa bàn của chúng ta, cường long không áp nổi địa đầu xà, các ngươi cho rằng chúng ta có gì khó khăn?” Triệu Tiền hừ lạnh một tiếng, “Ta thấy thừa tướng đại nhân cũng có băn khoăn, nếu không đã trực tiếp hạ tử lệnh, làm sao lại cho chúng ta thời gian ba ngày. Mỗi một người các ngươi đều tỉnh ngủ cho ta, bây giờ là thời cơ phi thường, chớ có bị thừa tướng đại người bắt được điểm yếu, nếu không ai cũng không cứu được các ngươi.”

“Ý của Triệu đại nhân là?”

“Trước cứ từ từ, tướng gia dù sao cũng là ngày đầu tới Giang Nam, lại phụng chỉ ý bệ hạ, những ngày này bọn họ đều ở phủ của ta, có rất nhiều cơ hội quan sát, luôn có thể tìm chỗ đột phá. Nếu ta dùng mọi cách nịnh nọt cũng không được…” Hắn mạnh mẽ câm miệng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sát ý.

“Triệu đại nhân, sợ là không được!” Một huyện lệnh nhìn ra mưu đồ của hắn, sắc mặt trắng bệch, hắn run rẩy giọng nói, “Đây chính là thừa tướng đại nhân!” Chân chính dưới một người trên vạn người, không phải quan viên địa phương nho nhỏ như bọn họ có thể đắc tội.

“Ngươi biết cái gì.”

Triệu Tiền quát lớn, “Nếu chúng ta bị bắt đằng chuôi, ngươi cho rằng tướng gia sẽ hạ thủ khoan dung?” Miệng quan viên kia giật giật rốt cục không nói gì thêm, nhưng sắc mặt vẫn sợ hãi như cũ, Triệu Tiền lại nói, “Chuyện tình trong kinh thành phức tạp, các ngươi cho rằng thừa tướng đại nhân trấn thủ Giang Nam là chuyện tốt hay xấu? Một chút bí mật nhỏ trong kinh thành các ngươi không rõ lắm, nhưng bản quan rõ ràng, Phong gia đời đời đều làm thừa tướng, sớm đã bị bệ hạ kiêng kỵ, nếu tướng gia xảy ra chuyện ‘ ngoài ý muốn ‘ chết ở Giang Nam, bệ hạ không chừng sẽ long nhan vui mừng đấy.”

Mọi người hơi nhếch môi không nói nữa, ánh mắt đều lạnh xuống.

Đúng vậy, nếu như bọn họ bị thừa tướng đại nhân bắt được chuôi, chỉ sợ sẽ chết thảm hại hơn.

Một người trong đó còn có chút lý trí, khuyên lơn, “Các vị không cần nghĩ quá mức tiêu cực, chủ ý này không phải vạn bất đắc dĩ cũng không thể dùng, các người cũng đừng quên tướng gia mang đến ba nghìn binh lính, tướng gia có thể vô cớ ‘ qua đời ‘ chẳng lẽ Khương đại nhân, Vân công tử đều sẽ không cẩn thận qua đời sao? Chuyện này vẫn có nguy hiểm, trừ phi là bị ép, nếu không các ngươi ngàn vạn lần không nên làm gì. Đợi lát nữa tản đi nhìn thấy tướng gia cũng phải cung kính, vạn vạn không được lộ ra cái sơ hở gì.”

Triệu Tiền gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, thừa tướng đại nhân nay mới hai sáu tuổi, dựa vào năng lực của mình còn là một người tàn phế có thể ngồi vào vị trí này, dù cho trong đó có nguyên nhân từ gia tộc, thế nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra được hắn không phải là người bình thường, cho nên ngày thường nhất định phải coi chừng mọi sự, cẩn thận chút ít luôn không có gì sai.”

Chúng quan viên liếc mắt nhìn nhau, đều từ đáy mắt đối phương nhìn ra khủng hoảng đề phòng cùng sát ý.

“Vâng, hạ quan hiểu.”

“Nếu đã hiểu trước hết nhanh đi về chuẩn bị một chút, cùng những thương hộ kia thương lượng, nếu thật sự có phản đối mạnh liệt cứ dựa theo tướng gia nói xét nhà. Giết gà dọa khỉ cũng có thể có được kết quả không tưởng được.”

“Vậy hạ quan liền cáo lui trước.”



Mà một đường làm bạn trở về phòng, Khương Mạt đối với Vân Khanh lại tán dương nhiều hơn.

“Không nghĩ tới Vân công tử thế nhưng có thể nghĩ tới biện pháp hình thức này, chỉ sợ những tham quan kia hận thấu ngươi.”

Vân Khanh cười nhạt một tiếng, không có chút nhăn nhó của nữ nhi gia nào, tiêu sái như gió, lúc hành động một dòng ngạo khí từ hai đầu lông mày lộ ra, đáy mắt nàng có một tia sầu lo, “Khương đại nhân, chuyện hôm nay chỉ sợ không có đơn giản như ngoài mặt vậy, quan viên bằng mặt không bằng lòng cũng không ít. Giá gạo có thể chân chính chứng thực hay không, trong lúc này chỉ sợ sẽ có biến cố.”

Khương Mạt cũng có chút sầu lo, nghĩ đến dọc đường đi nhìn thấy đầy đồng châu chấu, trong lòng hắn có chút trầm trọng, “Bất kể như thế nào, cuối cùng đã bước ra bước đầu tiên.”

“Khương đại nhân cũng không cần quá mức lo lắng, bệ hạ sẽ không tùy ý đám người kia ở chỗ này ức hiếp dân chúng.”

Ánh mắt Khương Mạt chợt lóe, lời này của Vân Khanh là để hắn truyền thư cho bệ hạ đây, hắn khẽ mỉm cười, “Đó là tự nhiên.”

Rất nhanh liền đi tới nhà chính, ở ngoài cửa phòng Khương Mạt mấy người phân ra.

“Khương đại nhân tàu xe mệt nhọc cũng đã hơn mười ngày, nên nhân cơ hội nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể mới có thể vì dân chúng xuất lực.”

“Thừa tướng đại nhân cũng thế.”

Mấy người cáo từ, Vân Khanh liền đẩy Phong Lam Cẩn cùng Phong Lan Nguyệt bên cạnh sóng vai đi tới trong phòng Phong Lam Cẩn.

Trong phòng hai tiểu nha hoàn dung mạo tuyệt mỹ vẫn bận rộn như cũ, nhìn thấy mấy người Phong Lam Cẩn trở về, vội vàng ân cần dâng lên nước trà.

Vân Khanh phất phất tay áo, “Các ngươi đi xuống trước đi.”

Hai người lại một lần nữa ai oán nhìn Phong Lam Cẩn, lần này không có dám phản bác lời Vân Khanh nói, ngoan ngoãn thi lễ liền lui xuống.

Đã không có ngoại nhân, Vân Khanh liền khôi phục diện mục thật sự, hơn mười ngày nay ngồi xe ngựa nàng buồn nôn khó chịu, hôm nay đến Giang Nam vốn đói phát hoảng, nghĩ tới thời điểm dạ tiệc có thể ăn một chút, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không nhấc nổi đũa.

Nàng lao thẳng tới điểm tâm trên bàn mà ăn.

Nhéo một khối cao quế hoa, vừa định bỏ vào trong miệng, nhưng mới ngửi thấy hương vị liền chịu không được, cảm giác mùi cá lại xoay quanh bên cánh mũi không đi, sắc mặt nàng trắng nhợt, bỏ lại điểm tâm trong tay, vội vàng rót một chén trà lạnh đè xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày.

Nhịn không được oán giận nói, “Nhớ tới sinh hào máu chảy đầm đìa kia ta liền muốn ói.”

“Ha ha.” Phong Lam Cẩn hiểu rõ cười cười, nhớ ngày đó hắn một mình đến Giang Nam, thấy những quý tộc kia ăn hào sống, hắn cũng không chịu nổi giống vậy, “Đợi lát nữa ta để cho Mặc Huyền đi đường mua cho nàng chút cái ăn trở lại.”

“Ừ.”

Mấy người trò chuyện một chút liền hàn huyên tới chính đề.

Phong Lam Cẩn hỏi cách nhìn của Phong Lan Nguyệt.

Phong Lan Nguyệt mặc dù kinh ngạc nhưng cũng đàng hoàng trả lời, “Đại ca, trước khi đến Giang Nam tình hình tai nạn không có một chút khởi sắc, có thể thấy được những quan phụ mẫu này căn bản cũng không có vì dân chúng làm việc, nếu đã nói như vậy, ta xem huynh hạ lệnh, bọn họ cũng chưa chắc sẽ chấp hành.”

Phong Lam Cẩn gật gật đầu, cười có chút bí hiểm.

“Ta cũng không trông cậy bọn họ có thể chấp hành.”

“Vậy…” Phong Lan Nguyệt gãi gãi đầu có chút không rõ ý tứ ca ca nhà mình.

Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Ca ca đệ bất quá là cho những người kia một cơ hội thôi.”

“Cơ hội?”

“Giang Nam có một thứ sử như vậy, nhất định quan viên phía dưới sẽ không tốt hơn, không có một ai nguyện ý đắc tội cấp trên của mình, cho nên dưới sự hướng dẫn của Triệu Tiền, bọn họ sẽ thông đồng làm bậy.” Khóe môi Vân Khanh có một tia trào phúng, chuyện như vậy kiếp trước nàng cũng gặp không ít, “Cho nên đến cuối cùng chính mình cũng bị nhuộm đen, nhưng trong đó luôn có mấy người lương tâm bất an, chỉ cần lúc này bọn họ có thể dựa theo mệnh lệnh ca ca đệ làm việc, ca ca đệ cũng sẽ không làm khó hắn quá mức.”

Phong Lan Nguyệt bội phục nhìn đại tẩu.

“Chuyện lần này chỉ sợ còn không có đơn giản như ngoài mặt, trước thời điểm ta đến liền điều tra Triệu Tiền, người này lòng dạ nhỏ mọn có thù tất báo, nếu chúng ta gây trở ngại đến hắn, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện tình giết người diệt khẩu, cho nên hai người các ngươi đều phải cẩn thận một chút.” Ngoài phòng đã hoàn toàn tối xuống, trong phòng đốt ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống bộ mặt Phong Lam Cẩn có vẻ hết sức lạnh lùng, hắn có chút sầu lo nhìn vợ cùng em trai của mình, trong mắt giấu không được lo lắng, “Nhất là cái ăn cùng đốt hương, hai phương diện này nhất định phải coi chừng, nếu cảm giác không thoải mái nhất định phải lập tức tới tìm ta, biết không?”

Bị lời Phong Lam Cẩn nói hù đến, sắc mặt Phong Lan Nguyệt hơi có chút tái nhợt, “Đại ca, bọn họ dám?”

Ánh mắt Phong Lam Cẩn lạnh lẽo, “Uy hiếp được tính mạng cùng ích lợi của bọn họ, chuyện gì bọn họ làm không được!”

Phong Lan Nguyệt mấp máy môi, trong lòng có chút trầm trọng.

“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện còn không có nháo đến trình độ này.” Vân Khanh trừng Phong Lam Cẩn, tại sao dọa tiểu hài tử như vậy, xem mặt mũi Lan Nguyệt trắng bệch, nàng nhẹ giọng an ủi, “Đừng nghe ca ca đệ nói ngoa, chuyện như vậy còn phải xem đến phát triển tiếp đó.”

Nói cách khác lời ca ca nói vẫn có khả năng có thể sẽ phát sinh.

Phong Lan Nguyệt hít một hơi thật sâu, có chút không tiếp thụ được, hắn vốn cho là Đại ca là thừa tướng một quốc gia, đi tới chỗ nào cũng được người tôn kính, nói ra cũng đều thập phần có phân lượng, người khác sẽ không thể không nghe.

Nhưng hôm nay mới xem như hiểu rõ quan trường hắc ám.

Hắn kiên định hơn quyết tâm của mình! Đại ca ở trong quan trường hơn mười năm nhìn như vững vàng, người người đều tán thưởng Đại ca tuổi trẻ tài cao, nhưng trong chuyện này phải chịu bao nhiêu gian khổ cùng hắc ám, sợ chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Hắn cảm giác mình cần yên tĩnh một chút ngẫm lại về sau nên làm như thế nào.

“Đại ca, đại tẩu, hai người nghỉ ngơi trước đi, ta đi phòng cách vách suy nghĩ một chút.”

Ánh mắt Phong Lam Cẩn khoan dung, hắn ôn hòa, “Đi đi, đệ còn trẻ, có một số việc phải trải qua mới hiểu được, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Trong lòng ấm áp, Phong Lan Nguyệt ngượng ngùng cười một tiếng, rốt cục có một chút cảm giác thiếu niên.

“Đại ca, ta sẽ.”

Chờ Phong Lan Nguyệt rời đi, Vân Khanh mới không có hình tượng nằm ở trên giường lớn, nàng mở rộng cánh tay, thở dài nói, “Mệt quá.”

Không phải là thân thể mệt mỏi, là trong lòng mệt mỏi.

Nhìn những quan viên kia biết rất rõ ràng mỗi một người bọn họ đều là tham quan lại không thể trừng phạt, thậm chí phải cùng bọn hắn vờ vịt qua loa lấy lệ, cái loại cảm giác biệt khuất đó… Thật sự là không thoải mái. cực kỳ

Phong Lam Cẩn hiểu tâm lý Vân Khanh. Tinh mâu hắn híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng có một lát trầm mặc.

Cửa ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

Vân Khanh lăn lông lốc từ trên giường đứng dậy, con mắt Phong Lam Cẩn cũng híp híp. Hắn nhìn Vân Khanh thấp giọng nói, “Là Mặc Huyền.”

“Vào đi.”

Mặc Huyền như cũ là một thân hắc y, mặt lạnh đem chuyện đã xảy ra vừa rồi sau khi bữa tiệc trong hoa viên kết thúc một năm một mười không có có cảm tình cùng Phong Lam Cẩn tự thuật một lần.

Vân Khanh ngồi bên mép giường, càng nghe ánh mắt càng lạnh.

“Quả nhiên là cất giấu ý nghĩ như vậy.”

Phong Lam Cẩn không có ngoài ý muốn, hắn đã sớm đoán được kết cục như vậy. Trầm ngâm một lát, Phong Lam Cẩn phân phó Mặc Huyền, “Ta cùng phu nhân đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở chỗ này, không được để cho bất luận kẻ nào tiến vào, nếu như có người tới tìm ta nói ta đã ngủ.”

Mặc Huyền cũng không hỏi vì cái gì, chỉ gọn gàng linh hoạt trả lời, “Vâng.”

“Chúng ta muốn đi đâu?” Vân Khanh kinh ngạc.

Phong Lam Cẩn ngưng mi, “Xem một chút trên đường Giang Nam đến tột cùng là tình huống như thế nào.”

Nói xong hắn đứng thẳng người dậy, từ trong rương xuất ra một món cẩm y tuyết trắng mặc vào, thấy khóe miệng Vân Khanh co rút.

Mặc bạch y len lén rời khỏi phủ thứ sử, hắn không đem những thị vệ kia để vào mắt à, hay là quá tự tin.

Màu trắng đúng là màu sắc chói mắt nhất.

Phong Lam Cẩn lại nhếch khóe môi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tà mị, cả người giống như thoát thai hoán cốt hoàn mỹ từ Phong Lam Cẩn thoái hoá thành Phong Tuyệt Trần. Nhìn gân mắt Vân Khanh giật giật.

Vân Khanh không có thay quần áo, lúc ra cửa để cho tiện nàng cũng ra vẻ nam tử, cho nên không mang nữ trang.

“Đi thôi.”

Phong Lam Cẩn… Hoặc lúc này nên nói là đeo lên mặt nạ Phong Tuyệt Trần, hắn đứng lên nắm eo thon Vân Khanh mảnh khảnh, thân hình nhảy lên liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Vân Khanh thấy được đến khinh công của Phong Lam Cẩn.

Chân bất nhiễm bụi, chân giẫm ở trên nóc phòng phảng phất cũng không cần mượn lực, cả người cơ hồ phiêu phù mang theo Vân Khanh lướt qua từng phòng ốc. Hắn giẫm ở trên nhánh cây, nhánh cây chỉ to bằng ngón tay, thế nhưng cũng không có phát ra một tia tiếng vang. Dưới tình huống mang theo một người lại vẫn có thể phiêu dật như thế, trọng yếu hơn là thân hình lại vẫn nhanh như vậy.

Vân Khanh ở trong ngực Phong Lam Cẩn chỉ có thể nghe được bên tai trận trận tiếng gió, bởi vì tốc độ quá nhanh, nàng thậm chí có thể cảm nhận được gió thổi qua trên mặt như dao nhỏ sắc bén.

Chuyển biến từ yên tĩnh đến náo nhiệt, chờ đến trong hẻm nhỏ tương đối gần đường phố, Phong Lam Cẩn mới đem Vân Khanh thả xuống.

Mặc dù là buổi tối, nhưng ở Giang Nam vẫn luôn có chợ đêm tồn tại.

Chỉ là không náo nhiệt lắm thôi.

Cùng Phong Lam Cẩn sóng vai đi ra hẻm nhỏ, Vân Khanh phóng mắt nhìn xa, phần lớn đều là người đang du ngoạn xiêm y thập phần tinh xảo, bày quầy phần lớn là dân chúng bình thường xiêm y vải thô xanh xao vàng vọt.

Trong lòng Vân Khanh căng thẳng, giễu cợt nói, “Xem ra nạn châu chấu Giang Nam tự hồ chỉ nhằm vào dân chúng bình thường thôi.” Những thương hộ, gia đình hậu duệ quý tộc, còn có quan phủ, nàng hoàn toàn không nhìn ra ảnh hưởng của nạn châu chấu đối với bọn họ.

“Những điều này là chuyện tất nhiên.”

Một nơi nghèo, nghèo vĩnh viễn là dân chúng.

“Trước đừng quan tâm những chuyện này, nàng hôm nay cả ngày không dùng bữa, ta dẫn nàng đi ăn chút gì.”

Phong Lam Cẩn nguyên bổn định mang Vân Khanh đi tửu lâu dùng bữa, chỗ đó thức ăn tương đối nhiều, có thể tìm ra một chút thức ăn thích hợp khẩu vị nhân sĩ kinh thành, nhưng Vân Khanh lại dừng trước một gian hàng bán sủi cảo.

“Chúng ta ăn ở chỗ này đi.”

Ánh mắt Phong Lam Cẩn chợt lóe, “Cũng tốt.”

Bày quầy là một đôi phu thê trẻ tuổi, quầy hàng nho nhỏ không người nào hỏi thăm, lúc này thấy Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đi tới, hai người vội vàng nở nụ cười lau băng ghế cùng cái bàn cho hai người.

Hai Phu thê hiển nhiên là thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, xanh xao vàng vọt nhìn hết sức tiều tụy, y phục cũng chắp rất nhiều miếng vá, bất quá trên người thu thập hết sức sạch sẽ.

Di? Vân Khanh lại ở sau lưng hai phu thê phát hiện một “mầm đậu nhỏ”, hài tử nho nhỏ đại khái mới ba bốn tuổi, hết sức nhỏ gầy, mặc một món xiêm y chắp không biết bao nhiêu miếng vá, xiêm y kia cũng không quá vừa người, hơi có chút lớn, mặc ở trên người của hắn có vẻ hết sức đơn bạc, hài tử nho nhỏ gầy đến cằm đều nhọn, ánh mắt nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn cũng sợ hãi. Núp ở sau lưng cha mẹ không dám nói lời nào.

Không chỉ là tiểu hài tử, mà ngay cả hai phu thê trẻ tuổi đều có chút câu thúc, thật sự là nhìn cách ăn mặc hai người Phong Lam Cẩn không giống như là đến ăn quán nhỏ ăn cơm.

“Hai vị muốn ăn gì?”

“Hai chén sủi cảo đi.” Vân Khanh hiền hòa cười một tiếng với nam tử.

“Được rồi, xin chờ một chút.”

Sủi cảo mới làm, sủi cảo trắng trẻo mập mạp nho nhỏ từ trong tay tiểu nương tử nặn ra, sau đó cho vào nồi nước nóng, đợi sôi lên liền múc một chén nước lạnh tưới ở phía trên, bọt nước nho nhỏ từ sôi trào lại quy về bình tĩnh, như thế đánh qua ba lượt nước lạnh lại sôi trào, nàng kia mới đem sủi cảo từ trong nồi vớt ra, sau đó do nam tử bưng lại đặt ở trước mặt hai người.

Sủi cảo là rau hẹ thịt heo hãm, hương vị coi như không tệ.

Nước canh bốn phía, nhìn ra được là dùng tâm làm sủi cảo. Trong lòng Vân Khanh có chút an ủi, dưới tình huống nạn châu chấu nháo như vậy, làm ăn nhỏ vốn cũng đã thập phần không dễ dàng, bọn họ lại vẫn không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thật sự là khó có được.

Vân Khanh rất đói bụng, nhưng vẫn không có khẩu vị. Miễn cưỡng ăn một cái lại không động đũa nữa.

“Như thế nào, không hợp khẩu vị?”

“Không phải.” Vân Khanh che dạ dày, “Vừa rồi ở trong yến hội bị kích thích không có qua, bây giờ nhìn đến ăn cũng không có khẩu vị.”

Khẩu vị Phong Lam Cẩn cũng không tệ, ăn một chén lớn.

Vân Khanh chú ý tới “mầm đậu nhỏ” liên tục sợ hãi lại dùng một đôi mắt to sáng nhìn chằm chằm nàng cùng Phong Lam Cẩn, nhất là thời điểm hai người bọn họ hạ đũa, trong mắt liền lộ ra vài phần khát vọng.

Chẳng biết tại sao, Vân Khanh liền nghĩ đến Phong Vô Ưu, Tiểu Vô Ưu ở trong phủ cùng công chúa cũng không xê xích gì nhiều, gò má mượt mà vô cùng, đầy thịt thập phần đáng yêu. Một phen đối lập lại cảm thấy đứa bé này hết sức đáng thương. Nàng vẫy vẫy hài tử, lộ ra mỉm cười.

“Tiểu đệ đệ, đến đây.”

Đứa bé kia nghe thấy Vân Khanh gọi hắn ngược lại không dám nhìn, ôm chân mẫu thân rúc vào phía sau.

Nàng kia liền áy náy cười một tiếng, “Hai vị công tử chê cười, đứa nhỏ này có chút sợ người lạ.”

Vân Khanh bưng chén đi đến bên cạnh tiểu hài tử, “Muốn ăn không?”

Đứa bé kia không dám trả lời, gương mặt của hắn hết sức gầy, càng lộ ra đôi mắt lớn đến thần kỳ, trong lòng Vân Khanh xẹt qua một tia thương tiếc, đem chỉ bát sủi cảo đưa cho tiểu hài tử, “Cho đệ ăn.”

“Nương…” Đứa bé kia không dám nhận, ngửa đầu nhìn mẫu thân.

Cô gái đáy mắt đau xót, lại từ chối, “Công tử không được, đứa nhỏ này mới vừa ăn cơm xong, không đói bụng.”

“Tiểu hài tử đúng thời điểm đang lớn cũng không thể đói bụng.” Vân Khanh cố chấp mỉm cười cầm chén đưa cho tiểu hài tử, đáy mắt thoáng hiện lên một tia nghịch ngợm, “Chớ không phải là tiểu đệ đệ ghét bỏ ta đã nếm qua?”

“Công tử nói chi vậy.” Nàng kia lúc này mới khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống sờ sờ mớ tóc vàng ngắn ngủn của hài tử, từ ái nói, “Mau cám ơn ca ca.”

“Cám ơn ca ca.”

Nói xong cũng tiếp nhận chén trong tay Vân Khanh ăn ngấu nghiến.

Vân Khanh nhìn trong lòng đau xót.

Cùng sạp chủ hàn huyên, “Đứa nhỏ này cũng đã ba bốn tuổi đi, hôm nay đúng tuổi lớn, cũng không thể đói bụng.”

Nàng kia thấy Vân Khanh thập phần hiền hòa, cùng nàng hàn huyên, nàng thương tiếc nhìn thoáng qua tiểu hài tử, sầu khổ nói, “Chúng ta cũng là không có cách nào, năm nay hơn nửa năm thu hoạch nguyên vốn cũng đã không tốt, quan phủ thu thuế vừa nộp thì càng thừa không còn bao nhiêu, hai vợ chồng chúng ta cái khác không hiểu, tướng công ta ban ngày đi ra ngoài làm công, ta liền ở nhà thêu thùa may vá sống, đến buổi tối bán quán, có thể kiếm nhiều một chút liền kiếm nhiều một chút, hôm nay lương giá đắt đỏ, nếu không làm nhiều chút việc chỉ sợ thật sự chết đói.”

“Bây giờ lương giá trướng tới trình độ nào rồi?”

Đáy mắt nàng kia thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, “Hai vị công tử hẳn không phải là người Giang Nam đi.”

Phong Lam Cẩn mỉm cười trả lời, “Tại hạ cùng em trai hôm nay mới từ kinh thành đi tới Giang Nam.”

Nàng kia lộ ra vẻ mặt “Thì ra là như vậy”, thở dài nói, “Cũng khó trách hai người không biết, nay Giang Nam nạn châu chấu nghiêm trọng, thu hoạch sáu tháng cuối năm mắt thấy ngay cả hạt thóc cũng không thu được, cho nên bây giờ giá gạo cao đến dọa người, gạo bình thường phải hai mươi văn tiền mới có thể mua được một cân, như vậy còn cung không đủ cầu, dân chúng bình thường chúng ta chỉ có thể tồn một ít tiền đi mua gạo. Những đại gia đình sợ đến lúc đó mỗi mét đều có thể ăn, cho nên lương thực trong nhà đều trữ hàng không bán, có nhà còn bỏ tiền đi tiệm gạo mua them gạo, cho nên có đôi khi chúng ta xếp hàng một ngày sợ là một hột cơm cũng mua không được.”

Đầu mày Phong Lam Cẩn gắt gao cau lại.

Tình huống này thế nhưng so với Triệu Tiền nói còn nghiêm trọng hơn.

Nàng kia nói nói nước mắt liền ngăn không được chảy ra, nàng lau lau nước mắt thẹn thùng nói, “Làm cho hai vị công tử chế giễu.”

Vân Khanh lắc lắc đầu, “Quan phủ không có làm gì sao?”

Nói đến quan phủ, đáy mắt cô gái cùng trượng phu lộ ra vài phần hoảng sợ cùng căm hận, nàng giảm thấp thanh âm, “Nếu không có quan phủ nói không chừng cuộc sống dân chúng chúng ta còn có thể khá hơn một chút.”

“Chỉ giáo cho?”

“Từ xưa nghiệp quan cấu kết sớm đã không phải là chuyện hi hữu, những thương nhân này hàng năm không biết đã hướng chỗ quan phủ tiến cống bao nhiêu bạc, béo bở đều ôm đến trên người mình, làm quan tự nhiên vui mừng thấy sự thành công. Nếu không có quan làm chỗ dựa, những thương nhân kia cũng không dám quá đáng như thế.” Cô gái tức giận.

Bất quá giận dữ thuộc về giận dữ, thanh âm cô gái lại ép thấp hơn, hiển nhiên là lo lắng có người nghe được.

Tướng công nàng là người thành thật, nghe được thê tử nói như vậy vội vàng nói, “Nàng coi chừng họa từ miệng mà ra.”

“Ta xem hai vị công tử cũng không phải người xấu mới nói những thứ này.” Nàng kia dịu dàng cười một tiếng, “Làm cho hai vị chế giễu, hai vị nếu là nhân sĩ kinh thành chắc hẳn cũng sẽ không ở Giang Nam lâu, nếu không có chuyện trọng yếu hai người nên sớm trở về đi, Giang Nam bây giờ cùng trước kia không giống nhau, nhị vị ăn mặc hoa lệ như thế ở Giang Nam vừa không có bối cảnh, rất dễ dàng bị người để mắt tới, vẫn nên coi chừng cho thỏa đáng. Nhất là ra cửa phải đem túi gấm cất giấu, hiện ở trên đường móc túi nhiều lắm.”

“Đa tạ vị tỷ tỷ này đề điểm, tiểu đệ nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.” Vân Khanh chắp tay, nàng chớp mắt một cái lại nói, “Bất quá tiểu đệ nghe nói hôm nay trong kinh thành có quan viên đến đây cứu nạn thiên tai, nghe nói là trọng thần triều đình mang theo bạc đến, chắc hẳn tình hình tai nạn lần này rất nhanh sẽ qua, hai vị đừng quá mức lo lắng.”

Nàng kia than nhẹ một tiếng, có chút không xác định, “Chỉ hy vọng như thế đi.”

Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn lấy được tin tức muốn biết liền cùng sạp chủ cáo từ.

Vân Khanh thương tiếc hài tử nho nhỏ kia cho nên thả một khối bạc năm lượng.

Hai vợ chồng kia chấn động, “Không được, hai chén sủi cảo bất quá ba mươi văn tiền thôi.”

Vân Khanh cười đẩy tay nàng kia, “Nhị vị không nên khách khí, coi như là vì để con của hai người có thể ăn nhiều chút cơm đi, những bạc này đủ để các ngươi dùng qua một đoạn thời gian, các ngươi không cần từ chối, cầm lấy, chớ có để cho người nhìn thấy.”

Cô gái lệ nóng doanh tròng, cùng trượng phu liếc mắt nhìn nhau định quỳ xuống dập đầu với Vân Khanh.

“Ai? Không được.” Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn cùng nhau đỡ hai người dậy, “Các ngươi cũng phải bảo trọng tốt thân thể của mình, nếu mệt mỏi sụp đổ, đứa bé kia nên làm thế nào cho phải.”

“Đa tạ công tử.”

Cáo từ hai phu thê, trong lòng vẫn Vân Khanh trầm trọng như cũ.

Phong Lam Cẩn thập phần hiểu nàng, cùng nàng đi trên đường cái, cảm thụ được phố xá náo nhiệt lại thanh lãnh, “Đừng suy nghĩ nhiều, luôn sẽ tốt lên.” Đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia hàn quang, lúc này đây cứu nạn thiên tai hắn nhất định sẽ không nương tay!

Hai người sóng vai mà đi, đi đến một gian hàng chao, Vân Khanh không chịu nổi kích thích, sắc mặt lại tái đi, vội vàng bịt miệng mũi.

Phong Lam Cẩn chau mày, hai đầu lông mày che giấu không được lo lắng, đỡ nàng đến một góc vắng vẻ đứng lại.

“Nàng hôm nay không thích hợp.” Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt cùng môi mất máu, tâm của hắn có chút níu lên.”Chúng ta tìm đại phu đi.”

“Không cần.” Vân Khanh che dạ dày đã bớt quay cuồng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Chính là ngửi được những hương vị kia có chút không thoải mái, nào nghiêm trọng đến cần xem đại phu.”

“Không được! Nhất định phải đi.” Phong Lam Cẩn lúc cố chấp rất ít người có thể khuyên giải được.

Vân Khanh biết rõ điểm này, cho nên dứt khoát không khuyên nữa, đi theo hắn cùng đến trong một tiệm thuốc nhỏ.

Ngồi trên án, đại phu thấy hai người quần áo bất phàm liền đem hai người mời tới nội thất bắt mạch.

Lão đại phu càng chẩn bộ mặt càng quỷ dị.

Phong Lam Cẩn một lòng lo lắng, “Đại phu, tình huống rốt cuộc thế nào?”

Lão đại phu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, thấy Vân Khanh toàn thân sợ hãi, rốt cục lão đại phu kia rốt cục nhìn thấu cái gì, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hiểu rõ, buông cổ tay Vân Khanh ra chắp tay chúc mừng Phong Lam Cẩn.

“Vị công tử này, phu nhân nhà ngươi đã mang thai hơn một tháng…”

Giống như là một đạo thiên lôi đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh bổ xuống ngoài khét trong sống. Hai người hồi lâu cũng không kịp phản ứng.

Lão đại phu nghi hoặc nhìn hai người, thầm nói: chẳng lẽ nghĩ sai rồi, hai người này không phải vợ chồng? Ánh mắt hắn cực độ quỷ dị nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn một hồi lâu, thầm nghĩ, chớ không phải là nam tử trước mắt này cùng cái cô gái mang thai kia giống nhau, cũng là nữ cải nam trang?!

Nhưng nhìn hồi lâu cũng không có nhìn ra đầu mối.

Lão đại phu lắc lắc đầu nói, “Vị phu nhân này thai có chút không yên…”

“Ngươi nói cái gì? Thai không yên?” Trên mặt Phong Lam Cẩn không còn bình tĩnh, cũng không có ôn hòa, nghe được thai không yên lập tức nhớ tới những cô gái khó sinh kia, sắc mặt hắn đại biến, đi nắm cổ áo lão đại phu.

“Khụ khụ…” Lão đại phu bị dọa thở gấp, mãnh liệt ho khan vài tiếng, nhíu mày nhìn Phong Lam Cẩn, có chút tức giận, “Tên này, nghe ta nói hết lời!”

“Ba tháng đầu mang thai không ổn nhất, vị phu nhân này lại vừa lúc ba tháng đầu, những ngày qua hẳn là mệt nhọc quá độ cho nên thai vị mới có hơi không yên. Ăn chút ít dược vật điều trị là được.”

Phong Lam Cẩn khẩn trương thanh âm đều có chút căng thảng, “Nhưng nàng nhìn thấy đồ ăn liền khó chịu…”

“Kia là nôn nghén bình thường.” Lão đại phu cơ hồ muốn trợn trắng mắt, nhìn bệnh nhân bên ngoài đứng xếp hàng chờ xem bệnh, có chút bực mình, “Ăn chút thuốc giữ thai là được, nhưng trị không được nôn nghén, đây đều là hiện tượng bình thường, các cô gái luôn phải trải qua. Được rồi, ta bốc cho các ngươi hai thang thuốc uống thì tốt rồi, đằng sau còn có người chờ xem bệnh đấy, các ngươi đừng chậm trễ ta.”

Hai người bị đuổi ra ngoài cầm trong tay mấy bao thảo dược, lúc đi ra còn có chút sững sờ.

Đôi mắt Phong Lam Cẩn lại gắt gao nhìn chằm chằm bụng Vân Khanh, ánh mắt đều là ngạc nhiên…
Bình Luận (0)
Comment