Định nghĩa chính xác hơn, chắc có lẽ là “lợi dụng”.
Ninh Phi cố ý cho y biết mục tiêu là Tạ Đồng, lại để y hô lên cảnh báo trước mặt mọi người, cuối cùng chớp thời cơ ám sát Phương Văn Hạo. Nếu như không có tiếng hô của Thành Dương, trước cửa công đoàn có nhiều lính gác như thế, hơn nữa bản thân Tạ Đồng cũng không phải người bình thường, Ninh Phi chưa chắc có thể tùy tiện ra tay được.
Nhưng chỉ một tiếng hô cảnh báo, chuyển hướng chú ý của tất cả mọi người, để Phương Văn Hạo bị cắt cổ.
Chiêu giương Đông kích Tây này ấy vậy mà thật khéo, ngay cả bản thân Thành Dương trong lúc vô ý cũng trở thành đồng lõa.
Là một dẫn đường trong hệ thống tổ chức, đạo đức nghề nghiệp của Thành Dương lại không cao cho lắm. Vì lợi ích của mình, đôi khi cũng sẽ lờ đi lương tâm lén lút làm vài chuyện, tỷ như che giấu vài thông tin không quan trọng trong vụ án —— Xét tình huống lúc đó, coi như y thật sự miêu tả khuôn mặt của hung thủ, Ninh Phi cũng có đủ thời gian tiêu hủy vật chứng. Nhưng không kém đến mức độ ngồi xem cuộc mưu sát xảy ra dưới sự “trợ giúp” của chính mình như thế này.
Huống hồ Bạch Bằng và Phương Văn Hạo không giống nhau. Bạch Bằng không có chuyện ác nào không làm, xấu xa đến tận xương tủy; còn Phương Văn Hạo, từ khi tiếp nhận Hội Tam Hợp đến nay, đã thay đổi tổ chức tội phạm ngày trước, dốc sức tẩy trắng.
Quan trọng hơn cả, Ninh Phi thế mà lừa gạt được y trong tình trạng bị khống chế.
Chuông điện thoại vang lên liên tục, Thành Dương rẽ vào đoạn đường ít xe cộ qua lại, ấn nút trả lời. Tiếng rống của Kỷ Vĩnh Phong phát ra từ trong loa: “THÀNH DƯƠNG, ĐÂY LÀ TÌNH HUỐNG GÌ!”
“Em đang truy bắt hung thủ.”
“
Truy bắt?” Kỷ Vĩnh Phong cả giận: “
Cậu giải thích sự việc rõ ràng cho tôi trước đã! Chuyện Phương Văn Hạo bị ám sát là thế nào? Tại sao cậu lại ở hiện trường, lại còn hô bảo vệ Tạ Đồng?“
“Em bị gạt.” Thành Dương nói: “Thầy Kỷ, chuyện rất phức tạp, hung thủ là một lính gác không bình thường. Bây giờ em không thể giải thích với thầy.”
“Vậy cậu quay đầu lại, về đây từ từ giải thích.” Kỷ Vĩnh Phong nói: “Tạ Đồng đã nhớ rõ mặt mũi của hắn, lệnh truy nã sẽ truyền xuống khắp thành phố trong vòng mười lăm phút. Dẫn đường ở đây không nhiều, cậu mau chóng trở về so sánh pheromone.”
Thành Dương đáp: “Hắn ta không có pheromone.”
“
Sao có thể được!“
Thành Dương do dự một chút, rồi hít sâu một hơi, nói: “Em nghi hắn ta cũng là kẻ mưu sát Bạch Bằng.”
Dứt lời, y không chờ Kỷ Vĩnh Phong phản ứng, cúp máy thẳng thừng. Giáo viên hướng dẫn của y ở đầu dây bên kia chắc hẳn giận điên lên, tám trên mười phần sẽ dùng mọi cách đuổi theo y. Thành Dương cắn răng, tháo pin điện thoại, tránh khỏi phạm vi máy quay, dừng cạnh vỉa hè.
Ven đường có ông chủ của một tiệm tạp hóa, vừa tiếp xúc với tầm mắt Thành Dương, bèn loạng choạng lảo đảo đi tới như bị thôi miên. Thành Dương xuống xe, ngồi vào ghế sau, để lại ghế tài xế cho ông ta, bảo ông ta lái xe dọc bờ sông hóng gió.
Qua ba ngày từ lúc Bạch Bằng bị ám sát, bảo vệ ở bờ sông vốn đã rút về gần hết, chỉ còn lại vài cảnh sát nhỏ hỏi thăm từng hộ dọc con sông. Thành Dương vừa sai tài xế tránh khỏi đường tuần tra của bọn họ, vừa không yên lòng quan sát vị trí camera. Hướng sông thành phố Hải Hà và phương hướng cơ bản của khu Phế Thành lướt qua một lần trong đầu y, cuối cùng tự động hiện ra một sơ đồ đường đi.
Y cũng định nhảy sông.
Ba ngày trước Ninh Phi đã làm thế để gột sạch mùi thuốc súng trên người, giờ đây Thành Dương làm thế để xóa đi dấu vết pheromone còn lưu lại.
Nếu như bị bắt về công đoàn, e rằng y sẽ không bao giờ có cơ hội ra ngoài tốt như vậy.
Nhiệt độ nước sông hơi thấp, Thành Dương men theo bờ bơi về phía trước, hết sức cẩn thận giấu mình trong bóng tối. Dù sao cũng không phải lính gác, tốc độ của y không nhanh lắm. Bơi được nửa đường, trời đã tối. Đèn đường bên bờ kia thưa thớt, càng tới gần khu Phế Thành, ánh đèn càng mờ nhạt. Thế nên y cũng không cần lo bị người khác bắt gặp, tìm được một cái thang, y ướt sũng leo lên bờ.
Khúc sông này hôi thối không chịu nổi, Thành Dương cảm giác người mình sắp lên men luôn rồi, không biết sao Ninh Phi có thể chịu đựng được. Khứu giác lính gác gấp năm lần người thường, cậu ta âm thầm bơi một đường, quả là một nhân vật lợi hại.
Y cởi quần áo trên người ra, lau khô nước bẩn, cuối cùng mới miễn cưỡng phai bớt mùi. Cách chừng một con phố, tiếng mắng chửi gào thét của đám côn đồ vọng đến, dường như có một trận tụ tập ẩu đả đang diễn ra. Thành Dương không muốn rước phiền toái, bèn lách vào một con hẻm nhỏ.
Đi được hai bước, bỗng nhiên có người chạy đến trước mặt, suýt nữa đâm đầu vào người y. Thành Dương vội nghiêng mình lùi lại một bước, người kia “A” lên một tiếng, khựng lại, ngẩng đầu lườm y một cái.
Là cô ta. Thành Dương nhận ra ngay lập tức, là cô gái ngày đó lừa y hai mươi đồng, còn không chỉ đường cho y.
“Thúi chết!” Cô ả mắng một tiếng, lướt qua, hoàn toàn không để ý gương mặt của Thành Dương.
Thành Dương cười khổ một tiếng, tiếp tục hướng về phía Đông phố Mười Ba. Mãi tới khi đứng dưới tòa nhà số 27, y mới nhận ra mình quên mất một chuyện quan trọng.
—— Lúc đó y nên xóa ký ức của cô gái kia.
Mà người đã đi xa, giờ quay lại chưa chắc đã tìm được. Huống hồ có con sông ngăn trở, đến khi công đoàn tìm được nơi này, sự việc hẳn là đã kết thúc. Ngay trước mắt y lúc này, là Ninh Phi, một lính gác nguy hiểm.
Thành Dương muốn xem xem, là bản năng lính gác của Ninh Phi lợi hại, hay là thiên phú dẫn đường của bản thân y mạnh hơn một phần.