Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 14

Cánh cửa vẫn đóng chặt như trước.

Như lần trước, Thành Dương gõ ba cái không nhanh không chậm, rồi bắt đầu chờ đợi.

Bên trong không có tiếng trả lời, đây cũng là điều nằm trong dự đoán.

Mục tiêu lúc này không phải là hợp tác, thế nên Thành Dương cũng không có ý định khách sáo hỏi có ai ở nhà không. Y lục lọi túi quần, lấy ra một sợi kẽm lục soát được ở phòng khách lúc trước, nắn thành một hình dạng, luồn vào trong lỗ khóa.

Cạy khóa là một việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Thành Dương cẩn thận điều chỉnh phương hướng sợi kẽm, đồng thời ghé tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Nếu như Ninh Phi có ở nhà, với ngũ giác của lính gác, không thể không chú ý những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Y phải tùy thời cảnh giác cửa bị mở ra, và công kích trí mạng bất ngờ ập tới từ đằng sau cánh cửa.

Pheromone của Thành Dưỡng cũng được chuẩn bị kĩ càng. Chỉ cần Ninh Phi dám đến gần, cho dù không thể khống chế hắn, cũng sẽ khiến hành động của hắn bị cản trở phần nào.

Một tiếng “Cạch” nho nhỏ vang lên, khóa cửa bật mở.

Thành Dương rút súng ra, nắm thật chắc trong tay, mở cửa sắt. Liếc nhìn, trong cửa không một bóng người, vài tờ giấy bay tán loạn do cơn gió tạo ra lúc cửa mở, đang nhẹ nhàng chậm rãi rơi về chỗ cũ. Thành Dương không dám phân tâm xem nội dung trên giấy, từng bước đạp lên tiến vào sâu trong nhà.

Vẫn không thấy ai.

Chỉ có tiếng nước trong phòng tắm.

Thành Dương ghét cái loại tình huống xấu hổ này —— xông thẳng vào, vật lộn với phần tử tội phạm trần truồng, vất vả chế ngự đối phương, còn phải đứng trước một thân thể trần trụi bóng lưỡng đọc Công ước Miranda(1). Quả thật, chỉ tưởng tượng một xíu đã muốn nôn một ngụm máu.

Nhưng y cũng không có lựa chọn nào khác, đã từng có nghi phạm lợi dụng tiếng nước che giấu, trèo qua cửa sổ phòng tắm, men theo tường ngoài trượt xuống định chạy trốn. Y trăm đắng nghìn cay đến được nơi này, sao có thể để Ninh Phi chạy thoát?

Dẫn đường hít sâu một hơi, nhấc chân đá mở cửa phòng tắm, giơ súng lên nhắm vào người ngồi trong bồn.

May thay Ninh Phi còn mặc quần áo. Dòng nước nóng hổi đập lên lưng hắn, khiến quần áo thành nửa trong suốt, ẩm ướt dính chặt lên cơ thể. Cả người hắn cuộn thành một khối, hai tay nắm chặt tóc, nằm bên bồn tắm nôn khan đầy đau đớn. Đến khi Thành Dương đứng vững một hồi lâu, hắn mới chầm chậm ngẩng đầu lên, mê man nhìn người kia.

Vành mắt hắn đỏ hoe, trong hốc mắt là sương mù mờ mịt.

Thành Dương không biết lần này lại là trò bịp gì, bèn ghìm súng, thận trọng tiến hai bước lại gần. Ninh Phi không phản kháng, nên y lại nhích thêm một chút, ngồi xổm xuống, nòng súng nhắm thẳng vào trán của phần tử nguy hiểm kia.

“Ninh Phi?” Y hỏi.

Hai từ này như bật mở một cái công tắc. Hàng mi Ninh Phi khẽ rung, nháy mắt một cái, dường như để xác nhận bản thân không nằm mơ. Rồi hắn bất chợt vươn tay, gắng sức nhào về phía Thành Dương.

Hành động của lính gác quá nhanh, Thành Dương đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, cổ tay bị hất ra, lập tức bóp cò súng. Cùng với một tiếng vang trầm đục, viên đạn xuyên thấu vai trái Ninh Phi, bắn vào vách tường. Mà Ninh Phi vẫn như không cảm nhận được đau đớn, làm y mất thăng bằng, ngã vào trong bồn tắm.

Thành Dương nhất thời không kịp đề phòng, uống hai ngụm nước, ra sức vùng vẫy. Ninh Phi dính chặt lên người y, dùng kĩ thuật khóa khớp vặn cổ tay y. Y thúc khuỷu tay vào bụng dưới Ninh Phi, trở mình, lật ngược lại. Nhưng rốt cuộc vẫn bị Ninh Phi đoạt mất súng, ném ra phía xa cạnh cửa phòng tắm.

Ninh Phi ngồi trên đùi y, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đè lên cổ họng y, nhưng chỉ kề sát, không dùng lực.

Thành Dương nói, ngữ khí lạnh như băng: “Buông tay.”

Pheromone của y cũng lập tức khuếch tán, tạo thành một luồng sóng xung kích, đánh về phía Ninh Phi. Lính gác co mình lai một chút, ngón tay dịch xuống phía dưới, cuối cùng đặt trên ngực Thành Dương. Đầu ngón tay thô ráp, phía trên có rất nhiều vết xước nhỏ. Thành Dương sững sờ, mới nhớ ra mình đã vứt áo đi sau khi lên bờ.

Ninh Phi nhìn y, vành mắt đỏ hoe: “Tôi đau quá.”

Nước từ vòi sen vẫn ào ào tuôn xuống, chảy qua vết thương của Ninh Phi, nhuốm một màu đỏ tươi. Lượng máu bị mất đáng lẽ phải khiến Ninh Phi cảm thấy choáng váng, nhưng dáng vẻ của hắn vẫn như không hề hấn gì, hơi điều chỉnh tư thế một chút, rồi dùng sức lực toàn thân giữ chặt Thành Dương.

Mái tóc lính gác cọ lên cổ, tiếp xúc gần đến thế khiến Thành Dương cảm thấy khó chịu. “Buông ra.” Y lặp lại một lần, vót nhọn pheromone thành một cây kim, từng tấc từng tấc đâm vào đại não Ninh Phi.

Rào chắn tinh thần của người kia là loại kiên cố nhất mà y từng thấy, Thành Dương tập trung toàn bộ tinh thần xâm nhập vào, mỗi bước tiến nhỏ, dường như có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ của sự sụp đổ từ nền móng của pháo đài. Y hết sức chăm chú và nghiêm túc cảm nhận, nên đã bỏ lỡ một vài hành động nhỏ của Ninh Phi.

Ninh Phi liếm cần cổ Thành Dương, dùng môi và đầu lưỡi, thậm chí không nhịn được mà cắn. Tay trái hắn khẽ khàng luồn xuống dưới, lúc cởi quần ra, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy. Đầu rất đau, bả vai cũng khó chịu. Nhưng chỉ muốn gần Thành Dương thêm chút nữa, vùi đầu bên hõm vai Thành Dương ngửi mùi vị cỏ xanh, thì cảm thấy tất cả mọi việc đều có thể tốt hơn.

Sống hơn hai mươi năm, đây là giấc mơ tốt đẹp nhất hắn từng trải qua.

Bộ phận trong quần được giải thoát, Ninh Phi rên lên một tiếng đầy thoải mái. Hắn khẽ cọ giữa hai chân Thành Dương, lại muốn tiến vào sâu hơn mà cảm nhận con người hắn đã khao khát từ lâu. Muốn được lấp đầy, được xuyên qua. Ăn toàn bộ Thành Dương vào cơ thể, gắn kết một thể, không bao giờ tách rời.

Dẫu có là mơ, hắn nghĩ, nói không chừng ngày nào đó có chết đi ngoài ý muốn, tại sao lúc nằm mơ lại không đối xử tốt với bản thân một chút?

Y tuột quần Thành Dương, bởi kích động và căng thẳng thái quá, mà hai, ba lần mới cởi được nút quần. Cuối cùng, khi định kéo quần lót xuống, bàn tay lại bị hất mạnh ra. Sau đó là một luồng xung lượng, cả người không kịp đề phòng nên bất ngờ bị đẩy qua đầu bên kia bồn tắm.

“CẬU LÀM GÌ THẾ!” Thành Dương quát lên, giọng nói đầy giận dữ.

Vẻ mặt Ninh Phi chỉ toàn uất ức và đau lòng. Hắn cắn răng trừng Thành Dương vài giây, rồi hung tợn nhào tới. Động tác lúc này thô bạo và nôn nóng, dục vọng mãnh liệt thiêu đốt cả trí óc lẫn thân thể hắn. Hai chân Ninh Phi quấn chặt chi dưới của Thành Dương, tay thì ra sức bóp lấy cổ y. Pheromone kéo tới từng luồng, mùi vị trong đầu càng nồng đặc, hắn lại càng không khống chế được lực độ của mình.

Thành Dương bị siết đến hô hấp không thông, sắp không thở được, y vươn tay muốn đẩy Ninh Phi ra, nhưng vì thiếu dưỡng khí mà không có sức chống cự. Sức mạnh của lính gác và dẫn đường vốn không cùng đẳng cấp, y cố gắng giãy giụa một hồi, trước mắt bắt đầu biến thành một màu đen.

Gần như sau một thế kỷ, Ninh Phi mới chịu buông y ra. Nghẹt thở khiến dương v*t trong quần y cương lên, cứng ngắc nằm ngay bụng dưới. Ninh Phi lôi thứ cương cứng của y ra, Thành Dương há miệng thở dốc, trong khoái cảm ngất ngây, y cảm thấy chóp đỉnh bộ phận của mình dường như được nhét vào một nơi ấm áp.

Y cúi đầu nhìn thì thấy Ninh Phi đang đỡ phần gốc bộ phận kia của mình, chậm rãi ngồi xuống. Lối vào nhỏ hẹp, ngay cả Thành Dương cũng bị kẹp đau, Ninh Phi hẳn là không dễ chịu gì. Nhưng lông mày lính gác chỉ hơi nhíu lại, chăm chú nhìn Thành Dương bằng ánh mắt nóng bỏng. Khi nuốt vào toàn bộ, hắn khẽ thở phào một hơi.

Vào khoảnh khắc ấy, rào chắn tinh thần trong đầu Ninh Phi hoàn toàn tan rã. Có thứ tình cảm nào đó trào ra, lấp đầy bầu không khí trong phòng.

Thứ tình cảm kia, so với y đối với Vũ Tình, hoặc Vũ Tình đối với y, đều sâu đậm hơn nhiều.

Đây là một đáp án Thành Dương chưa bao giờ nghĩ tới, dường như Ninh Phi yêu y đến điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment