Thực Hành Yêu Đương

Chương 5

Cuối tuần, Trầm Du Nhất hiếm có một hôm ngủ dậy trễ, trái lại Ôn Hành đã dậy sớm chẳng biết đi đâu mất.

Lữ Bình An gọi điện tới, bảo rằng muốn làm một bữa tiệc nướng mừng tân gia, hỏi Trầm Du Nhất có tới được không.

Trầm Du Nhất vốn không thích mấy buổi tụ họp kiểu này lắm, nhưng hai người họ cũng lâu lắm rồi không gặp, Trầm Du Nhất lại thấy hơi nhớ cô nhóc hai tuổi rưỡi nhà bạn mình, bèn đáp tối nay sẽ qua.

Bạn bè của Trầm Du Nhất vốn không nhiều lắm, Lữ Bình An là một trong số đó.

Lữ Bình An lớn hơn Trầm Du Nhất một tuổi, lí do là vì hồi tiểu học bị giáo viên nghi là trí tuệ không phát triển, kiên quyết giữ lại cấp một. Lên đại học, Lữ Bình An và Trầm Du Nhất vừa học cùng khoa lại ở cùng phòng, thường xuyên nhờ Trầm Du Nhất làm bài hộ cho.

Đổi lại là những việc khác, việc gì anh cũng chăm lo cho Trầm Du Nhất. Theo lời anh nói thì Trầm Du Nhất là một em trai yếu xìu, ý là cậu quá nhát gan.

Ôn Hành vẫn chưa về. Trước khi ra khỏi nhà, Trầm Du Nhất vốn định để lại một tờ giấy nhắn cho hắn, nhưng lại nghĩ tới lần trước mình làm thế Ôn Hành đã tỏ thái độ ghét bỏ đến cỡ nào, cuối cùng do dự một hồi vẫn là nhắn tin cho hắn: Tối nay về muộn.

Dạo gần đây, theo bản năng cậu đều kháng cự lại việc gửi tin nhắn cho Ôn Hành. Bởi vì cậu nhắn đi thì thể nào hắn cũng nhắn lại, mà nhắn lại nghĩa là phải nói chuyện với nhau. Cậu không muốn nói chuyện với Ôn Hành.

May sao lần này tin nhắn gửi đi không có hồi âm. Trầm Du Nhất thở phào, ra khỏi nhà.

Hiếm có một hôm cậu mới gọi taxi.

Địa chỉ nhà mới của Lữ Bình An nằm ở lưng chừng một ngọn đồi, vừa tới nơi đã thấy mấy con xe sang đỗ trước sân. Trầm Du Nhất thấy không ổn lắm. Quả nhiên vừa bước vào cổng chính đã nghe thấy tiếng hô rung chuyển cả căn nhà đánh úp tới.

“Du Nhất!!!!” Lữ Bình An lúc đó đang đứng trên sân cỏ nói chuyện với mấy người nữa, vừa quay ra thấy Trầm Du Nhất tới là hưng phấn chạy qua ngay.

Trầm Du Nhất né cái ôm như hổ vồ của anh bạn.

Lữ Bình An kéo một cô giúp việc đang bưng khay đồ gần đó.

“Này, Lệ Lệ, đưa bé Đào tới cho Du Nhất nhìn cái nào.”

Bé Đào chính là con gái nhỏ của Lữ Bình An. Trầm Du Nhất vốn còn đang bất mãn với cái ôm bừa bãi của anh, nghe nhắc đến bé Đào là muộn phiền gì đó đều tiêu tan hết, hai mắt nhìn Lữ Bình An cũng sáng lấp lánh theo.

Lữ Bình An nhìn Trầm Du Nhất, bật cười, “Biết ngay mà! Sao mà thích bé Đào thế? Anh đây hơi ghen tị luôn rồi đó.”

Không biết là ghen tị ai.

Lúc Trầm Du Nhất đồng ý tới đây, không ngờ tiệc nướng ngoài trời hóa ra lại lớn như thế này. Cậu bị tiếng người nói chuyện và tiếng nhạc làm cho váng cả đầu, và thấy Lữ Bình An hơi phiền.

“Bé Đào đáng yêu.” Trầm Du Nhất nói rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Giống anh vậy.”

“Chú Du Du!”

Trầm Du Nhất thoắt cái đã bế bổng cô bé lên.

Nguyên Hi cũng đứng nói chuyện với họ đôi câu, giữa chừng thì có bạn bè của cô gọi nên xin phép rời đi trước.

“Anh cũng không ngờ ba anh lại gọi nhiều qua như thế.” Lữ Bình An cũng nhận ra Trầm Du Nhất không thoải mái lắm, bèn giải thích, “Nếu không thích cũng không gọi chú tới.”

Suy nghĩ một chút, Lữ Bình An bèn bảo Trầm Du Nhất đưa bé Đào qua phòng trẻ em ở tầng trên chơi một lát, rồi xuống ăn sau cũng được.

Trầm Du Nhất đồng ý.

Chơi lego với bé Đào một lúc thì Nguyên Hi cho người gọi cậu.

Trầm Du Nhất gỡ bàn tay nhỏ của bé rồi trả lại cho bà vú em, sau đó chậm rãi đi xuống lầu. 

Chưa xuống tới nơi, Trầm Du Nhất chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào. Cậu do dự bước xuống thêm một bước nữa, vừa vặn có thế thấy khung cảnh lầu một.

“Tiểu Ôn à, gửi lời chào tới ba cậu giúp tôi nhé.”

Trầm Du Nhất thấy tay ba Lữ đang đứng quay lưng về phía mình, nắm tay Ôn Hành chào hỏi. Cậu cụp mắt xuống, không thấy rằng Ôn Hành làm bộ lơ đãng nhìn về đây.

Mặc dù Lữ Bình An bảo đây là tiệc thịt nướng nhưng cuối cùng lại được sắp xếp thành một bữa tiệc sang trọng tại sảnh gian nhà chính. Thanh thiếu niên thì vui chơi ngoài sân, còn các vị tai to mặt lớn thì ăn uống linh đình trong phòng tiệc.

Dù là cái nào cũng đều không phù hợp với Trầm Du Nhất. 

Lữ Bình An kéo cậu ra đứng cùng ở chỗ nướng thịt. Ở dàn nướng bên cạnh, mấy thanh niên trẻ tuổi mặc Hán phục bật cười vang, tràn cả sang không gian yên tĩnh bên này của bọn họ.

Lữ Bình An lén đưa một xiên thịt đã nướng chín cho cậu.

“Chú và Ôn Hành xảy ra chuyện gì thế?”

Trầm Du Nhất không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đành cắn một miếng thịt, làm bộ như không có chuyện gì. 

“Du Nhất.” Lữ Bình An thở dài, chỉ về phía gian nhà chính trưng đèn sáng rực rỡ, “Cậu ta ở đó, chú hiểu chưa? Cậu ta và chú không giống nhau.”

Trầm Du Nhất biết mình không giống với Ôn Hành. Nhưng khi nghe Lữ Bình An nói thế thì vẫn không nhịn được mà cãi lại, “Em với anh cũng đâu có giống.”

“Đúng thế.” Lữ Bình An gật đầu, lại bỏ mấy xiên ớt xanh lên nướng. “Chú và anh không giống nhau, nhưng chuyện chú không giống anh khác với chuyện chú không giống cậu ta.”

Trầm Du Nhất giả vờ giả vịt, “Nghe không hiểu.”

Thật ra thì cậu nghe hiểu. Lữ Bình An và cậu là bạn bè, anh và cả cậu đều không quan tâm đến điểm ‘không giống nhau’ này. Nhưng cái sự ‘không giống nhau’ giữa cậu và Ôn Hành thì lại không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Cậu nghe hiểu rất rõ, nhưng lại nói dối Lữ Bình An bảo rằng mình không hiểu.

Lữ Bình An thoáng có cảm giác hận rèn sắt không thành thép.

Thời đại học, anh cũng biết chuyện tình cảm của hai người họ. Ở kí túc xá nam nên khó tránh được việc sẽ uống chút rượu. Có một lần đi liên hoan, Trầm Du Nhất bị chuốc đến choáng váng, Lữ Bình An thấy Ôn Hành tới đón cậu. Trầm Du Nhất đang giương nanh múa vuốt, vừa thấy Ôn Hành liền như tờ giấy thấm nước mềm oặt, để Ôn Hành nửa dìu nửa ôm lên xe.

Nhìn thấy túi xách của Trầm Du Nhất để quên trên ghế, Lữ Bình An vội đuổi theo. Lúc ấy anh cũng đã hơi ngà ngà say. Xe của Ôn Hành vẫn chưa lái đi, anh cũng cứ thế hồn nhiên kéo mở cửa xe ghế phụ lái. Thời gian đó Ôn Hành vẫn còn đang cãi vã với gia đình, chức vụ cũng mới chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ trong công ty, xe tự lái, hãng xe cũng bình thường.

Bị Lữ Bình An mở cửa xe như thế nhưng Ôn Hành chỉ liếc nhìn anh một cái.

“Sao thế?” Hắn hỏi.

Lữ Bình An thấy Ôn Hành ngồi ở vị trí ghế lái, Trầm Du Nhất co mình nhắm mắt nằm ở ghế bên cạnh.

“Lạnh…” Trầm Du Nhất run run, thoạt trông cam chịu, nhíu đầu lông mày.

Ôn Hành cũng không nhìn Lữ Bình An thêm nữa, vươn người lấy một cái chăn nhỏ để ở ghế sau, mở ra đắp lên cho Trầm Du Nhất.

“Đóng cửa xe giùm.”

Tuy hắn không ngẩng đầu lên nhưng Lữ Bình An nhận ra hắn đang nói với mình.

“À, cậu ấy… Ba lô…” Lữ Bình An giơ cái túi đưa tới, Ôn Hành giờ mới lại liếc nhìn anh một cái, vươn tay nhận lấy.

Lữ Bình An ngơ ngẩn đóng cửa xe lại, rượu cũng đã tỉnh ráo.

Sau lần gặp gỡ đó, Lữ Bình An cho rằng Ôn Hành thực sự rất thích Trầm Du Nhất. Nhưng nhìn chung, anh cứ có cảm giác Trầm Du Nhất sẽ bị tổn thương. Bởi vì từ lâu anh đã nghe người ta nói về Ôn Hành, và hai người họ cũng chẳng giống nhau mấy.

Trầm Du Nhất thì sao cũng được, Ôn Hành lại chuyên quyền độc đoán. Trầm Du Nhất mềm yếu dễ bắt nạt, Ôn Hành vừa khôn ngoan lại vừa dữ dằn. Gia cảnh Trầm Du Nhất hết sức bình thường, trong khi thành tựu của dòng họ nhà Ôn Hành chắc kể ba ngày ba đêm chẳng hết. Trầm Du Nhất quá ôn hòa, Ôn Hành quá lãnh đạm.

Anh chẳng biết hai người họ làm thế nào mới có thể cùng nhau đi được tới cuối con đường, cũng từng khuyên Trầm Du Nhất nên sớm tách ra khỏi người kia. Chỉ là khi đó cậu đáp lại anh rằng, nhưng em thích anh ấy mất rồi.

— nhưng em thích anh ấy mất rồi.

Lữ Bình An cũng hết cách. Tất cả những sự không phù hợp mà anh nghĩ tới, đều không đấu lại được một câu ‘thích anh ấy’ của Trầm Du Nhất.

Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, Trầm Du Nhất im lặng ăn thịt, nhấp một chút bia, ban nãy còn trốn tránh Ôn Hành trên cầu thang, tất cả đều không phải là dáng vẻ hạnh phúc.

“Du Nhất,” Lữ Bình An chẳng biết nói gì. Anh biết Trầm Du Nhất không thích bày tỏ, nhưng cũng rất lo lắng cậu xảy ra chuyện gì, chỉ đành dặn dò, “Có bất cứ chuyện gì cứ tới tìm anh, biết chưa. Bất cứ lúc nào.”

“Ừ.”

Trầm Du Nhất gật đầu, lại nhấp một ngụm bia nhỏ.

Ôn Hành rời khỏi phòng tiệc, đứng ở hiên nhà châm một điếu thuốc.

Lâu rồi hắn không hút thuốc, lí do là gì hắn chưa từng nói cho ai nghe. Hồi đó hắn và Trầm Du Nhất mới chuyển tới sống cùng nhau ở ngôi nhà hiện tại. Một ngày nọ tan làm về nhà, hắn phát hiện ra Trầm Du Nhất đang ngồi ở phòng khách nhỏ trên lầu hai. Cậu tiện tay nhấc cái áo khoác hắn vắt trên ghế gần đó lên, hít mấy cái, đoạn khịt mũi vẻ ghét bỏ rồi quẳng nó ra thật xa.

Cũng là lúc đó, hắn chỉ vừa mới ngồi lên ghế quản lý, áp lực lớn, hút thuốc cũng nhiều. Trầm Du Nhất nhắc mấy lần, nhưng cũng chỉ là mấy câu đại loại như hút thuốc không tốt cho sức khỏe các thứ, hắn chẳng để ý lắm, đâu có biết rằng thực ra là vì Trầm Du Nhất ghét mùi thuốc lá trên người hắn.

Những khi Trầm Du Nhất cẩn thận tìm lý do khuyên hắn không nên hút thuốc lá, nhìn cậu làm hắn rất muốn cười. Không phải là vì hài hước buồn cười, mà ví dụ như lúc cậu quẳng cái áo ra xa một cách ghét bỏ, hắn sẽ không tự chủ được cảm thấy như thế thật đáng yêu, đến mức phải cười phì ra. Kể từ đó hắn liền cai thuốc. Cho dù thi thoảng cũng châm một điếu, nhưng sẽ không mang theo mùi thuốc về nhà.

Lúc này hắn lại không thể kìm được cơn thèm thuốc, nóng lòng muốn châm một điếu.

Trầm Du Nhất đang né tránh hắn.

Thật ra hắn cũng cảm nhận được, tuy Trầm Du Nhất vốn không phải người nhiều lời, nhưng thời gian gần đây cậu nói đặc biệt ít. Có lúc muốn nói lại thôi, lời xin lỗi càng lúc càng nhiều, từ chối quan hệ, còn hung dữ với hắn, cũng không làm bữa sáng nữa.

Mới vừa nãy, cậu rõ ràng là ở trên lầu. Hắn cũng đoán ra được là Lữ Bình An mời Trầm Du Nhất tới, cậu ngại nói chuyện với mọi người nên trốn lên lầu chơi cùng bé con. Nhưng sau đó, Trầm Du Nhất nhìn thấy hắn rồi cũng không đi xuống.

Xuyên qua lan can cầu thang, hắn chỉ có thể thấy nửa gương mặt của Trầm Du Nhất. Mi mắt cụp xuống, rõ ràng là dáng vẻ né tránh.

Ôn Hành không hiểu.

Nếu không phải chính hắn bắt Trầm Du Nhất đi khám sức khỏe định kỳ mỗi năm hai lần, biết rõ tình trạng sức khỏe của cậu không có gì đáng lo ngại, có khi hắn sẽ bắt đầu hoài nghi liệu có phải cậu mắc bệnh nan y hay gì đó không nên mới như thế.

Khói thuốc bị hắn nhả ra một hơi thật dài.

Lữ Bình An gọi một cuộc cho Nguyên Hi.

“Vợ à,” Lữ Bình An tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại, “Thấy Ôn Hành đâu không?”

“Để em xem— Vừa mới ở đây xong mà nhỉ?” Nguyên Hi ngó nghiêng bốn phía, “Sao thế?”

“À, không có gì. Lát nữa để anh nhờ ai đó đưa Du Nhất về vậy.” Lữ Bình An thở dài.

“Du Nhất uống say à?” Nguyên Hi ngẩn ra.

“Ừ.” Anh liếc nhìn Trầm Du Nhất ở bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt tóm được cái tay cậu suýt thì bỏ lên khay nướng thịt. “Đang làm loạn đây. Anh gọi cho vợ sau nhé, yêu em.”

Lúc Ôn Hành hút thuốc xong quay về bàn tiệc, cảm giác không đợi nổi nữa rồi. Hắn đang tính qua chào bạn bè để đi về thì Nguyên Hi đã tới bên cạnh hắn.

“Ôn tổng.” Nguyễn Hi vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn, khẽ cười, “Ra ngoài hút thuốc đấy à? Bảo sao không thấy cậu đâu, Bình An vừa tìm cậu đấy.”

Ôn Hành thoáng nhíu mày một cái rồi giãn ra ngay, “Tìm tôi làm gì?”

“Hình như là Du Nhất uống say rồi,” Nguyễn Hi sải bước đi ra ngoài, Ôn Hành đuổi theo sau. Cô đứng ở cửa, chỉ cho hắn nhìn, “Họ ở kia kìa, cậu đi trước đi để tôi gọi cho Bình An.”

Ôn Hành nhấc bước đi ngay, hết sức vội vã.

Trầm Du Nhất chỉ uống một chút bia đã say, quả thật là tửu lượng không tốt lắm. Ôn Hành tha được cậu lên xe cũng muốn hết hơi.

Về đến nhà, hắn trực tiếp bế cậu từ trên xe xuống. Men rượu khuếch tán khiến cho làn da trắng nõn của Trầm Du Nhất ửng hồng hết cả. Ôn Hành nhìn cậu một lát, rồi rót cho cậu một cốc nước.

“Há miệng ra.”

Tuy uống say đi nữa, nghe được giọng Ôn Hành, Trầm Du Nhất vẫn ngoan ngoãn vâng theo. Bảo há miệng là há miệng. Nước chảy tràn cả ra ngoài, chảy tới cằm. Ôn Hành dùng tay lau cho cậu.

Ly nước bị bỏ lại trên bàn.

Trầm Du Nhất muốn nằm lăn ra ngủ ngay, Ôn Hành lại níu cậu không cho ngủ.

“Làm gì thế?” Trầm Du Nhất tỏ ý bất mãn nói, “Để cho em ngủ.”

“Có chuyện hỏi em.” Ôn Hành bóp nhẹ mặt cậu, “Hỏi xong rồi ngủ.”

Trầm Du Nhất gạt tay hắn, không hài lòng lắm, “Ò, vậy hỏi đi.”

Bình thường lúc Trầm Du Nhất tỉnh táo, Ôn Hành tuyệt đối sẽ không nói mấy câu thế này. Nhưng hắn biết cậu say rồi, nhớ nhớ quên quên, nên hắn không sợ.

“Trầm Du Nhất, ” Ôn Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, “Có phải em không thích anh nữa rồi không?”

Trầm Du Nhất nhìn hắn thật lâu. Ôn Hành nhìn mà trong lòng hốt hoảng, bàn tay đỡ sau lưng cậu gần như sắp run lẩy bẩy.

“Đâu có.” Cuối cùng Trầm Du Nhất cũng chịu nói, chỉ là quay đầu đi không nhìn hắn nữa, “Vẫn rất thích.”

Ôn Hành yên lòng.

“Em ngủ đi.” Hắn nói, đoạn do dự hôn một cái lên trán Trầm Du Nhất.

Hắn rất hiếm khi làm những hành động dịu dàng tình cảm như thế, hơi mất tự nhiên, khiến nụ hôn ngắn ngủi đến lạ thường.

“Ngủ đi.” Ôn Hành nói lại lần nữa.

Hắn không đánh trúng điểm mấu chốt, cũng yên lòng sớm quá rồi, căn bản không hiểu một điều: Trầm Du Nhất tuy rằng vẫn còn rất thích hắn, nhưng đã không còn muốn tiếp tục thích hắn nữa rồi. Tình yêu của Trầm Du Nhất nhiều đến thế, tốt đến thế, chưa dùng được bao lâu đã chẳng còn là con át chủ bài để Ôn Hành có thể lấy ra mặc cả nữa.
Bình Luận (0)
Comment