Thư kí Lưu phát hiện ra là dạo gần đây tâm tình Ôn tổng không tệ lắm.
Tác phong làm việc của Ôn Hành khá nghiêm túc, cực kì ít sai sót. Lúc tức giận hắn sẽ trầm giọng xuống, cau mày, dùng câu văn ngắn gọn để trách cứ lỗi sai trong công việc của cấp dưới, sau đó sẽ khiến người ta có cảm giác áp lực mà chạy mất dép.
Nhưng mà mấy hôm trước có trợ lý mới tới lỡ làm đổ nước ra bàn làm việc, hắn lại chỉ bình tĩnh bảo, “Lau khô đi.”
Thư kí Lưu thầm đoán, hoặc là hắn thích trợ lý mới tới này, hoặc là mới có chuyện vui gì đó.
Thôi thì bất kể lí do khiến Ôn Hành vui vẻ là gì đi nữa, cô nàng cũng phải ôm mấy tập tài liệu thường ngày có thể chọc hắn nộ khí xung thiên vào trước đã rồi tính tiếp.
Quả nhiên tâm trạng Ôn Hành tốt thật. Thư kí Lưu kinh ngạc nhìn hắn lật xem tập tài liệu, sau đó hết sức thoải mái đặt bút kí, đến cả lông mày cũng không cau lại.
Điện thoại cá nhân của Ôn Hành chợt đổ chuông.
Hắn dừng bút, dùng tay ra hiệu cho thư kí đi ra. Sau hắn dường như rất phấn khích nhận điện thoại, thậm chí còn đi tránh ra một góc để nghe.
“Gì thế?”
Cơ mà giọng nghe bình tĩnh thật, thư kí Lưu nghĩ.
“Quan trọng lắm à?” Nắm tay Ôn Hành siết lại, dí sát vào chóp mũi để che miệng trông hơi mất tự nhiên, “Giờ đang hơi bận.”
Cũng đâu có bận rộn gì lắm đâu, thư kí Lưu nghĩ thầm,
chỉ là kí mấy văn bản thôi mà.“Em đừng… Thôi kệ, nói đi.”
“Sao lại cứ phải là em đi?”
Khoảng trầm lặng sau đó của Ôn Hành kéo dài rất lâu, thư kí Lưu không nhịn được ngẩng đầu lên xem thử, thấy hai đầu chân mày hắn lại dính vào nhau rồi.
Cô nàng nghĩ,
thôi xong.“Trầm Du Nhất.” Giọng của Ôn Hành rất trầm, vẻ mặt không vui lắm, là điềm báo cơn giận đang tới. Mặc dù thư kí Lưu không biết Trầm Du Nhất là ai thì vẫn không nhịn được mà dựng cả lông tơ.
“Em làm gì cũng thiếu suy tính thế.” Lời Ôn Hành nói ra cũng rất nặng nề áp lực. “Em nghĩ chuyện này thì có gì tốt? Chẳng qua là chân bê vác thôi. Đổi cho người khác đi, em không nên đi.”
Thư kí Lưu thật sự rất kinh ngạc. Không ngờ hắn giận như thế nhưng giọng lại không nóng không lạnh, thay vì nói rằng hắn tức giận, chi bằng nói là…
“Trầm Du Nhất.” Ôn Hành cầm đồ trang trí bằng kim loại trên giá sách lên rồi lại nặng nề đặt xuống, “Không cho em cúp máy.”
Thư kí Lưu không muốn đợi nữa, len lén cầm tài liệu trên bàn lên tính chuồn đi trước.
Tay vừa mới vươn ra, đã nghe tiếng Ôn Hành như nghiến răng nghiến lợi nói với người ở đầu dây bên kìa, “…Anh phải làm sao bây giờ?”
Tay cô nàng rụt vội lại, đờ cả người.
“Anh thì phải làm sao đây hả Trầm Du Nhất?” Ôn Hành nói có vẻ giận, “Anh phải ăn bữa sáng thế nào?”
Nhưng lúc em ở nhà anh cũng có ăn đâu. Trầm Du Nhất nghĩ, tại sao cứ phải so đo mãi cái chuyện ăn bữa sáng này vậy?
Nhưng cũng chẳng khó hiểu lắm. Có thể đối với hắn, Trầm Du Nhất giống như robot giúp làm bữa sáng mỗi ngày. Chỉ cần hắn muốn ăn là cậu làm ngay một bữa, gọi là tới. Vòng đời của cậu giống như cây chổi lau nhà vậy, thực dụng nhưng lại bừa bộn, chẳng có gì để nói.
“Em thật sự phải cúp máy đây,” Trầm Du Nhất liếc nhìn Lữ Bình An trước mặt, “Đồng nghiệp gọi rồi. Hành lý em cũng xếp xong rồi, cứ thế đã nhé.”
Nói xong cúp máy.
Lữ Bình An nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
“Cũng đâu cần phải nói dối thế.” Lữ Bình An bảo.
Trầm Du Nhất cúi đầu.
“Em cũng không muốn nói dối.” Cậu nói, “Nhưng đến cuối cùng, em vẫn không cách nào nói lời chia tay với anh ấy được.”
Lữ Bình An trông dáng vẻ đáng thương của cậu, thở dài.
“Vậy trước cứ vậy đi đã. Chú giả vờ đi công tác một tháng thì thời gian đó cứ ở tạm đây. Thường không có ai tới cả. Thứ hai sẽ có người làm bán thời gian tới dọn dẹp vệ sinh.” Lữ Bình An nói. “Chỉ là từ đây tới chỗ làm hơi xa đấy.”
Lúc ấy Trầm Du Nhất mới ngước lên nhìn anh.
“Xa chút cũng không sao ạ. Cảm ơn anh, Bình An.”
“Không cần cảm ơn,” Lữ Bình An trừng mắt lườm cậu. “Chú đừng có gây phiền phức cho anh là được.”
Trầm Du Nhất cười cười. “Hôm nay em hầm chân giò với đậu phộng, anh ở lại ăn không?”
Lữ Bình An nghe thèm muốn nhỏ dãi.
“Ăn! Để anh gọi cho Hi Hi bảo cô ấy tới đây luôn.”
Ăn cơm xong, Trầm Du Nhất đứng lên đi rửa bát. Lữ Bình An nói với theo, bảo là trong bếp có máy rửa bát, dùng cho tiện. Trầm Du Nhất gật đầu, cầm bát đũa sạch không còn một hạt cơm vào phòng bếp.
Nguyên Hi ngồi trên sofa, nghịch ngón tay của Lữ Bình An.
Nguyên Hi và Lữ Bình An là thanh mai trúc mã, lớn hơn anh hai tuổi, lớn hơn Trầm Du Nhất ba tuổi. Kể từ sau khi kết hôn cùng Lữ Bình An, cô vẫn luôn coi Trầm Du Nhất như một đứa em trai để chăm sóc. Giờ ngồi nói chuyện phiếm với chồng, cô nhẹ giọng nói, “Em cứ cảm thấy Du Nhất khiến người ta thương thằng nhỏ.”
“Em không phải thương nó,” Lữ Bình An bảo, “Anh đây không khiến em thương à?”
Nguyên Hi nghĩ một lát, “Đúng là có một chút giống em trai anh đó.”
Lữ Bình An ngừng nói, lát sau mới ôm lấy Nguyên Hi, “Ngày ấy nếu như cũng có ai đó như anh giúp em ấy thì thật tốt.”
Lữ Thuấn An là một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn, nhưng cũng khá rụt rè nhạy cảm. Bởi vì tính cách mềm yếu quá nên đi học bị bạo lực học đường, bị bắt nạt suốt ba năm liền. Cậu không có bạn bè, thậm chí giây phút quyết định trèo lên đứng trên lan can hành lang trường, chẳng một ai tới khuyên răn níu kéo một câu.
Khi Lữ Bình An lần đầu gặp gỡ Trầm Du Nhất, cậu thoạt trông hệt như Lữ Thuấn An. Cũng là kiểu yếu mềm, đầu cúi thấp, lúc nào cũng thui thủi một mình, dễ bị người ta bắt nạt. Lữ Bình An cảm thấy nhất định phải có người làm bạn với cậu, để đến thời điểm quan trọng nào đó có thể kéo cậu lại.
Ôn Hành bị dập máy, trừng mắt nhìn thư kí Lưu.
“Cô đứng đó làm gì?” Giọng Ôn Hành lạnh lẽo, “Không có việc gì làm à?”
Thư kí Lưu sợ hết hồn, nhắm mắt đưa chân nhắc Ôn Hành rằng văn kiện còn chưa kí xong.
Hắn cầm xấp tài liệu đã kí một nửa lên, liếc xem đại mấy trang rồi ném phịch lên bàn.
“Cái thứ này cũng cầm cho tôi xem?” Ôn Hành quát, “Đi ra ngoài.”
Khi Ôn Hành về tới nhà, quả nhiên nhà tối thui. Hắn lần mò mở đèn ở huyền quan, thắp sáng một khoảng không gian nho nhỏ.
Chuông điện thoại di động vang lên, hắn ngồi luôn ở huyền quan để nghe máy.
“Anh, chừng nào có số đo ngón tay của Du Nhất thì mau gửi cho em,” Ôn Tiêu Tiêu nói. “Viên đá anh chọn người ta vận chuyển tới rồi.”
Ôn Hành dừng một lát mới đáp, “Số 12.”
Ôn Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi lại, “Anh hỏi rồi à?”
“Anh thử rồi,” Hắn xoa nhẹ mi tâm, “Khi nào thì lấy được?”
“Em về nước sẽ dẫn anh đi,” Ôn Tiêu Tiêu nói. “Du Nhất đâu, em muốn nói chuyện với ảnh.”
“Em với em ấy thì nói cái gì,” giọng Ôn Hành lạnh lẽo. “Cúp máy đây.”
Ngồi ở huyền quan một lúc lâu, hắn lại gọi lại cho Ôn Tiêu Tiêu.
“Gì thế?”
Ôn Tiêu Tiêu vẫn còn dỗi, Ôn Hành lúc nào cũng dập máy của cô nàng.
“Em gọi thẳng cho Trầm Du Nhất đi,” Ôn Hành bảo. “Hỏi chút xem cậu ấy đang ở đâu.”
Ôn Tiêu Tiêu ‘ồ’ lên một tiếng thật dài làm Ôn Hành lại nhíu mày.
“Ồ cái gì mà ồ,” hắn bảo. “Em có gọi không?”
“Gọi thì cũng được, không vấn đề gì.” Ôn Tiêu Tiêu cười xấu xa hỏi lại, “Hai người cãi nhau hả?”
“Không hề.”
“Không cãi nhau thế sao anh không tự đi mà gọi?”
Ôn Hành có chút hối hận vì đã gọi cho Ôn Tiêu Tiêu.
Hắn không muốn nói cho Ôn Tiêu Tiêu biết là mình đang dỗi vì Trầm Du Nhất quyết định đi công tác một tháng bỏ hắn ở nhà một mình.
Ôn Tiêu Tiêu bèn dọa nạt cúp máy liền nè, để cho Ôn Hành có chuyện gì thì tự đi mà giải quyết.
Ôn Hành nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói, “Em ấy đi công tác rồi, em gọi hỏi xem em ấy tới nơi chưa.”
Ôn Tiêu Tiêu còn tính nói gì đó, Ôn Hành đã nghiến răng, “Ôn Tiêu.”
Cô nàng cũng hết cách, chỉ đành đồng ý. Thầm nghĩ Ôn Hành sao mà hung dữ thế, không biết Trầm Du Nhất nhịn ông anh mình thế nào.
Trầm Du Nhất mới không phải nhịn ấy. Ôn Hành bất mãn nghĩ. Em ấy thích mình như thế, không việc gì mà phải nhịn hết.
Nửa tiếng trôi qua, Ôn Tiêu nhắn tin lại cho Ôn Hành, đại ý là Trầm Du Nhất đã tới nơi rồi, ở khách sạn cũng ổn, tâm trạng thả lỏng, buổi tối ăn chân giò hầm đậu, né tránh câu hỏi của Ôn Tiêu khi cô hỏi có nhớ anh trai cô không.
Ôn Hành lăn qua lộn lại, đọc tới đọc lui tin nhắn của Ôn Tiêu rất nhiều lần, cuối cùng mới đứng lên khỏi huyền quan đi vào nhà.
Trước khi ngủ, hắn lại mở điện thoại, xem lại mẫu thiết kế 3D của chiếc nhẫn mà Ôn Tiêu gửi cho, tưởng tượng đến cảnh Trầm Du Nhất sẽ đeo nó thì mới an tâm ngủ được.