Trầm Du Nhất đi công tác đã hai tuần rồi, không hề chủ động liên lạc với hắn chút nào, dù chỉ là một lần.
Áo khoác của Ôn Hành lại bị cafe dính lên, bẩn rồi.
“Ra ngoài.”
Ôn Hành cầm cổ áo lên, tống tiễn cô trợ lí làm đổ cafe lên bộ đồ của hắn đến lần thứ hai ra khỏi phòng.
Vừa đúng lúc đó thư kí Lưu đẩy cửa ra. Hắn chỉ về phía trợ lý bảo, “Thay đổi nhân sự đi, cho cô ta đi khuất mắt tôi giùm.”
Thư kí Lưu dẫn cô gái trẻ có tâm tư không đứng đắn nọ ra ngoài.
Vẻ mặt Ôn Hành không cảm xúc, cúi đầu nhìn cái áo khoác bị làm bẩn của mình, đoạn đi vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ có một cái giường, trên có đặt một chiếc chăn mỏng gấp gọn. Gần cửa ra vào có một tủ quần áo to.
Hắn mở cửa tủ ra, bên trong treo đầy những bộ tây trang được sắp xếp theo màu sắc. Bên dưới còn có tới tám đôi giày da với kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
Thay áo xong đi ra, điện thoại đặt trên bàn làm việc vẫn im lìm.Sau khi tan việc, Trầm Du Nhất tới siêu thị mà mình vẫn thường hay tới mua đồ. Từ đây tới căn hộ của Lữ Bình An có hơi xa, nhưng lại có bán một loại thạch hoa quả đặc biệt mà cậu rất thích.
Rời siêu thị, Trầm Du Nhất đi về phía ga tàu điện ngầm, trong tay là một túi thạch hoa quả to. Bởi vì mua hơi nhiều nên dù đã đổi tay liên tục thì vẫn không tránh khỏi việc hai bàn tay bị túi đồ nặng siết cho đỏ hồng cả lên.
Cậu đứng lại suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định kéo ống tay áo dài ra một chút rồi nắm đầu ống tay áo thành một cái móc để xách túi lên.
Vốn dĩ tối hôm đó Ôn Hành có một buổi tiệc phải tham gia, không hợp pháp lắm, toàn là mấy người làm ăn buôn bán tụ tập với nhau chơi cá cược đua ngựa. Hắn không có hứng thú lắm với mấy trò cá cược ăn tiền đó nên bảo tài xế lái xe về thẳng nhà luôn.
Đang ngồi ở ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi thì có chiếc Audi từ phía trước lao tới, đột ngột chuyển làn. Tài xế phải đạp phanh gấp, Ôn Hành cũng vì thế mà bị dúi về phía trước, buộc phải mở mắt ra.
Đã tới ngã tư đèn xanh đỏ, kế bên là trạm tàu điện. Qua khóe mắt, hắn chợt thấy một người đang đứng lại giữa dòng người qua lại, kéo ống tay áo để xách túi đồ.
Hắn quay phắt lại nhìn.
Trầm Du Nhất vẫn chưa biết mình đã bị phát hiện. Dùng tay áo làm móc treo đồ có vẻ khá hơn, bàn tay không còn bị túi siết đau nữa. Cậu xách túi lên đi, không để ý có một thanh niên đi xe đạp lao tới từ phía sau, đi về phía bên phải.
“Trầm Du Nhất!”
Ôn Hành không quan tâm chuyện đường xá vẫn còn đầy xe cộ qua lại, đẩy cửa xuống xe, gọi lớn tên của Trầm Du Nhất.
Trầm Du Nhất loạng quạng tránh được chiếc xe đạp, cả hai suýt nữa thì cùng ngã lăn ra đường. Cậu ngơ ngác nhìn về phía Ôn Hành.
Đèn xanh sáng lên.
Trầm Du Nhất nhìn thấy Ôn Hành mặc một bộ tây trang, xuyên qua dòng xe như mắc cửi trên đường, sắc mặt sầm sì đi về phía mình.
Phía sau có tiếng loa thông báo vang lên.
Trầm Du Nhất trông có vẻ giật mình hoảng sợ, quay đầu chạy vội về phía ga tàu điện ngầm. Kiểm tra an ninh ở đây không quá nghiêm ngặt nên thoáng cái cậu đã chạy được tới chỗ tàu đang đánh chuông rời ga.
Ôn Hành chỉ biết trơ mắt nhìn khuôn mặt Trầm Du Nhất mờ ảo vụt qua sau lớp kính cửa sổ tàu điện ngầm.
Lữ Bình An nhận được một cuộc gọi từ Ôn Hành.
“Cậu ấy đang ở chỗ anh đúng không?”
Tuy rằng Lữ Bình An tới đây ăn ké cơm, trong tay vẫn đang ôm bé Đào. Nếu như lúc này Trầm Du Nhất đang không ngồi ngay trước mặt anh, nếu như anh không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, nếu chỉ nghe những lời Ôn Hành nói ngay lúc này, nghe tiếng Ôn Hành hoang mang lạc lối như thế, có khi anh sẽ nghĩ Trầm Du Nhất là người phụ bạc Ôn Hành cũng nên.
Anh thở dài, mặc cho Trầm Du Nhất ngăn cản, vẫn cho hắn một lời khẳng định.
“Cậu ta nhìn thấy chú rồi, chú không ở đây với anh thì còn có thể đi đâu được.” Sau khi cúp máy, Lữ Bình An mới nói với Trầm Du Nhất như thế, “Cũng đến lúc nên giải quyết vấn đề rồi.”
Trầm Du Nhất vẫn còn đang ngẩn người. Lữ Bình An chẳng biết làm gì khác hơn ngoài hỏi xem cậu tính làm thế nào.
Trầm Du Nhất suy nghĩ rất lâu.
Bé Đào chộp lấy một cái thạch hoa quả mà cậu mới mua, xé mở nó, bị Lữ Bình An gỡ ra, trả về chỗ cũ.
Anh gọi một cuộc cho Nguyên Hi.
Ngoài trời nổi gió. Tiếng gió thổn thức cuốn phăng chút sức lực cuối cùng còn sót lại của Trầm Du Nhất.
“Em muốn… chia tay với anh ấy.” Âm thanh phát ra nghe khô khốc. “Anh gửi địa chỉ cho anh ấy đi, em sẽ nói rõ ràng với anh ấy.”
Chẳng hiểu sao Lữ Bình An cũng thấy cổ họng mình khô theo, trong lòng cứ chua xót, rất khó chịu.
“Du Nhất… vẫn còn thích người ta, đúng không?”
Lần này Trầm Du Nhất không suy nghĩ quá lâu, đôi mắt tròn xoe, mở to nhìn xa xăm.
“Đúng thế.”
Giọng cậu nhỏ và yếu ớt như ánh nến lay lắt trước gió, như thể chỉ cần thổi nhẹ là sẽ tắt ngay.
“Nhưng chẳng còn cách nào cả.”Hôm sau là cuối tuần, Trầm Du Nhất chậm chạp rời giường dậy ăn sáng, thay quần áo để ra ngoài sau đó cầm điện thoại lên.
Màn hình sáng, có một thông báo mới.
Trầm Du Nhất trầm mặc đứng nhìn một lát, cũng chẳng diễn tả được trong lòng cảm thấy thế nào, đoạn nhẹ nhàng mở tin ra xem.
Là một tin quảng cáo, thông báo rằng bàn chải đánh răng cậu muốn mua đang được giảm giá.
Bàn chải cũng chẳng phải là mua cho cậu mà là cho Ôn Hành. Một buổi sáng nọ bàn chải điện của hắn tự nhiên lại bị hỏng, vậy là Trầm Du Nhất chỉ còn mỗi cách mua cho hắn một cái qua một cửa hàng có dịch vụ chuyển phát nhanh cùng thành phố. Bàn chải mới giống hệt cái của cậu đang dùng, rẻ hơn cái trước đó của Ôn Hành nhiều.
Trầm Du Nhất mím môi, ngón tay giữ hồi lâu mới bấm xóa thông báo.
Trầm Du Nhất không hề đi công tác. Trầm Du Nhất nói dối.
Ôn Hành cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, còn khó hiểu hơn cả tạp chí Vật lý học lượng tử mà hắn lỡ lấy nhầm hồi còn đi du học bên Mỹ.
Trầm Du Nhất mặc áo hoodie đi xuống, vẻ mặt thất thần.
Ôn Hành xuống xe, gọi cậu.
“Trầm Du Nhất.”
Vẫn là vẻ mặt đó, cái nhíu mày đó, như thể Trầm Du Nhất quá ngu ngốc, không thể nào khiến hắn hài lòng được.
Trầm Du Nhất cúi đầu thật thấp, đôi môi hơi nhợt nhạt mím lại, không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.
Ôn Hành không nhịn được nắm lấy cằm cậu, vừa chạm vào đã thấy da dẻ cậu lạnh toát. Hắn thoáng sững sờ, lực tay cũng nhẹ hẳn đi.
Một lúc sau, Trầm Du Nhất mới giơ tay quẹt lung tung lên mặt để lau, rồi mới ngẩng đầu lên. Hốc mắt và chóp mũi cậu đỏ bừng, mắt vẫn còn ươn ướt. Cậu nhìn Ôn Hành, nhỏ giọng nói hơi nghèn nghẹn giọng mũi.
“Em muốn đi thăm mẹ.” Trầm Du Nhất nói, “Anh đưa em đi được không?”
Trầm Du Nhất ngồi ở ghế phía sau. Lúc lái xe, Ôn Hành không ngừng liếc nhìn kính chiếu hậu nhưng Trầm Du Nhất vẫn luôn giơ tay phải lên che mắt, dựa đầu vào lưng ghế, ngồi yên không cựa quậy giống như đã ngủ thiếp đi rồi.
Tới nghĩa trang, cậu tự xuống xe. Ngay đó có một bà cụ bán hoa cúng, cậu chọn một bó, không muốn Ôn Hành phải trả tiền.
Từ cổng nghĩa trang tới mộ của mẹ cậu phải đi một đoạn.
Trên đoạn đường đó, Trầm Du Nhất nhớ lại lúc mình và Ôn Hành bắt đầu hẹn hò, khi họ vẫn còn nhìn thẳng vào mắt nhau. Khi đó cả cậu và Ôn Hành đều trẻ hơn bây giờ một chút, cậu ngà ngà say ngồi ở quầy bar, nhận nụ hôn trẻ con đầu tiên từ Ôn Hành.
Sau đó bọn họ lên giường, rồi Ôn Hành gọi mấy cuộc điện thoại, rồi hắn nói hắn không phải gay, xong lại hỏi cậu có muốn hẹn hò với hắn không. Trầm Du Nhất khó mà nhớ được chính xác khi ấy mình suy nghĩ thế nào, chỉ là khi ấy cậu vừa mất mẹ, đưa ra quyết định ngu ngốc tự đào hố chôn mình cũng không có gì lạ.
Cậu và Ôn Hành chẳng hiểu thế nào mà lại đến với nhau. Trong đêm đông lạnh giá tuyết phủ trắng trời, dưới ánh đèn đường mờ ảo, lần đầu tiên cậu thấy tim mình vì Ôn Hành mà đập như trống bỏi. Ôn Hành hơi cúi người, gạt đi bông tuyết vừa rơi trên đầu lông mày của cậu.
Một khắc ấy Trầm Du Nhất thậm chí muốn trở thành bông tuyết nọ, dù là bị Ôn Hành gạt xuống nhưng có thể tan chảy trên đầu ngón tay nóng ấm của hắn cũng đã là đủ lắm rồi.
Cậu từng cho rằng bản thân mất đi người mẹ thân yêu, lại có được Ôn Hành bù vào. Nhưng giờ thì cậu biết là không phải. Trầm Du Nhất mất mẹ là thật, nhưng còn Ôn Hành thì cậu chưa bao giờ chân chính có được cả.
Đến trước bia mộ của Triệu Tuyết Lan, Trầm Du Nhất đặt hoa lên trước mộ phần cho bà, im lặng đứng đó.
Trên đường về cậu vẫn không nói gì. Tới khi đi ngang qua bà cụ bán hoa lần nữa, Trầm Du Nhất mới bất chợt dừng lại.
“Ôn Hành.”
Một tiếng Ôn Hành mà Trầm Du Nhất gọi chẳng còn dịu dàng, mà giống hệt như lần đầu tiên cậu gọi tên hắn, vừa xa lạ lại vừa không chắc chắn.
“Em thật sự rất thích anh.”
Ôn Hành nhìn cậu, im lặng đứng đối diện nghe lời bộc bạch của Trầm Du Nhất. Hắn chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì Trầm Du Nhất vừa khóc xong.
“Nhưng em không muốn yêu anh nữa, Ôn Hành. Em và anh, giống như là, như là—— “
Nước mắt Trầm Du Nhất rơi lã chã, câu chữ cũng lộn xộn hết cả.
“—— như là bộ tây trang của anh và đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học ấy, không bao giờ sánh đôi với nhau được.”
Gió nổi lên rồi. Ở nghĩa trang vào một ngày đầu thu, Trầm Du Nhất cuối cùng mất đi người mình yêu.