Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 34

Cẩn Thần Hi lúc này lơ mơ tỉnh dậy, cô không biết bản thân đã ngủ bao lâu, có thể là mấy tháng cũng có thể là mới đây thôi.

Đầu óc giờ phút này choáng váng và tê dại. Ánh mắt đờ đẫn nhìn gian phòng được thắp sáng bởi đèn điện vàng nhạt ấm áp, đâu đây còn thoang thoảng mùi trầm hương dễ chịu. Có phút cô còn nhầm đây là Thiên giới vì mùi này vốn đặc trưng, cứ thỉnh thoảng Tiểu Ly lại thắp lên. Nhưng nhìn bàn thủy tinh và sopha, cô lại thở dài 1 hơi, vẫn là đang ở chỗ của mặt nạ.

Kim tiêm trên tay đã được tháo ra từ bao giờ nhưng cô vẫn thấy chỗ cắm kim rất đau.

Cô nhìn khắp gian phòng nhưng không hề thấy mặt nạ đâu. Kéo chăn xuống khỏi người, tay khó khăn vịn vào tủ đầu giường mà đứng lên, từ đó lấy được đà, men theo mép tường mà ra ngoài.

Tự nhiên lại muốn tìm về nhà, muốn hỏi mặt nạ rằng bao giờ cô mới được ra ngoài, trở về Thiên giới.

Cửa phòng không đóng và cửa phòng sách bên cạnh cũng như vậy, chỉ để khép hờ. Qua khe hở của cửa, ánh sáng trong phòng sách sáng trưng, không hiểu sao cô thấy nó còn sáng hơn cả mặt trời đỏ ối ban trưa, chỉ muốn thiêu rụi tất cả. Vậy nên, cô phải lấy tay che lại mắt, đợi thích nghi được cô mới định đẩy cửa vào.

Ai ngờ cửa chưa kịp đẩy mà đã nhìn thấy Khả Ôn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai hắn. Không biết nói điều gì mà cứ cười râm ran, trên mặt hắn cũng mang ý cười. Chắc cô nàng đang kể chuyện cười đây mà.

Nhưng sao cô nàng còn ôm hắn chặt như vậy, từ góc độ này, rõ ràng cô nàng đang ngồi trên người hắn, quay lưng về phía cô. Hai người quả thật thân mật.

Họ thân mật hay không thì liên quan gì đến cô cơ chứ?

Tim dường như lại không nghe lời, đập rệu rạo từng nhịp, hơi thở khó khăn mà trán cũng đổ mồ hôi.

Chắc cơn sốt lại tái phát đây mà, sống mũi cô cay cay, quay người đi về phía cầu thang. Tự nhiên cô lại đói bụng quá, không phải vì chưa ăn gì mà là nó cứ trống rỗng, cần được lấp đầy. Giờ cô không muốn kén chọn nữa, xuống nhà bếp, tìm được món gì là sẽ ăn món đó ngay.

Cầu thang bằng gỗ mà lạnh băng, cô chân cao chân thấp khó khăn đi xuống, tay vịn vào lan can rịn cả mồ hôi lạnh. Đèn cầu thang mờ mờ ảo ảo, thoáng chốc bừng sáng rồi lại tối om. Đèn này vốn là đèn cảm biến âm thanh, cô di chuyển khó nhọc, bước to bước nhỏ, bước cao bước thấp nên thành ra nó cũng bật tắt y chang như vậy. Ngẫm lại bản thân có chút buồn cười, muốn cười nhưng không được.

Đèn tắt đi, cầu thang tối om, chân vẫn cứ tiến về phía trước, đột nhiên 1 cơn đau truyền từ chân lên đại não khiến cô co rụt lại. Cái co đó đã vô tình làm cô mất thăng bằng, ngã xuống mấy bậc cầu thang. Nhưng may mắn vẫn bám lại được, chân không bị trầy xước quá nhiều nhưng bị tím 1 khoảng dài.

Cẩn Thần Hi rít một hơi. Chưa bao giờ thấy bản thân tàn tạ đến như thế, chẳng những bị hắn bỏ đói mà còn tự mình làm bị thương. Đúng là trời khéo trêu ngươi.

Đèn cầu thang vì cô ngã nên bật sáng, dưới ánh đèn cô ngồi đó trơ trọi, xoa xoa bắp chân. Thật đau...

Nhưng dường như nó không đau bằng cái nỗi đau nào đó cứ cháy âm ỉ trong tim.

Cẩn Thần Hi gượng dậy, cảm thấy bản thân không đi nổi, đành bỏ cuộc. Sực nhớ ra trên người vẫn còn mấy tờ bùa mà hôm trước Tiểu Tống đưa, cái hôm mà đi ăn ấy. Vì vậy, miệng khẽ niệm, bùa chú bay lên không trung, phát sáng rồi tan ra tạo thành những vầng quang hồng nhạt, bám vào người cô, bay lơ lửng hướng đến nhà bếp.

Đến được đó, cô cảm thấy dường như vừa đi qua nửa vòng trái đất, chưa bao giờ thấy quãng đường lại xa như thế. Cẩn Thần Hi ngồi trước tủ lạnh, mở tủ ra, hơi lạnh phả vào mặt. Trực tiếp cầm rượu mạnh tu một hơi dài.

Hóa ra chỉ có rượu mới làm cô tìm về được những tháng ngày tự do tự ttại không vương sầu muộn. Cần Thần Hi vừa uống vừa khóc rấm rức, khóc không ngớt, mũi cô ửng đỏ lại còn bị nghẹt lại.

Giờ cô rất nhớ Thiên giới, muốn về nhà với cha. Muốn nghe cũng nữ đàn ca, nhảy múa, muốn nghe Tiểu Ly huyên thuyên 1 hồi, muốn cùng Vân Bạc huynh đạp mây đi ngắm sao.

Chẳng hiểu kí ức ở đâu dội về, cô dường như mơ thấy hình bóng mặt nạ ngồi chơi game suốt cả đêm, ngay cả những cái nhăn mày đầy bực tức cũng thật yên tĩnh. Dường như đêm đó, cô thực sự ngồi cạnh hắn, ngồi như vậy, ngồi mãi, dường như ý niệm về thời gian cũng trôi mất....

Cô dường như cũng lại mơ về đêm ở công viên sau khi từ Thiên giới xuống Nhân gian, đêm đó cô dường như bị đánh đến không thở nổi, nếu hắn không ở đó khẳng định nếu cô cùng đấu tới sức cùng lực kiệt, có thể giết được tên thủ lĩnh, nhưng bản thân cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Lại mơ thấy đoàn xe cảnh sát phía sau dí còi inh ỏi, cô ngồi bên cạnh nhìn hắn đầy thán phục. Còn cười lớn như vậy...

Cô mơ thấy từng cái nhăn mày không hài lòng khi cô ôm ấp Tiểu Tống. Hắn như vậy, dường như cứ đi sâu vào lòng cô 1 cách vô thức. Y hệt như gieo vào lòng 1 hạt giống, giờ đã nảy mầm thành cây non đang đón ánh sáng, cô quả thật không nhẫn tâm giết nó, mà lại muốn chăm sóc thật tốt tươi.

Nhưng hắn hôm nay lại cư nhiên đi ôm cô giúp việc đó. Nghĩ cũng lạ, thẩm mĩ của hắn cũng thật kém. Ha ha... Bất cứ đàn ông nào không nhìn trúng cô, thẩm mĩ đều thấp tới mức thảm thương!

Lãnh Hoa nghe tiếng ngã trên cầu thang vội đẩy Khả Ôn ra, ánh mắt sắc lạnh trừng cô nàng.

" Cô bị đuổi việc"

Hắn vội chạy xuống cầu thang nhưng không thấy gì, lại quay vào phòng ngủ nhưng không thấy cô nằm đó. Vì vậy, lại chạy xuống nhà bếp tìm 1 vòng. Chỉ thấy tủ lạnh vẫn đang mở, cửa nhà bếp nối với sân mở toang.

Cẩn Thần Hi đứng dưới trăng, bộ quần áo trên người được thay bằng bạch y như tuyết, thân hình phát sáng, tóc bay bay trong gió, cô xoa đầu con khuyển cẩu. Vẻ mặt đầy trang trọng như đang thực hiện nghi lễ.

" Tiểu Hi, nàng đang bị bệnh, đừng làm vậy"

Hắn chạy đến ôm chặt cô. Cô đây đang muốn truyền nguyên khí cho Tiểu Hoa Hoa sao? Làm vậy là đi tìm chết. Lồng ngực hắn thật ấm, giọng nói cũng thật êm tai.

" Mặt nạ, anh bỏ tôi ra. Tôi muốn ra khỏi đây"

Cô vùng tay ra, đẩy hắn cách xa 3 bước, không có hơi ấm từ lồng ngực hắn, bờ vai mảnh khảnh có chút lạnh mà run lên nhè nhẹ. Cô có chút trốn tránh mà cúi đầu xuống nhìn những lùm cỏ xanh tươi đang ướt đẫm sương đêm. Không hiểu đêm nay tại vì sao mà trăng lại khi tròn khi méo, làm người ta thật khó nắm bắt. Tiếng côn trùng rả rích bên tai dễ nghe y hệt tiếng Vân Bạc huynh thổi sáo. Âm thanh ấy cứ trầm bổng đi sâu vào lòng người, nhưng cũng có lúc mấy chú dế vì mệt mà không kêu nữa, để lấy sức.

" Cẩn Thần Hi, sao em không dám nhìn tôi? Em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Đêm nay, có trăng sao, có Thiên địa chứng giám, có Khuyển Cẩu trấn giữ cầu Nại Hà- linh vật của Âm giới chứng kiến. Tôi tuyên bố. Tôi, thích, em, Tiểu Hi."

Cẩn Thần Hi cắn môi, cương trực nhìn hắn.

Hắn thích cô?

Hắn thích cô thật sao?

Nhưng mà cô đã thành hôn. Không có đủ tư cách ở bên hắn...

Sương đêm nay thật dày, chẳng hiểu có phải vì vậy không mà trái tim của cô cứ run lên liên hồi. Và lời nói cũng có phần run rẩy.

" Tôi... tôi... không biết. Anh đừng có ăn nói hàm hồ, anh không phải lúc nào cũng ôm ấp mĩ nữ sao? Hơn nữa, tôi đã có người thương trong lòng rồi... Vậy nên, tôi phải ra khỏi đây"

Lúc này không hiểu sao thấy trong đôi mắt hắn có vài phần bất đắc dĩ, có vài phần cô đơn, trong ánh mắt chứa biết bao phân vân và đau lòng ấy lại đem hình bóng cô nằm sâu bên trong. Chưa bao giờ cô thấy bản thân lại đẹp đến thế, cô gái xinh đẹp kia là cô thật hay sao?

" Em muốn rời khỏi tôi đến vậy sao? Dù phải đánh cược cả sinh mệnh cũng muốn rời xa tôi?"

" Đúng! Tôi muốn về nhà"

Lời tuyệt tình như vậy mà cũng nói ra được, trái tim giờ đang như ứa máu. Nhưng không cảm thấy đau đớn nữa rồi mà rất lạnh. Hắn thích cô thì sao chứ, cô cũng đã gả cho người khác. Không hiểu sao lại nhớ tới một câu nói " Không thể đem cho người mình yêu hạnh phúc thì đừng có gieo hy vọng viển vông!"

" Được!"

Hắn nghiến răng.

" Không cần truyền linh khí. Tôi thả em ra, từ nay về sau, em có thể tự do tự tại"

Câu nói chính xác găm vào tim cô, thật đau.

" Trước khi đi, uống thuốc này đi đã"

Hắn đem từ ngực áo ra một viên đan đen sì, trông có phần giống ngọc trai đen.

" Anh nhớ lời!"

Cô uống thuốc, hắn âm thầm nháy mắt với Tiểu Hoa Hoa. Bảo vệ cô ấy thật tốt....

Ánh trăng sáng huyền ảo. Trăng đêm nay rất lớn, cơ hồ còn nhìn rõ nhìn ảnh màu đen là chú cuội ngồi dưới gốc cây đa.

So với tầm cây anh đào trong sân, dường như trăng rất gần, nó như muốn sà xuống mà chiếu sáng....
Bình Luận (0)
Comment