Thiên Cung.
Vườn Bàn Đào cành lá xanh ươm, quả ra nặng trĩu, Thiên Hậu ngồi trên ghế đá cùng đám tiên nga đàm tiếu đấu cờ, Thiên Đế rảo bước tới gần, tiên nga đứng hầu vội vàng hành lễ.
Thấy vẻ mặt Mộ Quang không ổn lắm, Thiên Hậu xua tay ra hiệu đám tiên nga lui xuống, vẻ mặt vẫn tươi cười: “Hôm nay sao chàng lại có thời gian ghé thăm vườn Bàn Đào của ta vậy?”
Vì đã giãi bày hết nỗi lòng cùng Cảnh Chiêu, tâm trạng Thiên Hậu dạo này rất tốt, không còn lạnh nhạt với Thiên Đế nữa.
Thiên Đế nhìn bà, trầm ngâm nói: “Hôm nay Thiên Khải chân thần sai Phượng Nhiễm chuyển lời…”
Thiên Hậu cứng đờ mặt, bàn tay giấu trong vạt áo siết chặt trong giây lát, đột nhiên bà đứng bật dậy: “Nói gì?”
Thiên Đế ngẩn người trước bộ dạng căng thẳng của bà: “Nàng lo lắng quá rồi, không phải chuyện gì lớn, chỉ là bảo ta ngự truyền Tam Giới, sau này không được ai nhắc đến chuyện trước khi Thượng Cổ chân thần thức tỉnh.”
Thiên Hậu thoáng sững sờ, đặt quân cờ trên tay xuống: “Ý chàng là cấm chỉ nói về chuyện liên quan tới Hậu Trì? Tại sao?”
“Ta cũng đoán không ra, năm xưa Thiên Khải chân thần đưa Thượng Cổ chân thần về Thanh Trì Cung, sau đó thì không còn tin tức gì về Thượng Cổ chân thần nữa. Ta đoán ngài ấy có lẽ đang bế quan ngưng tụ thần lực, vì thế mấy năm nay mỗi lần ta đến Thanh Trì Cung đều không tiếp kiến. Còn về ngự chỉ của Thiên Khải chân thần, chúng ta cứ việc tuân theo, sau này tự nhiên sẽ hiểu nguyên nhân. Tiệc mừng thọ Đông Hoa nửa tháng sau, nàng định cùng Cảnh Chiêu đến dự à?” Thiên Đế nói sang một chuyện khác.
Thiên Hậu gật đầu ngồi xuống, thần sắc vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Nay Cảnh Chiêu cai quản cảnh giới Thương Khung, Tiên Yêu lại đang mâu thuẫn, nàng vẫn nên thận trọng thì hơn.” Tuy Bạch Quyết chân thần không chính thức cai trị Yêu Giới, nhưng tranh chấp Tiên Yêu trăm năm qua sớm đã kết mối huyết thù, chư tiên có tôn kính Cảnh Chiêu, nhưng không hề yêu mến.
“Chuyện này chàng khỏi quản, Bạch Quyết chân thần dù sao cũng vượt ra ngoài Tam Giới, không ai dám đắc tội Cảnh Chiêu. Thế nào? Cảnh Giản vẫn không chịu rời La Sát Địa ư?”
“Nó cương quyết muốn vậy, La Sát Địa là nơi hai quân giao chiến hung hiểm nhất, mấy năm qua nhờ có nó trấn thủ, Sâm Hồng mới không thể gây ra chuyện lớn. Năm xưa ta tấn công Yêu Giới, vốn là mong Tam Giới có thể yên ổn, nào ngờ Sâm Giản thà tử trận chứ không chịu để Yêu Giới quy thuận ta. Ai da, giờ nghĩ lại, lỗi của ta năm xưa là đã quá cố chấp ý mình.” Thiên Đế lắc đầu, thần sắc thoáng buồn. Y và Sâm Giản đối đầu mấy vạn năm, không ngờ lại kết thúc bằng tình cảnh ấy. Nay thù hận Tiên Yêu đã kết, muốn hoá giải cũng khó lòng thực hiện.
Thiên Hậu xua tay nói: “Tuỳ nó, nó ở lại La Sát Địa còn hơn suốt ngày nhung nhớ cái ả Phượng Nhiễm kia.”
Thiên Đế khựng lại rồi nhíu mày, đổi chủ đề: “Mai ta sẽ đến Thanh Trì Cung một chuyến.” Nói xong y liền biến mất khỏi Bàn Đào Viên.
Thiên Hậu lặng im giây lát, toan đứng dậy gọi tiên nga vào hầu, ngước mắt trông thấy bóng người áo tím đứng dưới gốc bàn đào cách đó không xa, thần sắc bà khựng lại, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi thầm kín.
Tử bào tung bay, thần tích mơ ảo hệt như ngày trước, nhưng lòng bà không còn sự cung thuận sùng kính của năm xưa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi khiếp đảm.
“Tham kiến thần quân.” Thiên Hậu ngập ngừng bước lên hành lễ với bóng lưng người đó, bà từng cai quản Tam Giới mấy vạn năm, tâm khí đã khác hẳn khi xưa, dù kinh hoảng nhưng vẫn không mất đi lễ độ.
Tiên khí bồng bềnh khắp Bàn Đào Viên càng khiến người đó trở nên khó lòng tiếp cận, Thiên Hậu thấy y hồi lâu không nói gì, đành tiếp tục khom lưng không dám hỗn xược nửa phần.
“Vu Hoán, sáu vạn năm nay, ngươi khiến ta bất ngờ đó.”
Giọng nói thanh lãnh vẫn mang vẻ lười nhác ngày thường, Thiên Hậu khẽ cúi đầu, ánh mắt biến ảo rồi cuối cùng trầm xuống.
“Năm xưa ta cứ tưởng ngươi một lòng với Cổ Quân, bỏ cái tính ích kỉ của mình, lại không ngờ hắn vừa mới chết, ngươi vẫn ung dung tận hưởng ngôi Thiên Hậu, chẳng hề bi thương.”
Cảm nhận được áp lực mỗi lúc một gần, Thiên Hậu rùng mình không đáp.
“Bốn người bọn ta người chết kẻ thương, mất mười còn một, nhưng ngươi vẫn không hề hối lỗi, không biết sáu vạn năm qua ngôi vị chí tôn ngươi ngồi có vui không?” Thiên Khải ngoái đầu, nhìn Vu Hoán cúi gằm mặt, khoé miệng y nhếch lên một đường cong nguy hiểm: “Vạn năm nay ta vẫn không dám quên đại ân đại đức ngươi ban cho bốn người chúng ta năm xưa đâu!”
Sát khí lạnh thấu xương ập tới, giễu cợt như xuyên qua xương máu, bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ Vu Hoán, nhấc bổng bà khỏi mặt đất. Một màu trắng chết chóc toả khắp người Vu Hoán, bà trợn trừng mắt không dám phản kháng, gương mặt không còn vẻ cao quý kiêu ngạo ngày thường mà ngập tràn khiếp sợ.
Dường như đã trôi qua cả trăm triệu năm, Thiên Khải liếc nhìn bà, vung tay ném xuống.
Thiên Hậu rơi xuống đất, sụn chân quỳ gối, giọng nói run run: “Vu Hoán tự biết mình phạm tội lớn, mong thần quân niệm tình xưa mà… tha tội!”
Thiên Khải nhìn Vu Hoán quỳ rạp dưới chân, vẻ mặt y chỉ còn sự ghê tởm. Năm xưa, bốn vị chân thần đều có linh thú hầu hạ bên cạnh, ngàn vạn năm trôi qua, từ lâu đã coi chúng như kẻ chí thân, nào ngờ y sủng tín Vu Hoán như thế, cuối cùng lại vì ả mà hại Thượng Cổ, khiến bốn vị chân thần lần lượt vẫn lạc, Thượng Cổ giới niêm phong.
Nhưng y bắt buộc phải giấu kín chuyện năm xưa, đối với Thượng Cổ bây giờ mà nói, Vu Hoán vẫn là thần thú từng có ngàn vạn năm hầu hạ bên nàng.
“Ta có thể để ngươi yên ổn làm thê tử của Mộ Quang, làm Thiên Hậu trên Thiên Giới, chuyện năm xưa ta cũng sẽ không nói với Thượng Cổ và Bạch Quyết.”
Thiên Hậu sững sờ, ngẩng đầu không thể nào tin nổi, nhưng chỉ thấy trong đáy mắt Thiên Khải là hàn ý thấu xương.
“Nhưng… Hãy nhớ, nếu sau này ngươi còn dám hó hé nửa lời về Hậu Trì, ta nhất định sẽ đoạ ngươi xuống Cửu U Luyện Ngục, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”
Giọng nói xa xăm vang vọng khắp vườn đào, Thiên Hậu nắm chặt bàn tay đang run rẩy, ngẩng đầu tìm Thiên Khải nhưng chỉ thấy dưới gốc bàn đào không một bóng người, chỉ có một mũi tên màu tím lạnh băng lấp loá hung quang cắm phặp dưới đất, linh tiễn biến mất dần, hoá thành linh khí tan trong vườn đào.
Cửu U là chốn luyện ngục do chân thần Thiên Khải tạo ra, chuyên giam cầm vật chí tà trong trời đất, ai vào đó sẽ đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh. Cửu U Lệnh Tiễn này đã mấy chục vạn năm chưa từng xuất hiện.
Thiên Hậu hít một hơi lạnh, hai tay siết chặt đến mức trắng bệch. Bà ngã vật xuống đất, thật lâu sau chợt ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp và phẫn nộ. Bà vung tay, một nửa số bàn đào trong vườn hoá thành tro bụi.
Thượng Cổ, đã sáu vạn năm rồi, sao ngài vẫn như âm hồn không chịu tiêu tan! Hay ta có thể hiểu rằng, Thiên Khải trăm phương ngàn kế giấu diếm mọi thứ về Hậu Trì, cũng bởi vì ngài!
Thiên Khải quay về Thanh Trì Cung, không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến phòng Thượng Cổ. Lúc đến gần, thấy một dàn tiên nga chân tay bước khẽ, y cũng chậm rãi tiến gần hơn.
Đẩy cửa phòng ra, Thượng Cổ nằm nghiêng trên ghế tựa, tay cầm một cuốn sách, A Khải đã thay một chiếc áo bào trắng nhỏ say sưa gối lên chân nàng ngủ, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo nàng. Sắc mặt y dịu đi chút ít, vẻ hung bạo khi gặp Vu Hoán đã tan biến đi gần hết.
“Sao thế, có kẻ dám chọc giận huynh ư?” Thượng Cổ gấp sách lại, bật cười trước vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thiên Khải. Nàng cầm chiếc khăn vải bên cạnh lên lau nước miếng cho A Khải, sau đó mới quay sang Thiên Khải nói tiếp: “Đứa trẻ này là của Bạch Quyết đúng không?”
Thiên Khải đã sớm biết Thượng Cổ hiểu nhầm, nhưng bây giò cũng không có cách giải thích nào ổn thoả hơn, y không giải thích mà gật đầu luôn: “A Khải từ lúc sinh ra đã ở Thanh Trì Cung, mẹ nó… đã mất trăm năm rồi, Bạch Quyết không có thời gian chăm sóc nó, ta mới giữ nó ở lại đây.”
“Ta không ngờ tính khí huynh ấy lại để xảy ra chuyện này, nữ tử phàm trần đó có xinh đẹp không?”
Thiên Khải liếc nhìn Thượng Cổ một cái thật nhanh, nói: “Bộ dạng ưa nhìn, rất có khí chất, có điều hơi nóng nảy.”
“Thật đáng tiếc, cô ấy không còn nữa.” Thượng Cổ thở dài ôm A Khải đứng dậy, bước vào phòng trong: “Giờ cứ để nó ở đây đi, ngày mai bảo Phượng Nhiễm đến đón nó”
Thiên Khải nhìn theo bóng người một lớn một nhỏ dần khuất bóng, mỉm cười bước ra ngoài.
Phượng Nhiễm đứng bên cửa, thấy Thiên Khải đi ra, liền cau mày hỏi: “Thiên Khải, chuyện này là sao, Bích Ba nói…”
“Phượng Nhiễm, đây chính là cách giải thích ổn thoả nhất.”
“Nhưng A Khải biết mẹ nó là…”
“Thằng bé đó thông minh hơn cô nhiều, nó biết phải làm sao mới được ở lại bên Thượng Cổ.” Thiên Khải ngoái đầu, thấy Phượng Nhiễm bặm môi giận dữ, y bỗng bật cười chua chát.
“Ta vẫn cho rằng, người mong muốn nàng ấy tỉnh lại nhất là mình. Nhưng hôm nay phát hiện, phần chấp niệm này của ta không lớn bằng A Khải.”
Nhớ đến cảnh thằng bé ngủ say vẫn nắm chặt lấy vạt áo Thượng Cổ, Thiên Khải quay lưng bước ra sân, giọng nói trầm thấp lặng lẽ truyền sang.
“Có lẽ Thượng Cổ rồi sẽ khôi phục kí ức, nhưng khi ngày đó đến, người mà nàng ấy không muốn đối mặt nhất không phải Bạch Quyết, mà là A Khải.”
Đứa bé đó hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa, ân oán trăm năm trước đè xuống đôi vai nó, quá đỗi nặng nề rồi.
Nhưng khi nhớ đến một nửa dòng máu còn lại trên người A Khải, sắc mặt Thiên Khải liền trầm xuống, tiếng bước chân cũng trở nên hung oán.
Đỉnh Thương Khung, giữa rừng đào.
Bạch Quyết ngồi trên ghế đá cầm khúc gỗ, con dao nhỏ trong tay từ từ chạm khắc, khúc gỗ dần hiện ra hình dáng một đứa trẻ con, hết sức dễ thương.
Chợt cảm thấy có luồng khí tức trỗi dậy phía chân trời, Bạch Quyết dừng lại, cất món đồ vào trong tay áo, ngẩng nhìn người mới đến.
Thiên Khải đáp xuống gần đó, chẳng buồn nhìn y mà chỉ lười biếng thả một câu “Thượng Cổ tỉnh rồi, nhưng nàng chỉ nhớ chuyện sáu vạn năm trước, ngươi hãy tự lo thân mình đi.” Sau đó thì biến mất.
Dụng ý của câu nói này đã quá rõ ràng, trên đời này không còn tiểu thần quân Hậu Trì của Thanh Trì Cung nữa, chỉ có chân thần Thượng Cổ vừa thức tỉnh mà thôi.
Rừng đào một mảnh tĩnh mịch, người ngồi trên ghế cúi đầu, bàn tay cầm dao khắc loé lên những tia sáng trắng xanh, y lại lấy khúc gỗ ra từ trong tay áo, thật lâu sau, bàn tay cầm khúc gỗ bất thình lình rung lên bần bật.
Gió mát thoang thoảng lượn qua, sợi dây gấm cột mái tóc dài bỗng rơi xuống đất, tóc gió tung bay, phảng phất như chứng kiến thấy…
Mái tóc đen dài như mực dần biến thành màu trắng tuyết.