Đông Hoa thượng quân của Đại Trạch Sơn từng trải qua thời thượng cổ, là một người uy vọng cực cao trong Tiên Giới, nhưng ông sống mấy vạn năm cũng sinh nhiều thói lạ, ví dụ chẳng ưa náo nhiệt là một trong số ấy. Kể từ bữa tiệc mừng thọ hai trăm năm trước, hiếm khi thấy lão xuất hiện trước mắt đám đông. Lần này nhân dịp đại đồ đệ – Nhàn Thiện tiên quân, độ qua đại kiếp, lão phấn khởi lắm nên mới đồng ý cho đám đồ nhi tổ chức tiệc mừng, nhưng cứ nghĩ đến bữa tiệc đầy sóng gió hai trăm năm trước, ông lão mấy vạn cao niên này lại tấm tắc không thôi.
Vị khách mời năm xưa Tử Viên thượng quân đã xuống phàm trần đầu thai mấy kiếp, chịu hết mọi nỗi khổ luân hồi, nhị hoàng tử Cảnh Giản trấn thủ La Sát Địa trăm năm, xứng danh tướng thần một phương, công chúa Cảnh Chiêu cai quản cảnh giới Thương Khung, tôn quý vô biên… Còn Hậu Trì thượng thần – người chưa từng bước chân vào phủ Đại Trạch Sơn thì đã thức tỉnh trở thành chân thần Thượng Cổ.
Tang hải thương điền, cảnh cũ người xưa cũng chỉ đến thế mà thôi, cuộc sống ngàn vạn năm của lão lại chả bằng mấy trăm năm biến ảo của Tam Giới. Một tháng nay, khi mà thọ yến mỗi lúc một gần, Đông Hoa thượng quân càng thường xuyên cảm khái.
“Sư tôn, hôm qua thị nữ của công chúa Cảnh Chiêu đến báo tin, ngày mai Thiên Hậu và công chúa Cảnh Chiêu sẽ cùng tới chúc thọ, dặn lão nhân gia người hãy chuẩn bị nghênh giá.”
Đông Hoa thượng quân xếp chân ngồi bên toà không trủng ở hậu sơn, miệng ngậm nhánh cỏ, nhị đệ tử Nhàn Trúc tìm khắp phủ tiên không thấy bóng sư tôn, nhớ ra chỗ này mới vội vàng chạy đến.
“Ôi chao, tổn thọ quá! Mừng thọ lão già thôi mà còn phải nghênh giá! Ta đã bảo các ngươi đừng bày vẽ thọ yến rồi, thấy chưa, phiền phức đến rồi đó!” Đông Hoa thượng quân thở dài, phủi bụi trên đầu gối xuống, gương mặt vốn đã nhăn nheo trông càng rầu rĩ khổ sở hơn.
“Sư tôn, người nói vậy là sao? Thiên Hậu đích thân đến chúc thọ người, Tiên Giới mấy ai có được vinh dự này? Huống hồ thân phận công chúa Cảnh Chiêu ngày nay chẳng hề tầm thường đâu…”
Thấy đồ đệ vẫn còn thắc mắc, Đông Hoa thượng quân xua tay, cười khổ: “Thiên gia vốn thích phô trương, Thiên Hậu xuất hành lại càng chú ý hơn, ngày mai con cứ đợi mà xem, kiểu gì cũng có cỗ xe mười con phượng kéo. Hơn nữa, nay Bạch Quyết chân thần đã che chở cho Yêu Giới, Tiên tộc ta khai chiến với Yêu tộc trăm năm, tích oán đã sâu, công chúa Cảnh Chiêu tuy có thân phận tôn quý, nhưng rốt cuộc vẫn khiến một số tiên hữu sinh lòng bất mãn.”
Nhàn Trúc nghe nói vậy cũng rất đồng tình, nhưng thấy vẻ mặt Đông Hoa thượng quân vẫn thoáng phần ủ rũ, gã vội vàng an ủi: “Sư tôn chớ lo, Thiên Hậu thân phận tôn quý, nhất định sẽ không nán lại lâu, công chúa Cảnh Chiêu thay mặt cảnh giới Thương Khung, chư vị tiên hữu chắc sẽ thông cảm, người chỉ cần sắm vai thọ tinh công ngày mai là được.”
Thấy Đông Hoa thượng quân vẫn tỏ ra uể oải, Nhàn Trúc hiểu ý liền hành lễ rời đi, được vài bước hắn chợt nhớ ra một chuyện, bèn ngoái đầu lại hỏi: “Sư tôn, bậc thang lên núi năm nay có dùng tiên lực sắp xếp như mọi khi nữa không ạ?”
Từ sau bữa tiệc mừng thọ hai trăm năm trước, năm nào Đông Hoa thượng quân cũng hạ lệnh bỏ hết bậc thang đá của Đại Trạch Sơn trước hôm mừng thọ một ngày, mấy trăm năm qua chưa bao giờ gián đoạn.
Nghe đồ đệ nói thế, lão đầu tử đang rầu rĩ lập tức phấn chấn lên, tay vung mạnh nói: “Đương nhiên rồi, chuyện này năm xưa lão đầu ta đã hứa với Hậu Trì thượng thần, ngươi cứ việc làm như mọi năm là được.”
Nhàn Trúc khẽ vâng, thầm nhủ sư tôn quả là “lão ngoan đồng”, liền nhận lệnh rời đi.
“Ôi, chẳng biết tại sao trăm năm qua linh khí trên Đại Trạch Sơn lại giảm nhiều như thế.” Đông Hoa thượng quân lại mân mê cọng cỏ, liếc nhìn toà không trủng (phần mộ rỗng) ở bên, lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục đả toạ.
Tại Thanh Trì Cung.
Thượng Cổ bồng A Khải đi dạo hậu sơn, cậu nhóc vẫn nắm chặt gấu áo nàng không chịu buông tay.
“Cô cô, không đúng không đúng, Bích Ba không ăn loại sâu này đâu.”
Thượng Cổ cầm một que củi, mấy con sâu đang ngoe nguẩy trên que, A Khải liếc mắt chê bai, xua tay từ chối.
“A Khải, Bích Ba là thuỷ ngưng thần thú, chỉ cần cho ăn linh dược, không cần ăn sâu bọ.” Thượng Cổ kéo A Khải lại, kiên nhẫn dạy bảo.
Bích Ba bay gần đó gật đầu lia lịa, mặt tái mét nhìn lũ sâu trên que củi.
“Bích Ba không phải là chim sao? Chim thì phải ăn sâu chứ? Ngày trước con bắt mấy con sâu trắng trắng, nó ăn hết mà.” A Khải gãi đầu nhìn Thượng Cổ, ánh mắt kiêu hãnh đầy hi vọng ‘Hãy khen con đi’.
Nghe thằng bé nói, Thượng Cổ ngờ vực nhìn sang phía Bích Ba, giơ cao que củi, thần sắc thoáng vẻ khó tin: “Bích Ba, ngươi thích thứ này hả?”
“A Khải, cậu còn nói nữa, rõ ràng là cậu ép tôi ăn mà!” Thượng Cổ sửng sốt ngạc nhiên nhìn Bích Ba nổi đoá, thân hình mập ú bay lượn tít mù, giọng nói the thé xuyên thấu hậu sơn khiến chim chóc sợ hãi bay tan tác.
A Khải bĩu môi ôm chặt lấy Thượng Cổ, thân hình bé nhỏ xoay qua, càm ràm: “Cô cô, người đừng nghe nó nói, rõ ràng nó thích ăn mà!”
Thượng Cổ bị hai đứa nhóc chọc cười, vỗ nhẹ lên đầu A Khải: “Thôi nào A Khải, con là nam tử hán, sao lại hay nhõng nhẽo như thế?”
A Khải hứ nhẹ hai tiếng, ôm lấy Thượng Cổ rồi gục đầu lên vai nàng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Thượng Cổ kêu Bích Ba đi theo ra ngoài điện, dọc đường vừa khéo gặp Phượng Nhiễm vừa mới xử lý xong mấy việc vặt, liền rủ Phượng Nhiễm cùng về Thanh Phong Uyển.
Phượng Nhiễm bước theo sau nàng, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn lúc mới gặp Thượng Cổ chút ít. Tính nàng vốn phóng khoáng, chẳng mấy câu nệ thân phận địa vị, huống hồ nhờ ở cùng A Khải mấy hôm, Thượng Cổ cũng không lạnh lùng hờ hững như những ngày đầu vừa mới thức tỉnh nữa.
Có điều dù sao nàng ấy cũng là chân thần Thượng Cổ, Phượng Nhiễm có thể kính trọng nàng, nhưng không thể nào tùy ý thân mật như cách đối xử với Hậu Trì trước kia.
“Thần quân, ngài muốn hỏi điều gì chăng?” Phượng Nhiễm đứng hầu ngoài cửa, chờ Thượng Cổ cho A Khải lên giường ngủ xong xuôi mới cung kính hỏi.
Thượng Cổ ngả lưng trên nhuyễn tháp, liếc nhìn nàng, cũng không kiên trì sửa cách xưng hô nữa: “Thiên Khải không có ở Thanh Trì Cung sao?”
“Thiên Khải thần quân có chuyện ra ngoài rồi.”
“Hỏi ngươi cũng được, năm xưa khi ta thức tỉnh, kiếm Cổ Đế có màu ngân bạch phải không?”
Phượng Nhiễm thót dạ trong lòng, ngẩng đầu nhìn Thượng Cổ: “Thần quân đã nhớ lại chuyện trăm năm trước rồi ư?”
Thượng Cổ kinh ngạc trước sự thất thểu của Phượng Nhiễm. Nàng lắc đầu đáp: “Kiếm Cổ Đế là do ta sử dụng hỗn lực trui rèn cả vạn năm mới thành, từ màu bạc hoá thành màu mực. Trăm năm trước khi ta thức tỉnh thần lực còn chưa ổn định, hẳn đã không thể hoàn toàn đánh thức nó, đương nhiên sẽ chỉ có màu bạch ngân.”
Phượng Nhiễm phát hiện ra bản thân bạn nãy thất thố, vẻ mừng rỡ trong ánh mắt lụi dần, ngượng ngùng đáp: “Hạ quân không biết chuyện này, mong thần quân…”
“Không sao, chuyện này không quan trọng, ta chỉ muốn hỏi ngươi, năm xưa kiếm Cổ Đế xuất hiện từ nơi nào dưới hạ giới vậy?”
Thiên Khải từng nói kiếm Cổ Đế đột nhiên xuất thế vào thời khắc nàng thức tỉnh, vậy thì mấy vạn năm qua hẳn phải tồn tại đâu đó trên đời. Kiếm Cổ Đế chứa sức mạnh hỗn độn vô cùng hùng hậu, biết đâu thần lực sót lại ở nơi đó sẽ giúp nàng sớm khôi phục toàn thịnh, có thể khải trí Thượng Cổ Giới.
Đến đây Phượng Nhiễm mới hiểu tại sao Thượng Cổ nhắc tới kiếm Cổ Đế, bèn trả lời: “Tôi nghe Thiên Khải thần quân nói, Kiếm Cổ Đế trước kia bị chôn trong toà không trủng dưới Đại Trạch Sơn.”
“Núi Đại Trạch?” Thượng Cổ nhướn mày, tỏ vẻ băn khoăn.
“Là động phủ của Đông Hoa thượng quân, nằm bên bờ Đông Hải, hai trăm năm trước tôi và ngài…” Phượng Nhiễm ngập ngừng: “Tôi và thần quân từng đến chúc thọ Đông Hoa thượng quân.”
Thượng Cổ biết người mà Phượng Nhiễm nhắc tới là Hậu Trì, bèn gật đầu.
Phượng Nhiễm hiểu ý, biết nàng đã hỏi xong, vừa hành lễ định lui ra ngoài thì có tiếng nói hờ hững từ phía sau lưng truyền tới.
“Phượng Nhiễm, bản tính ngươi vốn bá đạo, nếu cứ làm bộ sợ sệt khúm núm trước mặt ta, e rằng sẽ đánh mất bản tâm của mình mất, ta thấy cũng mệt mỏi. Sau này không cần phải câu nệ như vậy đâu.”
Phượng Nhiễm khựng lại, nàng thực sự không hiểu tại sao Thượng Cổ lại cố chấp đến thế về vấn đề này, bèn quay lưng xoè tay bất lực: “Thần quân, tôi cũng đâu muốn thế, nhưng ngài là chân thần Thượng Cổ, còn tôi chỉ là một tiểu phượng hoàng thời Hậu Cổ mà thôi, khoảng cách giữa hai chúng ta e rằng còn xa hơn Kình Thiên Trụ, chí ít tôi cũng biết phận mình tới đâu.”
“Tiểu phượng hoàng thời Hậu Cổ ư?” Thượng cổ hứng thú quan sát Phượng Nhiễm, chợt hỏi: “Phượng Nhiễm, ngươi có biết tại sao năm xưa tộc Phượng Hoàng lại đuổi ngươi không?”
Phượng Nhiễm thấy Thượng Cổ khoanh chân chống cằm chăm chú nhìn mình không chớp mắt, bộ dạng giống hệt như đang chờ chực một món mỹ vị, liền rùng mình đáp: “Từ lúc tôi có kí ức tới giờ thì đã ở đầm lầy Uyên Lĩnh và được yêu thụ nuôi nấng, tôi không biết lí do, nhưng sau đó tôi có lén trở về nơi cư trú của tộc Phượng Hoàng, hỏi thăm mấy người cùng tộc, họ nói lúc tôi giáng thế hoả vân ngợp trời, tộc trưởng coi đó là điềm dữ, là hiện thân tà ác, nên mới…”
“Tộc trưởng của tộc Phượng HSo? Lão già Vân Trạch đó nói vậy à?” Thượng Cổ chau mày, thần sắc ngỡ ngàng.
“Vân Trạch trưởng lão đã mất khi Hỗn Kiếp giáng xuống, tộc trưởng hiện giờ là Thiên Hậu Vu Hoán.” Phượng Nhiễm lắc đầu.
“Là Vu Hoán?” Thượng Cổ nhìn sang Phượng Nhiễm, bắt đầu hiểu được phần nào. Hồi lâu sau mới nói: “Phượng Nhiễm, chư thần thượng cổ cai quản thiên mệnh, thần thú sinh cùng trời đất thông thường đều có dị năng, hoả kỳ lân Hồng Nhật của Bạch Quyết và mãng long thượng cổ – Tử Hàm của Thiên Khải đều là thần thú độc nhất vô nhị trên đời, còn về Chích Dương, huynh ấy cai quản mặt đất nên thần thú toạ hạ là một con huyền quy vạn năm, là vua tộc Huyền Võ…”
Thấy Thượng Cổ bắt đầu giảng giải về thần thú dưới trướng chân thần, tuy Phượng Nhiễm không hiểu lắm nhưng cũng nghe ra sự tán dương không hề che giấu trong lời nàng nói.
Ngẫm lại tính cách của Thiên Hậu, nàng chợt hỏi: “Khi lão tộc trưởng tộc Phượng Hoàng của tôi còn tại thế, tại sao ngài lại chọn Thiên Hậu làm thần thú toạ hạ, lẽ nào ngài đã sớm biết bà ta sẽ trở thành vương giả của tộc Phượng Hoàng chúng tôi?”
Thượng Cổ đánh giá liếc nhìn Phượng Nhiễm, thong thả đáp: “Hoàng giả của tộc Phượng Hoàng vâng lệnh phụ thần ta trở thành thần thú toạ hạ của ta là sự thật, nhưng năm đó hoàng giả của tộc Phượng Hoàng vẫn chưa giáng sinh, mới chỉ là một quả trứng mà thôi, Vân Trạch mới để ta chọn bừa một kẻ theo hầu. Ta thấy Vu Hoán ngoan ngoãn vâng lời nên mới đem cô ta về Triêu Thánh Điện.”
Phượng Nhiễm sững sờ, phát hiện ra ánh mắt Thượng Cổ nhìn mình càng trở nên cổ quái, nàng thót dạ: “Ý ngài muốn nói… Thiên Hậu Vu Hoán không phải hoàng giả của tộc Phượng Hoàng?”
“Đương nhiên, phượng hoàng ngũ sắc tuy hiếm gặp nhưng không hề có tư chất cao trong việc tu luyện thần lực, nếu thần lực của cô ta mà cũng trở thành hoàng giả thì tộc phượng hoàng các ngươi lấy đâu ra tư cách đứng đầu thần thú thượng cổ suốt ngàn vạn năm?”
“Vậy thì xui thật, từ khi lão tộc trưởng vẫn lạc, Thiên Hậu trở thành người có tu vi cao nhất tộc, hoàng giả của tộc tôi chưa giáng thế, bà ta làm tộc trưởng chắc cũng là lẽ đương nhiên.” Phượng Nhiễm nhún vai.
“Ai nói hoàng giả tộc phượng hoàng chưa giáng thế?” Thượng Cổ thong thả liếc nhìn Phượng Nhiễm từ đầu tới chân, một lúc sau mới nheo mắt ngâm nga: “Phượng Nhiễm, hoả phượng hoàng có sức mạnh niết bàn vĩnh sinh, là hoàng giả của tộc phượng hoàng, mỗi đời hoả phượng hoàng tự nguyện từ bỏ trường sinh, mất mười vạn năm mới sinh ra hoàng giả mới. Có điều, chuyện này chỉ mình ta và Vân Trạch biết, nên ngươi sinh ra mới bị vứt bỏ trong đầm lầy Uyên Lĩnh.”
Thượng Cổ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt rực rỡ, thấy Phượng Nhiễm mở to mắt, vẻ mặt biến ảo khôn lường, tâm trạng nàng cũng theo đó mà trở nên vui vẻ. Nàng đứng dậy bước tới bên Phượng Nhiễm, đưa tay vuốt lên mái tóc dài đỏ rực chấm eo, thực hiện một nghi lễ cổ, khẽ cười: “Chào ngươi, thần thú của ta. Đã mười vạn năm chưa gặp nhau rồi.”