Thượng Cổ

Chương 68 -

Ngay chỗ lối vào vườn, phía sau nơi chúng tiên quỳ xuống, Cảnh Chiêu cực kỳ đoan trang mà thực hành bán lễ, trông vô cùng thong thả. Thượng Cổ xoay lưng về phía mọi người, trong ngực ôm A Khải đột nhiên an tĩnh lại.

A Khải ngẩng đầu nhìn Cảnh Chiêu gần đó, cậu nắm chặt vạt áo Thượng Cổ, mím môi quật cường. Thượng Cổ giống như cảm nhận được gì đó liền đưa tay vỗ về A Khải.

Cả vườn yên tĩnh, Đông Hoa lặng lẽ ngẩng đầu lia mắt nhanh về phía bóng lưng Thượng Cổ, khẽ hít một hơi sâu lẩm bẩm “A di đà phật”, sau đó im lặng lùi về sau vài bước, trong đầu vẫn chăm chú niệm Thanh Tâm Chú. Ông cứ ngỡ đại thọ hai trăm năm trước đã đủ kinh hãi lắm rồi, nào ngờ tình thế đẩy đưa, sự việc ngày xưa đúng là không sánh bằng quang cảnh đang diễn ra trước mặt đây.

Năm xưa, ở cảnh giới Thương Khung, Bạch Quyết Chân Thần hủy hôn, không những cưới Cảnh Chiêu công chúa mà còn khiến Cổ Quân thượng thần vẫn lạc. Mặc dù việc này đã xảy ra từ trăm năm trước, nhưng ít ai khó lòng quên được cảnh tượng thê thảm đó.

Dù tứ đại chân thần kết giao với nhau đã hơn ngàn vạn năm, nhưng nói sao thì Thượng Cổ chân thần cũng thức tỉnh từ cơ thể Hậu Trì tiên quân. Nếu nói trong lòng ngài ấy không hề phiền phức khó chịu, liệu ai có thể tin được chứ?

Sự lúng túng bất ngờ này, Cảnh Chiêu công chúa có lẽ không đoán ra được, nhưng nàng ta vẫn như thế xuất hiện ở đây… Nghĩ đến dung mạo của cậu nhóc trắng nõn kia, thâm tâm Đông Hoa có chút rõ ràng.

Xem ra, bất luận là tu tiên nghìn năm hay vạn năm, thì tình kiếp chính là thứ tẩy não con người tuyệt diệu nhất, nếu không... Cảnh Chiêu công chúa sẽ chẳng hành động không thông như lúc này!

Đông Hoa thượng quân bỗng thầm nghĩ ngẫm, nếu không có lửa thì sao có khói.

Thông thường thần tiên đã trải qua thời thượng cổ, đều hiểu rõ Chích Dương chân thần hào sảng công nghĩa, Bạch Quyết chân thần nho nhã lạnh lùng, Thiên Khải chân thần tùy ý tiêu sái... Chỉ riêng mỗi vị Thượng Cổ chân thần là khó lòng nắm bắt nổi.

Nào ai hay rằng, vị thần quân tôn quý bậc nhất trong Tam Giới lại là một nhân vật có thù ắt báo. Không ít lão thần quân nếm mật nằm gai qua chuyện này, đã đúc kết lại những bài học xương máu cho thế hệ chúng sinh vài vạn năm sau.

Lại nói thêm, từ hồi tuyên cổ xa xưa trong Thượng Cổ Giới, cuộc sống lâu dài của chúng thần khó tránh nổi sự vô vị, nhàm chán. Thấy thế, bốn vị chân thần thương cảm chúng thần, lập ra quy định: Cứ trăm năm, mỗi vị thượng thần sẽ phải hạ phàm lịch kiếp. Đương nhiên, loại chuyện bắt buộc này không bao gồm bốn vị chân thần.

Nào biết có một ngày Thượng Cổ thần quân lại nổi hứng, muốn hạ phàm trải nghiệm cảm giác sinh tử luân hồi một phen. Chúng thần nghe thấy rất chi là hào hứng, ai cũng tâm niệm trăm năm Thượng Cổ thần quân hạ giới, phải làm gì để giết thời gian cho bõ một lần. Nhưng gần tới ngày hạ phàm lại không nghe thấy tin tức gì, chúng thần không hề biết nguyên do, bọn họ ai cũng tiếc nuối nghĩ là thần quân muốn nghỉ ngơi.

Hơn trăm năm sau, trong một bữa thịnh yến vắng mặt Thượng Cổ thần quân, một đám thượng thần hăng say trò chuyện. Người cai quản nhân duyên hạ giới – Phổ Hoa thượng thần, vừa tiếp rượu với chư thần vừa than thở số phận. Hắn bảo, dạo này hắn hay trằn trọc, bứt rứt vì không kết nổi một dây đào hoa cho Thượng Cổ chân thân, khiến cho công cuộc hạ giới của ngài ấy khó mà thực hiện nổi.

Chúng thần nghe xong liền vô cùng hào hứng, ai ai cũng nháo nhào muốn tìm hiểu nguyên nhân: Tại sao lại khó vậy?

Phổ Hoa thượng thần đáp: Thần quân nói rằng, khi ngài hạ giới gặp được phu quân, người ấy phải có dáng vẻ của Thiên Khải, mang theo tính cách như Bạch Quyết, sống tình nghĩa tựa Chích Dương. Hắn tìm khắp Tam Giới lục đạo, quả thực không tài nào kiếm nổi một người nào có thể gánh nổi trách nhiệm này, lại không thể cứ tự tạo ra một kẻ như vậy, đành chẳng còn lựa chọn nào khác nên bỏ cuộc.

Chúng thần nghe thế liền bật cười “Thượng Cổ thần quân tham lam ghê… số nữ thần đang đợi gả trong Thượng Cổ Giới còn đếm không hết, huống chi ngài ấy còn muốn độc đắc cả ba vị chân thần, quả là sống lỗi quá.’

Lần thịnh yến này, có một nửa thần quân trong Thượng Cổ Giới tham gia. Vậy nên chẳng mấy chốc, ai ai cũng biết Thượng Cổ chân thần muốn kết hôn với một người chồng hợp nhất từ ba vị chân thần. Trong lúc nhất thời, các nữ thần quân đều hùng hổ oán hận, nhưng lại không dám dè bỉu ra mặt Thượng Cổ chân thần, đành phải ngày ngày khóc lóc ngoài điện của ba vị chân thần, khiến ba người họ không khỏi ngậm đắng nuốt cay.

Phổ Hoa thượng thần sau khi tỉnh rượu thì vô cùng hối hận. Thấy sự tình căng thẳng quá nên hắn đã trốn lủi trốn lủi nghìn năm trong Nhân Duyên Động, ngầm mong mọi diễn biến lắng xuống. Nghìn năm trôi qua, việc này đã sớm bị lãng quên, thấy Thượng Cổ chân thần chưa hề đề cập lại, nên Phổ Hoa thượng thần mới an tâm lịch kiếp ở hạ giới.

Vốn trong Thượng Cổ Giới, không ai chú ý chuyện này. Mãi tận đến năm trăm năm sau, Thượng Cổ Giới lại tổ chức tiếp một buổi thịnh yến thưởng rượu, chúng thần thấy Thượng Cổ thần quân trang phục lộng lẫy dự tiệc, mới sực nhớ tới Phổ Hoa thượng quân năm xưa nói xấu nàng ấy, vẫn chưa về. Bọn họ không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ, bèn chạy lại hỏi thăm tình hình dạo này với Nhan Vũ thượng thần – người cai quản sống chết nhân gian.

Nhân Vũ thượng thần nhắm mắt ngưng thần, không hề lên tiếng, mãi hồi lâu sau mới lấy ra một miếng Thủy Kính cho chúng tiên tiện dõi theo.

Một ngày ở Thượng Cổ Giới bằng trăm năm ở nhân gian, chúng thần bỏ ra nửa ngày trời, say sưa theo dõi cảnh ngộ mấy chục năm của Phổ Hoa thượng thần, trong đó toàn là chua xót, đắng cay không thôi, bọn họ chỉ mong khi nào hắn toàn vẹn lịch thế xong thì về lại Thần Giới, lại nào ngờ trong Thủy Kính hiện ra một câu.

“Thượng thần Phổ Hoa đã chấp chưởng nhân duyên vạn năm. Bổn quân niệm công trạch của ngươi trải rộng Tam Giới, đặc biệt chấp nhận cho ngươi trải qua nghìn tình đời kiếp. Ngày nào viên mãn hẵng trở về Thượng Cổ Giới.”

Nói xong, Thủy Kính ngưng lưu chảy, một đời luân hồi mới được mở ra. Chúng thần im thin thít nhẩm tính trong lòng. Năm trăm năm này, Phổ Hoa thượng thần mới trải qua năm lần tình kiếp mà thôi… Nghìn đời sao… Chỉ là, chưa kịp đến chín nghìn năm trăm sau để người đời than thở, mới một nghìn năm sau thôi mà chúng thần đã quên khuấy sự tồn tại của Phổ Hoa thượng thần rồi.

Từ đó về sau, ngàn dặm trong Triêu Thánh Điện, Thần Ma tuyệt tích, ước chừng nghìn năm.

Đông Hoa một bên hồi tưởng về truyền thuyết bi thương của Phổ Hoa thượng thần, một bên ngằm cúi mặt, bày ra dáng vẻ thập phần sầu não.

Một hồi lâu sau, đến tận lúc đầu gối chúng tiên truyền lại một loại cảm giác rệu rã, bóng người xanh lá kia mới quay người lại. Như thể tò mò muốn biết vị đối diện khi trước là Hậu Trì tiên quân, ngày nay đã là Thượng Cổ Chân Thần, rốt cuộc sẽ giở thái độ gì với Cảnh Chiêu công chúa, chúng tiên nhất thời quên mất kiêng kị, mắt to lau láu chăm chú nhìn Thượng Cổ.

Duy nhất một ánh nhìn, cả đám đông đều kinh ngạc, Thượng Cổ mỉm cười xoay lại, không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ là… Đôi mắt ấy, không hề để tâm đến Cảnh Chiêu chút nào.

“Chúng tiên đứng lên đi.” Âm thanh trong trẻo vang lên, Thượng Cổ buông A Khải ra, nhìn Đông Hoa nói: “Đông Hoa thượng quân, hôm nay là đại thọ của ngươi, bổn quân chưa kịp chuẩn bị lễ vật. Viên đan độ kiếp tính là tâm ý của ta.”

Thượng Cổ kéo trong tay áo móc ra thứ gì đó, rồi vung tay lên trước mặt Đông Hoa.

Đan độ kiếp? Chúng tiên nghe thấy lập tức kinh hoảng, đan độ kiếp là chí bảo của Tiên Giới. Nghe đồn khi tiên quân tấn vị lên thượng thần, nếu có viên đan này bảo vệ linh mạch, sẽ an toàn khỏi Cửu Thiên Lôi Kiếp. Nhưng viên đan này chỉ có bốn vị chân thần mới có thể dùng linh khí thiên địa luyện hóa ra. Từ khi Hậu Cổ Giới hình thành ra đến nay, chỉ nghe loáng thoáng còn vài viên được cất giấu trong Thiên Cung. Chưa ai thấy được nó trông như thế nào, lại không nghĩ Thượng Cổ thần quân có thể tùy tiện tặng người khác dễ dàng như vậy.

Viên đan lớn chừng cỡ ngón cái tản ra tia sáng trắng nhàn nhạt, cùng với luồng thần lực mênh mang, dạt dào. Đông Hoa chớp mắt, không ngại mà chạy ra bắt lấy viên đan nhét vào áo, ông tiến lên vài bước trịnh trọng thi lễ với Thượng Cổ: “Quà tặng của thần quân, Đông Hoa xin bái tạ.”

Chúng tiên nhìn Đông Hoa thượng quân tươi cười đến nỗi hai mắt híp lại, trong lòng ai cũng hối hận, thầm tán thưởng Đông Hoa thượng quân quả là nhặt được một mánh hời. Sớm biết như thế, thọ yến của bản thân cũng nên đưa thiếp mời tới Thanh Trì Cung. Ai mà biết chân thần lại tham dự yến hội của tiên quân chứ, bởi mọi lần giao đến đều vào tay Phượng Nhiễm không!

“Đông Hoa thượng quân không cần đa lễ, ta nghe Phượng Nhiễm từng nói, lão thượng quân xưa nay tu luyện ở hạ giới, tiên căn thâm hậu, chắc hẳn ngày lịch kiếp tấn vị không còn xa nữa. Viên đan này bảo vệ linh mạch của thượng quân không bị tổn hại, nghe nói thượng quân rất hứng thú với trà đạo. Sau khi tấn vị, nếu thượng quân có rảnh rỗi, không ngại hãy đến Triêu Thánh Điện chơi một chút.”

Thượng Cổ hắng cao giọng, vô cùng hào phóng, nàng nâng Đông Hoa dậy, khóe môi mỉm cười. Nhìn qua, thật khiến người ta liên tưởng đến ngọn gió xuân, chúng tiên vô cùng dễ chịu, kính sợ trong lòng cũng phải nhạt dần.

Những tiên quân này dù chưa tu luyện đến vạn năm, nhưng vẫn có thể nhận ra Thiên Hậu và Cảnh Chiêu mặc dù bên ngoài ra vẻ cười nói, nhưng thực chất bên trong hai người là cái tôi vô cùng cao ngạo. Thân phận của Thượng Cổ chân thần tôn quý, nhưng ánh mắt ngài nhìn mọi người cực kỳ bình thản, không hề có khoảng cách, cũng chẳng hề cao cao tại thượng. Quả là không ai có thể sánh nổi.

“Được nhận lời chúc của chân thần, nếu tiểu tiên có thể tấn vị thượng thần, tất nhiên sẽ tới Triêu Thánh Điện quấy rầy…” Đông Hoa thượng quân run rẩy bộ râu ria, nói được một nửa, ông như sực nhớ cái gì đó: “Thần quân, có chuyện này, vài ngày sau ngài trở về Thượng Cổ Giới sao? Nhưng cánh cửa của Thượng Cổ Giới đã đóng lại vào trăm năm trước…”

“Một năm sau, ta sẽ trọng khải lại Thượng Cổ Giới, A Khải hư quá, chuyện Túy Ngọc Lộ, kính xin lão thượng quân tha thứ.” Thượng Cổ xoa đầu A Khải, nói: “Đi nhận sai đi.”

A Khải ngoan ngoãn hành bán lễ trước Đông Hoa: “Lão thượng quân, A Khải biết sai rồi.”

Đông Hoa vội vàng trốn tránh, nâng A Khải dậy, nói: “Tiểu điện hạ quá lời rồi, tiểu tiên không dám nhận.”

Thân phận đứa nhỏ này tôn quý vô cùng, làm sao ông có thể nhận đại lễ lớn như thế chứ.

Thượng Cổ nghe thấy cách Đông Hoa xưng hô với A Khải, liền nhíu mày nhưng cũng không nói năng gì, nàng dắt tay A Khải, nói: “Bổn quân còn có việc, cáo từ trước.”

Nói xong nàng liền bước về hướng đường mòn ngoài khu vườn, chúng tiên cúi đầu hành lễ, bắt gặp vẻ mặt trắng bệch của Cảnh Chiêu, lúc này mới sực nhớ lúc nãy Cảnh Chiêu công chúa chào Thượng Cổ thần quân, mà vẫn chưa được ngài ấy đáp lại…Như thể, ngài ấy chẳng để tâm đến câu chào hỏi đó.

Cũng bởi vì thế, Cảnh Chiêu vẫn một mực giữ tư thế chào tận nãy giờ, đầu cúi thấp, tay hành bán lễ vẫn chưa nâng xuống được. Chúng tiên ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại đưa mắt về hướng Thượng Cổ, không dám nhiều lời.

Cảnh Chiêu một mình đứng bên lối đường mòn, vừa rồi Thượng Cổ đưa lưng về phía nàng nên nàng chưa thấy dung mạo của ngài ấy. Lúc này đương cúi đầu, thì bắt gặp thằng nhóc A Khải được Thượng Cổ nắm tay vừa mới lướt ngang qua người nàng. Còn có hoả phượng và long văn đang ẩn hiện trên tà tay áo tung bay, nàng biết rõ Thượng Cổ thức tỉnh, dù sao cũng sẽ không chịu bằng lòng đến gặp nàng đâu, nhưng ai dè ngài ta lại hoàn toàn bỏ quá sự hiện hữu của nàng, thật sự đã khiến Cảnh Chiêu phải cảm thấy khó chịu một phen.

Cuối cùng, khi bản thân đã đạt đến độ quá mức không cam lòng, cùng với đỉnh điểm hoảng sợ, tuy Cảnh Chiêu hiểu rất rõ rằng khoảng cách giữa tiên quân và chân thần vô cùng rộng lớn, nhưng ngay lúc Thượng Cổ sắp rời khỏi, nàng ta bỗng vội vã ngẩng đầu, cất cao giọng: “Tiên quân Cảnh Chiêu, bái kiến Thượng Cổ thần quân.”

Giọng nói không quá lớn, nhưng vô cùng kiên định, các tiên quân cạnh Cảnh Chiêu khựng lại, bọn họ bất khả tư nghị liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng không dám hó hé gì hết, đành lặng im bình tĩnh.

Tiếng bước chân đang toang rời khỏi vườn bỗng trầm ổn dừng lại. Thượng Cổ nghiền ngẫm nửa ngày mới chậm rãi cất tiếng, nhưng lời nói lại không hề có vẻ ấm áp như ban nãy: “Cảnh Chiêu, ta ngủ say mấy vạn năm, sự tình ở Tiên Giới phần lớn không rõ lắm… Không biết năm nay, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Nàng có thể không truy cứu chuyện năm đó của Vu Hoán nữa, dù gì cũng là tình cảm vạn năm. Nhưng nàng sống cả ngàn vạn tuổi rồi, Cảnh Chiêu còn chẳng bằng thần thú thủ hộ trước điện, mà lại cuồng vọng thách thức với uy nghiêm của nàng, quả thực là nực cười.

Thế nhưng hôm nay người đứng trước mặt nàng chào hỏi, lại là thê tử mà Bạch Quyết dùng tam môi lục sính chính thức đón về. Dầu sao, nàng cũng phải giữ chút thể diện cho cô ta.

Bình Luận (0)
Comment