Nghe thấy chuyện đó, Cảnh Chiêu nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời lại như thế nào, thấy một đám tiên quân trông mong nhìn về phía mình, Cảnh Chiêu chỉ đành phải nói: “Hồi bẩm Thượng Cổ thần quân, mấy năm trước Cảnh Chiêu đã đủ hai vạn tuổi.”
“Ồ? Hai vạn tuổi sao… Cũng không nhỏ, bổn quân hỏi ngươi, trong hai vạn năm nay, ngươi có từng chấp chưởng Tam Giới, tạo phúc muôn dân trăm họ chưa?”
Thanh âm lạnh lùng xuyên thấu qua thân ảnh lãnh đạm đó, ai ai nghe thấy cũng nhận ra ẩn ý mơ hồ trong đó.
Cảnh Chiêu rủ mắt xuống, lòng bàn tay hơi siết lại: “Chưa từng.”
Từ nhỏ, nàng đã là công chúa của Thiên Cung, lớn đến bé đều đứng trên vạn người, được người người kính ngưỡng. Ba cái chuyện vặt vãnh của Tam Giới vốn đâu cần nàng phí tâm để ý.
“Vậy ngươi có từng khai tông lập phái, chiêu mộ học trò khắp thiên hạ, vì an nguy Tam Giới mà dốc sức như Đông Hoa không?“
“Chưa từng.” Cảnh Chiêu cắn môi, đáy mắt trầm xuống.
Một hồi yên tĩnh, chúng tiên lặng lẽ thầm quan sát Thượng Cổ đang quay người lại, chỉ thấy nàng uy nghiêm cau mày, dáng vẻ lạnh nhạt: “Đã không có đức, cũng chẳng có công. Cảnh Chiêu, bổn quân hỏi ngươi, ngươi dựa vào đâu để bái kiến ta? Chẳng lẽ chỉ với thân phận công chúa Tiên Giới của nhà ngươi à?”
Lúc này, vẻ mặt cổ quái của Cảnh Chiêu bỗng dưng trở nên vô cùng hốt hoảng, những lời này truyền đến tai nàng chẳng khác tiếng sấm là bao. Cảnh Chiêu đột ngột sững người lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, bờ môi khẽ mấp máy run rẩy, không thể thốt lên lời nào.
Nàng vốn là tiên quân được sinh ra trong thời Hậu Cổ, đương nhiên không hề hay biết rằng, vào thời thượng cổ, muốn tiến vào Thượng Cổ thần giới phải có được sức mạnh thượng thần. Còn muốn bái kiến Thượng Cổ, đó càng là một chuyện xa xỉ.
Nhìn xem dáng vẻ mạnh mẽ chống đỡ gần sắp sụp đổ của Cảnh Chiêu, chúng tiên căng thẳng hít một hơi dài, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống không dám nói gì.
Tam Giới đều hiểu rõ tính cách cao ngạo của các vị chân thần bên trong Thượng Cổ Giới, đặc biệt chính là vị Thượng Cổ thần quân này đây.
E rằng lần này, Cảnh Chiêu công chúa đã đụng phải một bức tường đá, sợ là bàn về độ kiên định, ngay cả băng tuyết trên Tuyết Sơn ở Đông Hải cũng không địch lại nổi rồi.
Chỉ có mỗi lão Đông Hoa thượng quân là đang khẽ thầm lẩm nhẩm tục danh của Phổ Hoa thượng thần. Quả đúng là như vậy, lão âm thầm suy nghĩ, không biết nếu Thượng Cổ chân thần muốn Cảnh Chiêu công chúa lịch kiếp luân hồi, liệu sẽ có bày ra buổi thịnh yến nào nữa hay không?
Thiên Hậu vừa bước ra khỏi vườn, tuy không biết nguyên nhân sự việc, nhưng lại vừa hay nghe thấy câu nói đó của Thượng Cổ, đoán chừng cũng biết chuyện trừng phạt hoang đường năm xưa của nàng ấy. Thấy vẻ mặt khó coi của Cảnh Chiêu đứng bên, nội tâm bà lập tức quýnh lên, không ngại chuyện giữ gìn thể diện nữa, bà cuống cuồng chạy tới trước: “Cảnh Chiêu, còn không mau quỳ xuống. Uy quyền của thần quân, há có thể cho con mạo phạm à.” Nói xong, bà đến trước mặt Thượng Cổ, xoay người hành đại lễ, cung kính nói: “Thần quân, Cảnh Chiêu tuổi nhỏ, kính xin Thần Quân rộng lòng tha thứ.”
Bà cữ ngỡ trăm năm nay, Cảnh Chiêu đã tôi luyện một thân thật vững vàng, hôm nay mới biết, con bé chỉ vờ như mạnh mẽ mà thôi. Trong lúc lơ đãng, Thiên Hậu vô tình nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh Thượng Cổ, trong lòng thất kinh, ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bà đã nén xuống sự bất ngờ trong đáy mắt.
Dưới áp lực không giận mà uy của Thượng Cổ, Cảnh Chiêu run lẩy bẩy như cầy sấy, cộng thêm lời khiển trách của Thiên Hậu càng làm làm vành mắt nàng thêm đỏ hoe. Thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Hậu đang nhìn mình, lại vô cùng cung kính trước Thượng Cổ, Cảnh Chiêu mới hoảng hồn giật mình nhận ra hậu quả của hành động ban nãy của bản thân, nàng cắn chặt môi, trong lòng thập phần hối hận, chân không nhịn được mà quỳ rạp xuống dưới.
Thượng Cổ liếc nàng phất tay, vân đạm phong kinh nói: “Thôi đi, muốn quỳ dưới bổn quân không phải ai cũng có thể làm được đâu. Ngươi không có công đức, tiên lực cũng bình thường, thật chẳng hiểu sao Bạch Quyết lại nhìn trúng ngươi nữa. Ta nể tình huynh ấy, giữ lại một chút thể diện, ngươi quay về Thương Khung đi, trong một năm chớ rời khỏi đó.” Nói xong, Thượng Cổ nhìn về phía Vu Hoán, quay người rời đi.
Chúng tiên vội vàng đuổi theo, Thiên Hậu siết tay lại, lạnh lẽo nhìn Cảnh Chiêu đang trắng mét, bà chẳng ừ hử gì, chạy lại lôi nàng đi theo. Cảnh Chiêu tỉnh tỉnh mê mê, cố nén nước mắt vào trong, để mặc Thiên Hậu kéo mình.
Đại đường bên ngoài tiên dinh, Đông Hoa dẫn theo một tốp tiên quân đưa tiễn Thượng Cổ, lúc Thiên Hậu đến, vừa hay thấy cảnh này. Bà thở hắt một hơi dài, thần tình nghiêm túc, tiến lên trước mặt chúng tiên hành lễ cung kính, không dám phạm sai lầm nào.
Thượng Cổ bước lên tường vân, từ từ bay lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chúng tiên đang định thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì bất chợt một tia sáng trắng đánh xuống từ phía chân trời, rơi xuống mười con thải phượng ngay quảng trường.
Thải phượng không còn bị khống chế, bỗng dưng bay vút lên trên cao, cất lên tiếng gáy vang dội.
“Tộc phượng hoàng là thần thú thượng cổ. Từ hôm nay trở đi, ở trong Tam Giới nếu phượng hoàng không can tâm, bất luận là kẻ nào đều không thể bắt buộc nó làm thú cưỡi nữa, nhưng nếu tự nguyện, cứ tùy duyên là được.”
Giọng nói vừa uy nghiêm, vừa trang nhã đoan chính vang vọng khắp ngóc ngách quảng trường, chúng tiên kinh sợ, quỳ rạp xuống hành bán lễ, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu trả lời: “Cẩn tuân ngự chỉ của chân thần.”
Tộc phượng hoàng vốn cao ngạo, nếu không vì tình tâm giao thì làm gì có lý nào lại tự nguyện làm thú cưỡi cho kẻ khác dễ dàng. Chúng tiên nhìn bầy phượng hoàng đang vui mừng kêu reo trên nền trời, chỉ có mỗi Thiên Hậu là tối sầm mặt mũi lại, bà ta cuối cùng cũng ngộ ra lý do Thượng Cổ chân thần lại làm như thế.
Nhìn Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa gấp gáp rời đi, Đông Hoa thượng quân sai hai đồ đệ nhà mình tiễn khách, còn lão hí hửng một bụng, chẳng nói chẳng rằng ôm Đan Độ Kiếp chạy về động phủ để tu luyện.
Một buổi thọ yến mở màn gióng trống khua chiêng, lại kết thúc trong không khí long trọng. Mặc dù, không phải kiểu hòa thuận vui vẻ, nhưng những tiên nhân dự tiệc đều được hả hê vì thưởng thức một màn kịch hay.
Chỉ là, thật không biết ở thời hậu cổ, tính tình của các vị chân thần trông như thế nào, nhưng mỗi người nếu có cơ duyên bái kiến có lẽ sẽ có ý kiến của riêng mình về họ.
Trên tường vân, A Khải ngái ngủ ôm lấy Bích Ba, dè dặt nghía trộm Thượng Cổ, mãi đến khi Thượng Cổ ngoái lại, cậu mới nói: “Cô cô, sau này con cũng phải giống người.”
Thượng Cổ hiểu được ý trong lời nói của cậu, liền ngồi xếp bằng trên mây gõ đầu A Khải, cười nói: “A Khải, sau này chờ con có tiền đồ, có thể chèo chống cả Tam Giới rồi, lúc đó nói lại câu này với ta nhé.”
Trong ngực nàng, A Khải khẽ thì thầm “Dạ”, chốc lát đã thiêm thiếp ngủ.
Thượng Cổ nhìn biển mây mênh mông bát ngát, trong lòng có chút phiền muộn.
Đứng đầu Tam Giới quả thật là chuyện không dễ làm, thống lĩnh cả Thượng Cổ Giới thì thật sự càng khó khăn hơn. Lúc trước phụ thần lập nên Thượng Cổ Giới, sau này nàng, Chích Dương, Thiên Khải và Bạch Quyết phải dốc sức ngót nghét hơn vạn năm mới có thể bố trí nó đúng với trật tự, mỗi người cai quản từng phần riêng biệt, nhưng ai ngờ rằng sau mấy vạn năm lại nổ ra hỗn kiếp, chính nó đã cuốn phăng hết mọi hòa khí vốn có của hai giới Tiên – Yêu, châm ngòi cho cục diện gay gắt như nước với lửa như bây giờ.
Nàng không nghĩ mình ban xuống ngự chỉ có thể hòa hoãn được mối quan hệ của hai giới, nhưng nghĩ đi phải nghĩ lại, nếu nàng dùng uy danh chân thần của bản thân áp chế xuống dị nghi giữa hai giới Tiên – Yêu, e cũng khó lòng tiêu trừ triệt để ân oán vạn năm chồng chất của bọn họ.
Đây vốn chẳng phải một cuộc chiến không chết không dừng, nhưng không hiểu sao Bạch Quyết và Thiên Khải lại một mực dây dưa vào nó. Còn rất nhiều chuyện nàng không hỏi, vì đó là sự tin tưởng tối thiểu nàng dành cho Bạch Quyết và Thiên Khải, nhưng liệu sáu vạn năm nay, còn gì có thể không đổi thay không?
Khi nàng còn là Hậu Trì, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy? Tại sao, sâu thẳm trong tiềm thức lại sinh ra một cảm giác ghét bỏ với Thiên Hậu và Cảnh Chiêu cơ nhỉ, đã thế còn ngăn cản sự công chính công tâm vốn có của chính nàng nữa chứ?
Hình như phía hạ giới ẩn hiện một thứ ánh sáng sắc đỏ, Thượng Cổ hồi tỉnh lại, đáy lòng nghi hoặc nhìn về phía gần đó, còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh của Phượng Nhiễm đã từ xa bay tới.
“Thần quân, ngài và A Khải đi núi Đại Trạch sao?” Phượng Nhiễm thấy vẻ mặt Thượng Cổ hòa nhã, đáy lòng nàng vội vàng thở phào nhẹ nhõm. Trông thần tình nàng có phần hòa ấm, đáy lòng Phượng Nhiễm thầm thầm nhẹ nhàng thở ra. Có trời mới biết, trong lúc lo lắng sốt vó, Trường Khuyết đã khai hết cho nàng rằng Thượng Cổ và A Khải tới núi Đại Trạch, mà Thiên Hậu với Cảnh Chiêu cũng ở đó, chả biết có chuyện gì đã xảy ra không nữa.
Thượng Cổ gật đầu, nói: “Phượng Nhiễm, ngươi tới thật đúng lúc. Đưa A Khải về Thanh Trì Cung đi, ta còn có chuyện phải làm.” Nói xong, Thượng Cổ liền đưa A Khải trong ngực cho Phượng Nhiễm, biến mất giữa không trung.
Nhìn tường vân trống rỗng, Phượng Nhiễm chơm chớp mắt, mới thở dài ôm A Khải về lại Thanh Trì Cung.
Núi Liễu Vọng.
Trúc xanh sinh trưởng mấy trăm năm, sớm đã thành một biển cây xanh mướt, bao phủ hết cả ngọn núi.
Giữa sườn núi lác đác vài gian phòng trúc, hàng rào trước viện hơi ố vàng in rõ dấu vết của thời gian, trước nhà trúc là một con đại cẩu đỏ sẫm đang lười biếng, phơi bụng hứng nắng. Thỉnh thoảng, nó vô thức quơ chân lên không trung, trông có vẻ tự đắc lắm, nhưng khi ánh mắt hướng về dãy nhà trúc, nó lại không kiềm được mà lộ ra tia hoài niệm trong lòng.
Thanh âm tiếng bước chân khẽ khàng vang lên bên ngoài hàng rào, đại cẩu ngáp một hơi dài, thầm ngẫm rằng trăm năm nay, nó đã giày vò hết bọn yêu quái trong núi rồi, không ngờ lại còn có một con hồ đồ dám mò mặt đến đây, cũng có dũng khí đấy, đúng là ngu xuẩn như con Huyền Quy không biết lượng sức kia thật…
Tiếng bước chân khựng lại bên ngoài hàng rào, nó không kiên nhẫn trợn mắt lên, hai chân nó cứng đờ vung lên, tạo thành một đường cong kì quái, thoạt nhìn rất nực cười. Đại cẩu chớp mắt nhìn nữ thần quân vận cổ bào xanh sẫm đang đứng bên ngoài rào, nó kinh ngạc không thốt nổi thành lời, thậm chí còn dùng chân mình dụi dụi lại mắt để xác thực.
“Hồng Nhật, đã lâu không gặp.” Thượng Cổ đẩy hàng rào, chợt bắt gặp con chó lông đỏ đang đơ người nhìn mình.
Nàng chưa bao giờ nghe Thiên Khải nhắc đến chuyện của Hồng Nhật, cứ ngỡ gã đã vẫn lạc vào sáu vạn năm trước. Nào nghĩ lúc còn đang ở trên mây, lại cảm giác được khí tức của Hồng Nhật, tuy năm xưa Bạch Quyết hạ giới đã chọn Liễu Vọng làm nơi cư trú, nhưng giờ đây hắn đã làm chủ Thương Khung, cớ sao thần thú tọa kỵ của hắn – Hỏa Kỳ Lân Hồng Nhật lại một mình ở núi Liễu Vọng, còn … biến thành bộ dạng thế này nữa chứ?
Thấy Thượng Cổ càng ngày càng tiến lại gần, Hồng Nhật lăn lộn rồi bò ngổm dậy khỏi mặt đất, hai cái chân vung vẩy vô cùng phấn chấn, lập tức biến thành bộ dạng đầu rồng thân ngựa cao cả trượng, chân đạp tường vân trông rất dũng mãnh. Nó quay qua quay lại hai vòng, như đang ngẫm nghĩ cái gì đó, nó liền ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, bàn chân to lớn hồ hởi đạp uỳnh uỳnh trên mặt đất, âm thanh rung chuyển hệt tiếng chuông lớn, khiến lá cây rụng lả tả khắp nơi.
“Thượng Cổ Thần Quân, sao ngài đến đây vậy?”
Thượng Cổ bị chấn động liền nhíu mày, thấy ngọn lửa trên người Hồng Nhật bừng bừng thiêu đốt bốn phía, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa, nàng xua tay nói: “Ngươi biến về lại đi, nơi này sắp không chịu nổi ngươi rồi.”
Hồng Nhật ngó nghía tứ phía, nó không tình nguyện gật đầu, nhưng lại không biến về bộ dạng đại cẩu hồi nãy, chỉ rút nhỏ lại chân thân, hỏa diễm cũng thu về không ít.
Thượng Cổ quan sát những gian nhà trúc đằng sau Hồng Nhật, bèn nói: “Hồng Nhật, sao ngươi không ở cạnh Bạch Quyết? Còn biến thành bộ dáng ban nãy chứ?”
“Thượng Cổ thần quân, chủ nhân đang ở cảnh giới Thương Khung, tôi không đi đâu cả mà thay ngài ấy trông coi nơi đây. Mấy tiểu yêu ở hạ giới đạo hạnh không cao, nếu tôi dùng chân thân, e là chẳng có ai còn dám tới Liễu Vọng Sơn này tán gẫu nữa.”
Trong lòng Thượng Cổ dấy lên nghi hoặc, nói: “Sau khi Bạch Quyết thức tỉnh, đã từng ở đây sao?”
“Là trước khi thức tỉnh cơ, còn có...” Hồng Nhật hoảng hốt, lời định thốt bỗng vội thu lại, hắn nói: “Còn có tôi. Lúc trước, chủ nhân ngủ say, tôi ở núi Liễu Vọng thay ngài ấy trông coi Chích Dương Thương. Sau sáu vạn năm, tôi chỉ còn một đám tàn hồn, may mà chủ nhân ban cho tôi một viên đan nghịch thiên, tôi nghỉ ngơi ở Liễu Vọng mấy năm, thần lực mới khôi phục dần dần. Sau khi chủ nhân thức tỉnh, tôi vẫn luôn canh giữ ở chốn này.”
Thượng Cổ thở dài, nói: “Thật sự làm khó ngươi rồi, nhưng hiên tại nơi đây chẳng có ai sống, đáng lý ngươi cũng không cần phải canh giữ nữa chứ.”
Hồng Nhật liên tục gật đầu, hai chân ra sức đào bới trên mặt đất, tỏ ý vô cùng tán thành chuyện đó của Thượng Cổ.
Tính tình Thiên Khải hay tùy ý liều lĩnh, nhưng thần thú của y – Tử Hàm, lại tỉnh táo trầm ổn. Còn Bạch Quyết vốn lạnh lùng, Hồng Nhật lại là một người ấm áp. Thượng Cổ luôn hay ngầm thắc mắc, có phải lúc chọn thần thú, hai người bọn họ lấy nhầm của nhau rồi phải không?
Thượng Cổ thấy Hồng Nhật vò đầu bứt tóc ở bên, khóe miệng còn chưa kịp cười, thì bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên sau lưng.
“Thượng Cổ, nếu năm xưa ở Thượng Cổ Giới muội để ta quản thúc Hồng Nhật nghiêm túc, nhất định tính tình của nó cũng sẽ không ngang ngược như bây giờ.”