Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu

Chương 33

Ninh Thiển tỉnh lại thì mặt trời đã dần xuống núi.

Cô phát hiện mình nằm trên giường, toàn thân sạch sẽ, trên người vương chút hương thuốc thoang thoảng.

Rõ ràng, lúc cô hôn mê, Trần Thiên Dã đã thay cô tắm rửa, còn cẩn thận bôi thuốc.

Cô đã quên mất rốt cuộc mình ngất đi từ lúc nào, chỉ còn nhớ rõ cái “trừng phạt” lạnh lẽo đến rùng mình của hắn tối qua.

“Chị, chị tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”

Giọng của Trần Thiên Dã vang lên từ một bên. Lúc này Ninh Thiển mới phát hiện hắn vẫn đang ôm lấy eo mình. Theo bản năng, cô định đẩy ra, nhưng vừa động một chút, cả người liền đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hụ…”

Tiếng rên chưa kịp bật ra thì bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của hắn đã áp lên lưng cô, nhẹ nhàng x** n*n, giọng khàn khàn dịu xuống: “Chị khó chịu sao? Đừng động, để em xoa cho chị.”

Khó chịu ư?

Nói nhảm!

Ninh Thiển hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bực bội nói: “Rót nước.”

Chính cô cũng giật mình bởi giọng nói khàn đặc chẳng giống mình chút nào.

Trần Thiên Dã lập tức xoay người xuống giường, bưng cốc nước đặt sẵn trên tủ đầu giường, đưa tới bên miệng cô: “Chị, uống đi.”

Hắn còn chu đáo cắm sẵn ống hút.

Ninh Thiển ngậm lấy, tu một hơi cạn sạch, cổ họng khô khốc rát buốt mới dễ chịu hơn phần nào.

Trần Thiên Dã lại khẽ chạm vào gò má cô, hỏi: “Uống thêm không? Có muốn xuống ăn chút gì không?”

Quả thật cô đang đói, nhưng chỉ lắc đầu, chẳng buồn đáp lại.

Hắn vòng tay ôm eo cô, giọng mang theo mười phần dịu dàng: “Chị không tiện xuống lầu sao? Vậy để em ôm chị xuống nhé. Đêm qua là em quá đáng thật… nhưng lời chị nói khi ấy, thật sự làm em đau quá, nên em mới không kiềm chế được. Là em sai.”

Ninh Thiển chẳng buồn nghe, dứt khoát đưa tay bịt tai, nhắm chặt mắt.

Trần Thiên Dã thấy vậy, dứt khoát bế thẳng cô lên: “Chị, đừng ngủ nữa, chị đã ngủ cả ngày rồi. Xuống ăn một chút đi, ăn xong muốn ngủ thì hãy ngủ tiếp.”

Cô chẳng còn chút sức lực nào, cũng lười phản kháng, mặc hắn ôm xuống tầng một.

Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Hắn múc súp, gắp thức ăn đặt vào bát cho cô: “Chị, ăn nhiều một chút.”

Ninh Thiển nhìn chằm chằm bàn thức ăn, im lặng không nói. Từ trước tới nay cô vẫn biết hắn tràn đầy tinh lực, làm gì cũng chu toàn. Ngay cả một bữa cơm cũng thế, lúc cô còn đang ngủ mê man, hắn đã lo liệu đâu ra đấy. Một người như vậy, nếu đem tinh lực đặt vào những việc khác, đáng ra sẽ tạo nên biết bao thành tựu. Vậy mà hắn lại tiêu hao tất cả chỉ để trói buộc cô.

Cô khẽ thở dài, cầm đũa lên ăn cơm.

Trần Thiên Dã như thở phào, mỉm cười nói: “Chị, ngoan lắm.”

Ninh Thiển chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn, một câu cũng không đáp.

Hắn bị cô lạnh nhạt phũ phàng, nhưng lại không thấy mất mặt, ngược lại còn nhìn cô đến si mê, không nhịn được mở miệng: “Chị, chị đẹp quá… Em có hơi hối hận vì đã tháo camera giám sát. Nếu có thể ghi lại, chắc chắn chị cũng sẽ thấy mình đẹp đến thế nào.”

Lời nói trắng trợn đến mức vô liêm sỉ.

Mặt Ninh Thiển đỏ bừng, giận dữ trừng hắn: “Câm miệng!”

Nhưng hắn nào chịu câm, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô: “Chị có nhớ những tấm ảnh, những đoạn video của chúng ta trước kia không? Sáu năm chị rời đi, mỗi khi nhớ chị, em lại xem đi xem lại. Chị thật sự quá đẹp, bất cứ khi nào cũng đẹp đến mức làm người ta không dứt mắt được.”

Lời lẽ có phần điên cuồng khiến Ninh Thiển lập tức nhớ đến căn phòng chứa sách trên gác mái. Cô tức đến trợn tròn mắt: “Cút ngay!”

“Em không cút.” Hắn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm chứa toàn là si mê như muốn nhấn chìm cô: “Chị, chị đẹp như vậy, sao em có thể buông tay? Từ giây phút đầu tiên gặp chị, em đã nhận định rồi. Dù chị có hận, nhưng chị từng yêu em…”

“Cậu nhầm rồi.” Ninh Thiển không chút do dự cắt ngang, tránh đi ánh nhìn của hắn, lạnh lùng nói: “Người tôi yêu không phải là cậu, mà là cảm giác che chở cậu mang lại cho cô gái mười tám tuổi. Cậu chỉ là một cái bóng.”

“Em biết.” Trần Thiên Dã cúi xuống hôn lên tay cô, giọng kiên định: “Nhưng cảm giác đó cũng là một phần của em. Chị thích sự che chở em mang lại, chẳng phải vẫn là thích em sao? Chị muốn gì em cũng sẽ cho. Dù cách làm của em có cực đoan, nhưng tình yêu của em chưa từng thay đổi. Trên đời này, sẽ không có ai yêu chị nhiều hơn em đâu.”

Ninh Thiển suýt bật cười vì độ mặt dày của hắn, rút tay lại, hờ hững nói: “Trần Thiên Dã, cậu lúc nào cũng tự tin quá mức. Tôi nói rõ cho cậu biết, trừ khi thời gian có thể quay ngược, bằng không, vĩnh viễn không có khả năng. Cậu ép buộc giữ tôi bên cạnh, tôi trốn không thoát, tôi nhận thua. Nhưng tất cả chỉ dừng ở đó mà thôi.”

Ngực hắn phập phồng kịch liệt. Ánh mắt rơi xuống vệt hôn đỏ rực chi chít trên cổ cô, nhớ lại từng tiếng r*n r* triền miên đêm qua, rõ ràng thân thể họ ăn khớp đến thế, mà lời cô lúc này lại tuyệt tình như dao găm xoáy vào tim. Một cơn oán hận bốc thẳng lên, nhưng hắn cố kìm nén, thấp giọng.

“Chị, ăn cơm đi. Không nói nữa.”

Ninh Thiển dửng dưng nhìn hắn: “Trần Thiên Dã, cậu có thể khống chế mọi thứ tôi quan tâm, cậu thắng. Cậu có thể giữ tôi bên cạnh, tôi cũng nhận. Nhưng cậu không thể quản được trái tim tôi. Gần hai năm rồi, đối diện hiện thực đi, đừng ép tôi nữa. Cứ vậy mà qua ngày thôi.”

Nói rồi, cô cúi đầu ăn cơm, chẳng buồn nhìn hắn thêm lấy một lần.

Trần Thiên Dã nhìn gương mặt lạnh lùng ấy, bàn tay siết chặt, nhưng rất nhanh liền khẽ mỉm cười như chẳng có gì: “Chị, uống canh đi.”

Đêm đó, cả hai đều không ngủ, cũng chẳng ai nói thêm một câu.

Ninh Thiển đã ngủ quá nhiều, cứ thế trừng mắt nhìn trần nhà đến tận sáng, rồi dậy chuẩn bị đi làm.

Trần Thiên Dã cũng theo đó dậy, im lặng chọn trang phục cho cô, chuẩn bị bữa sáng, rồi dưới ánh mắt lạnh lẽo của cô, sắp xếp xe đưa cô tới công ty.

Trước khi ra cửa, hắn cúi xuống chạm môi lên môi cô, giọng trĩu nặng buồn thương: “Chị, em sẽ luôn tốt với chị, tốt đến mức chị phải tha thứ cho em.”

Ninh Thiển thật sự chẳng muốn thừa một lời, lùi lại một bước rồi thẳng người bước lên xe.

Xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.

Trần Thiên Dã đứng nhìn hồi lâu, lấy điện thoại gọi đi: “… Đừng để cô ấy phát hiện tôi đang giám sát.”

Không biết bên kia đáp gì, hắn hơi ngừng lại, giọng thấp trầm, mang theo u ám: “Có một việc cần cậu làm, nhớ tuyệt đối kín đáo.”

Cúp máy, hắn nhìn chăm chú màn hình khóa điện thoại với tấm ảnh của Ninh Thiển, khóe môi từ từ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.

Hắn không còn kiên nhẫn đặt cược bằng thời gian nữa. Trên đời nhiều biến số, hắn sẽ không để có thêm sơ hở nào. Lần này, hắn nhất định khiến Ninh Thiển buông bỏ tất cả cảnh giác, hoàn toàn, triệt để chấp nhận hắn.

Vừa bước xuống xe, dưới sự che chắn của Tiểu Dương, Ninh Thiển liền lặng lẽ đến một bệnh viện tư nhân.

Trong lúc chờ kết quả, cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đã chỉ sang mười giờ, lòng bồn chồn không yên. Cô không nhịn được hỏi y tá: “Xin hỏi, còn phải chờ bao lâu nữa mới có kết quả? Có thể nhanh hơn không?”

Nhân viên y tế tra trên máy tính một lúc rồi đáp: “Cô Ninh, vẫn cần khoảng một tiếng rưỡi nữa. Nếu cô gấp, có thể để lại số điện thoại, kết quả sẽ tự động gửi về. Hoặc cô để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ chuyển phát đến tận nơi.”

“Không cần.” Ninh Thiển lập tức từ chối không chút do dự.

Điện thoại của cô bị Trần Thiên Dã giám sát, làm sao dám để kết quả gửi thẳng vào đó? Huống hồ sắp mười hai giờ, hắn sẽ đến công ty, nếu chẳng may bị bắt gặp thì chẳng phải lộ tẩy sao!

Thực ra, cô không tin lời bác sĩ gia đình nói “không sao cả”, càng không tin kết quả kiểm tra qua loa hôm đó.

Cô và Trần Thiên Dã, tuyệt đối không nên có con. Ít nhất, trong thời điểm này, càng không thể.

Một đứa trẻ, đáng lẽ phải được sinh ra trong yêu thương và mong đợi, chứ không phải trong oán hận và mâu thuẫn. Một sinh mệnh vô tội, không nên gánh chịu những điều nặng nề ấy.

Kim đồng hồ vừa nhích qua con số mười hai, Trần Thiên Dã đã xuất hiện trong thang máy.

Nhìn bóng dáng quen thuộc hiện lên trong màn hình giám sát, tim Ninh Thiển bỗng đập thình thịch. May mắn là cô đã về công ty từ mười phút trước, lại càng may mắn là hắn luôn đúng giờ, không bao giờ đến sớm hay muộn. Nếu không…

Nghĩ đến kết quả kiểm tra kia, Ninh Thiển chỉ có thể thở dài thật sâu.

Hai phút sau, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ. Trần Thiên Dã không chút khách khí đẩy cửa bước vào, giọng đầy tự nhiên: “Chị, em vào rồi đây.”

Ninh Thiển khéo léo che giấu cảm xúc, cố làm như không có chuyện gì: “Ừ.”

Hắn lần lượt bày hộp cơm ra bàn, rồi gọi cô lại cùng ăn.

Hai người đều rất ăn ý, không hề nhắc đến những gì đã xảy ra cuối tuần, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Bữa trưa gần xong, Trần Thiên Dã đứng dậy đi rửa hoa quả. Chờ Ninh Thiển ăn xong, hắn bưng đĩa trái cây cắt gọn gàng mang lại, còn tinh tế chuẩn bị cả nĩa nhỏ cho cô dễ dùng.

Ninh Thiển ngồi trên sofa nhẩn nha ăn trái cây, ánh mắt bất giác dõi theo bóng dáng hắn đang thu dọn bàn ăn.

Ánh nắng trưa chan hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên mọi thứ một tầng ánh sáng dịu dàng mơ hồ. Ngay cả Trần Thiên Dã cũng không ngoại lệ. Hôm nay hắn mặc đồ thường phục giản dị, gương mặt vốn trẻ trung nay lại càng giống một sinh viên, toàn thân tràn ngập không khí thanh xuân rạng rỡ.

Chính vì những hành động và dáng vẻ ấy, Ninh Thiển thường quên mất rằng hắn thực ra mới chỉ hai mươi bốn tuổi.

Trong giây lát, cô chợt ngẩn người.

Như nhận ra ánh mắt cô, Trần Thiên Dã quay đầu, nở một nụ cười.

Nụ cười hồn nhiên, chân thành, chẳng chút phòng bị ấy như một mũi tên bắn thẳng vào tim cô. Ninh Thiển vội cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chua quá.”

Tiếng nói của cô rất khẽ, nhưng hắn vẫn nghe rõ. Trần Thiên Dã liền tiến lại gần, hai tay chống lên đùi cô, ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mang chút tò mò: “Chị, cái gì chua cơ?”

Khoảng cách quá gần.

Ninh Thiển chỉ cảm thấy bản thân như sắp chìm trong trong ánh mắt sâu thẳm của hắn. Cô nuốt khan một ngụm, theo bản năng đẩy hắn ra: “Không có gì. Tôi buồn ngủ rồi, phải nghỉ trưa đây.”

Nhìn thấy vành tai cô đỏ ửng, Trần Thiên Dã khẽ chớp mắt, rồi nhanh chóng bước theo, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng đã hôn khẽ lên má: “Chị, chúc ngủ ngon.”

Ninh Thiển ngã xuống giường, đầu óc rối bời.

Không kìm được, cô nghĩ: nếu không có những chuyện kia, thực ra Trần Thiên Dã thật sự rất giống một người bình thường, sáng sủa, ấm áp, tích cực, chu đáo. Lại thêm gương mặt trời phú, bảo sao cả công ty trên dưới ai cũng bị hắn mê hoặc.

Thậm chí, cô nhớ lại thời niên thiếu, bản thân từng mơ tưởng về hình mẫu bạn trai tương lai…

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Ninh Thiển lập tức ép mình xua đi. Cô nhắm chặt mắt, định ngủ trưa, nào ngờ cửa phòng lại mở ra.

Trần Thiên Dã thản nhiên leo lên giường, trán khẽ cọ vào má cô, tay mò lấy điều khiển điều hòa, miệng còn lẩm bẩm: “Chị, sao không chỉnh về 23 độ? Một lát nữa tỉnh dậy sẽ khó chịu đó.”

“Cậu đừng nằm cạnh tôi thì nhiệt độ này là vừa đủ rồi.” Cô nhắm mắt, không thèm để ý tới hắn.

Nhưng hắn coi như không nghe, vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ nói: “Chị, chị có từng nghĩ đến cảnh mình có bạn trai chưa?”

Tim Ninh Thiển khẽ run lên. Chẳng lẽ hắn đọc được suy nghĩ cô sao? Vừa nãy cô cũng đang nghĩ đến vấn đề đó… Bị ma xui quỷ khiến, cô theo dòng suy nghĩ trôi đi vài giây, nhưng rất nhanh ý thức được không ổn.

Cô mở mắt, nhìn thẳng vào hắn: “Cậu muốn nói gì?”

Trần Thiên Dã ánh mắt dịu dàng: “Chị, ăn cơm cùng nhau, xem phim, đi chơi, l*m t*nh… những việc giữa các cặp đôi, chắc chị cũng từng tưởng tượng qua, đúng không?”

Đôi lúc, Ninh Thiển thật sự bội phục cái cách hắn có thể thản nhiên nhắc đến chuyện trên giường như nói chuyện thường nhật. Cô thẳng thừng cắt lời: “Tôi muốn ngủ.”

“Không vội mà.” Hắn giữ lấy bờ vai cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt: “Chị, tình yêu hay tình thân mà chị mong muốn, em đều có thể cho chị. Em sẽ cố gắng làm tốt hơn, giải quyết mọi phiền não cho chị, dù là ở công ty hay trong cuộc sống, chỉ cần mỗi ngày chị cười với em là đủ.”

Hắn cúi xuống chạm nhẹ môi cô, dịu dàng thì thầm: “Chị, rồi sẽ có một ngày, chị không thể rời xa em, chỉ có thể dựa vào một mình em.”

Ninh Thiển vội nghiêng mặt tránh đi, trái tim run rẩy. Cô không hề hoài nghi lời hắn. Từ trước đến nay, Trần Thiên Dã đã in dấu quá sâu trong cuộc đời cô, kéo dài dai dẳng đến mức cô chẳng còn sức để yêu, chẳng còn quyền để yêu người khác. Nếu bỏ qua quá khứ, thì hắn quả thật là một người bạn đời hoàn hảo.

Ý nghĩ này khiến cô hoảng hốt. Từ khi nào mà giới hạn của mình lại bị hắn kéo xuống thấp đến vậy?

Dưới sự ép buộc không buông, khi thì ngọt ngào, khi lại tàn nhẫn, từng bước một, cô đã lùi, đã nhượng bộ, thậm chí chẳng nhận ra bản thân từ lúc nào đã thôi chống cự…

Trong vô hình, hắn đã đứng trên đỉnh cao, để rồi cô gần như cam tâm tình nguyện để hắn dắt mũi.

Một luồng khí lạnh đột ngột dâng lên sống lưng. Thật quá nguy hiểm!

Trần Thiên Dã nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô, bởi sắc mặt Ninh Thiển đã xấu đi trông thấy.

Hắn siết chặt vòng tay, giọng trầm ấm: “Chị, động lực để em sống luôn có hai thứ, một là nhìn Ninh Chấn Viễn sụp đổ, hai là ở bên cạnh chị. Giờ mọi thứ đã ngã ngũ, phần đời còn lại, em chỉ muốn sống tốt cùng chị thôi.”

Lời hắn nói thật sự quá động lòng. Trái tim Ninh Thiển run rẩy, cô không tự chủ liếc nhìn hắn.

Trần Thiên Dã dường như nắm bắt được tín hiệu, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô một cái, rồi cười: “Được rồi, ngủ trưa thôi, không nhắc chuyện này nữa. Chị, ngủ ngon.”

Ninh Thiển quay mặt sang, lựa chọn nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment