Hai năm sau.
Trong hai năm qua, đủ để thay đổi bất cứ chuyện gì.
Ví dụ như thân phận của cô, thế giới của cô, tất cả mọi thứ của cô.
Dương Oa Oa ngồi trong một chiếc xe Benz, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang trôi qua thật nhanh.
Hai năm trước, cô vốn là một đứa trẻ không ai cần, là một người cố gắng nỗ lực sinh tồn trong xã hội thực tế này, nhưng vì một lần xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ, bắt đầu thay đổi toàn bộ thế giới của cô.
Vốn là đang mỗi ngày cực khổ lo ăn lo mặc, giờ đây cô đã không cần lo lắng gì đã có cơm no áo ấm, cũng không cần ngày nào tan học cũng chạy đi làm thêm khắp nơi để để dành tiền đóng học phí.
Giống như trở lại trước năm cô mười lăm tuổi, cô làm chuyện gì cũng đều có người giúp một tay.
Nhưng cô cũng không yên tâm thoải mái bằng những năm đó. . . . . .
Cô len lén ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như trái táo lên, nhìn qua gương chiếu hậu phía trước để nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước.
Người này gọi là Giang Trạch, không phải tài xế phụ trách đưa đón cô đi học.
Cũng là người năm đó Hàn Dục nói cho cô biết, anh trai cùng cha khác mẹ với anh.
Giang Trạch và Hàn Dục ngoại hình không hề giống —— mặc dù sự hấp dẫn có chút giống nhau, còn tính cách thì hoàn toàn không giống nhau.
Hai năm tiếp xúc, mỗi lần gặp nhau cô và Giang Trạch không nói tới ba câu.
Năm đó, Hàn Dục dẫn cô trở về Hàn gia, để cho cô gặp ba mẹ Hàn.
Ba Hàn không thích cô, bởi vì gia thế của cô, tuổi của cô, và bởi vì cô nghèo khó.
Mẹ Hàn cũng rất đồng tình với cô, cũng đem đồng tình hóa thành yêu mến, coi cô như con gái ruột thịt mà đối xử, không ghét bỏ xuất thân của cô một chút nào.
Nhưng năm đó cô tiến vào Hàn gia, mỗi ngày trôi qua không bình yên chút nào.
Bởi vì mặt ngoài Hàn Dục vô hại, bên trong lại lén lút đấu tranh.
Anh vì muốn thoát khỏi công ty gia tộc, vừa mới bắt đầu liền tìm Giang Trạch đến trọng dụng, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, liền đem chuyện bí mật hai người là anh em phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng Giang Trạch cũng không có ý nhận tổ quy tông, đối với oán hận tình thù của đời trước anh ta không có bất cứ hứng thú gì.
Nếu không phải do Hàn Dục tự tiện công khai chuyện bí mật này, sợ rằng cho đến bây giờ Hàn Dục cũng không có cách nào thoát thân, không thể nào bay đi tìm bầu trời tự do của anh.
Anh cần Giang Trạch làm bia đỡ đạn, nói Giang Trạch cũng là người thừa kế của Hàn gia, trên thực tế là anh ta căn bản cũng không nghĩ tới việc thừa kế sự nghiệp của ba mình.
Tiếp sau đó là đến chuyện chung thân đại sự của Hàn Dục.
Anh ta không ngừng chơi bời trăng hoa, nhưng không có một người phụ nữ nào được tới nhà anh, chỉ có Dương Oa Oa, là ở nhà Hàn gia lâu dài.
Cô mười tám tuổi, nếu kết hôn thì thực sự là quá sớm, hơn nữa cô lại hai bàn tay trắng, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, tự nhiên sẽ gặp phải sự phản đối của Hàn gia.
Cho nên cô ở lại Hàn gia, tất cả mọi gánh nặng chi phí đều do Hàn Dục lo, gia giáo, tài nghệ là do mẹ Hàn dạy cô.
Ở trong mắt cô, mẹ Hàn là một người phụ nữ truyền thống rất cô đơn, khi bà biết chồng ở bên ngoài bồ bịch vụng trộm lại còn có con riêng thì bà cũng không khóc lóc ầm ĩ cũng không gây khó dễ, chỉ nhàn nhạt lắc đầu một cái.
Cô cho là mẹ Hàn sẽ không cho phép Giang Trạch bước chân vào Hàn gia, nhưng mẹ Hàn lại có lòng dạ rất rộng lượng——
"Đều là người một nhà, không có lý do gì mà không ở cùng nhau."
Một câu nói, khiến cho một người nỗ lực đã lâu như Giang Trạch buông bỏ xuống sự phòng bị.
Giang Trạch cũng giống như cô, cũng là một người từng sống một cuộc sống thực tế rất tàn nhẫn.
Gặp gỡ được mẹ Hàn, lòng của bọn họ đều bị thuyết phục.
Cho nên, chỉ cần cô còn tiếp tục đi học thì hôn lễ của cô và Hàn Dục vẫn tiếp tục bị gác lại. . . . . . le^e quyy do^nn
Mẹ Hàn đã sớm nhận định cô là con dâu Hàn gia, cho nên cũng không có bức hôn giống như trước nữa.
Tất cả đều như mọi chuyện đều xảy ra giống như Hàn Dục tính toán, không có một người nào làm vỡ kế hoạch của anh.
Về phần Hàn thiếu gia Hàn Dục——
Trong hai năm qua, anh vẫn trải qua cuộc sống phiêu bạt bất định.
Nói là đi gây dựng sự nghiệp, nhưng thật ra lang thang khắp nơi trên thế giới.
Mà cô, chừng hai năm nữa sẽ phải tốt nghiệp đại học, nếu như cô không muốn kết hôn, nhất định phải cố gắng thi đậu viện nghiên cứu.
Cô không biết Hàn Dục suy nghĩ như thế nào, bởi vì hai năm qua, anh chưa từng trở lại Đài Loan, thỉnh thoảng nhắn mấy tin ngắn đến điện thoại di động của cô, chỉ là dặn dò một chút chuyện đơn giản. . . . . . le^e quyy do^nn
"Hàn Dục bây giờ đang ở Newyork." Đôi mắt nhỏ của Giang Trạch một đôi nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng mở miệng.
Vừa nghe đến tên tuổi Hàn Dục, cô từ trong cõi thần tiên trở về lấy lại tinh thần.
"Newyork?" Cô chớp chớp con mắt vừa tròn vừa sáng. Thì ra là anh bây giờ đang ở Newyork. . . . . .
Gương mặt Dương Oa Oa như bừng tỉnh hiểu ra nhìn thẳng vào trong mắt của Giang Trạch.
Cô vẫn luôn không biết được vị trí của Hàn Dục? Trong lòng của Giang Trạch có nghi vấn, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
"Anh ta hi vọng tối nay cô có thể về nhà sớm một chút, anh ta muốn dùng chat webcam để nói chuyện với cô." Giang Trạch vẫn dùng âm thanh không có độ ấm để nói chuyện.
"Ừ." Cô gật đầu. le^e quyy do^nn
Đây là ngày mà cô và Giang Trách nói chuyện nhiều nhất.
Bình thường hai người bọn họ sẽ rất ít nói chuyện với nhau.
Có lúc anh ta đi làm sẽ thuận tiện đưa cô đi học, tan học là do tài xế Hàn gia phụ trách, thỉnh thoảng cô tham gia hoạt động đoàn về trễ, thì sẽ đi tàu điện ngầm về nhà.
Đây chính là cuộc sống của cô, một cuộc sống yên ổn mà cô mong đợi.
Cô vẫn diễn vai bạn gái Hàn Dục, trên thực tế quan hệ giữa cô và anh là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Anh cho cô tiền tiêu vặt, còn cô thì ngoan ngoãn diễn tốt vai của mình.
Mặc dù cô thích mẹ Hàn, nhưng lại không thể không lừa gạt tình cảm của mẹ Hàn, khiến mẹ Hàn hiểu lầm là cô và Hàn Dục thật lòng yêu nhau.
Nhưng trên thực tế, quan hệ của cô và anh vô cùng xa cách, thậm chí cô còn không biết thì ra bây giờ anh ta đang lưu lạc đến Newyork rồi. . . . . .
Xe dừng lại, Giang Trạch nhìn nét mặt sững sờ của Dương Oa Oa qua gương chiếu hậu, không có lên tiếng bảo cô đi xuống, chỉ yên lặng chờ cô.
Có người không nhịn được ấn còi, sau khi nghe tiếng còi Dương Oa Oa mới lấy lại tinh thần, cô cười một cái với Giang Trạch.
"Cám ơn." Cô cầm lấy đồ, xuống xe.
Giang Trạch thấy cô đi vào sân, mới lái xe lái rời.
Dương Oa Oa mím cánh môi mềm mại lại, nhìn mình trong gương.
Cô mặc áo T shirt ngắn, hợp với quần jean ngắn, vẫn là kiểu tóc mì sợi buông dài, chỉ là nhuộm thêm highlight màu vàng đồng, một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như em bé, nhưng trên trán giống như ẩn giấu một số tâm sự, cảm giác trưởng thành hơn nhiều.
Hôm nay cô cảm thấy có chút khẩn trương, lập tức sờ mái tóc dài của mình, và chỉnh trang lại y phục của mình. . . . . .
Cô đang khẩn trương cái quỷ gì chứ?
Dương Oa Oa quay đầu lại nhìn màn hình máy vi tính, cửa sổ MSN thỉnh thoảng lóe sáng.
MSN của cô chỉ có bốn người liên lạc.
Ba người là bạn học đại học, một người còn lại là Hàn Dục lấy nickname là “Tự do”.
Cô không có tâm trạng xem bạn tốt líu ríu tán gẫu, tâm tư vẫn quanh quẩn trên người Hàn Dục chưa login kia.
Ding!
Âm thanh có người login.
Tim cô đập thình thịch, lập tức trở về đúng vị trí.
Tự do đang muốn mời Oa Oa chat webcam. . . . . .
Cửa sổ xuất hiện dòng chữ này, sau khi cô hít sâu mấy hơi, tư thế ngồi ngay ngắn, tiếp nhận lời mời của đối phương.
Sau đó bên cạnh cửa sổ xuất hiện hình ảnh, phía trên là Hàn Dục, phía dưới lại chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấp thỏm vừa khẩn trương của cô.
"Hi." Trên máy vi tính hiện ra khuôn mặt của Hàn Dục đang nở nụ cười đẹp mắt.
Dương Oa Oa quật cường hơi mím môi, nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của anh, cùng với đôi mắt hoa đào mà cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
"Không nhận ra anh rồi hả?" Âm thanh của anh truyền tới từ cái loa trong. "Anh đã thay đổi nhiều như vậy sao?" Anh ở trước màn hình, sờ sờ cái cằm cương nghị đầy râu ria.
"Thay đổi rồi." Cô chớp chớp lông mi dài, rốt cuộc không nhịn được hiện ra một nụ cười như hoa.
Cô thật sự không ngờ, nhìn anh qua ống kính, anh vẫn đẹp trai giống như trước.
"Hắc, em biết anh ở chỗ nào à?" Anh chỉ chỉ sau lưng, là một quán cà phê.
"Newyork." Cô nhìn mặt anh, phát hiện trong hai năm qua hình như anh đen hơn, càng trở nên chững chạc hơn rồi.
Anh nở nụ cười đẹp trai. "Nghe nói em thật biết điều, đại học đều nhận học bổng."
"Anh cho em hoàn cảnh tốt để em có thể yên tâm đi học." Cô sờ sờ chóp mũi, ánh mắt vẫn là không có biện pháp nào dời đi.
Cô đã bao lâu không nhìn thấy anh rồi?
Hai năm, hơn bảy trăm ngày. . . . . .
"Qua một tháng nữa, chính là sinh nhật hai mươi tuổi của em." anh xuyên thấu qua ống kính, nhìn cô hình như gương mặt trẻ con này chưa từng thay đổi.
Cô vẫn có khuôn mặt nhỏ nhắn trong ấn tượng của anh, hơn nữa lại rất quật cường đáng yêu.
"Anh sẽ về Đài Loan sao?" Cô nháy mắt, giọng nói đã tiết lộ vẻ hưng phấn.
"Xin lỗi." Anh lắc đầu một cái. "Em biết là mỗi một lần anh về Đài Loan, là sẽ bị ba anh vừa đánh vừa xoa kéo trở về nhà tù."
Cô hiểu ý anh, bởi vì ba Hàn hai năm qua cũng không muốn buông tha anh trở về công ty gia tộc, ngược lại muốn anh và Giang Trạch liên thủ, đưa công ty Hàn thị phát triển hơn nữa.
Cau mày không che giấu được vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn nở ra nụ cười. "Anh tốt nhất là đừng có trở về, tránh cho mẹ Hàn bắt buộc chúng ta kết hôn."
Anh cười vài tiếng."Newyork là một nơi rất tự do, chờ khi nào em tốt nghiệp đại học, anh sẽ sắp xếp thay em để em ra nước ngoài học được không?"
Chuyện đó của cô có liên quan gì đến anh đâu? Cô lại mím môi, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Em có chuyện gì muốn nói cho anh biết không?" Anh xuyên thấu qua cửa sổ lại thấy cô cắn môi.
"Anh. . . . . . Trải nghiệm có vui không?" Cô cuối cùng chỉ muốn hỏi anh câu này.
Chỉ thấy anh gãi gãi đầu, hình như lâm vào suy tư.
"Tự do đối với anh mà nói, đúng là rất vui vẻ đi!" Anh cầm lên cái ly khẽ nhấp một ngụm cà phê. "Em xem, quán cà phê bên ngoài chính là Newyork World Trade Center."
Nhìn qua màn hình, thật ra thì cô không để ý anh chỉ vào toà nhà cao tầng, chỉ biết rằng bây giờ anh ở một nơi không giống với cô.
Chỗ của anh là ban ngày, còn chỗ này của cô là ban đêm.
Nếu như tự do làm cho anh vui vẻ. . . . . .
Vậy cô thì sao?
Vì để có một tương lai không thiếu thốn không phải lo lắng, mà bán đứng tự do của mình. . . . . .
Người cô bị vây tại chỗ này, còn anh thì như một con chim được thả bay khỏi lồng.
Người nào tương đối vui vẻ?
"Hắc, anh chưa từng quên sinh nhật của em." Ngón tay dài của anh đột nhiên phất hướng khuôn mặt của cô. "Oa Oa, em đã trở nên xinh đẹp hơn. Quả nhiên con gái mười tám tuổi thay đổi rất nhiều."
Cô mỉm cười, ngón tay cũng chỉ vào chop mũi của anh. "Anh trở nên giống như kẻ lang thang."
"Chờ một chút nữa anh sẽ đi thăm World Trade Center, lại đi vào nội thành chọn một món quà thích hợp tặng em." Anh thu hồi bàn tay, hướng màn hình nháy mắt mấy cái. "Thay anh hỏi thăm sức khoẻ ba mẹ."
Cô gật đầu, đem dung nhan anh ghi nhớ thật sâu trong đầu.
Trên thế giới này, dường như chỉ có anh là người bạn thân nhất của cô.
"Anh thật sự không trở lại?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, hỏi lại một lần nữa.
"Chờ anh tìm được lý do trở về, anh sẽ trở về nhà." Anh nở ra một nụ cười đẹp trai, nhìn dung nhan cô qua màn hình khắc ghi vào trong đầu.
Cái gì mới là lý do anh về nhà đây? Đây là câu hỏi của cô, nhưng không có hỏi ra lời.
Bởi vì cô biết anh yêu thích tự do, cũng không thích người khác trói chặt hai cánh của anh, cho nên căn bản cô không dám hỏi tới chuyện của anh.
Cô lại sợ cảm giác bị vứt bỏ, sợ một người. . . . . .
"Oa Oa, anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể sống rất tốt." Anh khẽ cười một tiếng. "Cho nên, bây giờ, hãy đi làm chuyện mà em muốn làm đi."
"Ừ." Cô gật đầu. Không cần nói nhiều lời với anh, anh liền hiểu cô rất rõ ràng.
"Được rồi, anh phải đi rồi. Chậm một chút còn muốn đi chọn món quà thích hợp tặng em." Anh trao cho cô một nụ hôn gió trước màn hình, cuối cùng phất tay nói lời tạm biệt với cô.
"Bye bye." Cô nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn lưu luyến như cũ.
Nhưng mà anh đã rời đi, cửa sổ im lặng trở lại, tình trạng của anh cũng từ online chuyển thành offline.
Sau khi anh offline, lại không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào đây?
Cô không thể biết được, chỉ biết thở dài một cái.
Tắt máy vi tính, cái gì cô cũng không muốn suy nghĩ, lên giường nằm.
Nếu nói Hàn Dục là đám mây phiêu bạt, thích ứng với mọi hoàn cảnh, lại có thể tự thay đổi hình dạng, thì cô chính là bùn, có thể bị người khác nhào nặn thành mọi hình dạng, không bao giờ trở thành chính bản thân cô được nữa.
Mây và bùn, nhất định có sự khác biệt như vậy.
Ban đầu gặp gỡ anh đã gạt đi rung động, tại sao vẫn còn lưu giấu ở đáy lòng của cô đây?
Cô nghĩ, cô phải tìm cả đời mới biết loại cảm giác này. . . . . .
Dương Oa Oa tỉnh lại trong tiếng hét chói tai.
Cô nhìn cuốn lịch treo trên tường, và nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh.
Cô mới chỉ nhắm mắt được mười phút, đã xảy ra chuyện gì?
Cô đi xuống khỏi giường, đi chân đất xuống dưới lầi, chỉ thấy ba Hàn và mẹ Hàn đứng trước ti vi khóc ầm lên, tất cả người làm cũng đứng ở đó, nhíu mày.
Còn Giang Trạch ở một bên nóng nảy cầm điện thoại di động.
Đã xảy ra chuyện gì? Chân trần của cô đi trên đá cẩm thạch, một chút lạnh thấm vào thân thể cô.
"Ô ô. . . . . ." Mẹ Hàn bị ba Hàn ôm lấy, khóc rống không dứt.
Làm sao vậy? Một loại dự cảm lo lắng dâng lên trong lòng cô.
Cô không dám bước lên, chỉ là đứng ở bên cạnh cầu thang.
Ba Hàn nhìn thấy cô, không có nói gì, chỉ là lấy bàn tay khẽ vuốt vuốt lưng của vợ mình.
Ánh mắt của cô bị màn hình ti vi phòng khách hấp dẫn, nghe âm thanh tin tức vang lên——
"Nước Mỹ hôm nay xảy ra vụ công kích khủng bố, hai chiếc máy bay dân sự đụng nhau tại World Trade Center. . . . . ."
Cô mở to hai mắt, không thể tin được hình ảnh trước mắt.
Cô vừa mới nói chuyện với Hàn Dục xong, vậy mà trong thời gian nháy mắt, lại xảy ra loại chuyện như vậy? lqdônn
Dương Oa Oa vịn vào cầu thang để ổn định mình, tròng mắt đen bất lực nhìn thẳng màn hình ti vi.
Là gạt người đúng không? Hàn Dục sẽ không ở bên trong trung tâm thương mại. . . . . .
Cô không ngừng nói thầm ở trong lòng, giống như là một loại thần chú.
Cô bất lực nhìn bốn phía, nhưng không ai có thể cho cô một đáp án chính xác được.
Vì vậy cô xoay người xông lên lầu trở về phòng, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại trực tiếp vào số của Hàn Dục——
Đáp lại cô chính là giọng nói của tổng đài viên.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi lại vào số đó.
Hàn Dục!
Cô dường như không giữ được bình tĩnh, vội vang mở máy tính ra, mở ra MSN, nhìn xem Hàn Dục có thể bất ngờ login hay không.
Offline. . . . . .
Lòng của cô lạnh.
Cô vô lực ngồi xổm trên mặt đất, giống như trở lại năm mười lăm tuổi, năm đó ba mẹ qua đời thì cô cũng ngồi xổm trên mặt đất như vậy, giống như một búp bê vải không có sinh mệnh.
Tất cả ký ức trở về ào ào, trong đầu toàn là những câu nói anh đã nói với cô.
"Oa Oa, anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể sống rất tốt."
Âm thanh của anh vẫn còn quanh quẩn trong đầu của cô. . . . . .
"Không! Không phải. . . . . ." Nước mắt của cô thấm ướt đôi mi, cứ thế chảy xuống.
Cô cho rằng Hàn Dục đối với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là một ông chủ bình thường mà thôi, không nghĩ tới hôm nay thẳng thắn nhìn vào, vậy mà đã vượt qua quan hệ giao dịch bình thường.
Đối với cô mà nói, anh không còn là ông chủ bao nuôi cô nữa, cũng không phải là cô lợi dụng anh để làm bàn đạp để tiến về tương lai bình yên, sự hiện hữu của anh, làm cho cô có được một cuộc sống ấm áp, để cho cô ảo tưởng rằng mình còn có một cuộc sống đầy đủ.
Có khi nào anh thật sự xem cô như đôi cánh tự do, cứ như vậy bỏ cô ở lại mà bay đi mất?
Không cần. . . . . .
Cô không cần!
Dương Oa Oa giấu mặt mà khóc, lòng đau như đao cắt.
Lúc này, cửa phòng của cô bị mở ra, ánh sáng tràn voà trong phòng cô.
Cô biết có người bước vào phòng của mình, từ đáy lòng cô cũng hiểu không thể nào là Hàn Dục được.
Hai cánh tay ấm áp ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, hai người cùng nhau ôm nhau khóc ròng ——
"Đừng khóc, A Dục sẽ không có việc gì." Mẹ Hàn rơi lệ, rồi lại nhẹ giọng an ủi cô.
Cô như một đứa trẻ, ôm lại mẹ Hàn, khóc lên thất thanh.
Năm nay, cô hai mươi tuổi.
Cô và mẹ Hàn lần đầu tiên nhìn nhau khóc, cũng là vì ——
Hàn Dục.