Hàn Dục không có tin tức gì, trên dưới Hàn gia cũng như rơi vào giữa một đám mây đen.
Dương Oa Oa lần đầu tiên nghỉ học, mỗi ngày ở lại Hàn gia cùng với mẹ Hàn lấy nước mắt rửa mặt.
Cô cũng không ngừng hy vọng, mỗi ngày đều gọi vào di động của Hàn Dục nếu không thì nhắn tin cho anh.
Cô rất muốn bay tới Newyork, nhưng hiện tại nước Mỹ quản chế rất nghiêm khắc, các chuyến bay cất cánh và hạ cánh rất khó khăn.
Chờ đợi. Đậy là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm lúc này.
Mà bây giờ mỗi ngày xem tin tức trên ti vi cũng trở thành một môn học của cô.
Cô bỏ học ba ngày, cuối cùng mẹ Hàn vẫn muốn cô trở về sinh hoạt như ngày thường, không muốn làm xáo trộn cuộc sống của cô.
Về phần Giang Trạch, mặc kệ cho cô hỏi cái gì, cũng đều trả lời một đáp án giống nhau như đúc: nếu có tin tức gì, sẽ báo lại cho cô ngay.
Rốt cục đến cuối cùng cô không chịu được nữa, lặng lẽ tới công ty du lịch nhờ làm hộ chiếu giúp cô, quyết định lén lút đi Newyork một chuyến.
Cô biết rất rõ, đây không phải là cách làm hay, nhưng cô không tự mình đi Newyork, thì cô sẽ không có cách nào yên tâm được.
Nhân dịp nước Mỹ không còn quản chế đường hàng không nghiêm ngặt nữa, cô nói dối mọi người trong Hàn gia, thu dọn đơn giản mấy bộ quần áo, cứ như vậy bay tới nước Mỹ.
Mười ngày chờ đợi này, để đem sinh mạng của cô xoay đến điên đảo.
Mặc dù cuộc sống ở Đài Loan không có gì thay đổi, nhưng tính mạng của cô giống như bị ai đó khoét một lỗ thật to.
Cô suy nghĩ rất lâu mới hiểu được ——
Mất đi Hàn Dục, cô cũng mất đi trọng tâm của cuộc sống.
Lúc ban đầu ba mẹ bỏ lại cô, ngoài trừ khóc lóc ra, cô cũng không có biện pháp làm cái gì nữa, chỉ có thể sống sót thật tốt. Nhưng bây giờ, nếu mất đi Hàn Dục, mục tiêu sau này của cô là cái gì đây?
Cô không hiểu, cũng không tìm được đáp án.
Cho nên cô lấy hết dũng khí, đến Newyork tìm đáp án cho mình.
Vừa xuống máy bay, Dương Oa Oa liền trực tiếp xách hành lý, đi thẳng tới Newyork World Trade Center.
Nhưng tất cả các khu vực xung quanh toà nhà này đều bị phong toả, quản chế nghiêm ngặt.
Vốn là một toà nhà vững chãi bây giờ lại trở thành một đống đổ nát, cũng có rất nhiều người thân chờ tin tức, không ngừng chờ đợi ở những khu vực xung quanh.
Cô cũng giống như những người thân này, không ngừng chờ đợi tin tức.
Nếu như trên đời này có kỳ tích, hãy làm cho Hàn Dục đi tới trước mặt cô đi!
Cô ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào đường phố không một bóng người, chung quanh truyền đến tiếng khóc, tiếng nói chuyện với nhau. . . . . .
Cho đến khi màn đêm với những ngôi sao xuất hiện, cô vẫn không nỡ rời đi.
Cuối cùng, cũng có người cảnh sát chú ý tới cô —— vốn anh ta cho rằng cô là khách tham quan, lại không nghĩ tới cô đã đứng đây gần năm tiếng đồng hồ.
Cảnh sát dùng tiếng Anh nói chuyện với cô, hy vọng cô có thể đi khỏi đây, nhưng cô chỉ nâng đôi mắt mờ mịt lên, lấy tiếng Anh nói——
"Tôi đang đợi một người trở lại."
Cảnh sát nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, cho cô một nụ cười rất xin lỗi, và hy vọng cô tạm thời rời khỏi chỗ này.
Cô cũng không kiên trì nữa, cất bước rời đi.
Cô bước đi chầm chậm trên đường phố Newyork, thấy phía trước có quán cà phê, cô đẩy cửa bước vào, gọi một ly cà phê mà cô ghét, ngồi không chờ đợi thời gian trôi qua.
Thời gian trôi qua đối với cô không có bất kỳ ý nghĩa nào, cuối cùng cô cũng hiểu, con người chết đi thì cuộc sống cũng dừng lại, người còn sống thì lúc nào cũng nhớ tới họ, nhớ lại những kỷ niệm ngày trước. . . . . .
Không, Hàn Dục chỉ là không rõ tung tích mà thôi!
Cô lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận ý tưởng của bản thân.
Đêm đã khuya. . . . . .
Tâm trạng cô nặng nề, nhưng mí mắt cũng không nặng nề.
Vì vậy cô quyết định đi lại hiện trường một lần nữa, nếu trời cao nguyện tạo ra kỳ tích cho cô, cô đồng ý dùng tất cả thời gian, để đổi lấy sự xuất hiện của Hàn Dục ở trước mắt của cô.
Cô trở lại hiện trường, đã không còn ai ở lại nơi này, chỉ còn cảnh sát tuần tra bốn phía.
Cô liền đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Biết rất rõ là làm như vậy rất ngu xuẩn, nhưng cô hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Chỉ cần xuất hiện kỳ tích. . . . . . Để cho cô biết rằng, thế giới này còn có điều để cho cô mong đợi.
Cô cúi đầu, bỏ tay vào trong túi áo khoác.
Buổi tối mùa thu, trời có chút se lạnh. Cô dứng ở dưới đèn đường, nhìn có vẻ nhỏ nhắn, cũng có vẻ cô quạnh thê lương.
Cho đến khi——
Phía trước có một người tay cầm một cái đèn pin, chậm rãi đi tới.
Cô căng mắt lên, tìm kiếm một tia hi vọng.
Đợi tới khi thấy rõ mặt đối phương, sự mong đợi của cô rơi vào hư vô. Đó là một nhân viên cấp cứu da màu.
Khi bọn họ lần lượt đi ra khỏi rào chắn, cô dường như cúi đầu tuyệt vọng thì đột nhiên phát hiện có một bóng lưng nhìn rất quen mắt. . . . . .
Trên người bọn họ đều mặc bộ quần áo của trung tâm cứu hộ, cô đã cho là Hàn Dục sẽ không phải là một thành viên trong nhóm cứu hộ đó.
Cho đến khi——
Cô lấy hết dũng khí bước chân đi ra, đi tới sau lưng của người kia, đưa tay kéo vạt áo đối phương lại.
Người đàn ông dừng bước lại, quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay bé nhỏ.
Một đôi mắt ngẩng lên, anh ngây ngẩn cả người.
Dương Oa Oa mở hai mắt thật to, nước mắt không nhìn được nữa thi nhau trào ra, nhỏ xuống cánh tay của anh.
Một giây kế tiếp, đầu cô nhào vào trong ngực của anh ——
Thì ra là, chỉ cần thật lòng cầu nguyện, vẫn sẽ có kỳ tích xuất hiện ở trong thành phố vừa buồn lại vừa cô đơn này. . . . . .
Khi Dương Oa Oa mang theo mái tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, liền có một bàn tay cầm khăn lông lên che lên mái tóc đang ướt sũng của cô, dịu dàng lau khô tóc cho cô.
"Anh rất kinh ngạc một mình em làm sao mà tới Newyork được." Người nói chuyện là Hàn Dục, anh đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.
Cô gặp anh ở ngã tư đường, anh và cô đều ở trong tình trạng sững sờ kinh ngạc.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, cuối cũng dẫn cô về khách sạn mình đang ở.
Hai người cái gì cũng chưa nói, bởi vì cô đã khóc thút thít đến mức không cách nào nói chuyện được.
Nên trước hết anh để cho cô khóc cho đã, sau đó mình đi vào phòng tắm tắm rửa ——. Cả ngày anh ở trong đống đổ nát đó, toàn thân đầy bụi bặm.
Chờ anh tắm xong, anh xả một bồn nước nóng cho cô, để cho cô tắm một cái, để cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Hàn Dục vừa nói những lời này ra khỏi miệng, cô liền ngước lên đôi mắt giống như thỏ, mang theo oán hận chằm chằm nhìn anh.
"Anh còn dám nói!" Tâm tình của cô đã bình tĩnh trở lại, không giống như vừa nãy nước mắt rơi đầy mặt. "Anh có biết là mọi người rất lo lắng cho anh hay không?"
Hàn Dục nhìn thấy vẻ giận dữ của cô mà khiếp sợ.
"Tại sao một cuộc điện thoại anh cũng không gọi về nhà? Anh có biết là mẹ Hàn đã đau lòng mà khóc như thế nào không? Lúc đó ông Hàn cũng rất lo lắng cho anh!" Cô mở miệng liền mắng, giống như cọp cái. "Ngay cả Giang Trạch cũng vì anh mà loay hoay đến sứt đầu mẻ trán!"
Anh im lặng nghe cô trách mắng.
Hai năm không có gặp mặt cô, trong hai năm qua hình dáng bên ngoài của cô cũng không thay đổi nhiều, vẫn là gương mặt mềm mại trẻ con giống như trước.
"Ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại về." Anh nhẹ nhàng mở miệng, trong lòng có một nơi bị cảm giác không tên chiếm giữ.
Anh cho rằng người lo lắng cho anh, chỉ có ba mẹ anh, mình đối với cô cũng không quan trọng như vậy, không ngờ cô lại lo lắng cho anh đến mức khóc thê thảm như vậy. . . . . .
"Anh biến mất mười ngày, hôm qua mới gọi điện thoại về?" Cô rất tức giận, rất tức giận. "Anh không thể gọi điện thoại ngay ngày hôm đó được sao?"
"Điện thoại di động của anh không thể trực tiếp gọi điện thoại quốc tế được, hơn nữa vợ chưa cưới của bạn học thời đại học đang lúc làm việc trong World Trade Center, lại không rõ tung tích, nên anh tự nguyện ở lại giúp một chút, loay hoay lại quên mất báo tin lại cho mọi người biết." Anh nhỏ giọng giải thích.
"Anh thật là quá đáng!" Cô gạt bàn tay to của anh đi, bàn tay nhỏ bé của cô nắm thành quyền, dùng sức đấm lên người anh. "Anh đều không có nghĩ tới, ở Đài Loan mọi người sẽ rất lo lắng cho anh sao?"
Tâm trạng của cô thấp thỏm, dường như là không ăn, không ngủ được, sau khi thấy anh, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống, y như người mít ướt.
Anh chỉ có thể ôm lấy cô, bởi vì cô khóc y hệt như một đứa trẻ.
Cô dán chặt vào lồng ngực anh, khiến cho cô hiểu, ở trước mặt cô rõ ràng là Hàn Dục.
Cánh tay cường tráng ôm trọn thân thể nhỏ nhắn, lần đầu tiên anh cảm thấy cô thật là nhỏ, thật mềm, hơn nữa không còn là búp bê không khóc không cười cũng không cáu kỉnh trong ấn tượng của anh nữa.
Dù sao rõ ràng cô cũng là một người phụ nữ, chứ không phải là một búp bê vải để mặc cho anh sắp đặt.
Cho đến khi cô khóc mệt, anh mới để cho cô ngồi lên ghế salon, pha một ly cà phê nóng cho cô.
Tay cô nhận lấy, cặp mắt, lỗ mũi cũng khóc đến đỏ ửng lên giống như một con thỏ nhỏ bị người ta làm tổn thương.
"Em thật sự là một người ngu ngốc, chỉ vì một người ích kỷ quỷ quái như anh mà lấy nước mắt rửa mặt." Cô nghẹn ngào nói, giọng nói vẫn còn mang theo hờn giận. "Hơn nữa còn phát điên lên mà một mình đi đến Newyork tìm anh. . . . . ."
"Anh thật sự không nghĩ tới em sẽ đến Newyork." Anh ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhẹ gạt đi giọt nước mắt trên má cô.
"Em thật sự rất ngu ngốc mà!" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, uống một ngụm nước nóng, tâm tình cuối cùng cũng bình ổn lại. "Anh sao vẫn không thông báo về nhà, mẹ Hàn sắp thành xác chết di động rồi."
"Anh sẽ lại gọi điện thoại về báo bình an." Tim của anh bởi vì nước mắt của cô, dần dần bị một loại ấm áp lấp đầy.
"Cứ cho là anh muốn hướng tới tự do, anh cũng không thể ích kỷ như vậy được!" Cô giương con mắt lên, oán giận nhìn anh. "Chẳng lẽ anh không biết, trong người còn có một loại quan hệ gọi là ‘huyết thống’ cho dù ít hay nhiều, cái quan hệ này vẫn là từ trong xương máu của anh, lôi kéo những người cùng huyết mạch lại gần anh. . . . . ." leê quý d0n9
"Vậy còn em?" Anh bất chợt bật thốt lên câu hỏi.
Cô và anh lại không cùng huyết thống, vì sao lại khóc so với người khác còn đau lòng hơn?
Vấn đề như vậy Dương Oa Oa cũng đã từng tự hỏi rồi.
Cô im lặng không trả lời được, không tìm được đáp án.
Cuối cùng, cô khàn khàn mở miệng, "Con người chung sống với nhau lâu chắc chắn sẽ có tình cảm. Hơn nữa sự xuất hiện của anh cũng làm thay đổi tương lai của em."
"Cho nên?" Anh nhíu mày, không hiểu mình đang mong đợi điều gì.
"Không có cho nên." Cô khóc đến mức đầu óc cũng không thể suy nghĩ được nữa, đã vậy anh còn hỏi nhiều vấn đề kỳ quái như vậy! "Có lẽ bất tri bất giác, em cũng coi anh như người trong nhà. . . . . ."
"Xin lỗi, lại để cho em nhớ lại những ký ức không vui." Anh ôm cô, quyết định không hỏi nữa.
Mặc dù cô coi anh như người nhà, vậy cũng coi như là một loại ấm áp, dòng nước ấm áp chiếm cứ đáy lòng anh vẫn chưa tan ra hết.
Cô vùi ở trong ngực của anh, lần đầu tiên dựa vào anh gần như vậy.
Hai người tựa sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ của đối phương, vào giờ phút này đối với bọn họ mà nói, đều là một loại hạnh phúc khó có được.
Anh đã bao lâu chưa có loại cảm động như vậy?
Cho là sự lạnh lùng của cô sẽ không vì anh mà sinh lòng yêu thương, cô lại lo lắng quên mình chạy tới Newyork tìm anh, chỉ vì tìm kiếm một tia hy vọng. . . . . .
Cô để cái ly trong tay xuống, hai tay bắt lấy cánh tay anh, không muốn anh lại biến mất trước mặt cô. leê quý d0n9
Không thể không thừa nhận, thì ra anh ở trong lòng cô, đã chiếm một phần rất quan trọng. . . . . .
"Anh khi nào thì phải về Đài Loan?" Cô nhẹ giọng hỏi, muốn anh nhanh một chút kết thúc hành trình lưu lạc này.
"Ngày kia." Anh ngửi mùi thơm trên tóc cô, quyết định trở lại Đài Loan trước đã.
Vợ chưa cưới của bạn học đại học đã tìm thấy hai ngày trước, anh chỉ ở lại làm chút việc ý nghĩa mà thôi. Hôm nay còn có người càng cần anh, nên anh không nên ở lại đây nữa.
Thân thể Dương Oa Oa run lên, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt có sự kinh ngạc, không ngờ anh lại quyết định nhanh như vậy.
"Tại sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như vậy?" Anh xoa xoa tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Em cho là anh sẽ lại tiếp tục lang thang ở bên ngoài. . . . . ." Cô nhỏ giọng trả lời.
"Anh đã tìm được lý do về nhà rồi." Khóe miệng anh nâng lên nụ cười, dịu dàng nhìn cô. "Không bao giờ đi lang thang ở bên ngoài nữa."
Cô hít một hơi thật sâu, phát hiện trong không khí có một hương vị thuộc về anh, một loại yên tâm trước nay chưa từng có.
"Tại sao?" Cô tò mò hỏi.
"Bởi vì anh phát hiện, thì ra là lúc anh vắng mặt, em sẽ cô đơn tới cỡ nào." Anh cợt nhã trả lời. "Sợ buổi tối em nghĩ tới anh, không tìm được anh mà khóc nức nở gây ồn ào."
"Em làm gì có!" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn quật cường lên, đẩy lồng ngực của anh ra phản bác.
"Oa Oa ngang ngược." Anh cười, đẩy cô về phía cái giường mềm mại. "Em đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi ngủ đi."
Cô bò lên giường, chui vào chăn trong, mở to con mắt nhìn anh.
"Em đã nói dối anh." Nét mặt cô lộ ra vẻ khổ sở. "Khi em nói anh đừng về nhà, là em nói dối anh. Anh nói không có anh, em cũng có thể sống rất tốt, nhưng sự thật chứng minh, khi em cho là anh đã mất tích tại nơi ngoại quốc này, lại làm cho em có cảm giác mất đi một người thân mà em coi trọng nhất, cho nên em cũng rất cần anh. . . . . ."
Anh dịu dàng hôn lên trên trán của cô, mục đích giúp cô giảm bớt những bất an trong lòng.
"Anh sẽ biến mất không thấy tăm tích lần nữa sao?" Trong lòng cô vẫn còn cảm giác hoảng sợ khi mất đi anh.
"Không đâu." Anh lắc đầu, cầm bàn tay nhỏ bé của cô. "Sau khi em ngủ một giấc, mở hai mắt ra nhất định sẽ vẫn thấy anh ngồi bên cạnh."
"Ừ." Lúc này cô mới an tâm gật đầu, nhắm đôi mắt nặng trĩu lại.
Cho đến khi cô hô hấp đều đặn, đã ngủ thật say, bàn tay của anh vẫn không có bỏ ra khỏi bàn tay mềm mại của cô.
Bởi vì tình cảm chân thành sự nghẹn ngào nức nở cô mới thể hiện vẫn như cũ truyền tới tim anh . . . . . .
Hàn Dục trở lại Đài Loan, tất cả mọi người Hàn gia thở phào nhẹ nhõm, nhất là mẹ Hàn, rốt cục cũng bỏ được tảng đá lớn nhất trong lòng xuống.
Bọn họ đối với việc Dương Oa Oa một mình bay sang nước Mỹ, cũng có cảm giác không thể tin được.
Cũng bởi vì như vậy, bọn họ lầm tưởng Dương Oa Oa và Hàn dục là thật lòng yêu nhau, cô mới có thể bất chấp tất cả bay sang Newyork, tự mình tìm kiếm vị hôn phu.
Dương Oa Oa không có giải thích nhiều, không thể phủ nhận sự thật là bởi vì cô lo lắng cho anh, cho nên mới kích động bay đi Mỹ.
Hàn Dục cũng không có tốn nhiều lời, dù thế nào đi nữa thì quan hệ giữa bọn anh chính là tấm biển quảng cáo, làm cho người ta hiểu lầm cũng không có gì là không tốt cả.
Về phần ba Hàn, vốn là rất phản đối Dương Oa Oa trở thành con dâu, trải qua nốt nhạc đệm lần này, thái độ đối với cô không giống như trước kia nhìn đâu cũng không vừa mắt nữa, bắt đầu thật lòng tiếp nhận cô.
Dương Oa Oa vốn cho là Hàn Dục chỉ là tạm thời trở lại Đài Loan, qua một thời gian không lâu nữa anh sẽ lại hướng về bầu trời tự do, nhưng sau khi anh nghỉ ngơi vài tháng, liền trở lại công ty đi làm, cùng với Giang Trạch quản lý công ty Hàn thị.
Cô rất kinh ngạc về quyết định của anh, nhưng cô chưa bao giờ hỏi thêm anh về chuyện này.
Mà anh cũng tuân thủ lời hứa của mình, khi cô mở mắt ra, nhất định có thể nhìn thấy anh bên cạnh. . . . . .
Cứ như vậy, Hàn Dục kết thúc cuộc hành trình phiêu bạt bên ngoài của anh.
Mặc dù trở lại Đài Loan, trở lại công ty của ba mình, cuộc sống sẽ không còn tự do, nhưng anh biết anh sẽ thích ứng .
Vậy mà anh vẫn không có đem bí mật từ đáy lòng mình nói cho Dương Oa Oa ——
Cô, chính là lý do anh về nhà.
Anh không muốn nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô nữa, nếu như vì cô, tự do cũng không có đáng giá như vậy.
Cô rất cần anh. . . . . .
Bốn chữ này, cũng đủ để cho tim của anh không cần phiêu bạt bên ngoài nữa.