Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giải cover 5sing, “Không ai ngoài em” với nhiều ý kiến trái chiều chiếm ngôi đầu bảng. Minh Âm lại càng thêm nổi tiếng, những bình luận anti cũng theo đó mà tăng, tràn đầy ý tứ chế giễu châm chọc.

Từ ngày phát sinh sự việc, đã bước sang ngày thứ năm, Minh Âm vẫn chưa xuất hiện, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, càng lúc càng xuất hiện nhiều suy đoán cùng chất vấn.

Hàn Tịch có cảm giác như bị ma nhập. Kể từ hôm ấy ngày nào cũng mở YY chầu chực ở Thanh cư, cho dù làm việc khác, cũng sẽ vô thức mở giao diện YY liếc qua một chút, có lẽ một ngày sẽ thấy ID áo tím nào đó xuất hiện.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Hàn Tịch lại sâu sắc cảm nhận được, hóa ra nhân sinh có thể vô vị đằng đẵng như thế.

Một buổi sáng ánh dương chan hòa, Hàn Tịch tâm trạng khoan khoái dễ chịu thức dậy từ sớm, mở máy tính nhuần nhuyễn đăng nhập chim cánh cụt (QQ) [1], treo nick gấu mèo nhỏ (YY) [2], theo thói quen ấn vào Thanh cư, trong nháy mắt trang web hiện ra, tay Hàn Tịch khẽ run một cái.

Ở trong trơ trọi một ID áo tím.

Tâm tình mãi mới hồi phục lại bắt đầu cuộn trào như sóng nước.

Muốn nói một câu gì đó, nhưng lại không biết lên tiếng ra sao. Ngay cả những lời thăm hỏi bình thường nhất, dường như đều là sáo rỗng.

Tự nhiên lên tiếng hình như hơi vô duyên, vẫn là gõ chữ thôi.

Hàn Tịch mở khung trò chuyện của YY, vừa viết một câu “Đã lâu không gặp”, sau đó cảm thấy lời này hình như quá thân thiết, xóa đi, lại không biết phải viết gì.

“Xin chào” quá lạnh nhạt, “Gần đây thế nào” quá đột ngột, “Chuyện hôm trước là như thế nào” lại quá hóng hớt.

Lần lượt điểm qua tất cả những câu chào hỏi trong đầu, vẫn không tìm được cái nào phù hợp.

Hàn Tịch đặt tay trên bàn phím cả buổi, cuối cùng đành từ bỏ.

Cứ treo nick như vậy, trong phòng hai ID nho nhỏ ở cùng một chỗ, thực yên tĩnh, thực tốt.

Hàn Tịch ngây người nhìn màn hình, sau đó lại đi làm chuyện của mình, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, hội cú đêm nhao nhao xuất hiện, Con Thỏ giống như ngậm phải thuốc nổ liên tục ném bom YY của cậu.

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: đậu xanh đậu xanh mau xem cái này đi!!!! [link]

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: cmn rốt cuộc là tình huống gì vậy!!!

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: đại thần muốn giải nghệ sao????

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: QAQ sắp khóc rồi nè!!!!

Đường link dù bắt mắt, Hàn Tịch cũng không để tâm. Chỉ có hai chữ “giải nghệ” không ngừng khuếch tán trong đầu cậu, liên hệ với hai chữ Minh Âm, nghĩ thế nào cũng không thấy đáng tin.

Loại cảm giác đứng ngồi không yên lại kéo tới, Hàn Tịch sốt sắng ấn mở trang web trong đường link.

Đây là một bài thông báo vô cùng đơn giản, bình thường nếu đăng lên diễn đàn tuyệt đối sẽ bị nhấn chìm trong vài giây, nhưng bài viết này lại đóng dấu tên của đại thần, liền mang một giá trị khác.

Thực áy náy đã không xuất hiện một thời gian, bởi vì ra nước ngoài du lịch.

Chuyện xảy ra lúc trước, cá nhân tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Sở Thần cùng Cà Phê Không Đường.

Gây ra chuyện rắc rối làm phiền tới hai người không thể sửa chữa được, tôi chỉ có thể tại đây dâng lên mười phần áy náy.

Thực xin lỗi.

Ngoài ra, từ hôm nay tôi xin chính thức rời khỏi “Thần Chi Quang”.

Cảm ơn các anh em đã luôn cùng tôi kề vai sát cánh, cảm ơn Thần Chi Quang đã đem đến cho tôi những hồi ức đẹp đẽ, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.

Cảm ơn mọi người.

Topic thông báo chẳng khác nào ngư lôi oanh tạc, một lần nữa làm giới võng phối gà bay chó sủa.

Bình luận mỗi lần refresh lại sản sinh ra vô số, Hàn Tịch nhìn mà hoa cả mắt.

Hầu hết mọi người đều thắc mắc có phải đại thần muốn giải nghệ không, tỏ ý quyến luyến này, đau bi (đản đông蛋疼 : từ mạng ý là khó chịu buồn bực) này, khóc lớn này, từng đám từng đám. Cũng lác đác vài người hóng hớt xem trò. Hội antifan của Minh Âm cũng không cam chịu cô đơn mà kéo qua gây sự, chỉ mong khuấy nước càng đục thêm.

Hàn Tịch đặc biệt không thể hiểu nổi, người nói “Minh Âm đại đại sang chảnh kiêu kỳ hư tình giả ý cố tình xin lỗi nhắc lại chuyện cũ, không biết là xin lỗi thật lòng hay mượn danh xin lỗi để lăng xê bản thân”, đến cùng là suy nghĩ kiểu gì nữa.

Minh Âm ở trong giới thuộc loại ít xuất hiện, cũng hiếm khi tham gia hát hò, ngoại trừ tương đối chăm chỉ phối kịch, chưa từng cố ý gây chuyện gì lăng xê tên tuổi.

Có câu, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Sở dĩ Minh Âm có danh tiếng lớn như vậy, một mặt hoàn toàn bởi vì hắn có giọng nói rất hay, có năng lực, mặt khác chính là do phong cách làm việc của hắn, không gượng gạo, cứ tự nhiên phóng khoáng vậy thôi.

Hàn Tịch là người ở trong giới đã lâu, đã gặp đủ kiểu CV, cũng đã nghe đủ loại chuyện cũ. Chỉ duy nhất Minh Âm, Hàn Tịch kính nể hắn là người dựa vào thực lực, có thể bỏ qua mọi lợi thế khác của bản thân, chỉ dùng thanh âm mà xưng vương xưng bá.

Mặc dù đang cùng Thần Chi Quang hợp tác, Hàn Tịch cũng không cố ý đi tìm hiểu vị “có thực lực” này, tất cả thông tin mà cậu biết đều là do các em gái bên đó phổ cập cho. Hôm nay người cậu tương đối ưa thích bị nói xấu, Hàn Tịch cảm thấy rất khó chịu, so với khi mình bị mắng còn khó chịu hơn.

May mà cảm xúc đó đến nhanh, đi cũng nhanh. Bất kể sự việc phát triển như thế nào, cậu cũng chỉ là một người qua đường mà thôi, dù mới gặp nhau cũng phải nói lời tạm biệt.

Bình tĩnh điềm đạm là một môn nghệ thuật gian khổ, lần đầu tiên Hàn Tịch cảm nhận sâu sắc được điều đó.

Bò lên từ đáy giếng, vất vả như thế, quả thực so với khi Phạm Lam say goodbye còn đau khổ hơn, ít nhất cậu vẫn luôn biết mình cùng Phạm Lam không có hi vọng, nhưng mà lần này lại để tâm chuyện của Minh Âm như vậy, có làn gió thổi xôn xao đồng cỏ, trái tim mình cũng bay theo mất rồi, thật sự không tốt chút nào.

Một thời gian ngắn từ khi Minh Âm đăng thông báo, mỗi ngày đều nhìn thấy ID áo tím trên YY, tâm tình trở nên thật phức tạp. Hết lần này đến lần khác hạ quyết tâm không vào đó, lại không giải thích được mà ngày ngày ngẩn ngơ.

Cuối cùng, Hàn Tịch đành chấp nhận chuyện thường ngày khó bề tưởng tượng ấy. Dù sao Minh Âm cũng không phản ứng gì, nói không chừng người ta căn bản không hay biết mình cũng treo nick ở đây giả chết – luôn nảy ra một cái cớ để thuyết phục bản thân ở lại.

Minh Âm biệt tăm biệt tích trong giới, nghe nói không ai có thể liên lạc được. Hàn Tịch vừa hóng chuyện trong đoàn, vừa liếc mắt nhìn qua áo tím vẫn im lìm trong YY, không biết phía sau clone này có phải là chính chủ hay không, Hàn Tịch đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ ID này cũng bị hắn cho người khác rồi sao.

Hiếm khi Hàn Tịch hăng hái bừng bừng YY (tưởng tượng) xem cuộc sống sau khi giải nghệ của Minh Âm như thế nào, kết quả vô tình nhìn thấy ID màu lam của mình thần kì hóa thành áo cam. Hàn Tịch kinh ngạc nhìn màn hình, chớp mắt vài lần, phát hiện ID đúng là màu cam.

Thật sự có thể so sánh với người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất, vừa bất thình lình vừa kì quái. Vốn Hàn Tịch cho rằng đây đã là chuyển biến kì cục lắm rồi, kết quả, cậu gặp được chuyện kì cục nhất.

“Hức…ự, hôm nay uống hơi nhiều…”

…Đây là ai vậy…Tôi không quen tôi không quen…

Trong đầu Hàn Tịch không ngừng lặp lại.

“Ư hừm…Chào buổi sáng ~”

Hàn Tịch lặng lẽ nhìn đồng hồ, 22:43.

…Không biết nên nói cái gì cho phải.

“Sao…sao cậu không nói chuyện! Mau nói gì đi!”

…Thật sự không biết phải nói cái gì.

“Cậu mau nói gì đi!! Mau nói đi!! Nói chuyện đi ~~~~ hức ~~~~”

Hình tượng tan vỡ – bốn chữ sung sướng nhảy múa trong đầu Hàn Tịch.

Vậy mới nói rượu bia tàn phá con người mà.

“Cậu không nói gì…Tại sao cậu không nói gì!! Mau nói đi!!! Nói chuyện ~~~~ nói ~~~~ chuyện ~~~~”

“Nói chuyện gì?” Hàn Tịch không chịu nổi áp lực, đành phải lên tiếng. Dù sao hò hét cùng kẻ say, chắc cũng không có vấn đề gì.

“Hức ~~~ cuối cùng cậu cũng nói rồi ~~~ hừ hừ ~~”

“…Anh thật sự không muốn ói trước à?”

“Ọe ~~~~~~~~”

“…” biết vậy đừng nói, nói xong làm mình cũng muốn ói.

Đối diện truyền tới tiếng bàn ghế xô lệch còn có tiếng vật gì rơi xuống đất, chắc hẳn người nào đó vừa vật vã trở về từ WC.

“Hức ư…”

“…Có mệt không? Đi ngủ nhé?” Hàn Tịch cảm thấy mình thật có tiềm năng làm bảo mẫu.

“Không ~~~~ đi ~~~~”

“…” sao lần này lại không nghe lời rồi? Chẳng logic chút nào!

“Nói ~ chuyện ~ cơ ~ nói ~ chuyện”

“Nói cái gì?” muốn nói thì nói, sau đó dỗ hắn đi ngủ.

“Sở Thần, tôi thích cậu! Tôi ~ rất ~ thích ~ cậu”

“…” có cần vừa bắt đầu đã bộc phát vậy không…

“Cậu biết không? Tôi thích cậu sáu năm…sáu năm!!! Không dài không ngắn!! Sáu năm!!”

“Phải…Sáu năm…Tôi biết là sáu năm” để cắt đứt tràng sáu năm của người đối diện, Hàn Tịch đành tranh thủ nói xen vào.

“Cậu nói cậu muốn thi đại học X, tôi liền thi cùng cậu…Cậu nói cậu muốn ngắm nhìn phong cảnh dọc đường Thanh Tạng (Thanh Hải – Tây Tạng)[3], tôi liền tự cưỡi ngựa dọc đường, mũi tróc cả da, miệng khô nứt rồi, vẫn kiên trì rong ruổi…Mặc dù cưỡi đúng là không giỏi lắm, hức ~”

“…”

“Cậu nói cậu thích võng phối, tôi liền tham gia cùng cậu, cậu nói cậu muốn lập xã đoàn, tôi không nói lời thứ hai vào xã đầu tiên.”

“…”

“Tôi thích cậu tôi yêu cậu tôi thích cậu nhiều lắm…”

Đối phương vô thức lặp đi lặp lại một câu, cách một tai nghe, mũi Hàn Tịch có chút chua xót.

Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ngữ điệu đó, giọng nói đó, phảng phất như hơi rượu ủ hàng trăm năm tuổi, có ai là kẻ không động lòng.

“Theo tôi trở về đi” lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Tịch đã hối hận vì sự đường đột của mình.

“Tôi nói là cùng tôi về Phù Thế Phàm Âm đi, mọi người ai cũng rất tốt.” Hàn Tịch ảo não muốn đập đầu mình, giải thích với con ma men làm gì chứ.

“Trở về…Trở về đâu đây…Không còn nơi để về nữa…”

“Trở về Phàm Âm, Phù Thế Phàm Âm” không còn dám nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của mình nữa rồi, thật sự nghiêm túc đi giải thích với ma men.

“Phàm…Âm, phiền ngân là cái gì ~~~~” (Phàm Âm凡音[fányīn] gần âm với Phiền ngân烦银 [fányín])

“Không phải phiền ngân, là Phàm Âm!”

“Phiền ngân…phiền ngân là ở đâu…”

“…” hết cách rồi, Hàn Tịch im lặng.

“Không ~~ không biết phải về đâu ~~~ Không còn nơi để về nữa ~~~”

“Có mà. Theo tôi trở về, về Phàm Âm.”

Nói ra được lời tự đáy lòng, Hàn Tịch cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Nhưng đối phương đột nhiên lại yên lặng, yên lặng khiến cho Hàn Tịch thực bối rối.

Thời gian chậm chạp như sên bò, dần dần, Hàn Tịch nghĩ tới, có thể người ta đã ngủ rồi.

Nở một nụ cười tự giễu, kết quả tai nghe truyền tới một câu rành rọt –

“Được. Chúng ta về thôi.”

Trong khoảnh khắc, nhịp tim trở nên không thể kiềm chế nổi.

____________

[1] QQ thường được gọi là cánh cụt vì biểu tượng của nó

qq

[2] Biểu tượng của YY là con gấu mèo

yy

[3] Thanh Tạng tuyến là đường cao tốc từ Thanh Hải đi Tây Tạng, nổi tiếng vì phong cảnh hoang sơ kì vĩ bên đường. Bạn nào muốn tìm hiểu có thể vào đây xem ảnh 
Bình Luận (0)
Comment