*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Tịch mất ngủ, theo đúng nghĩa đen.
Nằm trên giường khép mắt lại, giọng của người nào đó sẽ vang lên, chân thành tỏ tình với Lâm Sở Thần, đến những lời khổ sở trong cơn say, cuối cùng quy về một câu “Chúng ta về thôi”, lặp đi lặp lại, tựa như con muỗi vo ve ngày hạ, quanh quẩn bên tai đuổi mãi không đi.
Mặc dù biết đó chẳng qua là lời nói vô thức khi say, nhưng không làm sao khống chế nổi tâm tình của mình.
Rốt cuộc bản thân đang mong đợi điều gì, Hàn Tịch vùi đầu trong chăn, xung quanh là màn đêm tĩnh lặng, chăn phủ trên chóp mũi cùng vầng trán, có thể cảm nhận được, hơi thở của chính mình không còn điềm tĩnh như mọi khi nữa rồi.
Sốt ruột đến khó hiểu, trí não hăng hái hoạt động, suy nghĩ một vấn đề cả buổi cũng không đưa ra được đáp án ưng ý. Vừa phiền muộn vừa mất mát, lại có chút không chịu cam lòng.
Cảm giác này giống như đêm trước kì thi đại học, nhưng mà đối với thi đại học, Hàn Tịch rất chắn chắn, còn với người nào đó, một chút chắc chắn Hàn Tịch cũng không có.
Cứ thế trằn trọc suốt đêm thâu.
Trời tờ mờ sáng, xa xa vọng lại tiếng xe cộ mỗi lúc một đông, Hàn Tịch mãi mới chợp mắt được, kết quả hơn bảy giờ chuông báo thức đã vang lên, giọng trẻ con từng hồi từng hồi hô lớn “Đến giờ rồi ~ Mau dậy thôi ~”. Trong tiếng nhạc rộn ràng, Hàn Tịch nhăn nhó rời giường, cậu thật sự hối hận đã chọn loại nhạc chuông hại người này.
Thay vì bực bội ngủ tiếp, cuối cùng Hàn Tịch bật máy tính lên.
Thật ra cậu cũng không biết vì sao, cứ thế nhanh nhẹn mở QQ, YY, sau đó lại vào Thanh cư.
Thật sự là hành vi vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng đầu sỏ tội ác chính là người vẫn giả chết trong này, vậy mà sáng sớm cậu đã theo chân đi vào.
Hàn Tịch nhìn áo tím kia, lại liên tưởng tới người nào đó giờ này chắc hẳn đang nằm trên giường mê man sung sướng, trong lòng lại âm thầm oán giận. Di chuột kéo mũi tên nhắm vào ID màu tím, trong lòng Hàn Tịch hăng say tưởng tượng bản thân một lần lại một lần đâm chết hắn ra sao.
Tâm trạng từ hả giận chuyển sang bất đắc dĩ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hàn Tịch tìm lại lý trí, đối với hành vi não tàn vừa rồi liền tự lừa mình dối người coi như chưa từng phát sinh.
Nhất thời trí não lại trở về vạch nhàm chán mông lung, Hàn Tịch khốn khổ muốn chết, cũng không muốn lại trèo lên giường, chỉ thị của trí óc cùng mong muốn của cơ thể đánh nhau chan chát. Đang lúc đấu tranh, một giọng nam vang lên.
“Cậu đã lên rồi?”
Hàn Tịch nghĩ vừa rồi không phải mình nghe nhầm chứ? Cậu nhìn chằm chằm vào chấm nhỏ phía trước ID áo tím, kết quả cả buổi chấm nhỏ cũng không sáng lên.
Quả nhiên chỉ là nghe nhầm thôi.
“Có ở đó không?”
Lần này Hàn Tịch tận mắt trông thấy chấm tròn bừng sáng lên. Có nghĩa là, người nào đó online rồi.
“Sao không nói gì? Không ở đó sao? Không ở thì hô một tiếng?”
“Hưm ~”
Người nào đó đùa giỡn lại tự chọc cười chính mình.
“Nếu không nói gì vậy tôi out đây ~”
“Tôi onl…” Hàn Tịch bị bao phủ bởi cảm giác bối rối, ỉu xìu lên tiếng.
“Quả nhiên onl mà ~” thanh âm của người nào đó vô cùng vui vẻ thoải mái.
“…Chào buổi sáng.” Hàn Tịch rất muốn hỏi một chuyện, nhưng do dự hồi lâu vẫn kiềm nén lại.
“Chào buổi sáng ~ tối qua ngủ ngon không?”
“…” Hàn Tịch bị chọc trúng nỗi đau, vì vậy rất ngoan ngoãn hướng theo lẽ phải ném ra một câu vốn không định hỏi.
“Anh không đau đầu hả?”
“Ư, đau…” rốt cuộc giọng của người nào đó không còn sảng khoái như trước, thoáng xen lẫn một tia khó chịu.
“…” Hàn Tịch nhất định không nói cho người kia biết, cậu đang nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Hai bên đồng thời rơi vào trầm lặng.
Hàn Tịch lười lên tiếng, đối phương chắc hẳn cũng lười ứng đối với cậu.
Không khí yên ắng dần trở nên có chút xấu hổ, tình cảnh giống hệt như buổi tối hôm qua vậy.
“Không phải ra ngoài có việc sao?” Hàn Tịch tranh thủ tìm một chủ đề.
“Có”
“Vậy còn chưa đi?”
“Không muốn đi” khẩu khí ngạo kiều này là sao đây…
“Không muốn đi sao lại dậy sớm?”
“Hôm nay cậu ấy về nước.” Hàn Tịch ngẩn ra, “cậu ấy”, hẳn là Lâm Sở Thần?
“Lâm Sở Thần?”
“Ừ.”
Hàn Tịch cho rằng mình có thể thấu hiểu đôi chút tâm tình của người đối diện, đại khái là không biết khi gặp nhau nên nói cái gì cho phải. Anh em thân thiết nhiều năm, đã có người trong lòng, kết quả mình lại làm phiền người ta, khoảng cách này bất kể thế nào cũng khó mà san lấp được. Hàn Tịch càng nghĩ càng sâu, Minh Âm cũng hồn vía lên mây, hai người lại tiếp tục rơi vào trầm lặng.
Đến khi dòng suy tưởng từ vũ trụ trở về, đã không còn sớm nữa, Hàn Tịch đoán người kia cả buổi không nói lời nào, hẳn đã đi ra ngoài rồi…Kết quả bản thân hình như cũng có chút căng thẳng theo rồi.
Không để cho Hàn Tịch tiếp tục bối rối, bên phía Minh Âm xuất hiện động tĩnh bất thường – nghe như là tiếng vật gì đổ vỡ, còn có thêm tiếng hét kinh hãi của đại thần.
Hàn Tịch hơi囧, đó không phải là vật hôm qua bị ma men đại thần đụng phải đấy chứ.
Trong chốc lát, thanh âm của Minh Âm một lần nữa vang lên.
“Có ma, bức tượng siêu nặng của nhà tôi đổ lăn trên đất!”
→_→
“Anh còn chưa đi sao?”
“Không đi nữa” giọng đối phương tự nhiên hơn nhiều, có lẽ thật sự không có ý đi.
“Chúng ta nói chuyện khác đi ~” giọng điệu thay đổi nhanh chóng – vô cùng có khí lực, lại ẩn chứa vài phần gian manh, làm cho Hàn Tịch có dự cảm không lành.
“Nói gì cơ?”
“Chuyện tôi sang Phàm Âm đó ~”
“…” nếu có thể nhìn thấy nhau, Hàn Tịch chắc chắn, vẻ mặt đối phương nhất định là đang cười trộm, hơn nữa còn vô cùng đê tiện. Lại nói, là kẻ nào tung tin đồn tỉnh rượu sẽ không nhớ rõ sự việc khi say??? Đụng đổ bức tượng cũng không nhớ! Vậy mà lại nhớ chuyện Phàm Âm?! Chẳng logic chút nào!
“Cậu nói không giữ lời sao?”
“…” anh cho rằng khích tướng có tác dụng với tôi à →_→
“Thật sự không có ý định đón nhận tôi ư?”
“…” ý tôi là vậy đó ~
“…Thế thôi vậy.” giọng điệu đáng thương.
Còn lâu tôi mới mắc lừa = =.
Chắc chắn chỉ là giả vờ thôi.
…
Đại thần làm sao đáng thương được chứ.
…
…
Hình như người nào đó mới bị tổn thương tình cảm.
Hình như bây giờ người nào đó có thể, có lẽ, đang cảm thấy rất chật vật? Muốn được người khác an ủi dỗ dành?
…
Được rồi, đầu hàng.
“XXXXXXX, số QQ của Con Thỏ, anh nói với cô ấy đi.”
“Biết cậu là tốt nhất mà ~~~ moa moa chụt ~~~”
Moa…moa moa chụt…
…
…
…
Hàn Tịch trúng phải gian kế “moa moa chụt” của đối phương, bị âm điệu cùng sức công phá có thể sánh với bom hạt nhân làm cho thương tích đầy mình. Cuối cùng đành bỏ của chạy lấy người, làm bộ “Không thèm chấp nhặt với anh” mà lặng lẽ rút lui, lao về phía ổ chăn, tạm thời xa lánh Thế giới tam quan lộn tùng phèo này.
(Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan)Một giấc êm ấm xua đuổi âu lo, lúc tỉnh lại vừa vặn đến giờ cơm tối, Hàn Tịch đơn giản nấu một chút mì, đánh trứng gà thả thêm mấy lát cà chua, miễn cưỡng cũng thành một tô mì phủ trứng [1].
Chăm sóc cái bụng đói đang kêu ùng ục, sau đó lại bước vào thời gian sung sướng của đời người – nghịch máy tính.
Tất cả đều đúng như dự đoán, QQ cùng YY đều bị Con Thỏ dùng pháo hạng nặng bắn phá tơi tả. Mở khung trò chuyện vẫn còn thấy từng hồi từng hồi hú hét rền rĩ trong Phàm Âm, xem ra chuyện đại thần tới Phàm Âm ván đã đóng thuyền.
Lúc này Hàn Tịch ngược lại lại bình tĩnh hẳn lên, trong khi những người khác hăng say hóng hớt buôn dưa lê, Hàn Tịch lòng lặng như nước chạy đi nghe kịch truyền thanh, mãi cho đến khi Con Thỏ Đoạt Mệnh liên tục gọi tới, thông báo cho Hàn Tịch tham gia buổi chào mừng đại thần lúc tám giờ tối, tiện thể uy hiếp một câu “Không đi sẽ bị đánh chết”. Hàn Tịch còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại đã bị dập từ lâu rồi.
Điều khoản Bá vương [2], trong đầu Hàn Tịch nảy ra một từ như thế. Có điều xưa nay cậu vẫn làm theo ý mình, chuyện không muốn, không ai có thể bắt cậu làm.
Buổi tối tám giờ, Hàn Tịch ngang nhiên trốn lễ chào mừng.
Con Thỏ quả thực không có cách đối phó với thằng nhóc ung dung đã quen này, cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ai bảo người ta là hậu kì át chủ bài của đoàn cơ chứ.
Con Thỏ vừa chủ trì lễ chào mừng, vừa phân tâm mắng thầm Hàn Tịch…Đại thần trong buổi ca hội há miệng ngậm miệng đều gọi “Nguyệt Vô Ảnh”, cảm giác y như đại thiếu gia không thể xa rời bảo mẫu, có điều “bảo mẫu” này quá không nể tình, không tới thì thôi, đến một cái cớ cũng chẳng thèm bịa ra.
Phần sau của buổi lễ, nhiệt tình dâng cao của mọi người đã giảm đi không ít, chủ đề nói chuyện càng lúc càng hiếm, lác đác có người out, dần dần trong YY chỉ còn trơ trọi vài cái ID.
Con Thỏ cùng Khánh Trúc Vô Hoan kiên trì ở lại đến cuối, ngay lúc mọi người chuẩn bị giải tán, một sự việc khiến người ta rớt tròng mắt đã nảy sinh…
Đại thần không biết uống nhầm thuốc gì, mở miệng kể lể thị phi của chính mình rất high.
Thị phi mọi người đều đã biết, trong đó Con Thỏ là người nắm rõ nhất. Nhưng sau khi nghe đại thần tự buôn dưa lê, Con Thỏ cảm thấy Thế giới này thực sự Quá! Thần! Kì! Luôn!
Đại thần high chán liền đủng đỉnh vỗ mông rời đi, để lại trong YY mấy mống người còn đang tiêu hóa tin tức nóng hổi này.
Con Thỏ cảm thấy tối hôm nay thật sự quá kịch tính…Kết quả chỉ lát sau chuyện kích thích hơn nữa đã xảy ra.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: …này, Tiểu Ảnh
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: có thứ này muốn cho ông xem…nhưng ông phải bình tĩnh đó nha!
Nguyệt Vô Ảnh: ?
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: nhất định phải bình tĩnh nhaaa!!!!
Nguyệt Vô Ảnh: cứ gửi đi.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: [link]
Hàn Tịch click vào đường link, sau đó được tận mắt chứng kiến một thời khắc thần kì – người chôn ở trong đất cũng trúng đạn.
[Đậu mè] [mong khán giả chú ý giữ gìn thanh máu] [câu chuyện máu chó [3] nhất lịch sử] [Tam giác tình yêu của Minh Âm đại thần và Lâm thiếu, Nguyệt Vô Ảnh!]
Dòng tiêu đề đỏ chót minh họa cụ thể cho cái gì gọi là “miệng lưỡi thế gian” cùng “ba người thành hổ”
(nhiều người cùng nói sẽ khiến người ta tin thật)[4], trong lòng Hàn Tịch sâu sắc cảm thán, “dẫn sói vào nhà” nhất định là câu thành ngữ sống động gần gũi nhất thế kỉ này rồi.
Đôi lời của tác giả: tin vui! Tin vui! Bản thảo tồn kho đã hết rồi! O(∩_∩)O~
[1]
Mì phủ trứng cà chua:
[2]
Điều khoản bá vương: điều khoản, hợp đồng, thông tin, hành động của các công ty nhằm giảm bớt trách nhiệm và tăng thêm quyền lợi cho mình, luồn lách các kẽ hở của luật hoặc hoàn toàn vi phạm pháp luật. Ví dụ như trốn thuế, độc quyền, lừa dối người tiêu dùng,…[3]
Máu chó (cẩu huyết): những tình tiết lặp đi lặp lại đến phát ngán hoặc quá nhạt nhẽo, ví dụ mười mấy năm trước film Hàn có mốt máu trắng OTL[4]
Tam nhân thành hổ 三人成虎 : Một việc, dù cho sai lầm đến đâu nhưng một khi đã có nhiều người khẳng định, thì cũng dễ khiếnngười ta sinh nghi rồi đem bụng tin mà cho là phải, tương tự như tích “Tăng Sâm giết người”.Câu này xuất phát từ “Chiến quốc sách”. Đại thần Bàng Thông được vua Ngụy ủy thác theo Thái tử đến Hàm Đan nước Triệu làm con tin. Trước khi lên đường Bàng Thông hỏi vua rằng: “Nếu có người nói trên phố có hổ, đại vương có tin chăng?”. Ngụy Vương liền trả lời “Không tin”.Bàng Thông lại hỏi: “Nếu như có hai người nói thì sao?”. Ngụy Vương do dự đáp: “Vậy trẫm sẽ nghi ngờ”. Bàng Thông hỏi tiếp: “Nếu có tới ba người, đại vương có tin không?”, Ngụy Vương nói: “Chắc chắn sẽ tin”.Bàng Thông bạch rằng: “Trên phố rõ ràng không có hổ, nhưng có tận ba người nói, giống như là có thực. Nay tới Hàm Đan, xa hơn xuống phố rất nhiều, không thể hầu cận đại vương, mà người nói xấu thần đâu chỉ có ba. Mong đại vương suy xét kĩ”. Ngụy Vương nhận lời.Bàng Thông đi Triệu được ít lâu, quả nhiên có người nói xấu ông trước mặt Ngụy Vương, mới đầu vua không tin, nhưng càng lúc càng nhiều người nói, nên vua cũng ngờ là thực. Đến khi Bàng Thông về nước, vua không tin dùng, thậm chí còn không triệu gặp ông nữa.