Hai cô gái đi theo sang dãy máy khác, Yến Vũ đang chăm chú nhìn vào tủ kính, khẽ điều chỉnh càng gắp.
Anh rất nhanh đã chỉnh xong, quay đầu tìm kiếm ánh mắt của Lê Lý. Ánh mắt vừa rồi còn nghiêm túc vì tập trung, giờ đã dịu lại.
Lê Lý nhận ra anh đang chờ mình, liền bước nhanh lại bên cạnh:
"Xong chưa?"
"Cậu ấn đi."
Lê Lý hơi sững lại:
"Tớ á?"
"Ừ." Yến Vũ hơi lùi nửa bước, chỉ vào nút khởi động màu đỏ.
"Tớ chưa từng gắp trúng lần nào đâu..."
"Lần này thử xem." Yến Vũ hơi nhướng cằm, ra hiệu cho cô.
Lê Lý bèn ấn nút, lực ấn vừa mạnh vừa nghiêm túc, khóe mắt Yến Vũ hơi cong lên.
Cô quay lại:
"Cười gì đấy?"
Ánh mắt Yến Vũ bình thản:
"Tớ có cười đâu..."
Không bắt được khoảnh khắc anh cười, Lê Lý quay đầu lại.
Chiếc càng xoay tròn rồi hạ xuống, chạm vào mông, chân sau và đuôi con cáo trắng; bắt đầu siết lại, nâng lên, trái tim Lê Lý cũng bất giác căng theo.
Càng khẽ rung, Lê Lý nín thở.
Lông mi Yến Vũ khẽ rủ xuống, khi ngẩng lên lại khẽ liếc sang Lê Lý. Cô đang chăm chú nhìn vào tủ kính, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Càng chạm vào điểm cuối, khẽ khựng một cái, con cáo trắng rơi tọt vào lỗ nhận đồ.
Tạ Hàm hét lên; Lê Lý cũng há miệng, ánh mắt sáng bừng, lập tức cúi xuống nhìn ô nhận đồ.
Yến Vũ ngồi xuống, lấy con cáo trắng tinh khôi ra, đưa cho cô.
"Cảm ơn." Cô cười với anh, nụ cười không lớn nhưng ánh mắt lấp lánh.
"Không có gì." Anh đáp.
Tạ Hàm đã có con Ngô Hoàng Vạn Tuế mình thích nhất, nên không định tốn tiền xu nữa mà muốn sang chơi ném rổ.
"Hai cậu chơi tiếp nhé, tớ đi ném rổ đây."
"Đi cùng đi." Lê Lý thử rủ Yến Vũ, "Cậu có chơi bóng rổ không? Đi chung nhé?"
Yến Vũ lắc đầu.
"Cậu hình như không thích bóng rổ."
Yến Vũ giơ một bàn tay lên.
"À..." Lê Lý hiểu ra, phẩy tay với anh, "Vậy tớ đi trước nhé, bye bye."
"Bye bye."
Lê Lý bước sang khu đua xe, ôm chặt con cáo trắng mềm mịn, khóe môi khẽ cong. Lông cáo xốp mịn, cảm giác mềm mại len từ đầu ngón tay chạm tới tận tim.
Cô ngoái lại nhìn, qua mấy lớp tủ kính sáng loáng, chàng trai mặc áo len trắng đã bước sang dãy máy phía sau.
Tạ Hàm: "Tớ không hiểu, sao cậu ấy không chơi bóng rổ nhỉ?"
Lê Lý: "Sợ lỡ làm chấn thương tay."
Tạ Hàm: "Ồ— Ấy, cậu ấy chỉ giơ tay mà cậu đã hiểu rồi. Hai cậu có phải là... tâm ý tương thông không..."
Lê Lý: "Im miệng."
Tạ Hàm bật cười.
Chơi vài ván ném rổ, mệt rã rời, Tạ Hàm sang khu đua xe, Lê Lý thì đi gắp cá.
Lúc này, phòng game không còn khách nào khác, trống trải, chỉ có từng hàng máy cô độc nhấp nháy ánh đèn đủ màu.
Lê Lý vừa tìm được một máy gắp cá, liền thấy Yến Vũ đang ngồi trước một máy đẩy xu. Anh không chơi, chỉ nghiêng đầu sát vào tấm kính như đang tìm kiếm gì đó.
Cô bước lại gần, tò mò:
"Cậu làm gì đấy?"
Yến Vũ chỉ:
"Xem cái khe bên trong rộng bao nhiêu."
Lê Lý liếc một cái.
Trong máy, cần đẩy cứ đều đặn tiến lên, bàn đẩy đầy những đồng xu, như thể chỉ cần bỏ thêm vài đồng nữa là sẽ tràn ra ngoài. Rất hấp dẫn. Nhưng cô chẳng thấy có gì lạ.
Yến Vũ nói:
"Phải áp sát kính mà nhìn."
Lê Lý ngồi xuống máy bên cạnh, cúi thấp người, ráng nhìn thật kỹ — ở hai đầu bàn đẩy xu, có hai khe hẹp ẩn rất kín. Màu khe giống hệt tấm vải đen xung quanh, nếu không để ý kỹ thì chẳng thể phát hiện.
"À... thảo nào chơi cái này chẳng bao giờ thắng." Cô nói, "Để tớ thử."
Cô bỏ một xu vào, đồng xu rơi xuống đống xu trong máy. Cần đẩy tiến lên, các đồng xu bắt đầu dịch chuyển.
Khi đẩy, một số xu bị trượt qua hai khe bên, rơi ra ngoài. Thế nên những đồng xu phía mép dốc trước mặt, trông như sắp rơi xuống, mãi mãi sẽ không rơi được.
Lê Lý nhướng mày:
"Gian lận à. Tớ ghét loại máy này. Sao cậu biết?"
"Hồi nhỏ ba tớ hay đưa tớ đến chơi, hồi còn bé lắm."
Lê Lý nghĩ đến ông bố nghiêm khắc của anh, ngạc nhiên:
"Ông ấy mà cũng thích đến khu trò chơi á?"
"Ông ấy không thích, nhưng hồi đó tớ thích, nên ông hay đi cùng." Yến Vũ đáp.
Lê Lý khó hiểu về mối quan hệ của hai cha con, nên không bình luận.
Nhưng phải nói thật, mấy đồng xu lấp lánh vàng đó đúng là rất mê hoặc, nếu không biết trò gian lận này.
Yến Vũ nhìn đống xu trong máy, ánh mắt lặng lẽ.
Lê Lý: "Cậu nghĩ gì thế?"
Yến Vũ: "Cậu có thấy... mấy đồng xu trong này rất giống những thứ mà một số người tự cho là dễ với tới được không? Như mơ ước, tương lai, công bằng, chân lý..."
Lê Lý khựng lại, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều như vậy. Cô nhếch môi cười nhạt:
"Chuẩn. Nhiều đồng xu trông như chỉ cần thêm chút nữa là sẽ rơi xuống. Chính vì chỉ còn một chút xíu, nên nhiều người nghĩ, cố thêm chút nữa là sẽ có được. Nhưng thực tế thì, hừ."
Yến Vũ: "Thực tế là xa vời, cố gắng, nỗ lực bao nhiêu cũng vô ích. Xu sẽ không rơi xuống."
Lê Lý nghiêng đầu:
"Vậy, tại sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Yến Vũ rời máy đẩy xu, hướng về khuôn mặt cô. Cô nhìn lại, ánh mắt nghiêm túc.
Anh nói:
"Bởi vì..."
Lê Lý cũng đồng thời mở miệng:
"Bởi vì người chơi căn bản không hề biết, luật chơi đã âm thầm được định sẵn từ trước, thắng thua và số phận đều bị viết một cách bất công. Ta dốc lòng bỏ vào mãi bỏ vào mãi, nhưng mấy đồng xu đó vốn sẽ chẳng bao giờ là của ta, tất cả đều thuộc về ông chủ."
Như thể từng chữ từng chữ khắc lại lời trong lòng anh, cô nói xong, anh liền im lặng.
Lê Lý cũng yên lặng, ánh mắt khẽ ngưng lại.
Mơ hồ vẫn nghe được tiếng bọn trẻ nô đùa dưới tầng của trung tâm thương mại.
Bỗng nhiên, Lê Lý đứng dậy, tháo balo và con cáo trắng nhỏ xuống, đưa cho Yến Vũ:
"Giúp tớ cầm một lát."
Yến Vũ nhận lấy, không hiểu cô định làm gì.
Lê Lý nhanh chóng liếc quanh, thấy không ai chú ý, lại chạy vài bước ra lối đi, liếc qua quầy thu ngân — ông chủ và nhân viên đều đang nghịch điện thoại.
Cô quay lại, nhảy phắt lên ghế, chộp lấy đỉnh của chiếc máy đó, mạnh tay lắc một cái.
Không biết bao nhiêu đồng xu màu vàng hồng ào ào rơi xuống như mưa.
Yến Vũ trừng lớn đôi mắt. Lê Lý nhanh chóng nhảy xuống ghế, chỉnh lại tóc, đôi mày thanh khẽ nhướng cao, thản nhiên nhún vai với anh.
Khoảnh khắc ấy, khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt lạnh lùng pha chút ngạo nghễ, cả người toát ra thứ khí chất phá bỏ mọi quy tắc lệch lạc.
Yến Vũ nhìn cô, ánh kinh ngạc trong mắt dần chuyển thành một thứ cảm xúc sâu lắng khó đoán.
Lê Lý cười hờ hững, cằm khẽ hất về phía khe nhả xu:
"Cậu muốn không?"
Yến Vũ nhìn sang chỗ khe đó.
Nơi ấy ánh đèn sáng rực, đồng xu chất thành một đống, như kho báu trong truyện cổ tích lấp lánh ánh vàng hồng.
Anh khẽ lắc đầu.
Lê Lý hơi nhướng mày:
"Hồi nhỏ, thứ này chẳng phải đã lừa mất tiền và tình cảm của cậu sao? Không muốn lấy lại một chút à? Qua lần này là hết cơ hội đó."
Lần này, Yến Vũ lại khẽ cười rất nhạt, rồi vẫn lắc đầu:
"Không cần."
"OK!" Lê Lý cũng không ép, lấy lại balo và con cáo trắng, nói:
"Đi chơi cái khác. Cái máy hỏng hóc này, sau này đừng chơi nữa."
"Ừ." Yến Vũ đáp, đứng lên.
Rồi Lê Lý hướng về quầy bar gọi lớn:
"Ông chủ, máy đẩy xu bị lỗi rồi, rơi ra nhiều xu quá!"
Khóe môi Yến Vũ thoáng hiện một ý cười rất nhạt.
Lê Lý ngạc nhiên:
"Cậu cười gì vậy?"
Yến Vũ khựng lại, khẽ mím môi, chẳng nói gì, quay đi.
Lê Lý không hỏi thêm, thảnh thơi ngồi xuống cạnh máy gắp cá. Vừa mới ngồi, nhân viên phòng trò chơi đã đi tới dọn dẹp. Họ mở máy, sắp xếp lại những đồng xu trên bàn, chồng lên từng lớp, nhiều đồng cố ý đặt chênh vênh trên mép dốc, trông như sắp rơi xuống; để dụ những người không biết luật bỏ thêm xu vào.
Lê Lý cười lạnh, rút ánh mắt lại.
Khoảng sáu giờ, chuẩn bị về nhà, lúc ra cửa thì gặp Yến Vũ. Ba người cùng ra khỏi trung tâm thương mại, đi về hướng bắc.
Trời đã sớm tối, các cửa hàng ven đường bật lên ánh đèn muôn màu.
Yến Vũ khoác thêm áo, trên người treo một chuỗi dài búp bê, khiến không ít người qua đường ngoái nhìn.
Tạ Hàm vẫn ríu rít không ngừng. Yến Vũ và Lê Lý thì chẳng nói nhiều.
Tới ngã tư dẫn về đường Lưu Ly, Tạ Hàm phải rẽ về nhà mình, vẫy tay tạm biệt:
"Yến Vũ đại soái ca, cảm ơn con 'Ngô Hoàng Vạn Tuế' nhé."
Yến Vũ khẽ gật đầu.
Tạ Hàm lại dặn:
"Mình đi đây, hai cậu nhớ nói chuyện nhiều vào nhé, đẹp trai đẹp gái thì nên giao lưu nhiều, biết không?"
Yến Vũ: "..."
Lê Lý: "..."
Tạ Hàm: "Lê Lý, cậu nhớ—"
Lê Lý: "Cút nhanh."
Tạ Hàm: "Rõ!"
Cô cười hì hì chạy mất.
Qua khỏi ngã tư, ánh đèn đường tối lại. Nhưng các cửa tiệm vẫn mở, vẫn còn náo nhiệt.
Chủ tiệm sửa xe nằm dưới gầm chiếc xe đang nâng lên sửa chữa, nhân viên hiệu thuốc vừa bán hàng vừa xem phim trên điện thoại, bà chủ tiệm len cầm hộp cơm nói chuyện với cửa hàng tạp hóa bên cạnh, bọn trẻ cầm đồ chơi chạy nhốn nháo...
Yến Vũ hỏi:
"Cậu đăng ký lớp nào ở Nhạc Nghệ?"
Lê Lý: "Lớp nâng cao. Cậu thì sao?"
"Giống cậu."
"Tớ còn tưởng cậu sẽ không đăng ký nữa."
Yến Vũ liếc cô một cái.
Lê Lý giải thích:
"Hồi ở trường nghệ thuật, cậu chẳng mấy khi lên lớp, mấy môn chuyên ngành đều bỏ."
Yến Vũ gãi gãi lông mày, như muốn nói gì, nhưng lại thôi.
Anh cúi đầu nhìn đám búp bê treo đầy người, hỏi:
"Mấy con này, trừ con cáo trắng, còn con nào cậu thích không?"
Lê Lý: "Muốn tặng tớ?"
Yến Vũ: "Nhà tớ không để được nhiều như vậy."
"Tớ thật ra..." Lê Lý định nói mình vốn không mấy thích búp bê từ nhỏ, nhưng... hôm nay cô lại rất thích con cáo trắng bông kia. Và giờ, trên người anh treo toàn búp bê xinh xắn đáng yêu, hỏi xem có cô gái nào cùng tuổi mà không thích chứ?
Kỳ lân, Doraemon, thỏ lông dài, Totoro, tiểu xác ướp, vịt Donald, Daisy...
Trong lòng cô thầm chọn từng con một, cái này cũng thích, cái kia cũng dễ thương.
Yến Vũ liếc cô, tháo con cáo trắng xuống, móc vào dây balo cô, rồi gỡ nguyên cả dải ruy-băng treo đầy búp bê, nặng trĩu, treo lên người cô.
Lê Lý sững lại, ngẩng lên nhìn anh.
"Ba tớ không thích tớchơi mấy thứ này, về nhà mà thấy sẽ nổi giận." Yến Vũ chỉ vào con cáo trắng trên balo cô, nói: "Tớ thích nhất là cái này. Vậy là đủ."
Lê Lý định tháo xuống, nhưng đoán anh nói thật, nên thôi:
"Thế nếu không gặp tớ thì sao?"
"Tặng cho mấy đứa nhỏ ở cửa hàng tạp hóa."
Lê Lý vuốt bộ lông mềm của con thỏ dài ở hông, nói:
"Cảm ơn."
Nói chuyện một lát, đã sắp tới tiệm cắt tóc của chị Lan.
Không hiểu sao cô hạ thấp giọng hỏi:
"Cậu vào tiệm không?"
Yến Vũ lắc đầu. Chỉ trong khoảnh khắc đó, hai người đi ngang cửa tiệm. Bên trong, chị Lan và Vu Bội Mẫn đều đang bận rộn, không để ý ai đi qua ngoài cửa.
Đi xa vài mét, Lê Lý mới lại mở miệng:
"À, còn chưa biết cậu học nhạc cụ gì?"
"Nhạc cụ dân tộc."
Lê Lý ngẩng lên: "Cổ cầm?"
Khóe môi Yến Vũ khẽ cong, nói: "Ngày mai chiều có buổi tập, tớ mang cho cậu xem."
Lê Lý hừ một tiếng: "Còn làm ra vẻ bí mật."
Nụ cười nơi khóe môi thiếu niên khẽ rộng thêm, gió đêm khẽ lay tóc mái, để lộ vầng trán sáng và đầy đặn.
Nói chuyện, hai người đã tới ngã rẽ để chia tay.
Lê Lý chỉ về hướng nhà mình, nói:
"Tớ về đây."
Yến Vũ khẽ "ừ" một tiếng, rồi bỗng nhìn cô:
"Ngày mai cậu đi học chứ?"
Lê Lý: "Có, sao thế?"
Yến Vũ không nói gì, chỉ kéo cao cổ áo khoác thêm chút, rồi nói:
"Bye."
Nói xong, anh quay người bước đi.
Lê Lý cũng quay sang đường đối diện, tay cho vào túi chạm phải thứ gì đó, lập tức quay lại:
"Yến Vũ!"
Yến Vũ vừa bước vào con ngõ Thu Dương Phường, dưới ánh đèn đường dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lê Lý chạy tới, đôi mắt lấp lánh trong đêm:
"Đưa tay ra."
"Hả?" Yến Vũ khó hiểu, nhưng vẫn đưa một tay ra.
"Ai nói cậu không thắng nổi?" Lê Lý đặt một vật nhỏ vào lòng bàn tay anh, mỉm cười, rồi quay người chạy đi.
Yến Vũ cúi nhìn — trong tay là một đồng xu của máy đẩy xu, màu vàng hồng, trên khắc hình vương miện, dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng dịu mà bền.
Ngẩng đầu lên, cô gái đã chạy qua bên kia đường, bóng dáng hòa vào bóng đêm của Thu Hoè Phường.