Khu phố cũ.
Nằm giữa Phường Thu Hoè và Phường Thu Dương, phố Lưu Ly là một con phố buôn bán cũ kỹ. Mấy năm gần đây, thành phố Giang Châu tập trung phát triển khu đô thị mới ở phía Nam. Khu phố cũ phía Bắc cùng với nhà máy thép, nhà máy đóng tàu bỏ hoang bị bỏ mặc bên bờ sông, chẳng ai đoái hoài.
Thế nhưng phố Lưu Ly dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, từ khi Lê Lý có ký ức đến nay, nơi này hầu như không thay đổi gì.
Do quanh năm có xe tải chở cát từ sông chạy qua, mặt đường xi măng đã bị cán đến nát bươm, trông như bị thứ khổng lồ nào đó đập xuống mấy cú.
Vỉa hè lát gạch lục giác thấm nước, hoa văn chẳng đều nhau, bước chân lên chỗ nào là bùn bắn lên chỗ đó; thỉnh thoảng còn xuất hiện những đoạn đường dành cho người khiếm thị chẳng biết bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu.
Xe máy, xe tải nhỏ, xe ba gác đỗ chen chúc trên vỉa hè, che khuất luôn cả những thùng rác vốn chỉ để làm cảnh. Lúc gió thổi, túi ni-lông rách, giấy vụn bay lả tả khắp nơi.
Dưới chân xám xịt, nhưng phía trên lại là một mảng màu rực rỡ. Trắng, xanh, vàng, đỏ, xanh lá... đủ loại biển hiệu với độ bão hòa cao, hình dạng khác nhau treo chằng chịt trên những căn nhà thấp cũ kỹ.
Nhìn một dãy có thể thấy: "Sửa xe Lâm Ký", "Nhà nghỉ Hảo Trú", "Nướng Vương Sư Phụ", "Tóc đẹp Tư Tư", "Nhà hàng địa phương Hảo Khách", "Sửa chữa – thay mới điện thoại", "Gia công vàng bạc", "Tiệm ảnh – in ấn", "Internet café Phi Thiên", "Phòng khám Lão Giang", "Sửa đồ điện gia dụng"... nối tiếp nhau cho đến tận sông Lam Thủy, nơi giáp ranh khu mới.
Từ ngõ nhà Lê Lý đi thẳng ra, rẽ phải là tiệm cắt tóc. Sát bên cạnh là biển hiệu nền tím chữ trắng "Siêu thị Mã Tú Lệ" to tướng.
Gọi là siêu thị, nhưng chỉ chiếm diện tích ba gian, thông liền nhau nên cũng khá rộng. Hàng hóa bày kín bốn bức tường, giữa phòng đặt ba dãy kệ dài, đủ loại mặt hàng.
Mỗi chiều thứ Năm, Lê Lý chỉ học một tiết luyện tai, hai tiết tự học còn lại không đi, mà đến siêu thị Mã Tú Lệ phụ kiểm hàng, hai tiếng được bảy mươi tệ.
Hết tháng Chín, Trường Nghệ thuật Giang Châu sẽ nghỉ hoàn toàn để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật toàn tỉnh vào đầu tháng Mười Hai. Thời gian này, học sinh tự liên hệ giáo viên luyện tập hoặc tham gia các khóa ôn tập của trung tâm bên ngoài. Tùy chất lượng giáo viên và tổ chức, học phí ít thì vài nghìn, nhiều thì hơn chục nghìn tệ.
Trong lúc kiểm hàng, Lê Lý nhắn tin cho bạn là Tần Hà Di:
"Có việc gì gọi tớ nhé. Đang cần tiền gấp."
Tần Hà Di học trên cô hai khóa, sau khi tốt nghiệp không học tiếp mà rủ vài người lập một ban nhạc nhỏ đi diễn sự kiện. Khi thiếu người, Hà Di sẽ gọi Lê Lý. Lịch sinh hoạt của cô ấy thất thường, nên Lê Lý cũng không trông mong trả lời ngay.
Khi Lê Lý đang kiểm ở kệ trong cùng, bên ngoài có tiếng khách:
— "Xin chào?"
Một giọng nam sạch sẽ, ấm áp vang lên:
— "Có ai ở đây không?"
Lê Lý thò đầu nhìn, quầy thu ngân không có ai, bà chủ chẳng biết đi đâu.
— "Ra ngay đây."
Cô kẹp bút vào sổ, đóng lại rồi đi ra ngoài.
Yến Vũ đang đứng ở cửa, mắt lướt qua dãy hàng gần mình nhất.
Thấy cô, anh vẫn giữ vẻ bình thường.
— "Cậu cần gì?" – Lê Lý hỏi.
— "Đèn bàn. Có không?"
— "Có. Đèn bàn ở..." – cô bước về phía kệ ngoài cùng, liếc ra hành lang tìm rồi chỉ: – "Ở kia. Chỉ có một loại thôi nhé, không có mẫu khác."
— "Không sao." – Yến Vũ đứng nguyên chỗ.
Lê Lý lấy một chiếc đèn bàn học màu xanh, giơ lên cho anh xem từ xa:
— "Loại này, lấy không?"
Anh gật đầu.
Cô đem đèn đặt lên quầy thu ngân. Đèn này chắc để lâu không bán được, từ chụp đèn, thân đến đế đều phủ bụi.
— "Bao nhiêu?" – Yến Vũ hỏi.
— "Hình như là một trăm ba mươi chín. Để mình quét mã xem." – cô vòng ra sau quầy, lấy giẻ lau nhanh một lượt.
Chưa đầy mười giây, chiếc đèn đã sạch bóng.
Cô quét mã ở đáy đèn, nhìn màn hình:
— "Một trăm ba mươi chín."
Anh quét mã thanh toán, ngón tay di trên màn hình.
Lê Lý đứng chờ, liếc nhìn anh. Ánh mắt anh hạ xuống màn hình điện thoại, gương mặt yên tĩnh, đường nét quá mức đẹp đẽ.
Cô quay ra ngoài cửa, thấy mấy đứa trẻ gần đó đang trượt scooter. Buổi chiều đầu thu vừa ồn ào vừa yên ắng. Ngón tay cô vô thức gõ nhẹ lên mặt kính.
Rất nhanh, máy báo:
— "Alipay nhận được 139 tệ."
Yến Vũ cất điện thoại, khẽ gật đầu, định cầm đèn đi.
— "Đợi đã." – Lê Lý nói.
Anh nhìn cô.
— "Đèn để lâu rồi, thử xem đã. Ở đây bán hàng, ra khỏi cửa rồi hỏng thì không đổi trả." – cô cúi xuống cắm phích vào ổ nối, bật công tắc.
Đèn không sáng.
Thử mấy lần vẫn không sáng.
— "Hỏng rồi. Mình đổi cái khác cho cậu."
— "Để mình lấy." – Anh chỉ về phía kệ – "Bên đó?"
— "Trên kệ hết rồi. Để mình lấy hàng mới."
Phía trong siêu thị, gần vách ngăn có một tủ hàng cao sát trần, chồng đầy thùng giấy. Những món không để vừa kệ đều cất ở đó.
Cô vào trong, kéo một cái thang gỗ chữ A ra, dựng dưới tủ, rồi nhanh nhẹn trèo lên.
Một chân thang bị mẻ một góc, không hoàn toàn chắc chắn nhưng cũng không nguy hiểm. Lâu nay cô quen rồi, vài bước là đứng lên bậc cao nhất.
Khi cô với tay lấy thùng ở tầng trên, cái thang hơi rung nhẹ, thì bất chợt có một lực giữ chặt, khiến cô đứng vững như trên đất bằng.
Cô cúi đầu nhìn.
Yến Vũ đang nắm chặt thang, lặng lẽ nhìn ra ngoài, nơi một chiếc xe buýt vừa chạy ngang.
— "Thang này khá chắc, không cần giữ đâu." – cô nói.
Hơn nữa... khá bẩn.
Anh khẽ "ừ" nhưng không buông tay.
Giọng cô nhỏ hơn:
— "Cảm ơn."
Anh không đáp.
Cô nhanh chóng rút một hộp nhỏ xuống, bước xuống thang, đem ra quầy lau sạch, mở nắp hộp...
Yến Vũ bước lại gần, bàn tay vừa nãy giữ thang có chút không tự nhiên, mở ra buông thõng bên người.
Anh cũng không nói gì, vẫn là Lê Lý phản ứng trước, rút một tờ giấy ướt đưa cho anh.
Anh nhận lấy, lau sạch vết bẩn trên tay.
Lê Lý cắm điện cho chiếc đèn bàn mới, bấm công tắc, ánh sáng lập tức tỏa ra.
"Độ sáng này ổn chứ?"
"Ổn." Anh đáp ngắn gọn.
Lê Lý rút dây điện, trong lúc cất đèn thì Yến Vũ liếc nhìn phía sau cô.
Lê Lý quay đầu lại, phía sau tủ kính là cả một mảng tường đầy những bao thuốc lá xếp ngay ngắn.
Cô hỏi anh: "Anh hút thuốc à?"
Yến Vũ lắc đầu: "Không."
Lê Lý lại hỏi: "Anh có hút không?"
Yến Vũ đáp: "Không hút." Rồi ngừng nửa giây, hỏi lại: "Cậu thì sao?"
"Tôi không." Lê Lý khẽ cười, xé một chiếc túi ni-lông bên quầy, "Tôi trông giống vậy à?"
Yến Vũ hơi ngẩn ra, rồi lại lắc đầu, không nói gì thêm.
Anh nhìn cô mở túi, định đưa tay giúp một cái; nhưng cô đã nhanh gọn nghiêng chiếc hộp xuống, túi trùm sẵn phía dưới, trượt nhẹ một cái là hộp đèn lọt gọn vào bên trong, xách thử một chút rồi đẩy về phía anh.
Anh khẽ gật đầu coi như chào, xách túi rời khỏi cửa hàng.
Khi Lê Lý thu dọn thang, ngoái đầu nhìn lại, anh đã băng qua đường, nhanh chóng khuất sau tán cây xanh.
Không lâu sau, Mã Tú Lệ đi vệ sinh trở về.
Bà là một phụ nữ trung niên tròn trịa, đi chậm nhưng giọng lại to. Người còn chưa bước vào, tiếng đã vọng tới kệ hàng:
"Lê Lý à, trong nhóm khách có cô gái học ở Học viện Biểu Diễn muốn giao hàng, danh sách cô gửi cho cháu rồi. Nhận hàng ở cổng Đông Nhạc Nghệ."
"Dạ!" Lê Lý đáp.
Gặp đơn giao, mỗi chuyến được bốn tệ.
Cô mở điện thoại xem danh sách, trên đường lấy túi ni-lông tiện tay lấy luôn thạch khoai tây và bánh quy. Món nào đặt ở đâu cô thuộc như lòng bàn tay. Danh sách dài kín màn hình, cô chỉ mất hai phút để chọn xong. Đều là mấy loại đồ ăn vặt rẻ tiền, ngoài ra có ba món: nến, bật lửa, bao cao su.
Lê Lý buộc chặt hai túi lớn, treo đều lên hai bên tay lái xe máy, đội chiếc mũ bảo hiểm ám mùi, vặn ga lao ra đường.
Yến Vũ xách túi đi vào Khu Phường Thu Dương, mới đi mười mấy mét mà tiếng xe và tiếng người đã bỏ lại phía sau.
Trong ngõ rất yên tĩnh. Vì đêm qua có mưa, thỉnh thoảng nước đọng trên mái nhà rơi xuống tấm bạt xanh che mưa, "bõm, bõm" vang lên.
Từ khi từ thành phố Tây về Giang Châu đã hơn nửa tháng, anh vẫn thấy nơi này xa lạ. Ngước mắt nhìn lên, dây điện chằng chịt như tơ rối, dây phơi quần áo treo lủng lẳng áo ngực phụ nữ đã dão và quần đùi đàn ông rách gối.
Chưa tới sân nhà mình, đã nghe ai đó hét: "Ba gạch! Kông! Ha ha ha ha!"
Tiếp đó là giọng sang sảng của cha anh, Yến Hồi Nam:
"Mẹ nó! Hôm nay xui quỷ nhập, tay cái thằng chó này hên như ma nhập, còn tay tao thì như chấm tro! Nào nào, đổi chỗ!"
"Đổi cái gì! Lúc mày hên thì mông như cục chì không nhúc nhích, đổi cái rắm."
Yến Hồi Nam gân cổ cãi: "Đánh cả buổi chiều rồi, tao chưa ù được ván nào!"
"Không đổi!"
Tiếng đẩy bài, tiếng lật bài lách tách vang lên.
Yến Vũ đẩy cổng sắt vào sân, bản lề gỉ sét kêu một tiếng chói tai.
Người trong nhà im bặt một lát, nhưng tiếng đánh mạt chược vẫn tiếp tục.
Một người đàn bà tóc uốn xoăn bồng vừa xếp bài vừa ngó ra cửa:
"Yến Hồi Nam, đó là con trai anh à? Cái thằng lưu manh này lại sinh ra đứa con trai đẹp thế cơ à?"
Yến Hồi Nam đáp: "Chậc, hồi trẻ tôi phong lưu lắm."
"Xì!"
"Con trai nó đẹp từ bé, tiểu học đã chuyển lên thành phố Tây học, không ở đây." Người vừa thắng ván nói, "Con anh về khi nào thế? Trường nghỉ học rồi à?"
Yến Hồi Nam cười gượng: "Cậu không hiểu, học sinh nghệ thuật thi cử phải tập trung luyện, ở đâu cũng vậy. Con trai tôi học xa bao năm, tôi nhớ quá nên đón nó về chơi với chúng tôi. Sau này thành nghệ sĩ lớn rồi, một năm chưa chắc gặp được vài lần."
Yến Vũ nghe cha bịa chuyện, khép cổng, hất nước mưa còn đọng trên tay.
Người đàn bà nói: "Đẹp trai thế này, đã có bạn gái chưa? Học sinh nghệ thuật yêu sớm lắm nhỉ, tôi có cô cháu gái..."
"Bà tha cho tôi đi." Giọng Yến Hồi Nam khàn đặc như kéo mo, vừa đập bài lạch cạch vừa nói huênh hoang,
"Ở Giang Châu này không ai xứng với con trai tôi đâu. Ở thành phố Tây, mấy cô bạn theo đuổi nó toàn nhà giàu quyền thế. Tặng quà thôi cũng vài vạn. Bà xứng à? Chín vạn! Pông!"
Người đàn bà "Ối giời" một tiếng, giọng chua chát: "Đúng là ngày nào cũng nghe anh khoe, nói con anh là thiên tài."
"Đồ đàn bà chua lè." Yến Hồi Nam không khách khí, gằn giọng,
"Đó không gọi là khoe, con trai tôi đúng là thiên tài. Giờ nhìn cho kỹ đi, sau này muốn gặp cũng không gặp nổi."
Người đàn bà không đôi co, chỉ hừ một tiếng mũi.
Yến Hồi Nam mặt mày hớn hở, điếu thuốc ngậm ở miệng, tay gõ lên quân bài:
"Không tin à? Yến Vũ, lại đây, biểu diễn cho dì Lưu và chú Trương xem một bản piano."
Yến Vũ vừa bước vào gian nhà ngập mùi khói thuốc, liếc nhìn ông một cái, không đáp, đi thẳng về phía cầu thang.
Mấy người trên bàn trao đổi ánh mắt, nhìn cậu thiếu niên lặng lẽ rời đi.
Yến Hồi Nam cầm quân bài nhưng chưa đánh, đột ngột ném thẳng một quân mạt chược về phía Yến Vũ:
"Tao đang nói chuyện với mày! Mày điếc à?"
"Á!" Người đàn bà giật mình la lên, "Anh điên rồi à!"
Quân bài không trúng Yến Vũ, sượt qua người anh, đập vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn.
"Choang!"
Nửa thành cốc vỡ toác, mảnh vỡ bắn tung. Quân bài bật vào tường, "cạch" một tiếng rơi vào cái hót rác sắt, rồi còn lăn lóc mấy cái trên nền gạch, một loạt âm thanh mới dừng hẳn.
Trong chiếc cốc vỡ, nửa cốc nước còn lại vẫn rung nhẹ.
Yến Vũ cúi xuống nhặt quân bài, đặt vào cạnh tay Yến Hồi Nam, giọng bình thản như trời sinh đã vậy:
"Lại uống rượu nữa à?"
"Tao tỉnh táo!" Giọng Yến Hồi Nam vẫn khàn đặc nhưng đã hết lửa, rút điếu thuốc dập vào chai nước khoáng ở góc bàn,
"Tao uống rượu mày cũng phải quản? Tao là bố mày hay mày là bố tao?"
Ba người ở bàn mạt chược không nói một lời, không hiểu nổi kiểu cha con kỳ quái này.
Thấy vậy, Yến Hồi Nam lại cười cợt:
"Cha mày nóng tính, hết cách. Nhưng sinh ra đứa con lại hiền tính."
Vừa nói, ông vừa kéo tay Yến Vũ. Yến Vũ lập tức rút tay ra.
Sắc mặt Yến Hồi Nam thay đổi, sắp nổi nóng thì bên ngoài vang lên tiếng phụ nữ the thé:
"Yến Hồi Nam, cái đồ không biết xấu hổ, cút ra đây cho bà!"