Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi

Chương 6

 
"Yến Hồi Nam, cút ra đây! Trả tiền!"

Người đàn bà ở bàn mạt chược lập tức thò người ra ngoài nhìn. Sau cánh cửa sắt là một phụ nữ gầy gò, thấp bé; bên cạnh là một cậu học sinh trung học, lúng túng kéo tay mẹ.

Yến Hồi Nam ném quân mạt chược xuống, sải bước ra cửa, đứng cách cái sân mắng vọng ra:
"Dương Chi Hương, bà lên cơn điên à? Khi nào ông đây nợ tiền bà?"

Dương Chi Hương: "Ông nợ tôi nhân tình!"

Lũ bà già rảnh rỗi và mấy người trung niên mặc đồ ở nhà kéo nhau tụ lại xem.

Lê Lý cưỡi xe máy chạy ngang qua Thu Dương Phường, phía trước là một đám đông đang vây lại, hình như có cãi nhau.

Cái xó xỉnh này, vài hôm không ghé lại được một màn, cũng coi như hiếm lạ.

"Bao nhiêu năm nay ông bày bao nhiêu đám tiệc, nhận bao nhiêu tiền mừng? Hết cha vợ chết, rồi mẹ vợ mừng thọ. Nhà sửa sang cũng bày tiệc tân gia. Bao nhiêu người đã cắt liên lạc với ông, chỉ có chồng tôi là dại! Ngần ấy năm, tổng cộng chúng tôi đã cho ông ba ngàn tiền mừng!"

Yến Hồi Nam đi ra sân, mắng lại:
"Tôi bày tiệc thì liên quan gì đến bà? Nhận tiền mừng phạm luật gì hả?"

Hàng xóm xung quanh vừa xem vừa bàn tán rì rầm.

Dương Chi Hương gầy yếu nhưng giọng chát chúa: "Chồng tôi bệnh nặng nằm viện suốt một năm, ông có sang thăm một lần chưa?"

Yến Hồi Nam quát: "Nhà tôi cũng có người bệnh! Không lo hết được!"

"Người chết rồi, tôi có gọi điện cho ông không? Ông không đi đám tang, tiền phúng điếu cũng không có! Quá đáng vừa thôi! Hôm nay tôi phải thay chồng tôi lấy lại tiền phúng điếu! Nếu ông đến đám tang, cho ba trăm, năm trăm thì chẳng ai tính toán. Nhưng ông không đi, thì toàn bộ tiền mừng nhà tôi từng cho, ông trả lại hết cho tôi!"

Hàng xóm chặc lưỡi, giả vờ khuyên can:
"Ôi dào, có gì từ từ nói, cãi làm gì."

"Là tôi quên thôi. Nếu bà nói tử tế, tôi cho ba trăm, năm trăm." Yến Hồi Nam gào lên, "Nhưng bà làm ầm thế này, tôi không cho một xu! Bà gọi công an đi, xem họ có quản bà không!"

Người phụ nữ gầy run rẩy vì giận, lao lên kéo cửa sắt.

Yến Hồi Nam dang tay: "Thấy chưa, bà này xông vào nhà dân, định đánh người đấy!"

Dương Chi Hương gần như phát điên, cậu con trai kéo tay mẹ, giọng run run:
"Thôi mẹ, đi về đi. Đừng chấp loại người này. Ông ta không biết xấu hổ, mình đừng giống ông ta!"

Dương Chi Hương hất tay con ra: "Tôi còn gì là mặt mũi nữa? Chồng chết rồi, mẹ con tôi chẳng còn chỗ dựa, tôi còn gì là mặt mũi? Nếu không túng quẫn tới đường cùng, tôi có đến đây đòi cái tiền của người chết này sao?"

Cậu con trai xấu hổ, mặt đỏ bừng, im lặng.

"Yến Hồi Nam, nếu ông không trả, tôi đứng chắn cửa nhà ông cả đời!"

Yến Hồi Nam nhún vai: "Bà kê giường ở đây ngủ cũng được. Miễn bà không sợ người ta nói ra nói vào, rằng vừa mới góa chồng đã đứng gác cửa nhà tôi..."

Dương Chi Hương tức đến bật khóc, suýt ngất. Cậu con trai vội đỡ lấy mẹ, nước mắt cũng trào ra.

"Yến Hồi Nam, ông—"

"Là ba ngàn tròn phải không?" Giọng một thiếu niên bình tĩnh cất lên.

Yến Vũ đứng dưới tán cây anh đào kim tước trong sân, ánh mắt thản nhiên, sắc mặt không đổi.

Dương Chi Hương nghẹn ngào: "Hai ngàn sáu. Chúng tôi tới sáu lần, mỗi lần năm trăm. Mấy năm trước nhà tôi tân gia, cha anh đến, mừng bốn trăm. Không tin thì xem sổ ghi tiền mừng của nhà anh."

"Tôi chuyển qua WeChat cho chị." Yến Vũ lấy điện thoại từ túi ra, bước tới.

Yến Hồi Nam gào: "Mày ở đây bày trò làm đại ca à? Vào nhà cho tao!"

Yến Vũ không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn Dương Chi Hương.

Người phụ nữ gầy đen, tiều tụy, cuống quýt mở cái điện thoại màn hình nứt như mạng nhện. Vì vội, máy cứ khóa, mở mãi không được.

Yến Hồi Nam sấn tới: "Mày dám cho à? Bảo họ gọi công an! Dương Chi Hương, đồ không biết xấu hổ! Bà đi hỏi khắp Giang Châu xem, có nhà nào cho tiền mừng mà dám mặt dày đòi lại không? Bà nói vỡ trời cũng vô ích!"

Dương Chi Hương mở mãi không được, tay run bắn trên màn hình.

Yến Vũ quay sang cậu con trai:
"Em có điện thoại không?"

Dương Chi Hương vội giục:
"Con, dùng điện thoại con nhận tiền, nhanh lên."

Cậu con trai ngẩn ra, rồi lúng túng lấy điện thoại, mở mã nhận tiền WeChat, đưa cho Yến Vũ.

Yến Vũ vừa đưa điện thoại lên quét thì Yến Hồi Nam tát mạnh vào lưng cậu, "bốp" một tiếng, làm cậu khựng người loạng choạng.

"Tao gọi mày vào nhà mày không nghe à?! Mày dám đưa tiền, tao bẻ gãy chân mày!"

Yến Vũ không đáp, tiếp tục đưa tay quét mã QR.

Yến Hồi Nam mặt đỏ gay, giật điện thoại của con:
"Mày giỏi lắm phải không? Đưa đây!"

Yến Vũ tránh sang bên, quét xong mã, nhập số tiền. Yến Hồi Nam chộp tay anh, đồng thời đập vào đầu.

Tuy Yến Vũ cao hơn nửa cái đầu, nhưng vẫn chỉ là thiếu niên, sức không địch nổi đàn ông đang tráng niên. Áo khoác bị kéo lệch, khóa kéo bung, cánh tay trái bị kẹp chặt.

"Đưa điện thoại đây! Yến Vũ, mày dám đưa tiền, tao cho mày dám hả"

Yến Vũ im lặng chống cự, nhanh chóng đổi điện thoại sang tay kia. Yến Hồi Nam lao tới giật, nhưng anh đã giơ cao máy, ngón cái ấn mấy cái liền.

Yến Hồi Nam giận điên, tung cú đá vào khoeo chân con trai. Yến Vũ khụy xuống nhưng không ngã, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.

Dương Chi Hương nhận được tiền, lập tức kéo con bỏ chạy.

Yến Hồi Nam chỉ tay vào mặt con mắng: "Mày phát rồ gì thế?! Hả? Giang Châu này làm gì có chuyện trả lại tiền mừng! Mày tưởng mày tài giỏi lắm à?"

Yến Vũ đứng giữa vòng người xem đông nghịt, vẫn im lặng không nói một lời.

Yến Hồi Nam tức giận tột độ, vừa định lao lên thì mấy người đang đánh bài chạy lại kéo, nói:
"Đừng đánh con nít mà, đông người thế này."

Yến Hồi Nam vẫn chưa hả giận:
"Mày còn bày đặt làm anh hùng, làm người tốt à? Mày còn thương hại tụi nó? Mày thử thương hại bố mày đây này, thương hại tao nuôi ra cái thứ như mày!"

Lúc này, Yến Vũ ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt yên lặng, giọng cũng không lớn:
"Vậy thì ông đánh chết tôi đi."

"Mày tưởng tao không dám chắc?" Yến Hồi Nam xông lên, nhưng bị bạn đánh bài giữ lại.

Người phụ nữ quay đầu nhìn Yến Vũ, cau mày:
"Nhóc con này, nhìn bề ngoài sáng sủa thế, sao nói năng chướng tai vậy?"

Một người bạn khác cũng lên tiếng:
"Làm con thì nói ít thôi, đừng châm lửa."

Yến Vũ im lặng, nhưng trong khoảnh khắc bóng người di chuyển, anh thấy được Lê Lý.

Cô đứng ở vòng ngoài của đám đông, đội mũ bảo hiểm xe máy, giữa chân mày nhíu chặt, vẻ mặt có chút bực bội.

Cô đảo mắt, cũng thấy anh.

Chỉ trong một thoáng, bóng người lại che mất tầm nhìn.

Yến Hồi Nam bị giữ chặt, không trút được cơn giận, quay đầu lại:
Ồ, hay ho thật, vòng trong vòng ngoài toàn hàng xóm đứng kín mít. Đừng nói con hẻm này, chắc cả khu Thu Hoè Phường cũng kéo đến rồi.

Không ai can ngăn, toàn là đứng xem.

Yến Hồi Nam tức tối:
"Xem miễn phí hả? Cút hết cho tao!"

Hàng xóm khó chịu nhưng không đi, vẫn đứng nhìn ông ta như trò hề.

Cuộc sống mục ruỗng như vũng nước đọng, chẳng có gì vui. Giờ có sẵn sân khấu, ai chẳng muốn xem thêm vài mắt cho đỡ chán.

Yến Hồi Nam thấy trong đám đông có một gã đang cười, liền chỉ thẳng mặt chửi:
"Mày còn dám cười bố mày à! Cười con mẹ mày ấy!"

Gã kia cũng nổi nóng, cãi lại:
"Tao cười con mẹ mày đấy!"

Người phụ nữ bên cạnh gã tiếp lời:
"Chả ai động vào mày, mày điên à? Làm chuyện xấu xa mất mặt, ức h**p mẹ góa con côi. Tao cười đấy, cười cho mày đáng đời."

Bạn đánh bài của Yến Hồi Nam chửi:
"Cái mồm mày đúng là lắm chuyện!"

"Thì tao nói đấy, liên quan gì đến mày?"

Trong đám đông, kẻ cười trộm, kẻ bị cuốn vào, kẻ bị vạ lây, kẻ cãi nhau, kẻ chửi rủa... chiến trường ngày càng mở rộng. Yến Hồi Nam một mình đối chọi với cả trăm miệng. Đủ loại chửi rủa, tục tĩu văng ra liên tục.

Yến Vũ lặng lẽ bước vào sân.
Phía sau, đám đàn ông, đàn bà trung niên phun nước bọt, lời lẽ dơ bẩn khó nghe.

Anh vừa bước lên bậc thềm thì—

"Bíp!!!—"

Một tiếng còi xe máy chói tai vang khắp con hẻm.
Người tới giữ chặt còi không buông, âm thanh the thé, đầy tức giận kéo dài, cứa vào màng nhĩ của mọi người.

Tiếng cãi nhau nhỏ đi quá nửa, nhưng vẫn còn vài kẻ gân cổ:
"Tao thích đứng đâu thì đứng, không đi đấy! Tao cứ đứng trước cửa nhà mày xem kịch, làm gì được tao? Hả?"

"Bíp!!!—" Tiếng còi xe như cố tình đấu với bọn họ, chát chúa đè bẹp mấy tiếng cãi cọ cuối cùng.

Mọi người quay lại, thấy một cô gái đi xe tay ga dừng giữa hẻm, mũ bảo hiểm cũng không che nổi vẻ bực dọc toát ra khắp người.

Đến khi kẻ cãi vã cuối cùng im miệng, Lê Lý mới nhả còi.

Con hẻm chật kín hàng chục người bỗng im phăng phắc.

"Đông đúc thế này làm gì? Có nhìn thấy phía sau kẹt xe tới đâu không?" Lê Lý nói, "Có tí ý thức cộng đồng không vậy? Việc cần thì chẳng ai nhanh nhẹn, xem chuyện người ta thì chạy còn nhanh hơn chó."

"Buồn cười thật." Cô mỉa mai, "Nhà nào cũng đầy chuyện xấu hổ, còn bày đặt xem trò cười nhà người ta? Tản ra hết!"

Cô còn trẻ, nhưng khí thế hùng hổ, cộng thêm việc chắn đường là vô lý, nên đám đàn ông chẳng ai muốn cãi, bắt đầu giải tán.

Một người đàn bà vẫn ngang ngược:
"Ôi, nhà nó với mày có quan hệ gì mà mày phải bênh? Tao cứ thích đứng đây đấy—"

"Bíp!!!—" Lê Lý dí còi.

Người đàn bà nói thêm mấy câu, nhưng bị tiếng còi át hết, chẳng ai nghe, đành ngậm miệng.

Lê Lý buông còi, ánh mắt lạnh lùng.

Phía sau, mấy chiếc ô tô mắc kẹt cũng bắt đầu bấm còi giục. Đám đông tản sang hai bên, ai về nhà nấy.

Khóe mắt Lê Lý thấy bóng thiếu niên trên bậc thềm đã biến mất.

Cô nhấn chân ga, xe lao đi, bỏ lại một câu:
"Còn xưng 'bố' à, toàn là lũ cháu."

Đám trung niên hóng chuyện sững lại, quay đầu nhìn, nhưng bóng dáng cô gái đã biến mất cuối hẻm.

...

Trong nhà, ánh chiều nghiêng qua cửa sổ, in bóng khung lên sàn. Yến Vũ nhìn căn phòng của mình trong hoàng hôn, vừa quen vừa lạ.

Nhờ mấy tiếng còi xe bá đạo kia, thế giới bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh.

Anh đi ngang qua cây đàn piano, dùng một ngón tay ấn xuống một phím.

Tiếng "ting" vang lên, trong trẻo.

Không ai trong đám hàng xóm vừa giải tán hiểu được âm thanh đó, cũng không ai nhận ra, cao độ của nó hoàn toàn trùng khớp với tiếng còi xe mà cô gái đi xe máy vừa bấm.

Tiếng đàn tan đi, Anh bước đến bàn, cầm cốc nước, ngậm một ngụm, mở hộp chia thuốc, đổ tất cả viên ra tay. Nhưng rồi anh dừng lại, nuốt nước xuống, gói thuốc vào giấy vệ sinh, nhét vào khe tủ sách.
 

Bình Luận (0)
Comment