Chương 3.
Ánh nắng tháng tư ấm áp như làn nước trong, xuyên thấu qua màn cửa sổ sa hoa mỹ lệ trong phòng nàng. Ninh Tuyết Y ngồi trước chiếc bàn nhỏ đặt giữa phòng, nàng khẽ nhấm nháp tách trà trên bàn. Thấm thoát đã hơn một tháng kể từ ngày nàng đến Ninh gia, người trong phủ ai ai cũng đều kính cẩn gọi nàng là Đại tiểu thư, chưa một ai biết rằng nàng chỉ là nghĩa nữ của Ninh thừa tướng, chuyện đó như là một bí mật vùi sâu của nàng, nàng biết họ giữ kín chuyện này cũng là vì thanh danh của nàng. Nếu đem ra ngoài công bố, nàng chỉ là nữ nhi nhặt về của Ninh Thừa tướng thì không biết thiên hạ sẽ thêu dệt ra những chuyện ‘tốt đẹp’ gì cho nàng nữa. Không phải khinh thường đứa con nuôi không chính thống như nàng thì cũng là nói nàng lang thang bên ngoài, không còn trong sạch nữa. Không chỉ không tốt cho nàng mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Ninh gia. Còn người Ninh gia, bọn họ đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức họ đã hoàn toàn quên đi chuyện nàng là nghĩa nữ của họ. Đến đây, nàng cười khẩy, xoay xoay ly trà hoa cúc trong tay, thầm giễu cợt chính mình.Nàng bất chợt ngẩng đầu, bắt gặp Tiết Nhược đang nhìn mình. Con bé ấy là một nha hoàn được Sở phu nhân đưa tới chăm sóc nàng. Trước đây, không phải nàng không biết, chỉ là sau khi bị phát hiện, Tiết Nhược đều bối rối quay đi. Nhưng lần này thì khác, nó thấy nàng nhìn lại thì tiến lại gần nhìn nàng không chớp mắt. Nàng cười nhạt:
- Sao vậy, mặt ta dính gì hay sao?
Tiết Nhược sáp lại gần:
- Tiểu thư! Lão gia, phu nhân, thiếu gia và lão phu nhân đều có đồng tử màu đen, sao chỉ mỗi tiểu thư có đôi mắt màu lam.
Bàn tay nâng trà của nàng hơi ngưng lại, nàng ngạc nhiên, Tiết Nhược không biết? Nó chẳng phải cũng có mặt lúc ấy sao? Nàng đưa tay búng nhẹ lên trán Tiết Nhược, mỉm cười:
- Muội vẫn còn nhỏ, đương nhiên là không thể hiểu rồi.
Tiết Nhược hất tay nàng, chu đôi môi nhỏ phụng phịu:
- Muội đã mười ba tuổi rồi, cũng đâu phải nhỏ nữa!
Thanh Hạnh nhẹ nhàng bước vào phòng:
- Tiểu thư, lão gia kêu người chuẩn bị đồ tới Kinh Châu.
Nàng gật đầu, lệnh cho Thanh Hạnh ra ngoài rồi thong thả đặt chén trà xuống:
- Muội còn không mau thu dọn, đêm nay khởi hành rồi!
Tiết Nhược nhanh chóng đứng dậy, tất tưởi chạy đi:
- Muội đi ngay đây!
...
Canh ba vừa tròn, toàn bộ người trong Ngọc Vân Các bắt đầu lên xe khởi hành tới Kinh Châu. Ninh Tuyết Y mặc bộ y phục màu trắng, nhẹ nhàng bước lên xe ngựa. Sở phu nhân kéo tay nàng, lo lắng:
- Tuyết nhi, sao lại mặc đồ mỏng vậy?
Bà lấy một chiếc áo choàng trắng như tuyết khoác lên người nàng:
- Vẫn còn đêm, trời vẫn lạnh, phải mặc thêm một chút, giữ gìn thân thể!
Tuyết Y nắm lấy tay Sở phu nhân:
- Để mẫu thân phải bận tâm rồi.
Tuyết Y ngồi xuống cạnh Sở phu nhân, Tiết Nhược cũng nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh nàng.
Xe ngựa bắt đầu chạy, tiếng xe lộc cộc phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya. Đi Trường An ít nhất cyngx mất hai ba ngày. Nàng cũng không ngờ lại xa như vậy. Mới mấy ngày trước, ca ca nàng Ninh Đằng đã tới kinh thành nhậm chức Thống lĩnh Kinh Nam quốc, tổ mẫu và mẫu thân nàng cũng đã khỏi bệnh, nên Ninh gia chẳng có lí do gì mà không đến Kinh Châu phồn thịnh. Ở cái nơi Cam Túc chật hẹp này chẳng qua chỉ là thanh tịnh, thích hợp dưỡng bệnh thì chẳng mấy mà nhộn nhịp giàu có như Kinh Châu. Tiết Nhược ngủ gật bên cạnh nàng, xe ngựa rung nhẹ cũng khiến cái đầu của nàng ta gật gù theo. Tuyết Y cười nhẹ, đặt Tiết Nhược nằm ngay ngắn trong xe. Tiết Nhược ôm tay nàng, miệng đầy nước bọt:
- Oa đùi gà thơm quá!
Nàng xoa nhẹ đầu Tiết Nhược:
- Con bé ngốc.
...
Phía đông bắt đầu xuất hiện vầng trắng như bụng cá, mặt trời ló lên, xe ngựa dừng lại, phu xe phía trước khẽ gọi:
- Phu nhân, tiểu thư, sắp tới Kinh Châu rồi, mọi người vào nhà trọ nghỉ ngơi, ăn điểm tâm trước đi a!
Tuyết Y đánh thức Tiết Nhược rồi bước vào nhà trọ. Nàng vào phòng nghỉ, cởi áo khoác đưa cho Tiết Nhược:
- Đêm qua, muội ngủ ngon không?
Tiết Nhược vuốt eo, ngáp một cái:
- Ai nha! Ngủ trên xe làm đau chết bổn cô nương rồi.
Tuyết Y cắn miếng bánh quế hoa:
- Vậy thì lát nữa đừng theo ta dạo phố nữa.
Tiết Nhược giật mình, hốt hoảng quay sang:
- Tiểu thư, muội... muội hết đau rồi a!
Tuyết Y quay người đi, Tiết Nhược chớp chớp đôi mắt:
- Muội đi nữa, ở lại chán lắm a! Muội muốn theo tiểu thư đến cùng trời cuối đất a!
Tuyết Y đặt chén trà xuống bàn:
- Coi như ta thua muội!
Tiết Nhược cười tươi:
- Tiểu thư luôn là tốt nhất.
Tuyết Y với tay lấy áo choàng khoác lên, nhưng hình như vẫn còn bắt mắt quá.
- Tiết Nhược, muội có nón không?
Tiết Nhược xoay xoay chiếc chiếc mũ sa trong tay:
- Tiểu thư đang nói cái này sao?
Nàng vơ tạm thứ trong tay Tiết Nhược, đội lên đầu:
- Đi thôi!
Vừa ra khỏi nhà trọ, Tiết Nhược đã bị mê hoặc bởi cuộc sống tấp nập, nhộn nhịp ở bên ngoài. Còn Tuyết Y, nàng ra khỏi băng động một thời gian, đã đi qua không ít khu chợ tấp nập như thế này rồi. Tiết Nhược ham vui kéo nàng lại xem quầy túi thơm trên đường. Tiết Nhược vuốt vuốt mấy cái túi thơm thêu hoa, cười toe toét:
- Tiểu thư, cái này hợp với người lắm đó.
Nàng cầm lên, xoay xoay trước mặt. Kỹ thuật thuê cũng coi như là khá, mùi hơi cũng khá được, chỉ là màu sắc hơi lòe loẹt. Nàng nhẹ nhàng:
- Nếu muội thích thì lấy đi, ta không cần!
Tiết Nhược cãi lý:
- Sao lại không cần, muội thấy vị tiểu thư nào cũng dùng mà.
Tiết Nhược lại gần nàng, hít hít vài cái:
- Nhưng mà người của tiểu thư chắc cũng không cần đâu!
Nàng rảo bước:
- Muội thật là...
Tiết Nhược ôm một đống thức ăn và túi thơm trong tay, nhanh chân đuổi theo nàng. Từ khi bán vào phủ, Tiết Nhược chưa bao giờ được ra ngoài, lần này được ra làm sao nó có thể buông tay không đi về được chứ. Tiết Nhược nhai nhai que hồ lô đường, chép miệng hỏi:
- Tiểu thư, rốt cuộc người đi tìm thứ gì chứ, đi suốt cả buổi rồi.
Tuyết Y không trả lời, từ khi đến đây, nàng cảm nhận được trong vùng này có mùi gì đó rất lạ. Không phải mùi gì đó khó chịu, nàng chỉ cảm nhận được nó rất quen, cứ như là ...yêu khí. Nhưng đi lâu như vậy mà không thấy được gì cả. Tiết Nhược thở hồng hộc đuổi theo chủ tử. Rốt cuộc tại sao tiểu thư lại chạy nhanh vậy nhỉ? Ngồi đoán cả ngày, cả trời mới biết được. Nhưng không ổn hình như, Tiết Nhược, nàng ta sắp...
- Á!
Cái đống đồ ăn kia là nàng ta nhất thời không để ý, đụng trúng người khác rồi. Không xong, không xong rồi, Tiết Nhược hét to:
- Tiểu thư! A, cứu ...
Tiết Nhược nằm sấp, đống đồ ăn kia cũng bị nàng ta đè nát cả. Tuyết Y nhíu mày quay đầu, cái con bé này. Nàng quay lại nhấc Tiết Nhược lên:
- Thật là, không biết nói gì với muội nữa.
Tiểu thiếu niên nằm bên cạnh Tiết Nhược mặt mày nhăn nhó:
- Tiểu tỷ tỷ, cả ta nữa chứ.
Nàng giật mình, giọng nói này rất quen, dường như nàng đã nghe ở đâu đó rồi. Tiểu thiếu niên kia đứng dậy phủi mông. Len lén quay đầu nhìn bóng người phía sau. Khi thấy hắn đang quay lưng lại mới thở phào một hơi. Nhưng chưa kịp cười thì cảnh trước mặt đập vào mắt hắn. Miếng ngọc bội bị vỡ thành hai mảnh nằm trên mặt đất, gói túi thơm bị rơi văng tung tóe trên đường. Khuôn mặt non nớt như sắp khóc rồi. Tuyết Y cũng hiểu được phần nào chuyện, nàng rút miếng ngọc bội và túi thơm trong túi nhét vào tay của hắn, cười gượng gạo:
- Nha hoàn của ta bất cẩn, ta bồi thường như vậy không biết có được không?
Tiểu thiếu niên kia cười cười:
- Tiểu Mục tử đa tạ vị bạch y tiểu thư này!
Tiểu Mục Tử? Cái tên này chẳng phải là tiểu thái giám bên cạnh thái tử điện hạ sao? Vậy thì không lẽ thái tử cũng đang...
Tiểu Mục Tử cầm ngọc bội và túi thơm đưa cho người phía trước. Hắn ta rảo bước, Tiểu Mục Tử cũng nhanh nhẹn theo sau. Qua tấm vải trắng trước mặt, nàng chỉ thấy một thân ảnh áo đen mờ ảo. Tiểu Mục Tử phía xa vẫy tay nói vọng lại:
- Cảm ơn tiểu tỷ tỷ!
Người phía trước hắn nói khẽ:
- Nhiều chuyện!
Tuyết Y giật mình, đó là giọng của thái tử. Chính là người đã giải thoát cho nàng khỏi động băng đó. Nàng hất tung chiếc mũ sa, vội vã đuổi theo. Tiết Nhược ngơ ngác nhìn theo, chưa kịp nói gì thì bóng nàng đã khuất ở góc phố.
Tuyết Y bất lực nhìn con đường tấp nập, hai người họ lại biến mất rồi. Nàng lại một lần nữa làm lỡ dịp hội ngộ này rồi. Nàng cố kìm nén nước mắt đang sắp tuôn ra. Tiết Nhược tiến đến, đội chiếc mũ lên đầu nàng, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư, chúng ta nên quay về thôi!
Trên tầng hai của một tửu lầu bên cạnh luôn có đôi mắt đen mê hoặc dõi theo nàng cho tới khi bóng nàng khuất hẳn. Ả ta nhếch môi, cười thâm hiểm:
- Tuyết Băng Tâm, xem ra ta phải chuẩn bị một chút cho cuộc gặp mặt sắp tới với ngươi rồi! Ta còn rất nhiều trò muốn cùng chơi với ngươi đấy.