Chương 4.
Kinh Nam quốc - thành Kinh Châu
Mùa hạ đã ngừng hẳn, khí trời bắt đầu chuyển sang se se lạnh, đậm chất mùa thu. Ngự hoa viên nguy nga, thần vũ lâu cao vót; vườn thượng uyển, tường vi ngọc lan vây kín tường, bảo nhan đường điện với con đường quanh co. Những cái bóng đỏ tay cầm kim đao chính là vệ quân Kinh Nam quốc, cứ nữa giờ lại có một đám lính đi điều tra. Nội cung đình đài, hàng rào nghiêm ngặt, gạch lát đều đặn trên đường, hoa đá chạm khắc tinh tế, bạch ngọc điêu lan. Ninh Tuyết Y đi theo một cung nữ chậm rãi bước đến Thanh Loan điện. Thanh Loan điện là nơi Hoàng thượng ban cho một vị sủng phi, bà ta là nữ nhân có tiếng trong hậu cung Kinh Nam. Bà là Ninh Quý phi, cũng là cô cô của nàng.
Bước vào trong điện, cánh cửa sập lại, không khí lạnh lẽo trong điện ùa đến. Tiết Nhược bên cạnh nàng run lẩy bẩy, đến bước đi cũng rụt rè, nàng liếc mắt về phía vị quý phi kia, cất giọng:
- Ninh Tuyết Y tham kiến Quý phi nương nương!
Vị Ninh Quý phi kia chầm chậm tiến lại gần nàng:
- Miễn lễ!
Rồi khoát tay ra hiệu đám cung nữ bên trong ra ngoài. Bà ta bước chậm rãi xung quanh nàng, rồi gật đầu:
- Ồ, không tệ!
Nói rồi lại bước, ngồi xuống chiếc ghế giữa điện. Bà ta đưa ly trà lên miệng thồi một cái:
- Ta cứ nghĩ Ninh gia nhặt về được một cô thôn nữ quê mùa chỉ biết chữa bệnh, không ngờ ngươi cũng có khí chất, coi như giống một thiên kim tiểu thư.
Tuyết Y cúi đầu:
- Tạ Nương nương khen!
Ninh Quý phi nhếch môi:
- Sao vậy? Không phải ta là cô cô của ngươi sao? Sao lại dè chừng như vậy?
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ninh Quý phi:
- Tuyết Y không dám, tuy giờ đã là Đại tiểu thư của Ninh gia nhưng không có quan hệ huyết thống với người của Ninh gia. Nếu ta luôn miệng mạo nhận, gọi người là cô cô, như vậy không phải là ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ sao?
Ninh Quý phi bật cười:
- Không hổ là người mà tẩu tẩu ta nhìn trúng, đúng là mồm mép lanh lợi, coi như xứng đáng làm người Ninh gia.
Nàng mỉm cười, cúi đầu:
- Nương nương quá lời rồi! Tuyết Y làm gì được như lời người nói!
Ninh Quý phi đặt chén trà xuống, nghiêm giọng:
- Nói tóm lại, ta không biết ngươi tiếp cận Ninh gia ta là có mục đích gì, nhưng nên nhớ, đừng tưởng được mọi người tín nhiệm mà làm chuyện hồ đồ. Đến lúc đó đừng trách Ninh Cẩm Lệ ta không nương tay.
Tuyết Y cười chua xót, thì ra Ninh Quý phi nghĩ nàng là kẻ đê tiện như vậy. Cố ý bám vào Ninh gia để đạt được mục đích cá nhân sao? Thật nực cười. Nàng lạnh lùng nhìn Ninh Quý phi:
- Nương nương không cần nhắc nhở, Tuyết Y tự có chừng mực. Hơn nữa việc chữa trị cho mẫu thân và tổ mẫu cũng chỉ là trùng hợp, xin nương nương cũng nên cẩn trọng lời nói, đừng trách lầm.
Ninh Quý phi có chút không vui:
- Ngươi là đang trách bổn cung vu hại ngươi sao?
Ninh Tuyết Y nhếch miệng, cười lạnh lẽo:
- Đâu có, Tuyết Y cũng chỉ đang nhắc nhở cô cô mà thôi!
Nụ cười lạnh lẽo đó khiến Ninh Quý phi phải giật mình, nụ cười đó như một bậc đế vương nhìn lũ thường dân lam lũ bên ngoài vậy. Bà ta thầm khâm phục vị cô nương này. Đúng là có khí chất, hẳn không phải là một người tầm thường. Ninh Quý phi lại gần, kéo nàng tiến tới phía bàn cờ. Bà ta đã tò mò về cô cháu gái này rồi. Ninh Quý phi tươi cười:
- Biết chơi chứ? Cùng ta chơi mấy ván nhé.
Nàng mỉm cười:
- Tuyết Y cung kính không bằng tuân mệnh!
...
Chơi được mấy ván cờ, Ninh Quý phi nhoài người mệt mỏi:
- Không ngờ có một ngày bổn cung bị người khác đánh bại nhiều ván như vậy!
Tuyết Y mỉm cười, dịu dàng nói:
- Hôm nay được phúc ngồi chơi cờ cùng nương nương, Tuyết Y quả thực rất may mắn.
Ninh Quý phi nhặt quân cờ trở lại bàn:
- Đừng gọi như vậy, người khác sẽ nghĩ ta khó tính mất.
Tuyết Y cười cười, hỏi lại:
- Nương nương không phải không cho...
- Ta có nói sao?
Tuyết Y cười ngượng:
- Cô cô...
Ninh Quý phi mỉm cười, nha đầu này đúng là rất biết làm vừa lòng người khác. Bà không phải là khó tính, quá đề phòng người khác. Vừa rồi chỉ là muốn thử nàng ta mà thôi. Nếu ngay cả một chút mẹo vặt cũng không giải quyết được thì tiệc sinh thần hoàng hậu sắp tới phải làm thế nào. Ninh Quý phi nhấp một ngụm trà:
- Sắp tới là sinh thần hoàng hậu, tất cả quý tộc đều sẽ đến.
Nàng mỉm cười đáp lại:
- Tuyết Y sẽ chuẩn bị thật tốt, không làm cô cô mất mặt!
...
Ninh Tuyết Y bước ra khỏi Thanh Loan điện, cùng Tiết Nhược tản bộ trong cung. Ninh Quý phi thật là khác thường, mới đầu là lạnh nhạt, đề phòng, lúc sau là ân cần, chu đáo. Con người này quả thực là không đơn giản. Nàng ta là đang âm tính mưu khác hay chỉ đơn giản là thử trí nàng. Hơn nữa sắp đến tiệc sinh thần hoàng hậu, Ninh Quý phi nhắc nhở như vậy là để nàng chuẩn bị trước sao? Theo như nàng biết, Ninh Quý phi không chỉ là một sủng phi đặc biệt của hoàng đế mà còn là tri kỷ lâu năm của Hoàng hậu nương nương, xem ra Hoàng hậu cũng không mấy kìm hãm Ninh Quý phi mà còn là dung túng; để bằng hữu của mình được người đàn ông của mình sủng ái mà không chút ghen tỵ. Nói chung, Ninh Quý phi quả thực quá cao tay. Hiện giờ, người làm chủ hậu cung cũng không phải Hoàng hậu mà là nàng ta. Nàng ngàn vạn lần không thể đắc tội với Ninh Quý phi.
Cứ mải suy nghĩ, tới tận lúc này nàng mới phát hiện bản thân đã bước khỏi vi cung quá xa, cỏ cây xanh miết, màu xanh trải xa tận chân trời, che phủ, quấn quýt, lay động, buông xuống, từng nhánh so le không đồng đều, cứ theo gió mà phiêu động.
Khung cảnh lạ lẫm xuất hiện trước mắt khiến nàng có chúng hoảng hốt, xung quanh lại tịch liêu không người, chỉ có mặt hồ xanh biếc, ánh mặt trời chiếu xuống làn lưu thủy trong vắt phản xạ ánh sáng rạng rỡ, sinh động. Tuyết Y vươn một tay, phơ phất tà áo trong không trung mà đón lấy gió, khẽ bẻ một cành liễu trong tay.
Có người bất ngờ cất tiếng:
- Nàng là Tiểu thư Ninh phủ?
Tuyết Y quay người nhìn nam tử tuấn tú phía sau đang cách chỉ có vài bước. Hắn mặc một bộ y trang màu xanh, bên ngoài khoác áo trắng thanh nhã, thanh ngọc ban chỉ. Có thể kết lại bằng một câu ‘ôn nhu như ngọc’.
Tuyết Y có chút ngạc nhiên:
- Người là...
Vị nam tử ấy ngây người nhìn nàng, mãi sau rồi mới định thần lại:
- Ta là Lý Nghiễm, nam tử thứ tư của hoàng đế.
Tuyết Y vội vàng hành lễ:
- Tham kiến tứ hoàng tử! Tiểu nữ nghênh đón chậm trễ, xin điện hạ trách tội!
Hắn dịu dàng xua tay:
- Không sao, mới gặp nên miễn đi!
Nàng cúi người:
- Tạ điện hạ!
Hắn dựa người vào gốc cây liễu, mỉm cười nhìn nàng:
- Mẫu phi trong đó không làm khó chứ?
Nàng kinh ngạc nhìn hắn:
- Mẫu phi?
Hắn gấp chiếc quạt trong tay lại, cặn kẽ chỉ dạy:
- Ta được Quý phi nương nương nuôi lớn, lớn gọi luôn một tiếng mẫu phi!
Ra là vậy, chẳng trách lại có nam tử xuất hiện ở Thanh Loan điện. Hắn mỉm cười, gõ nhẹ chiếc quạt vào đầu nàng:
- E là sau này Ninh tiểu thư nên gọi ta một tiếng biểu ca rồi!
Nàng che miệng cười:
- Điện hạ thật vui tính!
Một bàn tay đập mạnh vào vai Lý Nghiễm làm hắn giật mình, Ninh Đằng ngạc nhiên:
- Tuyết nhi, sao muội vẫn còn ở đây?
Ninh Tuyết Y cười tươi:
- Muội vừa trò chuyện cùng cô cô xong thì gặp tứ điện hạ ở đây, nên nán lại một chút! Có lẽ cũng nên về rồi!
Ninh Đằng xoa đầu nàng:
- Ồ, về phủ giúp ta hỏi thăm sức khỏe mẫu thân và tổ mẫu nhé!
Tuyết Y hành lễ:
- Tứ điện hạ, tiểu nữ cáo lui!
Tiết Nhược khẽ nghoảnh đầu lại rồi vội vàng quay đi, con bé nhấc cao ngót chân, thì thầm vào tai nàng:
- Tứ hoàng tử vẫn nhìn theo tiểu thư kìa!
Nàng cười cười, búng vào trán Tiết Nhược:
- Vớ vẩn.
Lỹ Nghiễm thất thần nhìn Tuyết Y rời đi, quên cả người đứng bên cạnh. Ninh Đằng ôm cổ hắn, cười toe toét:
- Thế nào? Vừa ý với tiểu muội nhà ta rồi chứ?
Hắn có chút đỏ mặt:
- Ninh Tướng Quân thật biết cách trêu người a!
Ninh Đằng vỗ vỗ vai hắn:
- Ha ha ha, tứ điện hạ đào hoa như vậy cũng biết rung động rồi!
Mãi khi Ninh Đằng đi khuất, Lý Nghiễm mới từ từ thở dài:
- Đúng là hậu duệ của Lãnh Tuyết tiên nhân! Càng đẹp càng lạnh!