--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 49
Ngoài cửa, cảnh xuân diễm lệ, mỹ nhân say mộng.
Khoảng sân ở giữa Phi Diêm Các vốn dĩ không rộng, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái án kỉ* và một cái ghế nằm. Trên án kỉ bày ra các loại thức ăn ngon, mà trên ghế nằm có một mỹ nhân đang say giấc.
(*) - 案几 : án có hình dạng giống cái bàn, nhưng án có chân ngắn và gọn nhẹ, được dùng để bưng thức ăn nên còn được gọi là thực án.
Chuyện là Đường Nguyễn Nguyễn thấy nắng chiếu hôm nay rất đẹp, ấm áp nhưng không quá gắt. Nàng liền sai Thải Bình chuyển bàn ghế đến, muốn vừa ăn bánh quy vừa xem sách tranh.
Kết quả còn chưa ăn được mấy miếng bánh, nàng đã đặt quyển sách lên mặt mình rồi ngủ...
Khóe môi Tần Tu Viễn cong cong, nhẹ nhàng đi qua.
Bên trên án kỉ là một cái mâm tinh xảo chứa đầy bánh quy xanh, đỏ, vàng, thoạt nhìn thập phần hấp dẫn.
Hắn lại nhìn sang Đường Nguyễn Nguyễn bên cạnh, đôi mắt hạnh biết cười ngày thường lúc này đã hoàn toàn biến thành hai đường cung xinh đẹp, hàng mi dài và dày, hai má của nàng cũng ửng đỏ vì ngủ, tựa như quả đào sắp chín.
Nàng không coi ai ra gì mà cởi bò giày tất, đặt cả hai chân lên trên ghế nằm, nghiêng người sang một bên ngủ thiếp đi. Đôi bàn chân nhỏ nhắn như ngọc lộ ra bên ngoài, mười ngón chân tròn trịa trắng nõn đáng yêu như chính con người nàng.
Tần Tu Viễn xem đến thất thần, ngay sau đó thu ánh mắt lại, trong lòng tự uốn nắn lại bản thân, không thể tiếp tục càn rỡ như vậy.
Hắn suy nghĩ một lát, bước nhanh trở về thư phòng.
Tần Tu Viễn cầm một chiếc chăn mỏng trở ra, lại lần nữa đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn khom người cúi đầu, nhẹ nhàng đắp lên trên người nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, nàng cảm giác được thân thể chạm vào thứ gì đó liền giật mình khẽ đồng đầu, sách trên mặt trượt xuống một bên, động tĩnh của quyển sách làm nàng giật mình...lông mi khẽ động, đôi mắt xinh đẹp mơ màng đối diện với ánh mắt của Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn thấy thần sắc của nàng còn chút mờ mịt tựa như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo cho nên cả người hắn cứng đờ không dám làm ra động tác gì.
Ai ngờ Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở to đôi mắt, sau đó vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của Tần Tu Viễn, miệng lẩm bẩm: "Sao ngay cả lúc nằm mơ ta cũng mơ thấy chàng thế này?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, vành tai đã có chút đỏ ửng.
Đường Nguyễn Nguyễn cười một cách ngốc nghếch: "Chàng ở trong mộng tốt hơn so với ngày thường nhiều..."
Trái tim Tần Tu Viễn khẽ run lên, thanh âm có chút mê hoặc lòng người: "Không giống chỗ nào?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu, nói: "Ngày thường lúc nào chàng cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng". Dứt lời, nàng lại vươn tay chạm nhẹ lên môi Tần Ti Viễn: "Cười như lúc này rất đẹp mắt."
Ngón tay của nàng hơi lạnh, phảng phất mùi hương như có như không, thình lình chạm đến cánh môi ấm áp của hắn khiến cho cổ họng của hắn như thắt lại.
Tần Tu Viễn nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mắt, hơi thở ấm áp của nàng đang phả vào mặt hắn làm tim hắn đập loạn xạ.
"Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi!". Thanh âm của Minh Sương từ phía xa truyền đến, nàng ta đang bưng khay vững vàng đi tới, ai ngờ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một cảnh tượng...
Phu nhân để chân trần nằm trên ghế, hai tay của tướng quân chống ở hai bên sườn ghế, cúi người vây lấy phu nhân, hai người dựa vào thật gần...hình ảnh này thoạt nhìn ái muội đến cực điểm, khó tránh khỏi làm người ta tưởng tượng linh tinh.
Nhưng sau khi bị nàng gọi, động tác của hai người nhất trí mà quay đầu về phía nàng. Phu nhân hình như vẫn còn chút mơ màng, mà tướng quân...hình như có chút tức giận.
Minh Sương có ngây ngô đến đâu cũng cảm thấy được tướng quân đang không vui, bèn lắp bắp nói: "À thì...muộn một chút uống thuốc cũng được, nô tỳ lại đi hâm nóng thuốc, hai người cứ tiếp tục."
Dứt lời, nàng ta liền rời khỏi nhanh như gió.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới hoàn toàn thanh tỉnh, nàng phát hiện ra Tần Tu Viễn mới trêu chọc chính mình, không khỏi có chút xấu hổ. Nàng dùng tay đẩy hắn ra, lẩm bẩm nói: "Chơi có vui không?"
Tần Tu Viễn cố nhịn cười, nói: "Vừa rồi không phải nàng rất vui vẻ sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hết sức ngán ngẩm chính mình.
Tần Tu Viễn thấy nàng không nói lời nào, hắn âm thầm xoa xoa trái tim đang lỗi nhịp, nói: "Ta có chuyện muốn nói cùng nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt như nước mặt hồ mùa thu: "Chuyện gì?"
Đầu quả tim của Tần Tu Viễn lại run lên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Hoàng thượng phái ta đến Ích Châu làm chút chuyện, nhanh thì trong vòng nửa tháng có thể trở về."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy hắn nói sắp phải ra ngoài làm công vụ, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó tả, nàng thầm nói: "Đã biết, vậy chàng cứ đi đi."
Hắn quan sát Đường Nguyễn Nguyễn, thấy trên mặt nàng dường như có một chút mất mát, liền tiếp tục nói: "Vì muốn che giấu ý đồ thực tế, Hoàng thượng muốn ta mang nàng theo, ngụy trang thành đi du ngoạn...nàng có muốn theo cùng hay không?"
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt nhìn lại hắn, Tần Tu Viễn lại cho rằng nàng không muốn, lập tức giải thích: "Nếu nàng thật sự không muốn đi cùng ta, ta sẽ giải thích lại với Hoàng thượng..."
"Ta đi!". Đường Nguyễn Nguyễn cong mắt hạnh, cười với hắn.
Tần Tu Viễn không nghĩ đến nàng sẽ đáp ứng nhanh như vậy. Chuyến này đi Ích Châu đường xá xa xôi, trên đường sẽ chịu khổ không ít, cũng không phải nhẹ nhàng như những ngày ở trong phủ. Hơn nữa, tới được Ích Châu rồi còn không biết sẽ phải đối mặt với những chuyện gì. Nhỡ đâu phát sinh tranh chấp gì đó, hắn cũng lo lắng sẽ liên lụy đến nàng.
Nhưng nghe được nàng đáp ứng, trong lòng hắn lại cảm thấy vui sướng đến lạ kỳ.
Tần Tu Viễn khẽ nhếch môi, nói: "Cho dù trên đường có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ che chở cho nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười. Sau đó suy nghĩ một lúc, nàng lại lên tiếng: "Vậy ta sẽ đi chuẩn bị một chút...nhưng mà ngoài thức ăn ra cũng không có gì cần chuẩn bị cả...". Nàng ngừng một chút mới tiếp tục: "Nhưng mà trước khi đi ta muốn đến thăm mẫu thân một chuyến."
Tần Tu Viễn đáp lời: "Nên như vậy!". Sau đó hắn nói thêm: "Nhưng mà lần này đi Ích Châu sẽ đi ngang qua Bình Ninh, nơi đó chính là nguyên quán của Tần thị ta, mẫu thân muốn chúng ta tiện đường ghé thăm tổ mẫu."
Đã hơn nửa năm Tần Tu Viễn không có đi qua Bình Ninh, tổ mẫu thì sớm đi đứng không tiện, cho nên lúc hắn thành hôn cũng không thể đến đây.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Ừm, được!"
Tần Tu Viễn lại nói: "Tổ mẫu của ta...suốt ngày chỉ ở trong nhà, không màn thế sự. Chúng ta đã cố ý dặn dò người bên cạnh bà, không được nói chuyện phụ thân và đại ca đã qua đời."
Tuy ngữ khí của Tần Tu Viễn vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn đã có phần ảm đạm đi.
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại lúc trước Minh Sương đã từng nói qua với nàng, tổ phụ của Tần Tu Viễn là một người rất lợi hại. Dưới thời ngài ấy chấp chưởng binh mã trong suốt vài thập niên, Bắc Tề vẫn luôn không dám xâm phạm bờ cõi Đại Mẫn. Rồi sau đó tổ phụ của Tần Tu Viễn bởi vì bị trọng thương mà qua đời, tước vị được truyền xuống cho phụ thân Tần Tu Viễn, cũng chính là lão Trấn Quốc Công. Mà tổ mẫu của hắn thì trở về nguyên quán Bình Ninh cùng tổ phụ của hắn.
Ba năm trước đây, sở dĩ Tần Tu Viễn không đi theo phụ thân cùng các huynh trưởng đến Bắc Tế là bởi vì khi đó tổ mẫu bệnh nặng, mẫu thân hắn liền an bài hắn túc trực bên cạnh bà đề phòng bất trắc.
Cuối cùng lão Trấn Quốc Công và đại ca gặp bất hạnh, ngược lại tổ mẫu như gặp kỳ tích mà sống được đến bây giờ.
Nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này với tuổi tác và sức khỏe của tổ mẫu chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Đường Nguyễn Nguyễn Nguyễn ngước mắt, chăm chú nhìn Tần Tu Viễn, nói: "Nếu chúng ta đã muốn qua đó thì cũng nên dỗ dành cho tổ mẫu vui vẻ một chút, cũng coi như làm tròn đạo hiếu."
Tần Tu Viễn nhìn nàng thật sâu, không nói lời nào.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy nàng cũng có chút mất tự nhiên, né tránh ánh mắt của hắn, nói: "Tổ mẫu thích ăn gì nhất? Ta có thể làm một chút mang đi."
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ cười cười: "Đa tạ nàng...Răng của tổ mẫu không tốt, có rất nhiều thứ đều không thể ăn được."
Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút dở khóc dở cười: "À...sao ta có thể sơ sót như vậy..."
–Wattpad: autumnnolove–
Đêm xuân mát mẻ, Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trước gương đồng để Thải Vi chậm rãi chải chuốt mái tóc dài của nàng. Một đầu tóc đen nhánh vừa dài vừa đẹp xõa tung trên tấm lưng mỏng manh của nàng trông rất mềm mại.
"Tiểu thư!". Thải Vi khẽ gọi.
"Có chuyện gì?". Đường Nguyễn Nguyễn đã có chút mệt mỏi nên ngáp một cái.
"Người thật sự muốn cùng tướng quân đi Ích Châu sao?". Thải Vi hỏi.
"Đúng vậy!"
"Nô tỳ...nô tỳ nghe Tần Trung nói, lần này tướng quân đi Ích Châu là có chuyện muốn làm...mà hình như còn là chuyện không dễ dàng xử lý. Nô tỳ có chút lo lắng cho an nguy của tiểu thư."
Đến bây giờ tướng quân và tiểu thư còn chưa chân chính trở thành phu thê, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tương kính như tân. Nếu cùng nhau ra ngoài mà tao ngộ nguy hiểm thì ngài ấy sẽ bảo vệ tiểu thư một cách chu toàn sao?
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Ta tốt xấu gì cũng là phu nhân của hắn, cho dù chàng ấy có xấu xa đến đâu cũng sẽ không cho phép người khác làm tổn hại đến ta". Đường Nguyễn Nguyễn thật cũng không lo lắng những chuyện này. Nàng nhớ tới ngày đó ở Phủ học sĩ, Tần Tu Viễn đã đứng ra giúp đỡ nàng, cho nên nàng cảm thấy hắn nhất định sẽ không bỏ rơi nàng.
Nhắc đến Phủ học sĩ, nàng liền nói: "Ngày mai chúng ta mang theo chút thức ăn trở về thăm mẫu thân."
Nhờ có Tần Tu Viễn an bài, Mạnh thái y cứ hai ngày sẽ đến bắt mạch cho mẫu thân một lần. Nói không chừng ngày mai vừa vặn có thể gặp mặt, tiện thể hỏi thăm tình huống của mẫu thân một chút.
Thải Vi gật đầu nói: "Dạ, tiểu thư!"
Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn Thải Vi, có chút nghi hoặc hỏi: "Dạo này ngươi có vẻ rất thân với Tần Trung?"
Thải Vi vội thề thốt phủ nhận: "Không..không có! Nô tỳ cũng vì quan tâm tiểu thư nên mới hỏi hắn nhiều thêm mấy câu, nhưng mà hắn cũng không muốn nói hết toàn bộ cho nô tỳ biết..."
Vừa nói, khuôn mặt của nàng ta bất giác có chút hồng.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: "Được rồi, ta thấy Tần Trung làm người cẩn thận chu đáo, cũng không giống như người thích nói chuyện phiếm. Có thể nói cho ngươi biết nhiều như vậy cũng xem như là chuyện lạ rồi."
Trên khuôn mặt thanh tú của Thải Vi thoáng xuất hiện một tia ngây thơ, lẩm bẩm: "Ai bảo hắn ta lại rảnh rỗi như vậy..."
–Dịch: Autumnnolove–
Sáng sớm hôm sau, các nàng đã về đến Phủ học sĩ.
Xuyên qua trung đình, đi không bao lâu là đến được Ngọc Quỳnh Uyển. Lúc Đường Nguyễn Nguyễn tiến vào Ngọc Quỳnh Uyển thì Đường phu nhân đang ngồi ở trong viện phơi nắng, Thải Lan đừng ở một bên nâng mâm thức ăn chuẩn bị cho phu nhân.
"Phu nhân, người ăn một chút được không?". Thải Lan ôn nhu khuyên nhủ.
"Cháo loãng ăn nhiều chẳng có mùi vị gì cả, thật muốn thay đổi khẩu vị". Đường phu nhân đầy vẻ ghét bỏ, bà né tránh muỗng cháo kia mà nghiêng đầu sang một bên, liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn.
"Nguyễn Nguyễn!". Vẻ mặt Đường phu nhân đầy kinh hỉ: "Nữ nhi ngoan, sao con lại trở về?"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy Đường phu nhân trong lúc nói chuyện có khí lực hơn trước rất nhiều, liền nói: "Mẫu thân thoạt nhìn rất có tinh thần!"
Nàng tươi cười đi tới, nắm lấy tay mẫu thân rồi ngồi xuống.
"Nói đến cũng cảm thấy có chút kỳ quái, từ sau Mạnh thái y đến đây bắt mạch cho ta, lại phối hợp với chocolate của con, vậy mà ta dần dần thèm ăn, có thể ăn được chút thức ăn lỏng..."
"Nhưng vừa rồi mẫu thân lại không chịu uống cháo? Chẳng lẽ người lừa gạt con sao?". Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn oán trách, Thải Lan và Thải Vi đứng một bên cũng bị chọc cho mỉm cười.
Đường phu nhân có chút ngượng ngùng, nói: "Cháo này thật sự không có hương vị gì cả, ta thật sự muốn ăn chút điểm tâm...Nhưng Mạnh thái y lại không cho, nói là sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Thải Lan cũng nói: "Đúng vậy, xác thật là phu nhân đã uống cháo một thời gian dài rồi. Lúc mới bắt đầu mỗi ngày chỉ có thể uống được mấy muỗng, bây giờ mỗi lần đều có thể uống xong một chén nhỏ. Có điều tì vị còn chưa cân bằng lại, còn phải điều dưỡng thêm một thời gian nữa mới tốt lên được."
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Vậy có thể ăn được những thứ gì?"
Thải Lan nhớ lại lời dặn dò của thái y, nói: "Một vài loại trái cây dịu nhẹ là được, nhưng cũng không thể cho ăn quá nhiều."
Đường Nguyễn Nguyễn dường như đang suy tư mà gật gật đầu, nàng định trở về tìm đọc một số thực đơn, nhìn xem có loại điểm tâm nào thích hợp cho người bệnh ăn hay không.
"Đúng rồi, Nguyễn Nguyễn, lần trước cô gia đến đây mẫu thân vẫn còn đang bệnh nặng cho nên không nhìn thấy rõ bộ dáng của hắn". Đường phu nhân có chút buồn bã nói: "Nguyễn Nguyễn à, nghe nói đều nhờ có cô gia mà Mạnh thái y mới có thể thường xuyên đến đây khám bệnh cho ta, ngày khác gặp mặt ta muốn đích thân cảm ơn hắn mới phải."
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: "Mẫu thân...Những chuyện này người không cần lo lắng, dưỡng bệnh mới là chuyện quan trọng nhất."
"Làm sao có thể không lo lắng cho được? Người nhà mẹ đẻ của con mà không hiểu lễ nghĩa con làm sao có thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng nữa". Đường phu nhân nghiêm túc dặn dò.
Ngay sau đó, bà lại nói: "Nguyễn Nguyễn à, cô gia nguyện ý quan tâm ta cũng là nể mặt con cả. Nhân lúc cảm tình của cả hai vẫn đang tốt đẹp, nhanh chóng mang thai một đứa nhỏ...Tương lai nhỡ đâu trắc thất vào cửa..."
Đường phu nhân liên tưởng đến những chuyện trên người mình thì có chút chua xót, ngữ khí có vài phần chiêm nghiệm: "Tóm lại, con trăm triệu lần không được dẫm lên vết xe đổ của mẫu thân."
Đường Nguyễn Nguyễn không cho là đúng, nói: "Mẫu thân, những chuyện này còn xa xôi lắm, con tạm thời vẫn chưa nghĩ đến..."
Thải Vi cũng nhịn không được mà nói: "Tiểu thư! Phu nhân nói phải, người cũng phải yên tâm mới tốt, dù sao hai người vẫn còn chưa..."
"Thải Vi!". Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến.
Thải Vi bị mắng lập tức im bặt.
Đường phu nhân cảm giác được có điều gì đó kỳ quái, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng tiếp lời: "Không có việc gì, con ở bên kia mọi thứ đều ổn...có điều, rời khỏi nhà cho nên chưa quen lắm."
Mẫu thân bệnh nặng mới khỏi, Đường Nguyễn Nguyễn không muốn bà lại nhọc lòng những chuyện này. Đường phu nhân vẫn không yên lòng như cũ, lại lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn vào nội tẩm, muốn nói vài chuyện riêng tư.
Trong phòng màn lụa rũ xuống, ánh sáng bên ngoài len lỏi vào nhưng lại không rõ ràng. Đường phu nhân ngồi ở mép giường, nói: "Thật ra mấy ngày sinh bệnh mẫu thân đã suy nghĩ rất nhiều."
Đường Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn mẫu thân, thân thể chuyển biến tốt đẹp khiến khí sắc của bà cũng khôi phục vài phần, lúc này thoạt nhìn có vẻ đẹp mảnh mai yếu ớt.
Đường phu nhân chậm rãi hồi tưởng: "Lúc ta mới gả đến đây, ta và phụ thân con duyên vợ chồng vuông tròn, gắn bó như keo sơn...Nhưng thời gian trôi đi sẽ khó tránh khỏi mất đi cảm giác mới mẻ". Bà ngừng một chút mới tiếp tục nói: "Sau đó dần dần ông ấy không còn thích ở bên cạnh ta nữa, ta luôn cảm thấy nhất định là bản thân mình có chỗ nào làm chưa được tốt, cho nên vẫn luôn chăm sóc nhượng bộ. Nhưng càng làm như vậy càng không thể cứu vãn được trái tim của ông ấy trở về...Con có biết vì sao không?"
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì thứ mà dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết quý trọng nó". Giọng nói của Đường phu nhân có chút buồn bã mất mát.
Bà lại quay sang Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Đối với nam nhân, con không chỉ cần phải chân thành mà cũng cần phải khéo léo. Chẳng những phải đối đãi tốt với hắn, mà còn phải học được cách hấp dẫn hắn...Mẫu thân...nhận ra điều này quá muộn màng."
Đường Nguyễn Nguyễn lâm vào trầm tư. Nàng là người chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương nào, hoàn toàn không hiểu được những chuyện này.
"Đàn ông ấy mà, chỉ thấy nụ cười của người mới chứ có mấy ai nghe thấy tiếng khóc của người cũ đâu*". Đường phu nhân tươi cười, lại có vẻ gì đó hơi chua xót.
(*) : "Ðãn kiến tân nhân tiếu, ná văn cựu nhân khốc" trích trong bài thơ "Giai nhân" của nhà thơ Đỗ Phủ. Bài này làm năm 759 khi tác giả qua Tần Châu, tả một người đàn bà trong loạn ly, anh em bị gϊếŧ, chồng bỏ, ở một thân nghèo khổ.
Thật ra, cho dù không có kẻ thứ ba thì những ký ức tốt đẹp giữa hai người đều sẽ cạn dần theo năm tháng, huống chi sau đó lại xuất hiện một người vừa xinh đẹp lại vừa có thủ đoạn như Như phu nhân.
"Thời điểm lưỡng tình tương duyệt thì phải biết quý trọng nó". Đường phu nhân tuy không muốn thương tổn nữ nhi, nhưng không thể không nói ra sự thật tàn nhẫn này: "Tình cảm một khi qua đi sẽ khó quay đầu lại."
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẫu thân, so với trước kia bà ấy đã thay đổi rất nhiều. Dường như những đau khổ mà bà ấy trải qua trong mấy năm nay đã hóa thành một chén thuốc, một hơi uống cạn, dùng tâm bệnh công thân bệnh. Sau khi khỏi hẳn chỉ còn lại bi thương mà thôi.
"Phu nhân, Mạnh thái y lại đến bắt mạch cho người". Lúc này Thải Cúc đứng ở sân thông báo.
"Mời ngài ấy tiến vào đi". Đường phu nhân chậm rãi nói.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
"Mạch tượng của Đường phu nhân khỏe hơn rất nhiều, thật đáng mừng!". Mạnh thái y bắt mạch xong, hài lòng mà thu gối lót lại.
"Đều là do Mạnh thái y diệu thủ hồi xuân*, Nguyễn Nguyễn tại đây cảm tạ ngài". Đường Nguyễn Nguyễn chân thành hành lễ.
(*) - 妙手回春 : Nói y thuật cao siêu của thầy thuốc có thể chữa khỏi được những bệnh nặng.
Mạnh thái y vội vàng ngăn lại: "Tướng quân phu nhân đừng như vậy, đều là bổn phận của lão thần, không đáng nhắc đến".
Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười, nói: "Mạnh thái y, đây đều là những điểm tâm do ta tự làm muốn biếu cho ngài để tỏ lòng biết ơn, mong rằng ngài sẽ không chối từ."
Thải Vi vội vàng bước ra nâng lên hộp điểm tâm đã chuẩn bị trước.
Mạnh thái y có chút thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận, cảm thấy phần lễ vật này nặng trĩu.
Trước giờ những tặng lễ mà ông nhận được đều là tài vật, ông cũng chỉ khách sáo mà nhận lấy chứ chưa từng để ở trong lòng. Nhưng chưa bao giờ có người thật sự tự tay làm đồ ăn tặng ông.
Nếp nhăn trên mặt Mạnh thái y cũng gian ra vài phần, nói: "Đa tạ phu nhân!"
Đường Nguyễn Nguyễn liền cười, nói Thải Vi tiễn thái y ra ngoài.
"Nguyễn Nguyễn, mẫu thân cũng không có chuyện gì, con trở về sớm một chút đi". Đường phu nhân lại không yên tâm mà dặn dò: "Con mới vừa gả qua đó không được bao lâu, cứ chạy về nhà mẹ đẻ cũng không ra thể thống gì."
Đường Nguyễn Nguyễn lại cười cười, không muốn nói tiếp chủ đề này, nàng hỏi: "Như phu nhân và Đường Doanh Doanh bên kia thế nào rồi?"