--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 50
Đường phu nhân vốn không phải là người tâm cơ, mà còn sinh bệnh trong thời gian dài, nên không để ý đến chuyện của Như phu nhân.
Bà cũng chỉ nghe nha hoàn nói lại, cho nên đáp: "Như phu nhân bị đưa đến ngoại thành Bạch Vũ rồi, nghe nói đã đòi sống đòi chết rất nhiều lần nhưng phụ thân của con vẫn kiên quyết không qua.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy mới thả lỏng đôi chút, Đường phu nhân lại nói: “Ta thấy lần này thái độ của phụ thân con hình như đã kiên quyết hơn, không giống như ngày xưa tùy ý bọn họ bắt thóp, nhưng mà…”
“Tính tình của Đường Doanh Doanh lại thay đổi, không khóc không nháo, an phận thủ thường mà chịu cấm túc ở trong phủ. Có thể việc này đã thật sự làm cho nó sợ hãi nên mới thu liễm tính tình.”
Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ làm gì có chuyện đó, đến bây giờ nàng nhớ lại thời khắc mà Đường Doanh Doanh cầm lấy cây trâm muốn đâm về phía nàng, sát khí nồng đậm như vậy không có khả năng dễ dàng mà tiêu tan. Vì vậy nàng liền nói: “Mẫu thân vẫn nên cẩn thận thì hơn, không nên tới lui với bọn họ, ngày thường cũng cần chú ý đến ăn mặc. Hai ngày nữa con phải cùng tướng quân đến Ích Châu một chuyến, e rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể đến thăm người, chuyện gì cũng cần phải thận trọng.”
Còn không đợi Đường phu nhân trả lời, một giọng nam hùng hồn liền vang lên phía sau Đường Nguyễn Nguyễn: “Ngươi cũng phải đi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa quay đầu lại, thì ra là Đường các lão vừa bãi triều trở về. Nhớ lại cảnh tượng giương cung bạt kiếm giữa hai cha con trong lần gặp mặt trước, giờ phút này không khỏi có chút xấu hổ.
Đường Nguyễn Nguyễn thờ ơ đứng lên hành lễ với ông, nói: “Phụ thân!”
Đường các lão cũng nở một nụ cười đáp lại: “Nguyễn Nguyễn tới rồi sao, vừa mới nghe ngươi nói ngươi cũng phải đi Ích Châu sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không muốn nhiều lời, chỉ đáp: “Dạ!”
Đường các lão thấy thần sắc nhàn nhạt của nữ nhi cũng không tiện hỏi nhiều. Đành phải chuyển sang nói chuyện với Đường phu nhân: “Hôm nay thái y đã đến bắt mạch chưa? Bệnh tình như thế nào rồi?”
Đường phu nhân bình tĩnh nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Thật ra từ sau sự kiện lần trước Đường các lão cũng bắt đầu chú ý đến thân thể của Đường phu nhân. Với sự chăm sóc của ông, tình hình sức khỏe của Đường phu nhân dần dần chuyển biến tốt đẹp. Sau khi khôi phục được chút khí sắc, cũng khiến cho Đường các lão nhớ đến bộ dáng của bà hồi còn trẻ.
Nhưng điểm khác biệt chính là Đường phu nhân đã không còn chấp niệm như trước kia nữa. Ông tới, bà sẽ nghênh đón. Ông muốn đi, bà cũng sẽ không giữ người lại. Có lẽ sau khi đã chết qua một lần, tâm tư đều nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn đứng lên nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, nữ nhi xin phép hồi phủ tướng quân. Mẫu thân, hộp đồ ăn này có bánh quy, chocolate và vài món điểm tâm khác, người để dành từ từ nếm thử, nhưng đừng ăn nhiều quá.”
“Thải Lan, ngươi phụ trách trông chừng mẫu thân của ta.”
Thải Lan ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ, tiểu thư!”
Đường Nguyễn Nguyễn lại quay sang Đường các lão, rũ mắt nói: “Phụ thân, con xin phép cáo lui trước.”
Đường các lão “ừm” một tiếng, tiễn Đường Nguyễn Nguyễn ra tới cửa, lại nói thêm: “Lần này đi Ích Châu, vạn sự phải cẩn thận.”
“Nữ nhi đã biết!”. Đường Nguyễn Nguyễn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trong lòng Đường các lão dấy lên cảm xúc mất mát khó tả, ông có chút suy sụp mà ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Đường phu nhân thấy ông có vẻ mệt mỏi, liền hỏi: “Hay là lão gia dùng chút điểm tâm, lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Đường các lão lắc đầu, nói: “Ta không đói bụng.”
Sau đó ông lại sực nhớ tới điều gì, vội vàng hỏi: “Trong hộp đồ ăn có đậu phộng nhắm rượu không?”
–Wattpad: autumnnolove–
Đường Nguyễn Nguyễn đi một chuyến đến Thanh Mộc Trai, lúc trở về đã qua buổi trưa.
“Phu nhân, cuối cùng người cũng trở về rồi!”. Nha hoàn Minh Nhan bên người Tần lão phu nhân vừa nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn xuống xe ngựa liền nhanh chân chạy ra nghênh đón.
“Có chuyện gì vậy? Mẫu thân tìm ta sao?”. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi.
Thải Vi đi tìm gã sai vặt trông cửa để giúp đỡ dỡ từng kiện nguyên liệu nấu ăn mua từ Thanh Mộc Trai xuống xe ngựa.
“Ngôn tiểu thư tới, đã ở chính sảnh chờ người thật lâu! Nói muốn thỉnh giáo người cách làm thêm mấy món điểm tâm nữa!”. Minh Nhan đáp lại.
“Chi Tâm tỷ tỷ tới sao? Mau mời tỷ ấy đến Phi Diêm Các, đúng lúc ta vừa mua rất nhiều thứ, phải cho tỷ ấy xem mới được!”. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hưng phấn lên.
Nàng đang nghĩ phải đi xa với Tần Tu Viễn thì nhất định phải mang theo chút đồ ăn ngon nhưng phải bảo quản được lâu, cho nên mới cố ý đi Thanh Mộc Trai mua chút đồ. Ngôn Chi Tâm đến, nàng càng thêm cao hứng.
Nàng trở lại phòng bếp nhỏ không bao lâu thì Ngôn Chi Tâm cũng tiến vào.
“Muội muội!”. Ngôn Chi Tâm nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Tỷ tỷ chờ ta một lát đã, ta đang sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn”. Đường Nguyễn Nguyễn đang kiểm kê lại tất cả những nguyên liệu nấu ăn vừa mua, thấy nàng ta tới thì vội vàng lau tay, đi đến nói chuyện cùng nàng ta.
Ngôn Chi Tâm thấy nàng có chút vội vàng, nói: “Không phải muội đi Phủ học sĩ sao? Sao lại còn mang nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy trở về?”
“Ta đi Thanh Mộc Trai một chuyến, mấy ngày nữa sẽ ra ngoài cùng tướng quân, cho nên ta muốn chuẩn bị chút thức ăn vặt”. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trước mặt, trong lòng nàng nôn nao như chuẩn bị đón tết.
Ngôn Chi Tâm bật cười: “Muội đúng là một con mèo tham ăn…”
Ngôn Chi Tâm chỉ vào giỏ quýt mà Minh Nhan vừa giúp mang đến, nói: “Đây là quýt Hoài Nam, vị ngọt thanh, ta mang đến cho muội một ít.”
Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ cầm một quả quýt tươi lên nhìn, vỏ của loại quýt này bóng loáng lộ ra kết cấu đặc trưng của nó, chỉ cần ngửi một cái là cảm nhận được mùi hương quýt rõ ràng.
“Đa tạ tỷ tỷ! Đúng rồi, tỷ tỷ có từng ăn qua quýt đóng hộp chưa?”. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười hỏi.
“Quýt đóng hộp là gì?”. Ngôn Chi Tâm cũng chưa từng nghe qua có món này.
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu cười. Nàng nhớ lúc còn nhỏ, điều kiện trong nhà không được tốt lắm, ông bà đều không dư dả gì nhưng lúc nào cũng để dành những món ngon nhất cho nàng. Mỗi lần sinh bệnh nàng liền nũng nịu muốn ăn quýt đóng hộp.
Những múi quýt vàng óng ánh bồng bềnh trong nước đường ngọt lịm, tay bà ngoại run run dùng một cái muỗng múc lên, thật cẩn thận đút vào miệng nhỏ của nàng, móm mém cười: “Cháu ngoan, ăn ngon không?”
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ vị quýt trong trẻo và ngọt ngào đó.
“Muội muội?”. Ngôn Chi Tâm thấy Đường Nguyễn Nguyễn có chút xuất thần.
“Không có gì…”. Suy nghĩ của Đường Nguyễn Nguyễn lúc này mới quay trở về, nàng ngước mắt lên và nói: “Chúng ta cùng làm quýt đóng hộp đi, có lẽ là mẫu thân của muội cũng thích ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn chọn ra mười mấy quả quýt to trong sọt quýt, rửa tay và bắt đầu bóc vỏ. Ngôn Chi Tâm thấy vẻ mặt của nàng đã nghiêm túc trở lại cũng bắt đầu lộ vỏ quýt với nàng.
Tách vỏ xong, Đường Nguyễn Nguyễn dùng những ngón tay mảnh khảnh tách từng múi quýt màu cam ra. Sau đó nàng tiếp tục cầm lấy một múi quýt lên dịu dàng lột xuống từng sợi tơ trắng bao bọc bên ngoài. Đến khi mỗi một múi quýt đều bị lột đến sạch sẽ nàng mới dừng tay, cho vào trong một cái chén để dùng sau đó.
Ngôn Chi Tâm xem mà có chút tò mò, nói: “Mấy sợi tơ trắng này không ăn được sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Vẫn có thể ăn được, nhưng nếu cho vào quýt đóng hộp thì sẽ có chút đắng.”
Ngôn Chi Tâm cũng bắt chước cách làm của nàng, tinh tế gỡ xuống từng sợi tơ trên múi quýt. Từng múi quýt trần trụi như bị lột sạch quần áo đành phải thành thành thật thật nằm yên ở trong chén.
Đường Nguyễn Nguyễn quan sát, không khỏi khen ngợi: “Tay nghề của tỷ tỷ thật tốt.”
Ngôn Chi Tâm cười nói: “Từ nhỏ ta đã học nữ công, lúc này mới có dịp phát huy.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó thì thầm hỏi: “Tỷ Tỷ…biết thêu khăn tay không?”
Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm tràn đầy kinh ngạc, nói: “Đây không phải là kỹ năng cơ bản sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười gượng: “Chuyện đó…hay là tỷ tỷ dạy cho muội một chút được không? Muội đã lâu rồi không có luyện qua…có chút không quen…”
Ngôn Chi Tâm thấy thần sắc của nàng có chút quái dị liền nói: “Chẳng lẽ muội muốn thêu bát tuấn đồ* lên khăn tay đưa cho tướng quân?”. Nếu nó không quá khó thì nàng ta cần gì phải thỉnh giáo nàng.
(*) : hay còn gọi là tranh bát mã, nghĩa là tám con ngựa tốt.
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Không, không! Chỉ cần thêu một cái khăn tay bình thường thôi”. Chỉ cần hắn không phát hiện ra bị lừa gạt là được.
Ngôn Chi Tầm khẽ cười: “Xem muội khẩn trương đến như vậy…muội định thêu cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội cũng chưa có ý tưởng gì hay, tỷ tỷ, bây giờ bên ngoài đang lưu hành những thứ gì?”. Thực ra trong lòng nàng cho rằng càng đơn giản càng tốt.
Ngôn Chi Tâm cười nói: “Nếu là tặng cho hắn, lại là vật mang theo bên người, tất nhiên là phải thêu những mẫu liên quan đến lứa đôi hài hòa rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút mơ hồ: “Lứa đôi sao?”
Ngôn Chi Tâm nói: “Đúng vậy, chẳng hạn như đôi uyên ương, đậu đỏ tương tư…”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng ngắt lời nàng ta: “Tỷ tỷ…cái này, để muội tự suy nghĩ một chút, chờ muội nghĩ kỹ rồi lại đến thỉnh giáo tỷ…”
Nàng vừa nghe Ngôn Chi Tâm nhắc đến “lứa đôi hài hòa” thì tim lập tức đập nhanh lên. Nàng nhanh chóng xoay người, cầm một quả quýt khác lột vỏ, sợ bị nàng ta nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình.
Qua một lúc, Đường Nguyễn Nguyễn thấy hai người đã lột được hai chén múi quýt to, liền nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ là đủ rồi.”
Sau đó, nàng lấy một cái nồi sạch ra, đổ toàn bộ hai chén lớn đựng múi quýt vào trong đó. Những múi quýt được lột sạch sẽ nằm sống động trong cái nồi bằng sứ màu trắng, nàng lại đổ thêm nước vào nồi, một lát mới ngập đầy chỗ đó.
Nàng đốt lửa lên, chờ nước sôi thì từ từ cho đường phèn vào trên mặt. Đường phèn lặng yên không tiếng động lẻn vào trong nồi, canh quýt vốn đang sủi bọt lăn tăn bất tri bất giác tản mát ra một mùi hương ngọt ngào.
Ngôn Chi Tâm càng xem càng cảm thấy mới mẻ, hỏi: “Muội đang muốn nấu canh sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Này cũng không giống như canh bình thường.”
Nàng thấy nước trong nổi bắt đầu nổi bọt liền lấy muỗng nhẹ nhàng hớt lớp bọt ra, làm như vậy có thể giữ cho nước canh được trong và tinh khiết hơn. Cho đến khi quýt trong nồi bắt đầu mềm, nàng mới lấy một ít củi ra và đun trên lửa nhỏ thêm một lúc nữa.
Khi lớp da trong sốt bên ngoài dần dần mềm mại, hoàn toàn hòa thành một với phần thịt quả và nước đường trở nên sánh mịn nàng mới tắt lửa.
Nàng vớt nước sốt và quýt ra, lần lượt chia vào trong mấy hũ nước đường đã chuẩn bị sẵn, nói với Ngôn Chi Tâm: “Hũ này để tỷ tỷ mang về phủ ăn, chờ nguội ăn sẽ ngon hơn.”
Múi quýt màu vàng cam hòa hợp với nước sốt quýt hơi ngả vàng tạo nên cảm giác ngon miệng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngôn Chi Tâm cúi đầu liếc mắt một cái, đã có chút gấp không chờ nổi muốn nếm thử một ngụm.
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thải Vi, hũ này ngươi sai người đưa đến Phủ học sĩ cho mẫu thân ta.”
Thải Vi vừa nghe thấy liền tiến lên nhận lấy một hũ.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mấy hũ còn lại, nói: “Tỷ tỷ, đi thôi! Chúng ta mang một hũ qua cho Ngôn phu nhân cùng mẫu thân nếm thử.”
Ngôn Chi Tâm lại nói: “Một hũ…sợ là không đủ. Hôm nay Trương phu nhân và Lý phu nhân đều đến, giờ này các nàng hẳn là còn đang đánh mã điếu* đó!”
(*) : Bài Mã điếu lưu hành từ niên hiệu Vạn Lịch thời Minh, là một trong những trò cờ bạc của Trung Quốc cổ đại.
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: Thì ra mẫu thân còn có sở thích này!”
–Dịch: Autumnnolove–
Phủ trấn quốc tướng quân, sảnh phụ.
Tình hình chiến đầu trên bàn bài đang rất căng thẳng. Tần lão phu nhân vui đầu nhìn bài của mình đã được một lúc.
Bà trầm ngâm một lát: Xem ra ván bài này không có hy vọng hòa rồi, nhưng mà tuyệt đối không để cho các bà ấy thắng dễ dàng.
Bà thật cẩn thận rút ra một quân bạch bản*, do dự một cái chớp mắt rồi chậm rãi ném bạch bản ra giữa bàn.
(*) : Trong một bộ mạt chược kiểu Hồng Kông sẽ có 144 quân cờ, trong đó có 12 quân Trung Phát Bạch (Tam Nguyên), "bạch bản" là quân bài hình chữ nhật rỗng viền xanh trong nhóm này.
Ngay lập tức bà liếc nhìn sắc mặt của ba người còn lại...Ừm, chắc là vẫn an toàn.
Tiếp theo đến phiên Trương phu nhân, Trương phu nhân sau khi nhìn thấy rõ con bài mà Tần lão phu nhân đánh ra thì không khỏi biểu hiện ra một tia ảo não.
Bài tốt như vậy! Sao lại không đánh ra sớm hơn chứ?!
Nhưng mà bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, lúc này bà đành phải thay đổi sách lược, chỉ cần chờ được quân bát văn* là có thể ăn cả ba nhà!
(*) - Trong bộ bài mạt chược còn có quân bài loại số gồm có 9 con Vạn, 9 con Sách, 9 con Văn (9 con tức là đếm từ 1 đến 9). Trong đó loại Vạn thì bên dưới có 1 chữ Vạn; loại Sọc (Sách) là các gạch thẳng và con 1 Sọc là hình 1 con chim, loại Văn là các hình tròn. Mỗi mặt cờ trong từng loại trên đều có 4 con.
Bà tùy tiện ném ra một quân bài mà bà không cần, bộ dáng như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Sau đó là đến lượt của Lý phu nhân, trong tay bà vẫn còn quân bốn văn và bát văn có thể đánh ra, nhưng mà...cuối cùng là nên đánh quân nào ra đây?
Ngón tay đeo chiếc nhẫn phỉ thủy của bà đang nghịch qua nghịch lại hai quân bài. Nhìn đến nửa ngày thì cảm thấy quân bát văn này có chút chướng mắt. Bà liền nhấc quân bát văn lên, đang chuẩn bị ném ra giữa bàn.
Trương phu nhân nhìn thoáng qua con bài mà Lý phu nhân sắp đánh ra, liền kinh hỉ muốn thốt thành lời!
Đột nhiên nghe được thanh âm…"Mẫu thân!"
Đường Nguyễn Nguyễn dẫn theo Ngôn Chi Tâm đến chào hỏi.
Lý phu nhân bị làm cho kinh ngạc liền thu quân bài trở lại.
"Thỉnh an các vị phu nhân!". Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn hành lễ.
"Miễn lễ đi!". Mọi người vội nói.
Trương phu nhân cũng nén xuống cơn đắc ý thiếu chút nữa là được vỡ òa của mình, mặt không gợn sóng, mỉm cười nói: "Không cần đa lễ!"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Chúng con vừa mới làm chút quýt đóng hộp, chắc là mẫu thân và các vị phu nhân cũng có chút khát rồi, cho nên lập tức mang đến đây cho mọi người nếm thử."
Dứt lời, Thải Vi liền rót nước cốt quýt từ trong hũ ra những cái chén sứ bạch ngọc. Ở giữa chén còn bày thêm mấy múi quýt màu cam rực rỡ, múi quýt ngâm mình trong nước cốt, thoạt nhìn giống như một chén canh.
Lý phu nhân bưng chén lên để có thể quan sát một cách tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy món canh quả quýt hầm. Nhưng từ lần trước xem diễn xong trở về phủ, bà suy nghĩ rất nhiều cách vẫn luôn không làm ra được trà trái cây giống như của Đường Nguyễn Nguyễn, mặt mũi bà như vậy tất nhiên là không có khả năng mở miệng hỏi cách làm. Vì vậy lúc này bà mới cười như không cười mà nói: "Bây giờ đều thịnh hành món canh quả quýt hầm sao? Không phải Tần lão phu nhân luôn luôn thích uống canh bổ sao? Sao bây giờ lại đổi tính thích ăn mấy thứ đồ rẻ tiền này rồi?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghe ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của bà ta, nhưng ngại vì bà ta là trưởng bối nên đành làm bộ như không nghe thấy gì.
Tần lão phu nhân từ tốn đáp lại: "Ai ui, canh bổ ta uống đến nỗi chán ngấy rồi, ta chỉ thuận miệng nói một câu, Nguyễn Nguyễn liền làm cho ta món chè thanh ngọt giải khát này, thật sự quá hiếu thuận! Các vị cũng đừng khách khí, con dâu nhà ta tay nghệ không tệ đâu!"
Đường Nguyễn Nguyễn nghe Tần lão phu nhân nói xong thì trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nàng nở một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt.
Trương phu nhân thì không có suy nghĩ nhiều như Lý phu nhân, bà chỉ biết trà trái cây lần trước uống ngon, cho nên món chè lần này chắc chắn sẽ không kém cạnh. Bà nhanh chóng buông quân bài trong tay xuống, nhận lấy cái chén bạch ngọc từ trong tay Thải Vi.
Bà dùng cái muỗng múc một muỗng nước cốt, nhẹ nhàng đưa lên miệng, khẽ nhấp một ngụm.
"Ôi? Thật là tuyệt vời!"
Thứ nước cốt trong suốt nhìn có vẻ như đơn giản nhưng khi uống vào lại có vị ngọt và tươi mát ngoài mong đợi, bà nhịn không được liền uống hết phần nước cốt quả quýt còn dư lại trên muỗng…
Trong ngọt thanh có xen lẫn chút vị chua, nhưng vị chua này cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, sau đó là vị ngọt đậm đà của đường phèn đang lan tràn trong khoang miệng.
Trương phu nhân gặp được món yêu thích liền vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không rảnh để ý đến những người khác.
Lý phu nhân nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của bà thì không khỏi khịt mũi coi thường, một chén canh quả quýt hầm thôi thì có gì đặc biệt?
Bà ta dùng thế tay hoa lan chỉ* kẹp lấy cái muỗng hờ hững múc lên một múi quýt, đưa vào trong miệng rồi ưu nhã nhai mấy cái.
(*) : dùng đầu ngón tay cái chạm vào ngón giữa.
Khoảnh khắc vừa cắn xuống múi quýt tưởng chừng mềm mại yếu ớt kia thì nó lại toát ra một vị ngọt sảng khoái thấm vào ruột gan, tựa như cơn mưa phùn lặng lẽ len lỏi vào trong cổ họng...thậm chí cả người còn thư thái thêm mấy phần.
Lý phu nhân cảm thấy thật khó tin, chén nước với vài miếng quýt này lại ăn ngon đến như vậy?
Bà vội vàng múc một miếng quýt khác bỏ vào miệng...Đúng rồi! Vẫn là hương vị này! Chẳng phải là ảo giác!?
Bà nhìn Đường Nguyễn Nguyễn bằng vẻ mặt không nói nên lời, Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười đáp lại. Nội tâm Lý phu nhân không khỏi cảm thấy chua xót: Con dâu của ta cuối cùng vẫn thua trong tay nàng…
Tất nhiên là Đường Nguyễn Nguyễn không biết được những gì đang diễn ra trong nội tâm của Lý phu nhân, chỉ thấy bà ta đang bưng chén mà không tiếp tục ăn, liền cất tiếng hỏi: "Lý phu nhân, món này không hợp khẩu vị sao?"
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ lần trước Lý phu nhân cũng không quá thích trà trái cây, cho nên chỉ chỉ cho rằng bà ta không thích đồ ngọt.
Lý phu nhân thu lại thần sắc, nói: "Không có gì…"
Tần lão phu nhân nhướng mày, nói: "Lý phu nhân thấy sao?"
Lần trước xem hát, Lý phu nhân trả lời "cũng bình thường" vẫn luôn khiến cho Tần lão phu nhân canh cánh trong lòng. Lần này bà ta đổi tính, nói: "Rất ngon!'
Dứt lời liền một ngụm uống cạn nước cốt trong chén, sau đó đưa chén qua cho nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn có chút sững sờ, nói: "Lý phu nhân muốn thêm một chén nữa sao…"
Lý phu nhân đỏ mặt, cố làm ra vẻ thản nhiên nói: "Thêm một chút cũng được."
Ngôn phu nhân vừa chậm rãi thưởng thức món ngon vừa nói: "Qua một khoảng thời gian nữa là đến lễ hội mùa xuân rồi, không biết năm nay có gì mới mẻ để xem không."
Trương phu nhân nhàn nhạt nói: "Còn không phải vẫn là mấy thứ kia sao? Xem mãi cũng không có gì đặc biệt nữa."
Lý phu nhân nói: "Lời này sai rồi, ta thấy "Mỹ thực lệnh" trong lễ hội mùa xuân cũng rất thú vị, thật sự náo nhiệt mà!"
Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được mà hỏi thêm: "Mỹ thực lệnh là gì?"