Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 87

Mắt Minh Sương cũng mở to.

Đường Nguyễn Nguyễn vừa định mở miệng cứu nàng thì Tần Tu Viễn lại nói: “Lại đây giúp ta tìm ngoại sam một chút.”

Vẻ mặt nàng thấp thỏm nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái rồi nhận mệnh đi ra. Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nhưng chỉ có thể để nàng ấy rời đi. Đường Nguyễn Nguyễn một mình ở trong thùng tắm, mấy cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng rơi trên làn da trắng như tuyết của nàng, di chuyển theo gợn sóng mỹ miều. Một lát sau, nàng đã tắm rửa gần xong liền đưa tay đi tìm khăn tắm, ai ngờ lại bị Minh Sương bất cẩn thuận tay mang ra ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất đắc dĩ, nàng liền nhẹ giọng gọi: “Minh Sương lấy khăn tắm cho ta.”

Một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời. Chẳng lẽ Minh Sương không nghe thấy?

Đường Nguyễn Nguyễn lại nâng cao giọng nói: “Minh Sương, ngươi có ở đó không?”

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn từ từ quay đầu lại, cách bình phong nàng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Minh Sương đi ra ngoài đón Thiếu Duẫn rồi, nàng cần cái gì?”

Tuy rằng cách bình phong nên nhìn không rõ nhưng sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đỏ lên, nàng cúi đầu nói: “Cái kia… Minh Sương lấy khăn tắm của thiếp… Chàng có thể vào trong phòng ngủ tìm giúp thiếp không…”

Người phía sau bình phong hơi khựng lại, Đường Nguyễn Nguyễn tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, nàng càng khẩn trương rụt mình xuống nước. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Nàng chờ một chút, ta đi tìm giúp nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, hai gò má đỏ ửng, rồi nàng lặng lẽ rửa mặt bằng nước, muốn rửa sạch sự ngại ngùng này đi. Một lát sau, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân vững vàng phía sau. Tần Tu Viễn tiến đến bình phong, cách bình phong nửa ẩn nửa hiện, hắn mơ hồ nhìn thấy cô nương kia chôn mình thật sâu vào trong thùng tắm, chỉ để lại một cái đầu ở bên ngoài, cảm thấy có chút buồn cười. Hắn thấp giọng nói: “Khăn tắm của nàng.”

Hắn đứng ở phía sau bình phong khom người xuống, sau đó vòng tay qua bình phong, đưa khăn tắm lên. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, nàng đỏ mặt đưa tay ra, nhưng lại với không tới, nàng ngượng ngùng nói: “Chàng lại đây một chút…”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Hay là ta đi vào?”

Đường Nguyễn Nguyễn cuống quít nói: “Không không không! Không cần đâu!”

Tần Tu Viễn ngoài miệng cười trêu chọc nàng, nhưng trên mặt cũng đỏ ửng. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ trách móc: “Chàng đừng nhúc nhích!”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được.”

Đường Nguyễn Nguyễn xoay người lại, chậm rãi đứng dậy từ trong thùng tắm, đường cong duyên dáng như núi non tú phong, thướt tha kiều diễm.

Nàng ngượng ngùng dùng một tay chắn trước người, sau đó nghiêng người về phía trước, tay kia với lấy khăn tắm. Cũng may Tần Tu Viễn quay lưng về phía nàng, nếu không thật sự là vô cùng ngượng ngùng.

Nàng chạm vào khăn tắm liền dùng sức kéo một cái, sau đó lập tức núp thân thể chìm vào trong thùng tắm, khăn tắm vừa mất đi giờ đã lấy lại được kia vì thế cũng nổi lên trên mặt nước, còn mang theo nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay của hắn. Tần Tu Viễn thu hồi bàn tay trống trải, mấy giọt nước vừa rồi bắn ra càng làm dấy lên gợn sóng trong lòng hắn. Tần Tu Viễn khẽ nuốt qua cổ họng, nói: “Ta đi ra ngoài trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng, khẽ nói: “Được, thiếp sẽ nhanh chóng ra ngoài.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đi ra ngoài thì lập tức đứng lên, dùng khăn tắm lau khô mình sau đó khoác áo đơn đi ra ngoài. Nàng vừa lau mái tóc dài ướt át, vừa đi vào phòng ngủ, khi nhìn thấy Tần Tu Viễn đang ngồi uống trà ở gian ngoài, nàng yên lặng nhìn hắn một cái mà không nói gì. Tần Tu Viễn quay mặt nhìn nàng, nhíu nhíu mày: “Sao không mang giày?”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn, nói: “Giày của thiếp… Vừa mới ướt, cho nên đi ra trước…”

Nàng nào dám để hắn vào đưa đồ cho nàng một lần nữa? Thật là xấu hổ đến chết mất!

Tần Tu Viễn buông chén trà xuống rồi đứng dậy đi thẳng tới. Tóc nàng đen bóng, gò má hồng môi đỏ mọng, một đôi mắt hạnh linh hoạt nhìn chằm chằm hắn: “Sao vậy?”

Tần Tu Viễn không nói hai lời liền ôm ngang nàng lên, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô: “Chàng… chàng định làm gì?”

Tim Đường Nguyễn Nguyễn đập liên hồi, chẳng lẽ hắn thấy sắc nổi lên ý đồ gì chăng?

Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức sao?

Nàng có chút khẩn trương mà nắm lấy cổ áo của Tần Tu Viễn, lại vô tình chạm vào yết hầu của hắn. Tần Tu Viễn nhìn cô nương trước mắt, đôi mắt xinh đẹp e lệ chớp chớp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, vừa đi về phía trước, vừa cười nói: “Nàng cho rằng ta muốn làm gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, không nói lời nào. Nàng vừa mới tắm rửa xong, trên người toả ra hương thơm nhàn nhạt, cả người giống như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm không thôi. Tần Tu Viễn nhìn nàng vùi đầu, khẽ cười một tiếng rồi lại tiếp tục ôm nàng đi về phía trước, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. hắn nhẹ nhàng nói: “Sau này không được đi chân trần trên mặt đất, rất lạnh.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, mím môi cười, nàng đỏ mặt gật đầu. Tần Tu Viễn ngồi đối diện nàng, nhìn nàng thật sâu, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của hắn. Tình cảm thầm lặng này khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Đột nhiên, Tần Tu Viễn cúi người vuốt ve gáy nàng, sau đó một nụ hôn nóng bỏng liền ấn lên môi nàng. Đường Nguyễn Nguyễn bị nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng này quấy nhiễu rối loạn không thôi.

Tần Tu Viễn hôn đến động tình, Đường Nguyễn Nguyễn cũng say sưa hùa theo. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra vòng lên cổ hắn. Ngọn tóc nàng còn mang theo hơi nước, dần dần nhuộm trên ống tay áo rộng lớn của hắn tạo lên một khung cảnh mê ly.

Tần Tu Viễn dần dần thu nàng vào lòng, hắn càng nghiêng về phía trước, mà Đường Nguyễn Nguyễn trọng tâm bất ổn liền ngã ngửa ra sau… Tần Tu Viễn dứt khoát đặt nàng lên gối, tình cảm của hai người càng lúc càng nồng đậm, khó bỏ, khó phân biệt. Giữa môi và răng, hắn thì thào: “Nguyễn Nguyễn…”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ đáp: “Ừm?”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Nàng thật thơm.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc mai của nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nữ nhân trước mắt. Hai bên má của Đường Nguyễn Nguyễn cũng ửng đỏ lên như người say mà si ngốc nhìn hắn. Tần Tu Viễn làm sao có thể chịu được ánh mắt như vậy? Hắn lại liều lĩnh hôn xuống. Hắn như một đoàn hỏa diễm lướt tới nơi nào thì đều khơi dậy một trận nóng rực. Đường Nguyễn Nguyễn như một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, mềm mại lại đáng yêu đến cực điểm. Tần Tu Viễn vươn tay ra muốn kéo màn trướng xuống, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Chờ lát nữa bọn họ sắp đến rồi.”

Tần Tu Viễn khàn giọng, mê mang nhìn nàng: “Bọn họ là ai?”

Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, nói: “Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn… Còn có Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ…”

Nàng oán thầm, không phải là người chàng tự mời tới sao?

Tần Tu Viễn ngẩn người, nói: “Để bọn họ ở bên ngoài chờ!”

Đường Nguyễn Nguyễn kiều diễm xinh đẹp liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vậy sao có thể được?”

Hai người đang giằng co thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Minh Sương: “Tướng quân! Thiếu Duẫn công tử và Thiếu Mẫn tiểu thư đã đến!”

Đường Nguyễn Nguyễn như trút được gánh nặng, đưa tay chỉ ra bên ngoài, nói: “Chàng xem, bọn họ đều đã đến rồi!”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, biểu tình có chút ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn cũng thấy buồn cười, lại có chút thẹn thùng, nói: “Chàng đang đè lên người thiếp… Đứng dậy trước đi…”

Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Ta không có sức lực, không dậy nổi.”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, lập tức đưa tay vòng lên cổ hắn, ngẩng đầu lên khẽ hôn một cái trên má hắn, nói: “Có khí lực chưa?”

Tần Tu Viễn thu hồi vài phần u oán, hắn không tình nguyện mà đứng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng đi chào hỏi bọn họ trước đi, thiếp sẽ đi dọn dẹp.”

Tóc của nàng vẫn chưa được chải, trang điểm cũng không kịp nữa. Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Ta… Ta sẽ đợi một chút rồi ra ngoài.”

Dứt lời, hắn kéo vạt áo xuống cố gắng che dấu sự xấu hổ không cách nào nói. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ, sắc mặt nàng lại càng đỏ lên.

Một lát sau, hai người thật vất vả mới thu thập thỏa đáng, cùng nhau ra cửa. Phạm Thiếu Duẫn và Phạm Thiếu Mẫn đã ngồi uống trà trong sân Phi Hiên Các, Thiếu Mẫn vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại nhìn, lập tức lộ ra nụ cười: “Biểu ca!”

Dứt lời, nàng ta liền muốn chạy về phía Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn hơi nhíu mày, bất động thanh sắc ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Thiếu Duẫn, trà trong phủ ta thế nào?”

Phạm Thiếu Mẫn chạy được một nửa, nhưng đến nơi lại nhào vào khoảng trống. Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, có chút buồn cười. Vẻ mặt Tần Tu Viễn bình tĩnh, giống như không nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn, hắn kéo Đường Nguyễn Nguyễn đi vào trong viện.

Tần Tu Viễn đến trước bàn rồi vén áo xuống ngồi, tự mình rót trà, còn bưng một ly cho Đường Nguyễn Nguyễn. Phạm Thiếu Duẫn nói: “Trà ngon! Ngươi đến vừa đúng lúc, nếu chậm chút nữa thì trà không còn ngon nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nếm thử, đây là trà mới năm nay và cũng là lần đầu tiên nàng uống, hương vị thanh mát ngọt ngào vào miệng rất thoải mái. Nàng mỉm cười, nói: “Thiếu Duẫn quả nhiên là người sành ăn uống.”

Phạm Thiếu Duẫn cũng nhìn nàng, cười nói: “Nghe nói tối nay đệ muội tự mình xuống bếp, chắc hẳn chúng ta có phúc ăn uống rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Tối nay mọi người cùng nhau ăn lẩu, không biết huynh và Thiếu Mẫn có kiêng món gì không?”

Phạm Thiếu Duẫn rộng lượng cười nói: “Chúng ta không có gì kiêng kị gì hết, đệ muội làm cái gì cũng được.”

Phạm Thiếu Mẫn thấy bọn họ trò chuyện hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình cho nên có chút không vui. Nàng ta chen vào ngồi giữa Tần Tu Viễn và Phạm Thiếu Duẫn, nói: “Biểu ca, bọn muội vừa mới chờ hai người thật lâu, hai người ở trong phòng làm gì đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn đang đang uống trà, nghe xong lời này đột nhiên liền sặc lên: “Khụ khụ khụ!”

Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, đưa tay vuốt ve lưng nàng, lại trả lời: “Tất nhiên là… Không thể không làm mấy việc quan trọng.”

Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn làm cho nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng! Ho không ngừng… Tần Tu Viễn cười cười, hắn vẫn kiên nhẫn vuốt nhẹ lưng nàng. Da mặt mỏng như vậy… Thực sự là thiếu rèn luyện.

Tần Tu Viễn cười thầm trong lòng.

“Mới vừa rồi ở tiền sảnh thỉnh an với mợ, ta thấy nàng khí sắc bà cũng khá tốt, hẳn là thân thể đã khỏe lên không ít chứ?” Phạm Thiếu Duẫn nói. Tần Tu Viễn gật đầu, đáp: “Từ khi Nguyễn Nguyễn vào phủ, nàng thường xuyên nấu thức ăn cho mẫu thân, ngoại trừ canh bổ còn có không ít đồ ăn vặt, tâm tình mẫu thân tốt lên, thân thể tự nhiên cũng tốt hơn không ít.”

Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng giật mình, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe Tần Tu Viễn nói những lời này… Thì ra chuyện mình làm, hắn vẫn luôn nhìn thấy và để ở trong lòng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Phạm Thiếu Duẫn nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, yên lặng đưa cho hắn một ánh mắt “Trẻ nhỏ dễ dạy”, hắn lại nói: “Được rồi được rồi, mọi người từ xa tới đây, cũng không phải xem hai người biểu diễn chuyện tình cảm, ta muốn cùng ngươi nói chút chuyện chính sự.”

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đứng dậy nói: “Vậy mọi người nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”

Phạm Thiếu Duẫn thấy thế, mỉm cười nói: “Thiếu Mẫn, còn không đi học việc với biểu tẩu?”

Phạm Thiếu Mẫn không tình nguyện bĩu môi, nhưng cũng không có hứng thú với đề tài sắp tới của bọn họ, do dự một hồi vẫn đi theo Đường Nguyễn Nguyễn vào bếp nhỏ. Đợi sau khi hai cô nương đi, Tần Tu Viễn nhìn Phạm Thiếu Duẫn, nói: “Chính sự của ngươi có thể đứng đắn đến mức nào?”

Phạm Thiếu Duẫn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện Ích Châu, chẳng lẽ không đứng đắn?”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Sao vậy? Phạm đại nhân có phát hiện gì sao?”

Phạm Thiếu Duẫn thấp giọng nói: “Ta phát hiện, từ khi Vương Nhiên nắm quyền ở Ích Châu thì có rất nhiều tài nguyên không ngừng chảy vào Bắc Cương, nhưng vừa vào Bắc Cương đã không thấy tung tích.”

Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Chuyển cái gì?”

Phạm Thiếu Duẫn đáp: “Vàng và một số đồ trang sức.”

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: “Vàng?” Dừng một chút, hắn tiếp tục, “Tới biên giới phía Bắc khả năng đã bị đổi thành vũ khí, chiến mã, và thậm chí cả quân lính.”

Phạm Thiếu Duẫn gật đầu, nói: “Chúng ta cũng nghĩ đến điều đó. Nhưng mà việc này còn chưa điều tra rõ ràng nên không tiện phô trương. Hiện giờ mặc dù Vương Nhiên không còn nhưng thương đội này vẫn đang tiếp tục vận chuyển, chỉ sợ phía sau màn còn có người khác khống chế, không nên đánh rắn động cỏ.”

Tần Tu Viễn nói: “Như vậy đi, ta viết cho ngươi một phong thư, để cho người bên Bắc Cương điều tra việc này.”

Phạm Thiếu Duẫn cười nói: “Vậy thì tốt quá, miễn cho ngày sau xảy ra chuyện, Ích Châu lại bị hất một gáo nước bẩn thì ta cũng không biết nói thế nào.”

Tần Tu Viễn liếc hắn một cái, nói: “Ta còn tưởng ngươi là vì lê dân bách tính, thì ra là vì tìm đường sống cho mình.”

Phạm Thiếu Duẫn cười giảo hoạt, nói: “Quốc gia cũng bảo vệ và gia đình cũng phải bảo vệ, hai bên lại không xung đột với nhau.”

Tần Tu Viễn nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ngươi đang tưởng bở sao.”

Hai người đang tán gẫu, Tần Tu Dật đã đi đến cửa Phi Hiên Các, hắn một thân áo xanh, nhẹ nhàng bước đi tới.

“A Dật!” Phạm Thiếu Duẫn đã lâu không gặp Tần Tu Dật liền cao hứng đứng lên. Tần Tu Dật hơi gật đầu với hắn: “Thiếu Duẫn, đã lâu không gặp.”

Phạm Thiếu Duẫn đi tới trước mặt hắn, tỉ mỉ quan sát hắn, nói: “Thoạt nhìn khí sắc của ngươi cũng không tệ.”

Ba năm trước khi Tần gia xảy ra chuyện, Phạm Thiếu Duẫn theo phụ thân tới phủ Trấn Quốc tướng quân thăm hỏi, khi đó nhìn thấy Tần Tu Dật, quả thực là người không ra người mà quỷ không ra quỷ.

Lúc đó Phạm Thiếu Duẫn cũng không thể tưởng tượng được, một thiếu niên thần thái phi dương* như Tần Tu Dật, trong thời gian chưa đầy một tháng lại trở nên hoàn toàn thay đổi.

Hắn giật mình nhìn Tần Tu Dật, trong lúc vô tình nhìn thấy ống tay áo trống rỗng của hắn, nội tâm vẫn có chút nghẹn lại thở dài. Tần Tu Dật rộng lượng cười với Phạm Thiếu Duẫn, nói: “Đã qua rồi.”

Phạm Thiếu Duẫn gật đầu, nói: “Không sai, đã qua rồi… Bây giờ ngươi sống tốt mới là quan trọng nhất.”

Tần Tu Dật vén áo choàng ngồi xuống, nói: “Ta sai người mang theo mấy vò rượu ngon từ tửu trang trở về. Tối nay, chúng ta có thể uống một trận thoải mái!”

Tần Tu Viễn nói: “Ngày thường ta cũng không có đãi ngộ này, nhờ có ngươi đến đó.”

Phạm Thiếu Duẫn cười nói: “Như vậy thì ta phải ở thêm mấy ngày nữa.”

Mấy người nhìn nhau cười. Lúc này, nha hoàn Minh Tuyết bước vào viện, lại đây nói: “Công tử, Chi Tâm tiểu thư đã đến Phi Lưu các.”

Tần Tu Dật giật mình, nói: “Các ngươi ngồi chờ một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Phạm Thiếu Duẫn nhìn về phía hắn, hỏi: “Đi đón Chi Tâm sao?”

Tần Tu Dật nói: “Tất nhiên.”

Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày nói: “Chỉ vài bước như vậy mà còn phải đón?”

Tần Tu Dật liếc nhìn hắn một cái, có chút khinh bỉ, nói: “Loại người hoa tâm như ngươi sẽ không hiểu được đâu.”

Dứt lời, hắn đã vung tay áo rời đi. Phạm Thiếu Duẫn không hiểu sao bị nghẹn lại, nhất thời vừa tức vừa cười nói với Tần Tu Viễn: “Ta hoa tâm sao?”

Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn, nói: “Hình như cũng không oan cho ngươi đâu.”

Phạm Thiếu Duẫn tức giận nói: “Lần trước khi ngươi thỉnh giáo ta gọi ta một tiếng “ca” cũng không phải nói như vậy.”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Có chuyện này sao? Ta lại không nhớ.”

Phạm Thiếu Duẫn buồn bực: “Ngươi!”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Thôi… Ngươi và đệ muội sao rồi?”

Tần Tu Viễn không nhìn hắn, chỉ đáp: “Rất tốt.”

Phạm Thiếu Duẫn liếc hắn một cái, làm ra bộ dáng nhìn thấu tất cả, nói: “Phải không? Hai người thực sự hòa hợp sao?”

Tần Tu Viễn hơi sững sờ, nói: “Ngươi có ý gì?”

Phạm Thiếu Duẫn cười tà mị, nói: “Nói thật đi, có phải ngươi còn chưa triệt để bắt được trái tim của đệ muội không?”

Tần Tu Viễn thiếu chút nữa bị nước trà làm bỏng, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói lung tung cái gì vậy?”

Nhưng mà trong lòng lại có chút chột dạ, chẳng lẽ viên phòng hay chưa viên phòng đều có thể nhìn ra sao?

Nhưng mà hắn cũng không xác định, Phạm Thiếu Duẫn nói “bắt được” rốt cuộc là ý tứ gì, cũng chỉ có thể tiếp tục sững sờ. Phạm Thiếu Duẫn cười cười, nói: “Ta nói lung tung chỗ nào? Bộ dáng tôn trọng nhau như khách của các ngươi, ta vừa nhìn đã biết.”

Hai người bọn họ thoạt nhìn mặc dù tình cảm không tệ, nhưng vẫn luôn… Có sự rụt rè không thể nói rõ. Tần Tu Viễn bị hắn hỏi đến câm lặng, thấp giọng nói: “Nàng… Trời sinh thẹn thùng, rất nhiều lời không nói ra, không có nghĩa là không có.”

Phạm Thiếu Duẫn lắc đầu, nói: “Nhưng ta thấy Thiếu Mẫn đối xử khác biệt với ngươi như vậy mà nàng cũng không ghen, thiên hạ nào có nữ tử rộng lượng như vậy? Điều này có kỳ lạ không?”

Sắc mặt Tần Tu Viễn hơi ngưng lại, nhìn về phía Phạm Thiếu Duẫn, dường như hắn nói có vài phần đạo lý?

Nguyễn Nguyễn hình như… Chưa bao giờ nói thích hắn. Tần Tu Viễn lại nói: “Ngươi muốn nói cái gì chứ? Chính mình còn chưa cưới được thê tử, ngươi đừng ly gián phu thê chúng ta.”

Phạm Thiếu Duẫn cười nhạo một tiếng, nói: “Ta đương nhiên là mong các ngươi hòa hợp mới nói cho ngươi biết… Nữ nhân mà đối với ngươi không kiêu ngạo không siểm nịnh, chứng tỏ… không đủ thích ngươi.”

Từ nhỏ tập văn tập võ, hắn đều không vượt qua Tần Tu Viễn, duy chỉ nói đến chuyện tình ái này thì hắn so với Tần Tu Viễn còn hiểu biết hơn nhiều, đương nhiên phải tìm một chút cảm giác ưu việt độc nhất vô nhị. Sắc mặt Tần Tu Viễn hơi cứng đờ, cảm giác mình rơi vào một cái hố lớn: “Vậy thì phải làm thế nào?”

Tần Tu Viễn suy nghĩ, quả thật giữa mình và Nguyễn Nguyễn là kém một bước là tới cửa, về phần một bước này đến khi nào mới bước qua thì rất khó nói. Phạm Thiếu Duẫn mỉm cười, nói: “Mặt dày cộng thêm dỗ dành! Mọi thứ quan trọng ta đã sớm dạy cho ngươi rồi…”

Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, nói: “Quên đi, ta còn tưởng ngươi có thể đưa ra cao kiến gì.”

Phạm Thiếu Duẫn liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi hy vọng nàng như thế nào?”

Tần Tu Viễn yên lặng nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn trong bếp nhỏ, hắn nói: “Ta hy vọng nàng có thể thật sự mở lòng… Yêu ta. Thay vì chỉ đơn giản là lý do thành hôn với ta mà cố gắng thích nghi với thân phận này.”

Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày nhìn hắn, bộ dạng đứng đắn nói: “Người trẻ tuổi, chuyện này rất khó nói, nếu muốn biết một người có phải toàn tâm toàn ý thích ngươi hay không, thì phải cần rất nhiều thời gian, rất nhiều chuyện để kiểm chứng.”

Tần Tu Viễn yên lặng uống một ngụm trà, hắn nói: “Nàng từng có một thanh mai trúc mã, nếu không phải Hoàng thượng tứ hôn thì hẳn là nàng đã là nữ nhân của người khác rồi.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói. “Nàng không tình nguyện gả cho ta, cũng đã chịu không ít ủy khuất, nhưng vẫn vì phủ Trấn Quốc tướng quân của chúng ta trả giá rất nhiều… Tất nhiên là ta hy vọng nàng sống tốt, nếu có thể lưỡng tình tương duyệt chính là tốt nhất, nếu không thể…”

“Ta cũng sẽ chiếu cố tốt cho nàng.”

Tần Tu Viễn rất ít khi nói những lời này. Thật ra hắn cũng không biết Đường Nguyễn Nguyễn có vài phần tình ý với mình. Nàng đối với ai cũng tốt, nhưng hắn lại hy vọng phần tốt đẹp này nàng dành cho mình là khác biệt.

Hắn vẫn cảm thấy nợ nàng, cho nên mặc dù thích nàng muốn thân cận với nàng, nhưng chỉ cần nàng có nói không muốn, vậy thì hắn cũng sẽ không ép nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp nhỏ lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt Tần Tu Viễn nhìn mình, nàng mỉm cười với hắn rồi lại tiếp tục cúi đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn trong tay. Tâm tư của nàng cũng đơn giản như vậy, tất nhiên không biết Tần Tu Viễn đang suy nghĩ gì. Phạm Thiếu Duẫn sửng sốt một chút, nói: “Không nghĩ tới ngươi là một kẻ si tình như vậy.”

Tần Tu Viễn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Liên quan gì đến ngươi.”

…..

Trong phòng bếp nhỏ, Phạm Thiếu Mẫn thúc giục: “Lẩu đã xong chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Gần xong rồi.”

Bởi vì ở cổ đại không có bếp từ ăn lẩu, vì vậy nàng đã tìm người điều chỉnh một lò sưởi nhỏ, lò có thể thêm một lượng nhỏ củi khô rồi tiếp tục đốt lửa. Chỉ cần đặt giá đỡ nồi lên trên thì có thể nấu trong khi ăn. Đường Nguyễn Nguyễn bảo Minh Sương và Thải Bình bưng lẩu vào trong sân, sau đó đi đến bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: “Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ đâu?”

Tần Tu Viễn đã cắt ngang cuộc đối thoại vừa rồi với Phạm Thiếu Duẫn, hắn đáp: “Họ sắp tới rồi.”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy giọng nói của Chi Tâm truyền đến: “Nguyễn Nguyễn!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, Tần Tu Dật dẫn Chi Tâm cùng nhau đi vào Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng đi tới nghênh đón, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ! Gần đây không thấy tỷ đến, muội rất nhớ tỷ!”

Ngôn Chi Tâm nói: “Bệnh của mẫu thân tỷ mới khỏi không lâu, cho nên bây giờ tỷ mới có thời gian.”

Tần Tu Dật cười nói: “Ngồi xuống trước rồi nói.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nói: “Được! Mọi người đến gặp Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn đi…”

Ngôn Chi Tâm cũng từng gặp qua huynh muội Phạm gia nên cùng Phạm Thiếu Duẫn chào hỏi, mà khi nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn, thần sắc nàng lại thản nhiên nói: “Thiếu Mẫn muội muội, đã lâu không gặp.”

Phạm Thiếu Mẫn nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, không phải tỷ và nhị biểu ca hủy bỏ hôn ước rồi sao? Tại sao tỷ lại ở đây?”

Phạm Thiếu Duẫn vội vàng quát: “Thiếu Mẫn! Muội đúng là không có quy củ!”

Phạm Thiếu Mẫn trợn tròn mắt, nàng ta kéo Tần Tu Dật dường như trong lòng bất bình. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, thấp giọng nói với Ngôn Chi Tâm: “Đây là chuyện gì vậy? Hai người?”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười, không chút kiêng dè nói: “Rất đơn giản, khi còn nhỏ, tỷ và nàng ta đã quen biết, vẫn luôn không hòa hợp.”

Ngôn Chi Tâm cũng không yếu thế, nàng nói với Phạm Thiếu Mẫn: “Không biết Thiếu Mẫn muội muội đã đính hôn chưa? Ta lại muốn nhìn xem, ai lớn mật như vậy dám cưới ngươi?”

Phạm Thiếu Mẫn tức giận: “Ngươi!”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết hai người này có chuyện gì mà đối chọi gay gắt như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào để hòa giải. Tần Tu Viễn đi tới, nói: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa, trước tiên dùng bữa tối đi.”

Hắn một tay ôm Đường Nguyễn Nguyễn đưa nàng rời khỏi chiến trường của hai cô nương kia.

Vì thế, Ngôn Chi Tâm liền kéo Tần Tu Dật từ từ ngồi xuống. Phạm Thiếu Mẫn cũng không phục mà bị Phạm Thiếu Duẫn ấn vào chỗ ngồi, không cho phép nàng ta gây chuyện nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy bữa cơm này rất có thể ăn không thoải mái. Vì vậy, nàng đã cố gắng thu hút sự chú ý của họ trên bàn ăn: “Mở vung ra! Mọi người hãy cho thức ăn vào trong đi!”

Một nồi lẩu mỡ bò cay cay được lửa lớn làm cho sôi sùng sục, cuồn cuộn không ngừng quay cuồng, tựa hồ như đang gào thét chờ đợi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chúng ta thả dạ cỏ vào trước đi, cái này chín nhanh.”

Trong lúc ăn lẩu cay thì lửa thích hợp nhất là nóng bảy đến tám phần. Sau khi bỏ nguyên liệu xuống nồi, đảo qua lại vài lần là có thể vớt lên ăn. Đường Nguyễn Nguyễn đổ một đĩa dạ cỏ vào, nồi lẩu cay đỏ trong nháy mắt liền nuốt chửng phần dạ cỏ màu đen ấy, lăn qua lộn lại hai vòng, dạ cỏ đã có chút thành hình mà nổi lên, Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn nói: “Có thể ăn rồi!”

*Thần thái là vẻ mặt, dáng vẻ. Phi Dương là tung bay, hứng khởi, hưng phấn. Cả cụm là vẻ mặt hưng phấn, dáng vẻ hào hứng.
Bình Luận (0)
Comment