Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 88

Đường Nguyễn Nguyễn hào hứng, nhưng những người khác lại không động đậy. Phạm Thiếu Mẫn nghi ngờ nói: “Cái thứ màu đen này là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là sách bò, là phần dạ dày của bò.” Dứt lời, nàng tự gắp một miếng rồi làm mẫu, nói: “Mọi người xem, chỉ cần chấm vào nước sốt này là có thể ăn rồi!”

Nàng chuẩn bị cho tất cả mọi người mỗi người một bát nước sốt nhỏ, ở bên trong ngoài dầu mè, nước tương, ớt thì còn có rất nhiều nguyên liệu khác trộn với dầu đậu nành.

Nàng lấy sách bò màu đen vừa được nấu chín đến phiếm hồng nhẹ nhàng lăn một vòng trong bát nước sốt, rồi đưa vào miệng… Hương vị cay xuyên thấu qua đầu lưỡi, thẳng lên đến đỉnh đầu!

Đường Nguyễn Nguyễn cay đến nheo mắt lại, nhai sách bò vừa sảng khoái vừa giòn giòn, trong trơn mịn còn chút dai dai, thật sự là thoả mãn!

Chẳng qua nước chấm này quả thực là hơi cay nên khi nàng vừa ăn một miếng sách bò đã vội vàng đi tìm nước trà. Tần Tu Viễn vội vàng đưa cho nàng một ly. Đường Nguyễn Nguyễn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch! Lúc này mới bình ổn cảm xúc vừa rồi. Phạm Thiếu Mẫn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi cười nhạt, nói: “Bản thân không thể ăn cay mà còn làm cay như vậy?”

Phạm Thiếu Duẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nói ít một chút, ăn đồ của muội đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lời nói của nàng ta lắm, chỉ nói: “Đúng là hơi cay… Hay là ta cho thêm chút nước vào?”

Phạm Thiếu Mẫn lại nói: “Không cần!”

Nàng ta chính là người bướng bỉnh không chịu thua như vậy, vì thế đã tự mình gắp một miếng sách bò rồi hung hăng lăn miếng sách bò đó một vòng trong nước chấm, giống như muốn biểu hiện năng lực ăn cay của mình, nàng ta lập tức cho cả miếng vào miệng. Hạt tiêu cay nồng trong đĩa dầu lập tức vọt vào mũi nàng ta, nàng cố nén cay mà nhai miếng sách bò đó.

Không thể không nói, Phạm Thiếu Mẫn quả thật là có thể ăn cay, nàng ta nhai nhai vài cái, ngoại trừ cay thì còn nếm ra được cái vị tươi ngon của sách bò, nó giòn trong miệng rồi nát ra làm cho vị giác của nàng sảng khoái vô cùng.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao rồi?”

Phạm Thiếu Mẫn nuốt xuống, rõ ràng cay đến đỏ bừng miệng nhưng lại nói: “Độ cay vừa đủ!” Dứt lời, nàng ta lại nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “Biểu ca, muội nhớ huynh rất thích ăn cay, huynh nếm thử đi!”

Dứt lời, Phạm Thiếu Mẫn lại gắp cái sách bò mà Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới nhúng xong lên bỏ vào bát của Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày nhưng lại không tiện từ chối. Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của Đường Nguyễn Nguyễn. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bỏ thức ăn vào nồi lẩu. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao, liền nói: “Thiếu Mẫn, để ta tự gắp.”

Phạm Thiếu Mẫn lại mặc kệ, nói: “Biểu ca thích ăn cái gì, muội đều nhớ rõ!” Dứt lời, nàng ta bày ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái.

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng liếc mắt nhìn miếng sách bò trong bát của Tần Tu Viễn nhưng không nói gì. Phạm Thiếu Duẫn lười để ý tới muội muội, vì thế chỉ một lòng một dạ ăn thịt, hắn chưa bao giờ ăn qua nội tạng ngon như vậy, đâu có rảnh để ý tới những chuyện nhàn rỗi kia?

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sách bò gần hết thì nhanh chóng cho thịt bò vào nồi lẩu, miếng thịt bò thái lát này cực mỏng bị bỏ vào trong nồi lẩu đang sôi, chỉ xoay hai vòng thì đã đổi màu!

Đường Nguyễn Nguyễn giơ tay lên nói: “Có thể ăn rồi.”

Đũa của mọi người đều chọc vào nồi lẩu!

Nàng lặng lẽ đặt đĩa sang một bên. Nhưng khi quay mặt trở lại thì phát hiện ra có một miếng thịt bò trong bát của mình. Nàng yên lặng nhìn Tần Tu Viễn một cái, Tần Tu Viễn mỉm cười với nàng, nói: “Nàng cũng ăn nhiều một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười. Ngôn Chi Tâm cũng gắp cho Tần Tu Dật một miếng thịt bò, nói: “Chàng muốn nếm thử không?”

Tần Tu Dật dùng đũa nhẹ nhàng gắp thịt bò lên, chấm một chút đĩa dầu rồi cho vào miệng.



Thịt bò sau khi được nấu trong nồi lẩu thì càng thêm tươi ngon đậm vị, thịt này nạc mỡ lẫn lộn nên khi ăn không khô cũng không ngấy, tất cả đều hòa hợp một cách hoàn hảo!

Phạm Thiếu Mẫn lại vui vẻ tới gần Tần Tu Viễn, nàng ta nói: “Biểu ca, thịt bò này cũng rất ngon! Huynh đã nếm thử chưa?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Không vội.”

Kết quả Phạm Thiếu Mẫn hoàn toàn bỏ qua sắc mặt hắn mà tự mình gắp một miếng thịt bò lên bỏ vào bát của Tần Tu Viễn, nói: “Biểu ca mau nếm thử đi! Phàm là đồ ăn ngon, Thiếu Mẫn đều sẽ chia sẻ với biểu ca…”

Trong lòng Tần Tu Viễn không vui, vừa định mở miệng cự tuyệt… Lại nghe thấy bên cạnh có người ho nhẹ một tiếng. Tần Tu Viễn quay mặt lại thì phát hiện sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn hơi căng thẳng. Tất cả mọi người dừng lại nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn lại quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Phạm Thiếu Mẫn. Phạm Thiếu Mẫn tỏ vẻ vô tội, nói: “Biểu tẩu bị sao vậy?”

Ngày thường tính khí của Đường Nguyễn Nguyễn rất ôn hòa, nhưng một khi chạm tới điểm mấu chốt thì nàng sẽ không thể nhịn được. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Thiếu Mẫn, muội không có phu quân sao?”

Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Phạm Thiếu Mẫn vô cùng khó hiểu, nàng nói: “Biểu tẩu nói gì vậy? Muội còn chưa đính hôn thì lấy đâu ra phu quân?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nếu muội không có phu quân thì đi tìm đi! Tại sao luôn luôn bám lấy phu quân của tẩu?”

Tần Tu Viễn sửng sốt, thấy Đường Nguyễn Nguyễn dường như thật sự tức giận. Phạm Thiếu Mẫn bị nói thì mặt đỏ hết cả lên, vội vàng nói: “Biểu tẩu cũng quá keo kiệt rồi đó, từ nhỏ muội đã vô cùng thân thiết với biểu ca nên chuyện gắp thức ăn thì có cái gì không được? Khi còn nhỏ huynh ấy còn cõng muội!”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc mà nói: “Không sai, ta thật sự keo kiệt! Ta mặc kệ khi còn bé hai người chơi bái đường thành thân hay là sinh tiểu hài tử! Tóm lại, hiện tại chàng ấy là phu quân của ta, không cho phép người khác động vào!”

Lần đầu tiên Phạm Thiếu Mẫn khiêu khích, Đường Nguyễn Nguyễn chỉ coi nàng là một người muội muội không hiểu chuyện nên không so đo với nàng ta, nhưng khi nàng nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn gắp thức ăn cho Tần Tu Viễn thì thật sự không thể nhịn được nữa… Nàng vất vả nấu thức ăn để cho mọi người ăn uống vui vẻ, mà Phạm Thiếu Mẫn lại chạy tới nịnh nọt, hết lần này đến lần khác tỏ ra thân thiết với Tần Tu Viễn, sao nàng có thể không tức giận?

Phạm Thiếu Mẫn bị mắng một trận nên mặt đã đỏ ửng lên cũng có chút xấu hổ. Phạm Thiếu Duẫn lên tiếng hòa giải nói: “Thiếu Mẫn! Bây giờ muội cũng đã trưởng thành, tuyệt đối không thể giống như khi còn bé, không thể hành xử như vậy!” Hắn lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Đệ muội, muội muội ta không hiểu chuyện, ta thay muội ấy xin lỗi phu thê người!”

Dứt lời, hắn nhìn Tần Tu Viễn một cái thì thấy mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại, vẻ mặt không giấu được sự đắc ý.

Ngôn Chi Tâm sự thấy bộ dạng của Phạm Thiếu Mẫn, trong lòng có chút thống khoái, cũng may Tần Tu Dật lắc đầu với nàng, bằng không chỉ sợ nàng sẽ cười ra tiếng. Lúc này, Tần Tu Dật phá vỡ sự giằng co, nói: “Nồi lại sôi trào lên rồi, tiếp theo chúng ta nhúng cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không muốn không khí quá khó chịu, nên nàng thu hồi ánh mắt lạnh lùng, nói: “Có thể bỏ ruột vịt vào rồi.”

Một đĩa ruột vịt rửa sạch sẽ bị đổ vào trong nồi, rối rắm quấn lấy nhau, thật giống như tâm tình Phạm Thiếu Mẫn. Bây giờ nàng đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

Trong nồi lẩu nhiệt độ dâng cao, ruột vịt mềm nhũn được đổ vào trong chốc lát đã cứng rắn hơn, bắt đầu hơi hơi cuộn lại. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, nói: “Có thể ăn rồi!”

Lần này, Tần Tu Viễn vươn đũa ra gắp một cái ruột vịt, sau đó bỏ vào bát của Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt phượng của hắn khẽ cong, khóe miệng cũng lộ ra ý cười rõ ràng. Phạm Thiếu Duẫn gắp một miếng ruột vịt lên, bỏ vào bát Phạm Thiếu Mẫn, nói: “Ăn nhanh đi!” Dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói: “Bây giờ muội còn chưa xuất giá thì ca ca thương muội, sau này muội cũng phải tìm một phu quân thương mình mới được, chớ nghĩ đến những chuyện viển vông kia.”

Những lời này hắn nói cực nhỏ, chỉ có một mình Phạm Thiếu Mẫn mới có thể nghe rõ, nàng quay đầu nhìn người ca ca ngày thường vô tâm vô phế, sự nóng giận cũng tiêu tan vài phần.

Nàng lặng lẽ gắp ruột vịt lên và đưa vào miệng. Ruột vịt vốn mềm dẻo yếu đuối lại bị bỏ vào nồi lẩu đang sôi, lập tức giống như thay xương đổi thịt, trở nên sảng khoái ngon miệng mềm mại! Một cỗ ruột vịt quá dài, nàng ăn xong một đoạn thì lại đem phần còn lại chấm vào nước sốt rồi vào miệng. Trong lòng không vui thì ngoài miệng phải bổ sung mới đúng!

Phạm Thiếu Mẫn không nói gì, trong lòng nàng không thích Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng không thể không thừa nhận, trù nghệ của nàng quả thật rất tốt. Nàng ta yên lặng nghĩ, nói không chừng Đường Nguyễn Nguyễn dựa vào trù nghệ mới có được trái tim của biểu ca, sớm biết như vậy thì nàng cũng đi bái sư học nấu ăn là được rồi!

Ngay lúc nàng đang suy tư thì Ngôn Chi Tâm chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh, nói: “Đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, nói: “Đây là tiết vịt.”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm khẽ biến, nói: “Tiết sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Không sai… Nấu lên ăn rất ngon.”

Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm không thể tin nổi, nói: “Không nghĩ tới… Khẩu vị của muội nặng như vậy.”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn không cho là đúng, nói: “Một lát nữa nấu chín thì tỷ sẽ biết.”

Dứt lời, nàng liền bỏ mấy miếng tiết vịt vào trong nồi. Ngôn Chi Tâm còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc của ruột vịt mà không thể tự kiềm chế được, mà Tần Tu Dật lại hỏi: “Thiếu Duẫn, lần này hai người đến Đế Đô định ở lại bao lâu?”

Phạm Thiếu Duẫn ăn xong một phần ruột vịt xong, lau miệng nói: “Ngày mai đi báo cáo công vụ nên ở lại thêm vài ngày nữa rồi sẽ đi Ích Châu nhậm chức.”

Tần Tu Dật hỏi: “Một mình đệ đi hay là cả nhà đều đi?”

Phạm Thiếu Duẫn nói: “Đệ đi giải quyết trước, đợi bên kia chuẩn bị xong hết thì sẽ đón mẫu thân và mọi người tới… Chẳng qua, đến lúc đó nếu Thiếu Mẫn đã thành gia thì không cần đi Ích Châu nữa.”

Dứt lời, hắn cười nhìn thoáng qua Phạm Thiếu Mẫn, vừa rồi Phạm Thiếu Mẫn bị Đường Nguyễn Nguyễn nói cho mặt đỏ tai hồng, lúc này lại bị nhắc tới hôn sự, thì lập tức muốn tìm một khe hở để chui vào. Tần Tu Viễn nói: “Đến đó nhớ giữ liên lạc với chúng ta.”

Phạm Thiếu Duẫn nói: “Tất nhiên rồi!”

Dứt lời, mấy người lại cụng một chén. Tần Tu Dật mang rượu hoa lê trắng ngọt ngào từ tửu trang về, vô cùng sảng khoái. Vì mấy cô nương không uống rượu nên Đường Nguyễn Nguyễn nói với Minh Sương: “Lấy thạch đá ta làm ra đi!”

Minh Sương lên tiếng rời đi. Chỉ chốc lát sau đã bưng cho mỗi người một bát thạch đá trái cây. Ngôn Chi Tâm thấy cái chén nhỏ trước mặt này phía dưới tựa hồ là đá nhỏ trong suốt, nhưng mà phía trên đặt chút xoài, đường nâu, có lẽ là một món tráng miệng. Nàng dùng muỗng nhẹ nhàng chọc vào “khối băng” lại thấy bên trong rất mềm mại.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng hứng thú thì nói: “Trước tiên phải trộn đều nguyên liệu lên sau đó ăn thì sẽ ngon hơn.”

Ngôn Chi Tâm gật đầu, yên lặng trộn lên. Nàng như thường lệ, trộn xong liền đưa cho Tần Tu Dật. Tần Tu Dật mỉm cười với nàng rồi nhận lấy muỗng. Phạm Thiếu Duẫn thấy thế, trêu ghẹo nói: “Chi Tâm trở nên săn sóc như vậy từ bao giờ?”

Trong ấn tượng của hắn, từ nhỏ Ngôn Chi Tâm cũng là một bộ dáng tiêu sái tùy hứng, có vài phần tương tự Phạm Thiếu Mẫn, cho nên hai người mới thường xuyên động thủ với nhau. Ngôn Chi Tâm sửng sốt, nói: “Ta vốn đã săn sóc như vậy, giờ ngươi mới phát hiện sao?”

Tần Tu Dật mỉm cười, hắn biết Ngôn Chi Tâm là bởi vì tay hắn bất tiện nên mới làm vì hắn. Mới đầu hắn có chút ngượng ngùng, một mực cự tuyệt, nhưng hôm nay… Lại có chút hưởng thụ cảm giác được nàng chăm sóc. Tần Tu Dật cũng hào phóng phụ họa: “Ta đã sớm phát hiện ra.”

Ngôn Chi Tâm thấy hắn nở nụ cười, hờn dỗi nói: “Còn không mau ăn!”

Tần Tu Dật cười cúi đầu, dùng muỗng nhẹ nhàng múc một khối thạch đá… Thạch đá này nhìn trơn trượt, tựa như tùy thời có thể rơi ra, hắn liền vội vàng nhét vào trong miệng. Chỉ thấy sắc mặt Tần Tu Dật nhanh chóng biến đổi, lông mày rậm khẽ nhíu, giống như đã trải qua chuyện gì đó không thể tin được.

Thạch đá này mới vào miệng đã mang lại một sự mát mẻ và trơn tru không thể diễn tả, thơm ngọt, thoáng cái liền rửa sạch vị của món thịt vừa rồi, hắn nhẹ nhàng nhai, còn có thể nhận ra vị xoài tươi mát ngọt ngào và sự ngọt ngào của nước đường nâu cũng tan chảy vào trong đó, làm cho người ta vô cùng thích thú!

Hắn vừa không để ý thì miếng thạch đá kia đã trượt vào cổ họng, thoáng cái đã trôi vào trong dạ dày, cảm giác mát lạnh sảng khoái vọt vào dạ dày nóng bỏng, tựa hồ làm cho cả người đều thoải mái vài phần!

Vẻ mặt hắn kinh hỉ mở to mắt, nói: “Thạch đá này làm như thế nào vậy?” Hắn liên tục khen ngợi: “Thực sự rất ngon!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Cái này rất đơn giản, nếu có dưa hấu bỏ vào sẽ ngon hơn.”

Sau khi Ngôn Chi Tâm nếm thử, liền tấm tắc khen ngợi: “Nguyễn Nguyễn, tỷ cũng muốn học cái này! Có khó không?”

Hiện giờ nàng đã học được không ít công thức nấu ăn, cho nên Ngôn phu nhân cũng rất ít khi đến phủ Trấn Quốc tướng quân uống trà chiều. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đơn giản lắm, lần sau muội sẽ dạy tỷ.”

Trong lúc các nàng đang nói chuyện thì Phạm Thiếu Mẫn đã ăn hết một chén thạch đá, nàng ta còn đang dùng muỗng cẩn thận vét kỹ đáy bát. Kể từ khi nàng ta không nói chuyện, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng… Cũng thuận mắt hơn nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dạng còn chưa thỏa mãn của nàng ta, liền nói: “Minh Sương, đưa cho biểu tiểu thư một chén thạch đá nữa!”

Phạm Thiếu Mẫn nghe tiếng, sửng sốt, lập tức từ chối nói: “Không… Không cần…”

Có vẻ như nàng ta đã ăn quá nhiều… Tóm lại là không thể ăn nữa. Còn Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, trong chuyện ăn uống, ta không keo kiệt như vậy.”

Một câu hai nghĩa làm cho Phạm Thiếu Mẫn chỉ đành cười cười. Ăn xong đá bào thì tiết vịt đã có thể ăn được rồi, tiết vịt mềm, vào miệng đã tan ra cực kỳ thích thú!

Đường Nguyễn Nguyễn lại thả rong biển và măng xanh vào. Mới vừa rồi ăn liên tiếp nhiều thịt quá nên có chút ngán, mà rong biển cũng là thứ dễ chín nhất, còn không hút dầu, rất thích hợp ăn thời điểm cuối bữa lẩu. Mà măng xanh cắt thành khúc dài, nấu cũng giòn giòn, mọi người cùng nhau thưởng thức một bàn thức ăn mới nấu chín.

Trăng sáng treo trên cao, bầu trời đêm đen như mực.

Vốn là một buổi tối thơ mộng mà khắp nơi trong Phi Hiên Các lại tràn ngập mùi vị cay nồng của lẩu, ngay cả Minh Sương đang hầu hạ ở một bên cũng không thoát khỏi mùi lẩu cay dính vào người.

Mọi người uống rượu no nê, Tần Tu Dật liền đứng lên, nói với Ngôn Chi Tâm: “Ta đưa nàng về…”

Ngôn Chi Tâm còn chưa lên tiếng thì Phạm Thiếu Duẫn lại nói: “Nếu hai người sớm thành hôn thì cũng không cần phiền toái như vậy! Còn phải đưa tới đưa lui!”

Ngôn Chi Tâm nghe xong, sắc mặt đỏ lên nhìn thoáng qua Tần Tu Dật. Sắc mặt Tần Tu Dật hơi cứng đờ, nói: “Đệ uống quá nhiều rồi.”

Dứt lời, liền nói với Chi Tâm: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi.”

Ngôn Chi Tâm cố gắng cười một chút, nói: “A Viễn, Nguyễn Nguyễn, đa tạ vì đã khoản đãi!”

Mấy người nhìn nhau cười, sau đó nàng liền đi theo Tần Tu Dật. Phạm Thiếu Mẫn ăn no đến mức không ngồi xuống được nữa, đành phải đứng lên, đi tới đi lui. Phạm Thiếu Duẫn nhìn muội muội, có chút buồn cười, nói: “Ai bảo muội ăn nhiều thạch đá như vậy?”

Phạm Thiếu Mẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không ngờ muội lại thích ăn đồ ngọt như vậy!”

Trải qua chuyện tối nay Phạm Thiếu Mẫn hoàn toàn không dám đối nghịch với Đường Nguyễn Nguyễn, liền thành thật nói: “Ừm…”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt nhu thuận của nàng, liền cười cười, nói: “Ngày mai ta sẽ làm thạch tiếp! Nếu muội có hứng thú thì có thể đến xem.”

Đường Nguyễn Nguyễn không thích so đo, nếu Phạm Thiếu Mẫn nhận ra sai lầm, nàng cũng không nhắc lại, sẽ thật sự coi nàng như biểu muội mà đối đãi.

Phạm Thiếu Mẫn nghe xong thì mím môi cười một chút, sau đó gật đầu. Phạm Thiếu Duẫn đứng lên hơi lắc lư, Phạm Thiếu Mẫn vội vàng đỡ lấy hắn.

Hắn nói với một khuôn mặt vui vẻ: “Đêm nay thực sự là quá vui vẻ! Ta nhất định sẽ đến Mỹ Thực Lệnh trợ uy cho mọi người!”

Tần Tu Viễn nhìn bộ dạng mơ hồ này của hắn, lộ ra vài phần ghét bỏ, nói: “Thiếu Mẫn, mau đưa ca ca muội về nghỉ ngơi đi, đừng để hắn nôn ra ở chỗ ta.”

Phạm Thiếu Mẫn gật đầu, nửa đẩy nửa kéo Phạm Thiếu Duẫn đi.

Trong nồi đã là một đống hỗn độn, mà rượu hoa lê trắng cũng đã gần hết. Tần Tu Viễn yên lặng đứng lên, nhất thời cũng có chút choáng váng. Rượu hoa lê trắng này cảm giác vô cùng ngọt ngào nhẹ nhàng, nhưng về sau lại làm cho người ta say nặng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, nói: “Chàng ổn không?”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, nói: “Ta không sao, ngồi một chút là được rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Vậy chàng ngồi một lát, thiếp đi tắm…”

Tần Tu Viễn giữ chặt nàng, nói: “Không phải buổi chiều nàng vừa tắm xong sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Mùi lẩu dính vào người, nếu không tắm sẽ rất khó chịu.”

Tần Tu Viễn cười khẽ, nói: “Nhớ mang theo khăn tắm.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái xoay người vào phòng ngủ.

Tần Tu Viễn ngồi một mình trong viện, gió nhẹ ban đêm thổi tới làm cho thần tri người ta thanh minh vài phần, hắn cũng thật sự cảm giác được khoái ý sau khi no bụng.

Bên ngoài đều nói hắn giết người như ma, khát máu thành tính. Kỳ thật điều hắn thích nhất chính là những ngày tháng bình yên như này.



Tần Tu Viễn tắm rửa xong thì Đường Nguyễn Nguyễn đã hơi mệt mỏi. Nàng cố gắng lấy lại tinh thần và nói,”Sao chàng lại đây?”

Tần Tu Viễn híp mắt phượng, hắn nói: “Sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn buồn bực nói: “Không có việc gì…”

Tần Tu Viễn thổi đèn nằm xuống bên cạnh nàng. Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt lại, nhìn hắn trong bóng tối. Tần Tu Viễn nói: “Vừa rồi không phải nàng bị mệt sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: “Hơi buồn ngủ, nhưng thiếp có chuyện muốn hỏi chàng.”

Tần Tu Viễn cũng quay mặt lại, hai người mặt đối mặt nhau, nói: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn do dự một chút, nhưng vẫn hỏi: “Chàng… Thật sự đã từng chơi trò thành thân với Thiếu Mẫn rồi sao?”

Tần Tu Viễn cười ra tiếng, nói: “Minh Sương nói gì nàng cũng tin sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm trang: “Sao lại không tin? Chàng mau nói, chàng có sinh hài tử với nàng ta không!”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cong lên, ý cười thoáng cái phá đi nét lạnh lùng vốn có, làm cho cả người hắn sinh động vài phần.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không đáp lại thì dứt khoát lấy tay chống người lên, nằm sấp trên giường, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Chàng mau nói đi!”

Tần Tu Viễn cười một hồi lâu, sau đó đưa tay ôm nàng, nhưng lại bị nàng vô tình đẩy ra. Hắn bất đắc dĩ nói: “Khi ta còn nhỏ quả thật bị muội ấy ép chơi bái đường nhưng ta không chịu làm tân lang…” Dừng một chút, hắn nói: “Ta là cao đường, người được bái.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, nhất thời cũng có chút buồn cười, nàng cười đến vô cùng vui vẻ, đôi mắt hạnh dưới ánh trăng đặc biệt động lòng người. Tần Tu Viễn cưng chiều nhìn nàng, nói: “Hài lòng chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn một lần nữa nằm xuống, mím môi cười nói: “Tạm được.”

Tần Tu Viễn lại nói: “Ta rất hài lòng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc, nói: “Hài lòng cái gì?” 、

Tần Tu Viễn khẽ cười nói: “Nhìn thấy nàng để ý ta như vậy, ta rất hài lòng… Cũng rất vui mừng.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sắc mặt cũng ửng đỏ. Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng vì mình mà cùng Phạm Thiếu Mẫn mà xảy ra xung đột, lại không hiểu sao có chút cao hứng.

Tần Tu Viễn ở trong chăn yên lặng nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn dường như mỗi khi ta ăn món nàng nấu thì sẽ thích nàng hơn một chút.”

Lúc này hắn vẫn còn vài phần say rượu, hắn lẩm bẩm: “Nhưng… Làm sao ta mới có thể làm cho mỗi ngày nàng cũng thích ta nhiều hơn một chút đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hắn mà cũng nghĩ đến những chuyện này sao?

Nhớ lại gương mặt băng giá mà hắn từng nhìn nàng, sau này lại dần dần tiếp nhận nàng, và đến bây giờ là cẩn thận che chở nàng, trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào. Nàng dịu dàng trả lời: “Chàng ngoan ngoãn ăn món thiếp nấu, thiếp sẽ càng thích chàng hơn.”

Thế nhưng, bên cạnh đã không còn động tĩnh gì nữa, rượu hoa lê trắng này thật sự là lợi hại, khiến Tần Tu Viễn thành công bỏ lỡ lời nói mềm mại dịu dàng của cô nương mà hắn yêu.



Ngày hôm sau.

Tần Trung vội vội vàng vàng vọt vào Phi Hiên Các, hắn trực tiếp chạy tới thư phòng, lại không thấy Tần Tu Viễn. Hắn quay sang bếp nhỏ, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, hỏi: “Phu nhân, người có biết tướng quân ở đâu không?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc khác thường của hắn, nói: “Sao vậy? Tối hôm qua Tướng Quân say rượu, còn đang ngủ…”

“Ai nói ta vẫn còn ngủ?” Giọng nói của Tần Tu Viễn có chút lười biếng, nhưng đã ăn mặc chỉnh tề mà đi tới cửa bếp nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng. Tần Trung nhìn thấy Tần Tu Viễn, vội vàng nói: “Tướng quân, có người đưa tin tức tới!”

Tần Tu Viễn thu hồi ánh mắt, nói: “Đến thư phòng.”

Đường Nguyễn Nguyễn liền yên tâm tiếp tục làm thạch. Hai người vào thư phòng, Tần Trung nhanh chóng đóng cửa lại, nói: “Tướng quân, mời xem.”

Dứt lời, hắn đưa một tờ giấy cho Tần Tu Viễn. Tần Trung nói: “Trong thư nói Vương Nhiên đã xuất hiện, hơn nữa đã biết được thê tử và con hắn ở đâu, tối nay sẽ tìm cơ hội để cứu người.”

Tần Tu Viễn nhướng mắt phượng, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, hắn trầm giọng hỏi: “Thư này là người nào đưa tới? Đã được gửi bao lâu rồi?”

Tần Trung nói: “Người nọ là hạ nhân của phủ Tả tướng, nói là tin tức Lưu Nhị công tử đưa.”

Tần Tu Viễn suy nghĩ một lát, nhớ tới lần trước ở phủ Học sĩ gặp Lưu Thư Nhiễm. Lúc đó, ánh mắt hắn giảo hoạt lại mang theo vài phần thành khẩn, nói: “Tướng quân, có hứng thú hợp tác với ta không?”

Tần Tu Viễn không tỏ vẻ gì, nhưng Lưu Thư Nhiễm lại nói, mình sẽ biểu lộ thành ý… Tin tức hôm nay, chính là thành ý của hắn.

Tần Trung nhíu mày nói: “Mẫu tử Vương phu nhân ở cách phủ ta khá xa, nếu muốn tới cướp người lúc trời tối thì chậm nhất là giữa trưa phải xuất phát, tướng quân, để thuộc hạ mang theo một đội đi bắt sống Vương Nhiên trở về!”

Tần Tu Viễn nói: “Nhưng lỡ như là một cái bẫy thì sao? Nói không chừng, bọn họ muốn đưa chúng ta vào tròng.”

Tần Trung sửng sốt, hắn lại không nghĩ tới điều này. Tần Tu Viễn lại hỏi: “Vậy hạ nhân đưa tin trông như thế nào?”

Tần Trung suy nghĩ một chút, nói: “Bề ngoài rất trắng trẻo, đặc biệt nhã nhặn, còn đang chờ ở ngoài cửa lớn, thuộc hạ không dám để cho hắn đi.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Đi, dẫn ta đi gặp hắn!”

Tần Trung kỳ quái nói: “Gặp hắn sao?”

Tần Tu Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi mời Lưu Nhị công tử vào phủ…”

*Thạch đá là một món ăn vặt nổi tiếng của mùa hè, một món ăn vặt nổi tiếng có nguồn gốc từ Vân Nam và Quý Châu, sau đó du nhập vào Vũ Dương, Tứ Xuyên, và được chào đón rộng rãi ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Món này mát lạnh và thơm ngát, dịu dàng và sảng khoái. Là món ngon mùa hè được nhiều người ưa chuộng bởi độ mịn, trong, không đá, ngon và giá thành rẻ.
Bình Luận (0)
Comment