Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 14

Triển Linh đối với hai người này ấn tượng không tồi, nên quyết tâm muốn kết giao bằng hữu.

Kỳ thật giống như chuyện hôm nay, chính mình vốn dĩ còn không biết có chuyện thưởng bạc, về sau bọn họ ba người có thể có khả năng không bao giờ gặp lại, người có lòng tham đều có thể yên lặng không tiếng động nuốt hết khoản tiền này!

Người phía trên chưa thấy qua nàng, hoặc là nói bọn họ ngay từ ban đầu có thể tranh công về bức hoạ, trời biết đất biết, người phía trên cùng người nhà của những nữ tử đó có thể biết được sao? Không có khả năng!

Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, hơn nữa còn đem chân tướng trình lên quan trên.

Tiền có thể dễ dàng lấy, nhưng phẩm hạnh không phải ai cũng giữ được.

“Triển cô nương, làm tạm món gì là được.” Triệu Qua cười hì hì, “Chúng ta ăn lót gì là được, thật sự không cần phiền toái. Cũng vội về báo cáo với đại nhân. Ngài ấy đang thú giục.”

“Vậy được rồi, vừa vặn ta còn chút đồ ăn, lại thêm cho các ngươi chút thịt thái.”

Triển Linh nhìn một hồi, phát hiện còn có mộc nhĩ ngâm nước, liền lấy bột đã chuẩn bị buổi tối chưng màn thầu ra nhào. Nhào vài lần sau đó cán bột, lại tiếp tục lập lại như vậy mấy lần, sau đó nhanh tay cắt thành mì sợi.

Thịt băm nhỏ, thái chút mỡ heo phi thơm, lại cắt nấm bỏ vào xào, thêm chút đậu hũ ki cùng trứng gà.

Có canh xương hầm, liền dùng nước canh nấu mì, vừa thơm vừa bổ. Sợi mì trong chén thêm vào thịt vừa xào, ở trên rải một chút cọng tỏi non vừa hái, vừa đẹn ăn lại vừa ngon.

“Thịt này ta vừa mới nghĩ ra, không biết các ngươi ăn quen hay không.”

Mỗi người thích nấu ăn đều có đối tượng mình hướng tới, lại nói mỗi người mỗi vị, cùng một món nhưng mỗi cá nhân lại làm ra hương vị khác nhau. Tuỳ vào ý thích mà đánh giá thôi.

Triển Qua vội đứng dậy hỗ trợ dọn chén, nghe xong lời này liền cười: “Triển cô nương khách khí, làm không tốt đã thơm như vậy, chỉ có ăn không đủ, làm gì sẽ không ăn được? Chúng ta đều nghe nói tiệm của cô nương sinh ý vẫn luôn rất tốt!”

Triển Linh cười khúc khích, lại gắp đồ chua cho bọn họ. “Cái này ăn với cơm. Đúng rồi, hôm nay một vại trứng muối đã ăn được, để ta mang ra cho các ngươi một phần.”

Trương Viễn mới nói không cần, lại thấy nàng giống như đoá hoa đã bay đi xa, há miệng thở dốc, cười thanh, gặp một miếng đồ chua ăn, ngay sau đó liền vui vẻ: “Cái này ăn ngon!”

Triệu Qua cũng nếm thử, cười nói: “Đại ca, ngươi không thể ăn cay, không nên miễn cưỡng, món này cho đệ đi.”

“Ngươi biến! Tiểu tử ngươi chỉ giỏi xảo quyệt, không thể ăn thì ăn chút ít là được. Mấy ngày nay trời mưa dầm liên miên, ăn chút đồ cay ra mồ hôi cũng tốt.” Trương Viễn vỗ nhẹ lên lưng hắn, lại gắp một miếng lên ăn, không bao lâu trên trán quả nhiên ra mồ hôi, hắn thống khoái kêu lên.

Lát sau Triển Linh trở lại, bưng thêm một dĩa trên mặt là trứng muối nhân vàng óng ánh có mùi đặc trưng.

Triệu Qua nhanh tay lẹ mắt dùng đũa chọc, phụt một tiếng nước vàng chảy ra, mùi càng thêm nồng.

Hai người liền nói cám ơn, gắp trứng lên ăn thử. Vừa vào miệng liền chảy ra, nuốt xuống lại cảm nhận sự tinh tế. Ăn thêm một ít mì, kết hợp vừa hoàn hảo. Vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi. Cảm thấy có thể ăn thêm vào tô.

Bọn họ thật sự đói, trước đó vài ngày vội đến nỗi chân không chạm đất, có được ăn uống tử tế? Hiện giờ đã an tĩnh lại, phải hảo hảo tẩm bổ. Chớp mắt bọn họ hai người đã ăn xong, ngay cả chút canh trong bát cũng húp hết.

Ăn xong Triển Linh kiên quyết không nhận tiền, thấy bọn họ yêu thích trứng muối, liền lấy túi bỏ vài cái vào. “Mọi người thường xuyên qua lại chính là bằng hữu, hôm nay ta tặng mọi người cũng chỉ là vài món ăn thôi, mời còn không kịp.”

Trương Viễn cùng Triệu Qua liếc nhau, đều cười ha ha: “Đã vậy, nếu Triển cô nương không chê, chúng ta liền làm bằng hữu! Đa tạ, đa tạ!” 

Hai người lại vội vã chạy về báo cáo kết quả, tinh thần sảng khoái, hàn huyên vài câu liền rời đi. Đối với túi trứng Triển Linh tặng cực kỳ yêu thích, cưỡi ngựa cũng có chút cẩn thận hơn thường ngày.

Triển Linh đứng nhìn bọn họ đi xa.

Lập tức liền tới mùa đông, gió càng thêm mạnh, nhưng trời lại tròn to treo trên cao, giống như màu vàng của trứng khi mới cắt ra vậy, không khỏi làm người có chút lười biếng.

Ừ….Làm gì ăn ngon nhỉ?

Ngựa vừa mới rời đi không lâu, sau lưng lại tới một trận tiếng cưỡi ngựa. Triển Linh quay đầu nhìn lại, kia một thân cưỡi ngựa màu đỏ không phải là đại tiểu thư thần bí hôm bữa sao?

Vị tiểu thư kia chính mình cưỡi một con ngựa, cưỡi vững vàng, không bao lâu liền đến trước mặt Triển Linh. Lưu loát xuống ngựa, động tác nước chảy mây trôi, đẹp không nói nên lời. 

Nhìn dáng vẻ này ngày ấy nàng ta không hề ba hoa, kỹ thuật cưỡi ngựa quả thực rất tốt. Hôm đó ngồi xe ngựa hẳn cũng nghẹn hỏng rồi, hôm nay cưỡi ngựa đến quả nhiên thần thái phi thường tốt, như hai người vậy.

Tiểu thư dắt ngựa lại, đối nàng cười nói: “Lão bản nương tỷ tỷ, hôm nay ta lại tới, còn có cái kia giá muối cùng đồ chua không?”

Xưng hô này hơi kỳ quái đi? Triển Linh cười ra tiếng, “Trời lạnh như vậy, một mình ngươi lén ra người vì đồ ăn?”

Tiểu thư kia dẩu môi, lắc roi ngựa, có chút không vui sướng, “Trong nhà thật sự buồn chán, cái này không được cái kia không được. Cha lại phạt ta chép sách đều đau cả tay! Mấy hôm trước đã ăn hết đồ chua, đầu bếp trong nhà ta làm hỏng một đống củ cải cũng không làm ra tới mùi vị kia. Chắc là do cuối năm bận rộn, ta thấy cha cũng có chút ăn không ngon, liền lén ra cửa.”

“Thiết Trụ, tới dẫn ngựa!” Triển Linh hô. Lại nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong ngồi, ta bưng lên vài món.”

“Ai!” Tiểu thư kia vui vẻ sảng khoái đem dây cương ném cho Thiết Trụ, theo Triển Linh vào nhà.

Chỉ là nàng có điểm hiếu kỳ, đi vào thấy gì cũng hiếm lạ.

“Mới một thời gian ngắn không tới, nơi này thay đổi nhiều như vậy a!”

“Viện này sửa sang lại, lại nhìn phóng khoáng tự tại như vậy.”

“Ai nha, còn có gà con! Lông xù xù, thật thú vị!”

Triển Linh cười nói: “Ngươi mới đến, đừng tuỳ tiện sờ, coi chừng gà mẹ mổ tay. Đệ đệ ta cũng khen chúng dễ thương.”

Mấy gà mái mẹ cùng vịt mẹ đều phi thường chăm chỉ, đã ấp ra gà vịt con, lông xù gà con vịt con vô cùng đáng yêu, hấp dẫn Triển Hạc mỗi sáng thức dậy đều đi thăm chúng, lại lấy thóc rải ra, đảm bảo mỗi con đều ăn no, trước khi đi ngủ còn phải sờ từng con tạm biệt mới chịu lên giường….

Vun đắp ý thức tự giác rất quan trọng và cần thiết, nhưng Triển Linh lại lo lắng hắn cùng đám gà vịt này quá thân cận, sau này giết ăn không biết có chướng ngại tâm lý không?

Đang nói Triển Hạc liền từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người tới, thần sắc rất giống gà mái mẹ.

Tiểu thư sửng sốt một lát, liền tiện đà cười ha ha, sau đó ngồi xổm trước mặt Triển Hạc, “Đệ đệ ngươi tên gì? Mấy tuổi? Lớn lên thật dễ thương".

Tiểu oa nhi này môi hồng răng trắng mắt to, lông mi lại dày, chân tay thon dài. Trưởng thành hiển nhiên là một phiên giai công tử.

Triển Hạc nhấp nhấp môi nhỏ, ôm đùi Triển Linh trốn ra sau, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn nàng.

Tiểu thư kia có chút xấu hổ, Triển Linh liền nói: “Đệ đệ ta nhát gan, tiểu thư chớ trách.”

“Không sao.” Tiểu thư nhưng thật ra lại không để ý, xua xua tay đứng lên, “Có lẽ ta làm hắn sợ, cha ta cũng thường nói ta tính tình nóng nảy.”  

Dừng một lát, nàng lại cười hỏi: “Đúng rồi, tỷ tỷ không cần gọi ta tiểu thư, ta họ Chư, tên Chư Cẩm, tỷ tỷ họ gì?”

“Không dám, ta họ Triển, Triển Linh.” Triển Linh đáp, lại chỉ Triển Hạc, “Đây là đệ đệ ta, nhũ danh Hạc nhi.” 

Họ Chư? Chư tiểu thư? Thú vị.

Hoàng Tuyền châu người có họ này chỉ có mấy nhà, trùng hợp chính là, tri châu đại nhân bây giờ họ Chư…..

Ngoại trừ một ít trắng để lại ấp, số trứng còn lại Triển Linh đều gộp lại đem muối. Hiện tại cũng có hai bình. Số lượng cũng không nhiều lắm, Triển Linh cũng không tính đem bán, chỉ để lại cho người trong nhà ăn.

Muối trứng thì trứng gà ăn ngon nhất, nhưng muối trứng vịt thì còn có thể là trứng bắc thảo, chỉ có điều không có vôi sống. Triển Linh dự tính ăn xong cơm trưa liền vào thành một chuyến, thuận tiện mua chút gạo thóc cùng củ cải trắng.

Chư Cẩm khó khăn lắm mới gạt được mọi người lén ra ngoài, như cái đuôi to theo sau Triển Linh hiếm lạ dòm ngó xung quanh.

Lại còn có cái đuôi số một nhỏ Triển Hạc, hai người không tiếng động liếc nhau, sau đó nhanh chóng đạt được nhận thức chung. Lát sau một lớn một nhỏ này chạy đông chạy tây cũng náo nhiệt hẳn lên.

Chư Cẩm chính là vì giá trộn mà tới, mấy món khác cùng đồ chua tự nhiên cũng muốn.

Trước đem khoai tây cắt lát, lấy mỡ cho vào nồi tráng trên mặt, cho khoai tây vào chiên sơ, thêm nước rồi hầm canh. Lại làm thêm trứng chiên rắc ít hành. Liền hai món đơn giản.

Thịt lợn rừng trước đó phơi đã khô, Triển Linh cắt chút thịt xào trên lửa lớn chung với cọng tỏi non. Khi chín mang ra thịt mỡ trong suốt, béo ngậy lại sáng óng ánh, hương vị thơm ngon, ăn kèm cơm là tuyệt phối.

Bọn họ đã ăn cơm trưa, giờ Chư Cẩm tới nấu thêm cũng không tiện, nên quyết định ăn mì.

Bận việc một ngày, mặc dù đã ăn cơm trưa Triển Linh lúc này cũng cảm thấy hơi đói, quyết định chiều sẽ làm “Trà chiều".

Chư Cẩm không giống như thiên kim nhà quan lại bình thường không biết làm việc. Nàng chủ động giúp mang mâm, nhưng lại hù Triển Linh, sợ nàng ta chạm nóng phỏng tay, Chư đại nhân lại mang binh tới thì khổ….

Triển Linh cũng mang ra một trứng gà cùng vịt muối. Chư Cẩm ăn thử hiển nhiên thích, “Khi còn nhỏ nhà muội ở phía Nam cũng từng ăn qua loại trứng này. Cũng đã nhiều năm chưa ăn lại. Triển tỷ tỷ, tay nghề tỷ thật tốt!”

“Ngon liền ăn nhiều chút, nhưng đừng ăn nhiều quá căng bụng không tốt. Trước uống ít canh nóng lót dạ, muội dọc đường cưỡi ngựa cũng hít đủ khí lạnh đi?” Triển Linh dùng đũa gắp tỏi non xào thịt cho Chư Cẩm, “Vào đông cũng nên ăn chút thức ăn mặn, bằng không thân thể không tốt.”

Trẻ nhỏ thích nhất học theo, Triển Hạc thấy hai người ăn ngon miệng cũng chạy tới cọ cọ Triển Linh, ôm đùi nhìn.

Triển Linh bị đứa nhỏ này nhìn đến không có biện pháp, khom lưng ôm hắn ngồi bên cạnh, dùng chén gắp chút khoai tây canh trứng, lại gắp một ít thịt xào tỏi non cho Triển Hạc.

Thấy Triển Hạc ăn ngon, CHư Cẩm liền cười: “Thật ngoan! Muội từng gặp qua tiểu hài tử nhà khác, so với Triển Hạc đều lơn hơn vài tuổi, lúc ăn cơm cần một đám nha hoàn bà tử đuổi theo dụ dỗ, nhìn đều mệt!”

Triển Linh cười không nói, thầm nghĩ đó đều là nuông chiều quá mức, nuôi dạy trẻ như vậy là sai lầm lớn nhất…..

Một bữa cơm còn chưa ăn xong, thị vệ trẻ tuổi trước đó Triển Linh gặp qua liền tìm tới, vừa vào cửa thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi ở bàn gỗ thô ráp ăn đến mặt mày cao hứng phấn chấn, biểu tình liền có chút vi diệu.

“Tiểu thư, ngài nhanh trở về đi, nếu đại, khụ…, lão gia không thấy sẽ lo lắng.”

“Hừ, mở miệng liền lão gia lão gia, Hạ Bạch rốt cuộ ngươi là hộ về của ai?” Chư Cẩm liếc mắt xem hắn, chiếc đũa trong tay còn cầm nửa hột vịt muối. Trắng vàng giao thoa nhìn vô cùng đẹp mắt.

Hạ Bạch há miệng thở dốc, cụp mi rũ mắt xuống, cúi đầu nói: “Tự nhiên là hộ vệ của tiểu thư.”

“Vậy thì phải nghe theo ta, hừ, phụ thân cả ngày bận rộn công vụ, nơi nào có rảnh quản ta? Chỉ sợ hôm nay buổi tối ta không về phụ thân cũng chưa chắc phát hiện được!” Chư Cẩm hướng hắn vẫy tay, “Tỷ tỷ làm quá nhiều, một mình ta ăn không hết, ngươi cũng tới ăn chút đi.”

Hạ Bạch nơi nào chịu? Lại khuyên nàng trở về, Chư Cẩm liền lông mày dựng thẳng lên, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đừng vội ồn ào! Quấy nhiễu ta ăn cơm, trở về ta liền đi phụ thân cáo trạng! Trừ tiền tiêu vặt của ngươi!” 

Ngàn dặm xa xôi chạy tới quấy rầy nàng ăn cơm, đây là chuyện người nên làm? 
Bình Luận (0)
Comment