Chương 15:
Hạ Bạch không thể trái ý, biểu tình trên mặt thay đổi đặc biệt sinh động.
Mà hắn cũng không dám ngồi xuống ăn, cứ như vậy đứng thẳng tắp một bên như cây cột trụ.
Hai tỷ đệ Triển Linh cảm thấy mới lạ, người ta cũng một thân ngọc thụ anh tuấn, thế là hai đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm người ta không chút e ngại, không bao lâu, hộ vệ kia dù được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt… Cũng không khỏi mặt đỏ tai hồng, mũi chân cũng vì thế mà xê dịch ra bên ngoài vài bước.
Hắn từng gặp qua những nữ tử như vậy rồi, ban ngày ban mặt mà nhìn nam nhân xa lạ chằm chằm!
Thật ra Chư Cẩm không để bụng chuyện bắt chẹt hộ vệ nhà mình, đơn giản nàng chỉ muốn hắn ta im lặng để nàng tiếp tục thỏa mái ăn uống mà thôi.
Thật sự nàng đang đói, muốn tưởng niệm lại hương vị kia một lần, vừa chất phác lại thuần túy, đơn giản mà lại ngon. Khi ấy nàng còn nhỏ, phụ thân mới chỉ làm chức quan nho nhỏ nhưng một nhà ba người bên nhau vô cùng ấm áp.
Chư Thanh Hoài là điển hình văn nhân nhã sĩ, rất coi trọng khung cảnh xung quanh, khẩu vị ăn uống ưa thanh đạm, không cho phòng bếp làm thức ăn dân gian quá thô thiển. Nếu không phải lần trước đồ chua nữ nhi mang về… Nhìn cái bình không quá bất nhã thì nào được thượng bàn ăn.
Phu nhân ông xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng nữ nhi thê tử sinh ra tính tình lại quá khác biệt, tính tình hướng ngoại và quá hoạt bát hiếu động, thời điểm Chư phu nhân chưa tạ thế, hai phu thê thường xuyên cùng nhau thở dài, đây phải là nam oa đầu thai sai rồi…
Chư Cẩm thực thích những món này, ăn một ngụm lại một ngụm, như là đang cẩn thận hưởng thụ hương vị ngon của nó.
Phong cách ăn uống khác xa những thiên kim tiểu thư kia, nàng ăn sạch một chén cơm lớn, uống thêm một chén canh trứng và những món đồ chua, thịt khô bày biện trên bàn.
Thấy vậy Triển Linh bắt đầu lo lắng thay cho dạ dày của nàng.
Chưa kể còn hai trái trứng muối nữa, nàng ta đều ăn hết, nhìn mà thấy hoảng.
Ăn xong, Chư Cẩm thoải mái vươn hai cánh tay cười nói “Đã lâu chưa có được một bữa ăn tận hứng như vậy.”
Triển Linh thầm nghĩ, xác thật đủ tận hứng còn gì, phỏng chừng có thể ganh đua lượng cơm cùng Nhị Cẩu Tử bổn tiệm nàng rồi.
Thân hình nàng mảnh khảnh như vậy, rốt cuộc làm sao chứa được cả bàn đồ ăn thế kia?
Chư Cẩm lại nói “May mà ta cắt đuôi được Đỗ mụ mụ, bằng không bà ta lại lải nhải không dứt bên tai.”
Đối với Hạ Bạch, nàng không có một chút ý tứ dấu diếm, Hạ Bạch dường như cũng đã quen, không hề thấy hoảng khi chủ tử có những biểu hiện bất nhã như vậy.
Đương nhiên, Triển Linh là ngoại lệ được mở rộng tầm mắt nhìn.
Tuấn nam mỹ nữ là lẽ đương nhiên trời cao đã định, giống như bạn đồng hành vậy, thế nhân mấy ai có được tình cảm đáng trân quý như thế. Nàng không khỏi cảm thán, nếu không nên duyện nợ chẳng phải là phí phạm của trời sao?
Ăn uống no đủ Chư Cẩm lại muốn mười bình đồ chua, bắt Triển Linh nhận một lượng bạc mới chịu rời đi.
Bất quá lúc này lại có chuyện cần bàn rồi.
Hạ Bạch đuổi theo nàng đến đây cũng là cưỡi ngựa, mang theo mười bình đồ chua về, làm sao để bình không va chạm bị vỡ đây?
Triển Linh về phòng lấy mũ, áo choàng ấm áp mặc vào, đi ra nói “Thuận tiện ta cũng cần vào thành một chuyến, cho hai người quá giang xe ngựa một đoạn đường.”
Vừa rồi mua bán đồ chua có lời, vào thành nàng liền mua nguyên bộ xe và con la, ước chừng mười lăm lượng bạc, nháy mắt nàng lại trở nên nghèo túng, đem Nhị Cẩu Tử ghi sổ đau lòng suýt nữa ngất xỉu!
Chư Cẩm cùng Hạ Bạch nhìn nhau hơi gật gật đầu, Chư Cẩm liền nói “Cũng được. Làm phiền Triển tỷ tỷ.”
Triển tỷ tỷ? Hạ Bạch nhìn Triển Linh mịt mờ, kêu người này là tỷ tỷ sao?
“Cảm tạ cái gì chứ?” Triển Linh không phát hiện động tác nhỏ đó của Hạ Bạch, tiếp tục nói “Trước sau đều phải đi một chuyến, ta cần mua rất nhiều đồ vật, mà hai người lại không có xe, chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn hai người sao được?”
Thiết Trụ cho con la ăn xong cỏ khô tốt nhất, lúc này mới đánh xe ra.
Triển Hạc nghĩ muốn đi theo, ai ngờ trên xe không còn chỗ trống mà trời tuyết lại đang rơi!
Chư Cẩm vui sướng dùng tay hứng tuyết “Đây là tuyết đầu năm đó!”
Bông tuyết thuần trắng từ trên cao rơi xuống nương theo hướng gió động vũ, mang theo hơi thở không thuộc về thế tục, nhẹ nhàng cùng thanh khiết, làm cho nơi núi rừng hoang vắng chẳng khác nào bức tranh trữ tình mê hồn.
“Mới tháng chạp, thật là sớm.” Triển Linh nói xong lại thở dài, ngồi xuống nhìn Triển Hạc nói “Tuyết rơi rồi, thời điểm trở về phỏng chừng rất lạnh, đường cũng không dễ đi, vạn nhất đệ bị thương tỷ tỷ rất đau lòng. Để ở lại trông tiệm, chơi cùng đám gà vịt con, lại lấy giấy tập viết mấy chữ lớn, tỷ tỷ về đưa tỷ tỷ xem được không?”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử tất nhiên muốn Triển Hạc ở nhà, một mình nàng lái xe còn chăm sóc hài tử quả là mệt mỏi, hiện giờ tuyết lại rơi càng thêm gian nan, nhưng lại không biết nên mở miệng khuyên bảo thế nào!
Bất quá tiểu hài tử cũng hiểu chuyện, Triển Linh dùng thái độ hỏi chuyện chứ không phải ra lệnh nên Triển Hạc có cảm giác được tôn trọng tiếp thu.
Không thể cùng tỷ tỷ vào thành khó tránh có chút thất vọng, bất quá lập tức ngoan ngoãn gật đầu, còn tiến lên hôn má Triển Linh một cái.
Triển Linh ôm cậu “Ngoan, tỷ tỷ sẽ mau trở về, mang cho đệ điểm tâm và kẹo được không?”
Lúc này tiểu hài nhi mới có chút vui vẻ, nép lại ven đường phất tay hẹn gặp lại.
Ba người bắt đầu lên đường.
Chư Cẩm cảm thấy cưỡi ngựa dưới tuyết thực uy phong, chẳng khác nào hình ảnh hiệp nữ được miêu tả trong thoại bản, tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật, nàng thực kích động vạn phần, Triển Linh bảo nàng lên xe cũng không chịu, một hai phải cưỡi ngựa mới được.
Ai ngờ chớp mắt liền chịu không nỗi!
Thời điểm chính ngọ vừa qua khỏi, lúc này cưỡi ngựa mới thấy lạnh. Những bông tuyết giăng kín tầng trời, độ ấm càng lúc càng giảm, tuyết rơi gió thổi quất vào mặt thật là đau!
Đừng nói cưỡi ngựa chạy nhanh mà ngồi yên thôi Chư Cẩm đã thấy lạnh run người rồi, hai hàm răng va đập lập cập, chỗ nào có một chút uy phong nữa chứ?
Triển Linh thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy nha đầu này quả thực ngây ngốc đáng yêu.
Nàng lại mở miệng thúc giục, lúc này Chư Cẩm đã biết lợi hại cũng không chối từ, leo lên xe đem chính mình bọc kín mít “Cảm ơn Triển tỷ tỷ.”
Dừng một chút nàng lại nói “Trong thoại bản đều là gạt người!”
Triển Linh buồn cười “Nơi nào gạt người? Cô nương là thiên kim tri châu chưa từng chịu qua khổ cực tất nhiên là chịu không nổi rồi. Đối với bình dân áo vải mà nói, mùa hè thì nóng đến cùng cực, mùa đông chịu đựng lạnh thấu xương, bất quá nhất thời không thể không chịu đựng, rồi cũng sẽ qua thôi.”
Chư Cẩm như đang suy tư gì đó, vừa muốn mở miệng bỗng nhiên cả kinh “Tỷ tỷ sao biết được thân phận cha ta?”
Triển Linh bật cười “Đoán.”
“Cái này cũng có thể đoán sao?” Chư Cẩm càng thêm kinh ngạc cảm thán.
Hạ Bạch bên ngoài cảm thấy sắp nghe không nổi nữa, thấp giọng ho khan một tiếng nhắc nhở nàng chú ý.
Tiểu thư nhà mình hồn nhiên ngây thơ, đối nhân xử thế chân thành, tuy rằng so với nữ tử bình thường nội tâm tinh tế hơn chút nhưng lại không có tâm cơ, đối với nữ tử giang hồ, trong mắt họ nàng chẳng khác nào một tờ giấy trắng.
Bất quá, nghĩ đến đây hắn không khỏi tò mò đối với Triển Linh.
Ngôn hành cử chỉ nàng kia rất có phong phạm ẩn sỹ, xuất thân không thể nhà nghèo được, nhưng nếu là kiều nữa nuôi dưỡng lớn lên, vì sao lại ẩn cư một nơi thế này? Lại hiểu được nhiều thế sự phức tạp đến như vậy?
Không nghĩ ra, thật không nghĩ ra mà.
Quả nhiên Chư Cẩm dừng lại không hỏi nữa, chỉ là đôi mắt mở to nhìn Triển Linh đầy vẻ tò mò.
Triển Linh lại chú ý đến chuyện khác, nàng hỏi “Ở bên ngoài lạnh hơn, hộ vệ này của cô nương có quan lạnh không? Ta còn dư một cái lông dê nỉ.”
Không đợi Chư Cẩm dò hỏi, Hạ Bạch bên ngoài liền trả lời “Đa tạ ý tốt cô nương, chút hàn khí này tại hạ còn chịu nổi.”
Chư Cẩm vén rèm nhìn ra bên ngoài, lúc này mới chú ý hắn một thân áo choàng bông nặng trĩu, cổ có đeo khăn giữ ấm, chỉ lộ một đôi mắt bên ngoài, hiển nhiên là đồ chuyên dụng ở phương bắc dùng.
Triển Linh cũng đưa mắt nhìn theo gật đầu cười nói “Nhìn thấy không? Người ta ra đường là chuẩn bị đầy đủ, ai như cô nương, thật là nghịch ngợm!”
Chư Cẩm có chút ngượng ngùng, thả lỏng tay xuống nhưng vẫn không phục nói “Bất quá là ta thiếu một bộ xiêm y như vậy thôi!”
Nghĩ đến thoại bản nói về những nhóm nữ hiệp hành tẩu giang hồ đều có một loại xiêm y riêng đúng không? Khẳng định là đúng như vậy!
Triển Linh bật cười, thầm nghĩ cô nương này còn rất chấp nhất. Chỉ là xuất thân cùng thân phận không có khả năng thực hiện mộng tưởng đó!
Mộng tưởng, khả năng cả đời đều chỉ là mộng tưởng.
Nói đến hành tẩu giang hồ làm Triển Linh hồi tưởng lại nhiều chuyện trước kia. Tuy không phải nàng hành tẩu giang hồ, mà hàng năm ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, đối đầu với biết bao gian nguy khó lường, so với hành tẩu giang hồ còn khó khăn hơn.
Kết thúc hồi ức nàng buồn bã nói “Chư cô nương, ta thật tình khuyên cô nương một câu, nhân lúc chưa quá lậm thì nên từ bỏ ý niệm đó đi.”
Thấy Chư Cẩm lại muốn nói Triển Linh nói tiếp “Không nói đến những lời trên sách là có vài câu nói thật, cô nương thấy đó, bất quá cuộc sống của một bộ phận con người thôi. Cái gì là hành tẩu giang hồ, nói thì dễ nghe nhưng cô nương từng nghĩ họ ăn gì mặc gì khi mà con người ta ở một nơi, trong vòng một trăm dặm không bóng người, là ở chỗ nào? Đại mạc gió cát mênh mông, khung cảnh tráng lệ khiến cô nương muốn tới, nhưng trong đó tứ phía chứa nguy cơ cô nương từng nghĩ qua chưa?”
“Vì sao hành tẩu giang hồ mọi người đều nói chính là đầu đeo lưng quần, lời này cũng không phải hù dọa người, lơ đãng một chút là không đủ mạng đền đâu!”
Cái gì gọi là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, nơi nào có thể dễ dàng làm? Dù sao hiện tại nàng cũng không nghĩ, chỉ nghĩ đến một cuộc sống an ổn cùng gia đình mình mà thôi.
Chư Cẩm vốn muốn phản bác lại, nhưng càng nghe càng lạnh tâm, nháy mắt ý tưởng ấy bị bóp chết trong lòng.
Triển Linh lại thừa thắng xông lên nói “Cô nương mặc một thân nữ nhi kỵ trang, thủ công tinh xảo, thêu thùa tinh mỹ giá đến mấy chục lượng bạc? Nhưng nói đến những hiệp nữ đó, vì mấy chục lượng bạc này mà dùng mệnh đổi đi!”
“Các nàng không có thời gian chú ý ăn mặc bởi vì muốn được sống, muốn sống sót cũng đủ vất vả rồi…”
Phát hiện ý niệm tiểu thư hay đổi, Hạ Bạch vô cùng khiếp sợ, nhiều năm qua lão gia cùng phu nhân đều đau đầu vì vấn đề này, thế nhưng cứ như vậy được giải quyết sao?
Thấy cảm xúc Chư Cẩm giương vũ khí đầu hàng, Triển Linh lại cảm thấy áy náy vì phá tan ước mộng người khác, dù vậy nàng cũng sẽ không đổi ý vì quyết định này.
Hải, khi còn nhỏ ai mà không có hai, ba cái mộng đại hiệp đâu? Nhưng hiện thực chung quy phải là hiện thực thôi.
Nàng chớp chớp mắt “Cô nương lớn rồi, đừng để phụ mẫu lo lắng cho mình nhiều.”
Ai ngờ Chư Cẩm giật giật cánh tay, thanh âm rầu rĩ “Nương ta sớm không còn, hôm nay phụ thân về quê tảo mộ.”
Nàng không có huynh đệ, lại một tay phụ thân giáo dưỡng, nhiều chuyện phải tự mình làm lấy.
Triển Linh ngoài ý muốn dâng lên một cỗ áy náy.
“Xin lỗi.”
“Cũng không có gì!” Chư Cẩm nghĩ rất thoáng, nhẹ nhàng nói “Sinh lão bệnh tử mà thôi, ai mà không có một chuyến đi này? Bất quá sớm muộn mà thôi.”
Lời nói tuy vậy nhưng nàng không khỏi đỏ mắt.
———————