Huyền Thiên Quan làm pháp hội sẽ dựa theo quy mô và ngày tháng để định giá, giá tiền dao động từ ba ngàn tệ đến sáu ngàn tệ, giá này còn bị người dân ở thị trấn chê đắt, bảy chữ số là cái giá quá viển vông!
Sau khi giỏ tre của ông cụ Dư bán đi, lập tức lại có các vị đạo hữu khác lấy ra vật phẩm của mình, theo thứ tự là chén lưu ly có thể trừ tà tránh tai, đĩa bát quái pha lê tinh xảo, thần khí đĩa phong thủy, bánh phúc thọ siêu ngon… Đủ thứ trên đời, cái gì cũng có. Có thể thấy mọi người đều có tâm, không tùy ý lừa gạt người khác.
Các vật phẩm lần lượt được bán ra, tổng số tiền quyên góp hiển thị trên màn hình càng ngày càng tăng, sau khi Bách Lý đi bán lệnh bài trở về, Thẩm Như Như hít sâu một hơi, đứng dậy bước lên sân khấu. Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người trong hội trường đều tập trung vào cô, cô lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười hào phóng, cô giơ viên đá Hoàng Tuyền to bằng nắm tay cho mọi người quan sát, sau đó giới thiệu: “Đây là đá Hoàng Tuyền, đến từ bên bờ Hoàng Tuyền, nghe đồn có thể dùng để hứa nguyện, nhưng lý do tôi giới thiệu nó không liên quan gì đến chuyện này. Bởi vì một lần trùng hợp, tôi phát hiện ra nó rất thích hợp làm phương tiện truyền tải linh lực, nó không chỉ có thể tích trữ linh lực mà còn có thể tăng cường uy lực của bùa chú.”
Vừa nói, cô vừa lấy giấy vàng và chu sa tùy thân mang theo ra, vẽ một lá ‘bùa dẫn lôi ngay tại chỗ, sau đó dán ‘bùa dẫn lôi lên đá Hoàng Tuyền, lá bùa lập tức biến mất ở mặt ngoài của viên đá. Ngay sau đó, những người ngồi gần sân khấu đều có thể nhìn thấy bên trong viên đá trong suốt đó xuất hiện một chùm sáng màu xanh, tựa như một quả cầu pha lê xinh đẹp.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, thật ra chùm ánh sáng đó chính là lôi điện, có rất nhiều dòng điện và tia chớp cực nhỏ không ngừng lóe lên trong chùm sáng. Ngồi ở khu vực dành riêng cho các hội viên cấp cao, Vưu Nhất mạnh mẽ duỗi cổ và nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy kinh ngạc và sùng bái: “Thẩm đại sư thật là lợi hại, tùy tiện vẽ một cái đã hoàn thành một lá bùa!
Quang sư thúc, đây thực sự là đá Hoàng Tuyền sao? Người đã từng nhìn thấy bao giờ chưa?” Quang Hữu Văn lắc đầu: “Chưa từng nghe nói đến thứ này, nhân quỷ thù đồ, âm dương cách biệt, không thể tùy tiện lưu thông bất kỳ vật phẩm nào. Thật ra Ngân hàng Âm Dương có thể kết nối âm dương, nhưng từ trước đến nay chỉ có chúng ta bỏ tiền để bên đó thay chúng ta giải quyết một số chuyện, không thể tùy ý đổi vật phẩm của âm phủ. Nếu đá Hoàng Tuyền là thật, vị đạo hữu Thẩm này cực kỳ lợi hại, vậy mà có thể lấy được đồ từ âm phủ.
Trên thế gian này, người có năng lực như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay. Vưu Nhất nghe xong càng thêm sùng bái Thẩm Như Như, sự ngưỡng mộ dâng trào trong lồng ngực, đôi mắt lấp lánh ánh sao. Anh ta kích động một hồi, thề son sắt nói: “Con nhất định phải lấy được viên đá này.”
Bên này đang nhỏ giọng thảo luận, Thẩm Như Như trên sân khấu vẫn chưa giải thích xong, cô cầm đá Hoàng Tuyền đi vòng quanh sân khấu để mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong viên đá, sát lại gần còn có thể nghe thấy tiếng sấm nho nhỏ. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, một vị hội viên bình thường giơ tay lên hỏi: “Năng lượng của lá bùa được tích trữ trong đó thì sao? Làm thế nào để lấy nó ra?”
Thẩm Như Như thấy phản ứng tốt của khán giả, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống, đồng thời còn có chút vui mừng. May quá, vẫn giữ được mặt mũi của Huyền Thiên Quan, không làm Tổ sư gia mất mặt. Cô rất kiên nhẫn trước những câu hỏi của các thành viên bình thường: “Xin vui lòng đợi một chút, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy ngay bây giờ.”
Cô cầm đá Hoàng Tuyền đi một vòng để mọi người quan sát, sau đó bước xuống sân khấu và đi về phía lối ra của hội trường: “Lát nữa động tĩnh sẽ rất lớn, để tránh những thiệt hại không cần thiết, tôi sẽ mang nó ra ngoài, xin các vị thứ lỗi.
Mọi người nhìn nhau một lúc rồi đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
“Vừa rồi cô ấy vẽ bùa gì thế? Nhìn qua có vẻ uy lực rất mạnh, nhưng mà cô ấy vẽ dễ dàng như vậy, cũng không biết có phải miệng cọp gan thỏ không?”
“Hẳn là bùa dẫn lôi, đệ tử Huyền Môn đều có sở trường tuyệt kỹ riêng của mình, cô ấy vẽ nhanh cũng không có gì khác thường”
“Tôi có chút tò mò, không biết động tĩnh có thể lớn đến mức nào, hội trường lớn như vậy còn không thể biểu diễn, chẳng lẽ thật sự giống như sấm sét trên trời?”“Ai mà biết được, cứ chờ xem, lát nữa sẽ thấy kết quả.
Đám đông không ngừng thảo luận, nối đuôi nhau đi theo Thẩm Như Như ra ngoài hành lang. Cuối hành lang là một quán cà phê đang mở, lúc này chỉ có hai ba khách hàng đang ngồi trong đó, người phục vụ đang ngẩn người đứng sau quầy. Nghe thấy tiếng ồn ào, người phục vụ và khách hàng đều ngẩng đầu nhìn qua, mấy ngày nay bọn họ đã nhìn quen đám người này nên cũng không kinh ngạc, chỉ là có chút kỳ quái, hình như khí thế hôm nay có chút khác với bình thường.
Nhìn thấy đoàn người càng ngày càng tới gần quán cà phê, các khách hàng đều choáng váng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, rất sợ mình bị một đám đạo sĩ bao vây. Người phục vụ co ro ở sau quầy, cảnh giác nhìn đám người Thẩm Như Như, một tay đặt lên chuông báo động, nếu có bất kỳ dấu hiệu nào không ổn, anh ta sẵn sàng báo cảnh sát.
Thẩm Như Như cũng không quan tâm anh ta, cô đi thẳng qua nhà hàng, đứng trước cửa sổ và nhìn lên bầu trời một lúc, sau khi xác định rằng không có chướng ngại vật như máy bay hay gì đó, cô liền ném viên đá Hoàng Tuyền to bằng nắm tay vào không trung.
Vưu Nhất đứng sau đám đông kiễng chân quan sát, khi nhìn Thẩm Như Như ném viên đá Hoàng Tuyền, anh ta không thể không hét lên, một thứ hiếm có như vậy mà lại ném lung tung như thế này, liệu có bị ném hỏng không?
Sau khi viên đá bị ném đi, hiện trường rơi vào im lặng. Hai phút sau, mọi người bắt đầu xôn xao.
“Có chuyện gì vậy? Cứ ném ra ngoài như vậy là xong sao?”
“Không phải nói động tĩnh rất lớn sao, nói phét à?”
“Không phải đâu, vậy sẽ mất mặt lắm…”
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, thích thổi phồng cũng là chuyện bình thường, bị dạy dỗ vài lần sẽ tốt thôi Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Vưu Nhất tức giận đến muốn hộc máu, anh ta bây giờ giống như những fan hâm mộ cuồng nhiệt thường thấy trong giới giải trí, không chấp nhận được bất cứ lời bình luận không hay nào về thần tượng của mình. Anh ta đang muốn xắn tay áo xông lên tranh cãi với bọn họ, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Anh ta lấy lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, những người khác cũng im lặng nhìn qua. Chỉ thấy trên bầu trời lúc nãy còn trong xanh đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, trên đám mây còn có ánh sáng xanh tím mờ mờ. Tiếng sấm càng lúc càng vang lớn, khiến cho khách sạn cũng rung theo. Sau ba tiếng sấm, giống như đã ấp ủ xong, tiếng sấm ngừng lại trong chốc lát, giây tiếp theo, một tia sét màu tím to bằng cánh tay từ trên trời rơi xuống, bổ xuống một cách dữ dội.
Ngoài Thẩm Như Như ra, những người vây xem bên cạnh cửa sổ đều đồng loạt lùi lại mấy bước.
Tia chớp đó mạnh mẽ bổ xuống, thanh thế rất lớn, lực lượng ẩn chứa trong đó khiến người ta run sợ.
Nhất là đối với các đệ tử Huyền Môn thế hệ sau như Bách Lý Vô Thù, cảm giác đó càng sâu sắc hơn. Anh ta đứng yên, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.
Trong đầu Vưu Nhất trời sinh đã thiếu một sợi dây thần kinh, đó là dây thần kinh sợ hãi.