Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 111

Anh ta không chỉ không sợ, mà còn lôi điện thoại di động ra quay phim, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tia chớp ở khoảng cách gần như vậy, tôi phải quay video lại..”

Tia sét cũng không đánh trúng tòa nhà, nhưng nó vẫn gây ra một số ảnh hưởng khác, ví dụ như điện thoại di động tạm thời mất tín hiệu hay gì đó. Những người ở gần quay video như Vưu Nhất cũng không gửi đi được, thậm chí còn bị mất điện, mạch điện của khách sạn cũng bị ngắt một lát.

Chỉ có một tia sét đánh xuống, sau đó mây đen liền tan đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống mặt đất. Cảnh tượng kỳ lạ như vậy khiến cho rất nhiều người chú ý, trong ngày hôm đó, trên vòng bạn bè của rất nhiều thanh niên trẻ ở thành phố B đều là những bức ảnh về tia chớp, trạm khí tượng cũng lập tức đưa ra thông báo cảnh báo giông bão cho người dân.

Người phục vụ bị dọa sợ, cả người co rúm ở sau quầy. Anh ta chắc chắn rằng tia sét vừa rồi có liên quan đến đám đạo sĩ này! Người phụ nữ kia ném thứ gì đó ra bên ngoài, sau đó trên trời bắt đầu xuất hiện sấm sét, cô ta còn bình tĩnh như vậy, chắc chắn là cô ta giở trò, đám người này nhất định là tà giáo!

Sau khi mây đen tan đi, đá Hoàng Tuyền quay trở lại trong tay Thẩm Như Như, cô giơ lên cho mọi người xem lại một lần nữa, viên đá trong suốt, mặt ngoài bóng loáng không tì vết, ánh sáng màu xanh ở bên trong đã biến mất. Ông cụ Dư híp mắt nhìn một cái, gật đầu khen ngợi: “Huyền Môn lại xuất hiện một hậu sinh xuất sắc!” Ông cụ đã mở miệng, các đạo hữu khác cũng khen không ngớt lời.

Nhóm người nối đuôi nhau đến lại nối đuôi nhau trở về. Sau khi quay lại hội trường ổn định chỗ ngồi, mọi người bắt đầu phát giá.

Vì màn trình diễn vừa rồi rất hiệu quả, cộng thêm Thẩm Như Như nói rằng sẽ tặng kèm hai lá ‘bùa dẫn lôi, cho nên có rất nhiều người ra giá, cuối cùng đá Hoàng Tuyền được bán với giá một triệu sáu trăm tám mươi ngàn tệ. Thẩm Như Như choáng váng trở lại chỗ ngồi của mình, một thứ có giá trị chưa đến một ngàn tệ, vậy mà vừa bán qua tay đã có thể lên đến con số này, tiền của các đạo hữu thật dễ lừa…

Buổi triển lãm tiếp tục kéo dài đến hơn sáu giờ tối mới kết thúc, tổng số tiền quyên góp đã lên đến một con số đáng kinh ngạc, quản lý Hạ mặt mũi hớn hở lên sân khấu phát biểu bế mạc, khóe mắt và đuôi lông mày tràn ngập vui sướng. Thẩm Như Như đưa mắt nhìn quanh hội trường, chỉ thấy một nhóm đạo hữu vừa nói vừa cười đứng dậy rời đi, không khí vô cùng hài hòa.

Hiệp hội Đạo giáo kiếm được tiền, mặc dù các hội viên không kiếm được tiền, thậm chí còn tiêu tốn không ít, nhưng mà ai cũng rất vui vẻ. Bởi vì đây là cơ hội hiếm có để thể hiện tuyệt kỹ độc môn hoặc là bảo vật của mình trước mặt trước các đồng đạo trong giới, hơn nữa, có rất nhiều người mua được vật phẩm mình yêu thích, vừa được lộ mặt vừa có được thứ mình muốn.

Có thể nói là cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Không biết là vị cao nhân nào đã nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy.

Thẩm Như Như thầm nghĩ, cô đứng dậy định cùng mọi người nhanh chóng rời đi, nhưng mới đi được hai bước đã bị ngăn lại.

Cô liếc mái tóc màu xám của Vưu Nhất, so với lúc trước thì nhạt hơn nhiều: “Tìm tôi có chuyện gì sao?” Hai mắt Vưu Nhất tỏa sáng, vội vàng gật đầu: “Thẩm đại sư, cô thấy tư chất của tôi thế nào? Có thích hợp học thuật bùa chú không?”

Thẩm Như Như đã biết mục đích của anh ta, cô xua tay nói: “Sao có thể nhìn bằng mắt thường được, nếu anh thực sự muốn học, vậy khi nào kết thúc Hội nghị giao lưu thì đến Huyền Thiên Quan tìm tôi, đạo quan nhận thực tập sinh, chờ hết kỳ hạn thực tập, tôi sẽ hỏi ý kiến của Tổ sư gia Còn phải thực tập, đi làm à?

Vưu Nhất bóp đầu, có chút lo lắng: “Huyền Thiên Quan quá xa, bình thường tôi còn phải đi học, không thể mỗi ngày đều đến”

Đi học? Thẩm Như Như rất bất ngờ, cô cứ tưởng rằng những đạo hữu trẻ tuổi này đều tu luyện trong đạo quan từ khi còn nhỏ giống như Bách Lý, đồng thời không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mà ngoại hình và cách ăn mặc của Vưu Nhất thật sự không giống học sinh, chẳng lẽ là trưởng thành sớm…

Thẩm Như Như không nhịn được hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi, tại sao còn chưa tốt nghiệp?”

“Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, nghiên cứu sinh năm nhất, còn phải ở lại trường học thêm hai năm nữa. Vưu Nhất mím môi, bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Nếu biết trước sẽ gặp được cô, đánh chết tôi cũng không thi lên thạc sĩ, cả ngày đọc sách viết luận văn, thà chết còn hơn.”

Thẩm Như Như dở khóc dở cười: “Học tập có gì mà khổ? Làm đồ đệ của tôi cũng không thoải mái hơn đi học đâu, mỗi ngày phải luyện ít nhất một ngàn bùa chú, niệm chú, một tuần bảy ngày, không có ngày nghỉ, còn phải giúp tôi tiếp đón khách hàng, thỉnh thoảng còn phải phụ trách nấu cơm rửa bát quét nhà…”

Cô nói thêm một câu, đôi mắt của Vưu Nhất liền mở to hơn một chút, sau cùng nhìn giống như một chiếc chuông đồng. Vưu Nhất không thể tin nổi nói: “Huyền Thiên Quan không có đầu bếp và nhân viên quét dọn sao?”

“Không có, kinh phí của chúng tôi có hạn, không đủ khả năng thuê? Thẩm Như Như nhún vai.

Trên thực tế, Huyền Thiên Quan đã tiết kiệm được một khoản tiền quỹ kha khá, nhưng mà cô vẫn chưa nghĩ đến việc thuê người giúp việc hay gì đó, bởi vì cuộc sống trong quan bây giờ rất hài hòa. Tuệ Trí, Chiêm Hạc và Mạch Mạch đều là người thích sạch sẽ, biết nấu cơm lại còn rất khéo léo, cô cũng có thói quen tự mình làm, hoàn toàn không cần người giúp việc.

Vưu Nhất trăm đắng ngàn cay đấu tranh tư tưởng một hồi, cắn răng nói: “Được! Làm việc thì làm việc! Từ giờ trở đi, tôi sẽ đến chỗ của cô làm công vào cuối tuần.

Cha của Vưu Nhất là đại sư phong thủy, điều kiện gia đình rất tốt, trong nhà không thiếu người giúp việc và bảo mẫu, từ khi còn bé đã là một cậu chủ nhỏ quần là áo lượt, lớn như vậy còn chưa phải động tay làm việc gì. Nếu như cha của Vưu Nhất biết anh ta có thể chấp nhận những điều kiện này, nhất định sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt.

Thẩm Như Như cũng không quan tâm quá khứ của anh ta, cô gật đầu nói: “Được, vậy hẹn gặp lại” Sau khi Hội nghị giao lưu Đạo pháp kéo dài một tuần kết thúc, Thẩm Như Như hẹn Vương Tây Nhã ăn cơm, sau đó cùng Từ Dẫn Châu và đội ngũ nhân viên của anh lên máy bay trở về thị trấn Mộ Nguyên, đồng hành cùng bọn họ còn có Bách Lý Vô Thù và hơn mười vị đạo hữu ngưỡng mộ danh tiếng mà đến.

Bọn họ gần như bao trọn máy máy bay, bởi vì hầu hết bọn họ đều mặc đạo bào, cho nên khi ở sân bay bị rất nhiều người chú ý, khi đi qua cửa kiểm tra an ninh còn bị nhận nhầm thành phần tử khủng bố và chặn lại kiểm tra. Sau cuộc hành trình mệt mỏi, mọi người cũng về đến Huyền Thiên Quan một cách an toàn.

Ba người Tuệ Trí, Chiêm Hạc và Mạch Mạch đều đứng trước cửa Huyền Thiên Quan chờ quan chủ trở về, nhà bếp đã chuẩn bị một bữa thịnh soạn để đón gió tẩy trần. Khi bọn họ nhìn thấy hai chiếc xe buýt dừng trước cửa, cả ba đều quay sang nhìn nhau đầy khó hiểu.

“Lại có đoàn khách du lịch đến đạo quan của chúng ta thắp hương?”

Danh tiếng của Huyền Thiên Quan đã dần dần lan sang thành phố lân cận, thỉnh thoảng sẽ có tín đồ ở các thành phố khác đến bái Tổ sư gia.

Cửa xe buýt mở ra, người đầu tiên bước xuống chính là Thẩm Như Như, ba người lập tức lấy lại tinh thần, bước đến chào đón: “Quan chủ, sao cô lại đi xe buýt về? Ở sân bay không bắt được taxi sao?”
Bình Luận (0)
Comment