Không thể tin được Từ Dẫn Châu còn trẻ tuổi thế mà là ma ốm không sống được bao lâu, chẳng trách anh không theo nhà họ Từ ra nước ngoài sinh sống.
Tuệ Trí là người mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương thu thập tin trước, cho dù khách hành hương tới đạo quán nói gì anh ta đều nghe rồi nhớ kỹ. Khi xưa nhà họ Từ làm ăn giàu có rồi di dân đi Mỹ, chuyện này anh ta đã biết rõ rành rành, mấy năm trước Từ Dẫn Châu một mình về nước, chuyển vào nhà cũ nhà họ Từ sinh sống, mà chuyện trước mắt anh là người nhà họ Từ duy nhất ở lại trấn, anh ta cũng biết.
Nghe nói mấy năm trước cậu Từ này không thích ra ngoài, chỉ nửa năm gần đây mới bắt đầu thường xuyên lộ diện, qua lại thân thiết với quan chủ bọn họ. Nhớ lại hình ảnh nhìn thấy lúc chạng vạng ngày hôm qua, Tuệ Trí không khỏi xoa cái cằm bóng lưỡng, âm thầm cảm thán, sinh ra có vẻ ngoài ưu tú đúng là được hời, cho dù có là ấm sắc thuốc cũng có người thích.
Từ Dẫn Châu lưu loát sắp xếp lại quần áo, không hề biết trong lúc đó Tuệ Trí đã tự bổ não anh là con ma ốm dựa vào mặt để trèo lên quan chủ bọn họ. Anh cầm một con dao khắc nhỏ và một viên ngọc thạch to bằng ngón cái đi ra ngoài, ngồi xuống bàn đá trong sân, bày ra tư thế bắt đầu điêu khắc. Bàn đá và ghế đá đều đặt dưới giàn trồng hoa, có thể che được ánh mặt trời, nhưng không kín gió.
Tuệ Trí buồn bực, đầu xuân se lạnh, không ở nơi ấm áp mà cố tình chọn chỗ râm mát lạnh lẽo, anh ta đi qua nhắc nhở: “Cư sĩ Từ, nơi này gió lớn không có mặt trời chiếu, khá lạnh lẽo, anh nên đổi chỗ khác ngồi đi?”
Từ Dẫn Châu cầm dao khắc từng nhát lên ngọc, dáng vẻ không dao động: “Không sao, tôi không lạnh” Tuệ Trí thấy chính anh còn chẳng thèm để ý, vì thế không nói thêm nhiều, về phòng cầm đạo cụ chuẩn bị đi làm pháp sự. Trước khi ra ngoài anh ta còn cố tình liếc mắt nhìn giàn trồng hoa, sau đó lại nhìn phòng của Thẩm Như Như, rồi như hiểu ra gì đó…
Cư sĩ Từ đang xài khổ nhục kế! Chậc chậc chậc, để giành được sự thương tiếc của quan chủ mà anh không tiếc bất cứ giá nào, đến sức khỏe cũng không màng!
Tuệ Trí tự cho là nhìn thấu chân tướng sự thật vừa lắc đầu cảm thán, vừa ra ngoài làm việc.
Thẩm Như Như đang ở trong cửa hàng chăm sóc hoa bỗng nhiên hắt xì một cái, cô khó hiểu xoa mũi, quay lưng rót một ly nước sôi uống.
*
Pháp sự siêu độ kéo dài ba ngày mới kết thúc, homestay bắt đầu khai trương lần nữa, chuyện làm ăn còn phát đạt hơn lúc trước. Không biết là do bùa chú có tác dụng hay là pháp sự hiệu quả, tóm lại con trai chú Lưu tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, không chỉ thanh toán số tiền còn lại mà còn cho thêm Tuệ Trí và Mạch Mạch mỗi người một xì hai trăm tệ. Sau đó còn dặn chú Lưu tặng Huyền Thiên Quan một gánh rau dưa tươi ngon, vô cùng có bao lì thành ý.
Thẩm Như Như cũng rất hài lòng, khen hai người họ một hồi, còn đặc biệt đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, chúc mừng Huyền Thiên Quan thuận lợi hoàn thành đơn hàng đầu tiên.
Sau khi ăn xong, Chiêm Hạc có tâm trạng rất tốt, lấy nhị hồ ra diễn tấu một đoạn, mọi người ngồi trong nhà ăn nghe. Thẩm Như Như không thích tiếng nhạc bi ai, nghe một lát lại lặng lẽ chuồn ra ngoài cho vịt ăn. Sau khi Tiểu Hoàng lớn, sức ăn tăng mạnh, hơn nữa chay mặn đều không kén, trước kia chỉ ăn hạt kê và giun, bây giờ đến lá cây, vỏ cây đều mổ, giống như quỷ chết đói đầu thai.
Thẩm Như Như đổ hai muỗng hạt kê to vào chậu của nó, rồi rót nước từ lu nước bên cạnh, ngồi xem nó vùi đầu ǎn.
Tiếng nhạc nhị hồ trong nhà ăn vẫn còn văng vẳng, không biết Từ Dẫn Châu đã chuồn ra ngoài từ khi nào, bây giờ đang đứng ngoài hàng rào chăm chú nhìn, trong lúc vô tình liếc mắt thấy anh, Thẩm Như Như giật mình hốt hoảng, suýt nữa ngã ra đất, cô đứng đậy đi qua: “Sống trong quan quen chưa?”
Hai ngày nay cô bận tới bận lui, không rảnh nói với anh vài câu, hiếm khi hai người đứng cùng một chỗ, cần phải nắm bắt cơ hội bồi dưỡng chút tình cảm!
Bước đầu tiên, bắt đầu quan tâm cuộc sống của đối phương.
Từ Dẫn Châu hờ hững gật đầu: “Ừ, ở đây rất tốt.
Có Tổ Sư tọa trấn, cho dù không có gương bát quái trước cửa cũng không có con tiểu quỷ nào không có mắt chạy vào, sạch sẽ, thoải mái..
“Cho cô cái này. Anh giơ tay ra, trong lòng bàn tay đặt một thanh kiếm nhỏ bằng ngón tay, thân kiếm được khắc tinh xảo, xanh mướt ướt át, được điều khắc từ lục phỉ thúy thượng phẩm.
Trong mắt anh lóe lên một chút bất mãn nhỏ: “Nguyên liệu chỉ tìm được một cái miếng ngọc này, chờ khi tôi tìm được chất ngọc tốt hơn, sẽ làm cho cô thêm mấy cái.
Thẩm Như Như si mê đánh giá thanh kiếm này, hoa văn thân kiếm hoàn toàn ăn khớp với đường vân trên phỉ thúy, gần như là hoàn mỹ. Cô không khỏi ồ lên cảm thán: “Quá tinh xảo, đẹp đẽ… Nhưng kiếm quý trọng như vậy, lúc dùng va chạm hỏng mất thì sao?”
Dựa theo tác phẩm trên thị trường Từ Dẫn Châu để ước lượng giá trị, một thanh kiếm này ít thì cũng phải trăm vạn trở lên. “Hỏng rồi lại làm tiếp, chỉ cần có nguyên liệu, thì khắc rất nhanh. Từ Dẫn Châu không để bụng, vươn tay kéo cổ tay Thẩm Như Như, đặt thanh kiếm trong lòng bàn tay cô, sau đó nhanh chóng thả ra: “Tôi đã trả rồi, ngọc khí dễ dàng phát huy sức mạnh của linh lực hơn đồ gỗ.
“Nếu chúng ta đã là cộng sự, đương nhiên phải phối hợp hỗ trợ nhau. Cô giúp tôi tiêu trừ sát khí ác quỷ, giúp kéo dài tính mạng tôi, tôi tặng cô mấy thanh kiếm ngọc nho nhỏ vốn chẳng đáng gì. Huống chi năng lực cô càng mạnh, cơ hội sống sót của tôi càng lớn.
Lúc Từ Dẫn Châu nói những lời này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, thậm chí có chút hương vị vô tình, hiển nhiên anh cố tình điêu khắc kiếm ngọc tặng cô không phải phải xuất phát từ tư tình nam nữ gì đó. Kiếm ngọc nho nhỏ trong lòng bàn tay tản mát hơi lạnh, ống tay áo nơi cổ tay Thẩm Như Như vẫn còn lưu lại hơi thở âm u lạnh lẽo mà khoảnh khắc Từ Dẫn Châu chạm vào, cho dù cách ba lớp áo nhưng vẫn khiến làn da cổ nổi da gà.
“Anh nói rất đúng, lần này là tôi quá để tâm đến giá trị hậu thế, vậy tôi nhận lấy thanh kiếm này, cảm ơn anh Từ Thẩm Như Như cố gắng bỏ qua cảm giác mất mát trong lòng, cười nhét kiếm ngọc vào túi áo.
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn cô, dường như cảm nhận được cảm xúc cô đang dao động, mấp máy môi, do dự muốn đưa tay xoa đầu cô nhưng lại lập tức rụt về, rồi cứng nhắc giải thích: “Thật ra bây giờ tôi rất sợ chết” Thẩm Như Như chỉ cảm thấy trên trán bỗng lạnh toát, lần nào nghe thấy anh nói chuyện cô đều thất thần, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”
Từ Dẫn Châu nhìn tay của mình, khóe môi hơi cụp xuống, mím chặt môi: “Một khi con người có dụ.c vọng, sẽ ngày càng tham lam”
Bắt đầu từ năm lên năm, trong vòng hai mươi năm qua anh chưa từng bước vào bệnh viện một bước. Nhưng lần đó ở thành phố S, nếm được hương vị ấm áp nhất trên đời, anh lại bắt đầu bước vào nơi đáng ghét nhất trong trí nhớ để tìm kiếm trợ giúp.
Trong hai tháng ấy, anh đã thấy hàng trăm tên của các vị bác sĩ, đã trải qua vô số lần vọng và không cam lòng. Anh đã từng không có d.ục vọng cũng chẳng có mưu cầu, mỗi ngày ép bản thân ở thất trong một căn phòng nho nhỏ, lặng lẽ chờ cái chết. Mảnh đất bình tĩnh này bị một người cứu rỗi bất ngờ xâm nhập vào, đáp lại chính là d.c vọng mãnh liệt hơn cả người bình thường.
Không có khoảnh khắc nào mà anh lại khát vọng sống sót như vậy.
Thẩm Như Như nhìn Từ Dẫn Châu, anh thật sự rất ốm, ốm đến mức hai má nhô cao, hốc mắt lõm sâu, cô không nhịn được mà thấy đau lòng, an ủi nói: “Ai mà chẳng muốn sống lâu thêm vài ngày chứ.”