Đây là chuyện thường tình, anh đừng nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta đã tìm được cách kéo dài, một ngày nào đó có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này, mọi chuyện rồi sẽ tốt.
“Hy vọng giống như lời cô nói, càng ngày càng tốt. Từ Dẫn Châu gật đầu nói, sâu trong đôi mắt thâm thúy có đốm lửa dần dần thiêu đốt.
Lúc này, nhà ăn cửa mở, Chiêm Hạc Tuệ Trí và Mạch Mạch theo thứ tự đi từ bên trong ra, ba người nhìn thấy trai tài gái sắc mặt đối mặt đứng sát hàng rào, ai nấy đều bày ra vẻ mặt hiểu cả. Chiêm Hạc chậm chạp đi xuống bậc thang, đường còn đi không xong mà giơ nhị hồ kéo một đoạn ngắn lương chúc. Tuệ Trí lập tức xua tay nói: “Không đúng, cái này không may, đôi đó quá thảm! Ông Hạc, kéo Thuyền Ái đấy!”
Thẩm Như Như/Từ Dẫn Châu: “…”
*Pháp sự siêu độ của Tuệ Trí và “bùa chuyển vận” kết hợp mang đến hiệu quả tuyên truyền vô cùng thành công, kinh doanh homestay của con trai chú Lưu càng ngày càng phát triển, còn đông khách hơn trước khi xảy ra chuyện, lịch đặt phòng kéo dài tới ba tháng sau. Có chiêu bài sống như vậy, người tới cửa mời Tuệ Trí làm pháp sự càng ngày càng nhiều.
Thẩm Như Như bận rộn vẽ bùa luyện kiếm, còn phải trông chừng cửa hàng, thật sự không thể phân thân tiếp đãi khách hàng dự định làm pháp sự, vì thế giao chuyện này cho Mạch Mạch phụ trách, tuy anh ấy không biết nói nhưng tai còn khá tốt, bởi vậy không thành vấn đề. Hơn nữa thỉnh thoảng Tuệ Trí cũng giúp đỡ một chút, cho nên công việc tiến hành rất thuận lợi.
Không đến một tháng, đơn đặt trong quan đã sắp xếp tới nửa năm sau, khách hành hương tới bái Vô Lượng Tổ Sư cũng từ từ gia tăng.
Chạng vạng hôm nay, Thẩm Như Như đóng cửa hàng, đang ở vườn hoa làm đất, Chiêm Hạc ở đại điện giảng kinh cho khách hành hương lọm khọm đi ra hậu viện: “Quan chủ, có vị nữ khách hành hương trẻ tuổi tới tìm cư sĩ Từ Thẩm Như Như sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, nữ khách hành hương trẻ tuổi?
Khoảng sân phía trước cửa chính đại điện Huyền Thiên Quan có đặt một tượng đá Linh Quy cao hai mét, trên Linh Quy có một Linh Xà quấn quanh, hai con vật điêu khắc sinh động như thật cùng nhìn ra ngoài cửa. Tương truyền, hai vật linh này chính là người canh giữ bên cạnh Vô Lượng Tổ Sư, bởi vậy lúc trước xây tòa đạo quan này, nhà thiết kế đã đặt chúng nó ở đối diện cửa chính đảm đương trách nhiệm đại tướng trông giữ.
Có cặp quy – xà tạo hình đáng sợ này trông cửa, cho dù là người sống nhưng trong lòng mang suy nghĩ xấu xa cũng chẳng dám qua cửa, càng không cần nhắc tới đám cô hồn dã quỷ kia.
Ông Vương giao đồ ăn cho bọn họ, đêm hôm khuya khoắt cũng chẳng dám đi cửa chính.
Bản thân Thẩm Như Như cũng rất ít đến cửa chính tiền viện, ngoại trừ dâng hương cho Tổ Sư, thời gian còn lại không ở trong cửa hàng thì ngâm mình sau hậu viện. Cô nhanh chóng chạy tới tiền viện, liếc mắt một cái đã thấy cặp trai tài gái sắc đứng dưới tượng đá nói chuyện.
Sau khi Từ Dẫn Châu chuyển vào đạo quan sống, trang phục mặc mỗi ngày đều vô cùng nhã nhặn, lấy màu nhạt làm chủ, những bộ trang phục thời nhà Đường màu đen, màu xanh kia chưa từng thấy anh lấy ra mặc. Hôm nay anh vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, cổ tay áo, vạt áo điểm hoa văn màu xanh biết khiêm tốn, tôn lên bờ vai rộng mảnh khảnh và đôi chân dài của anh, trông xuất trần thoát tục.
Mà cô gái đứng đối diện anh cũng có vẻ ngoài vô cùng ưu tú, chỉ nhìn ngoại hình thì mặt mày hai người bọn họ tương tự nhau, rất có thể là người một nhà. Mà từ vẻ mặt và tần suất giao lưu của họ, có lẽ quan hệ của hai người họ không quá hòa hợp.
Trong đầu Thẩm Như Như nhanh chóng phân tích tin tức quan sát được, trong lòng cũng thấy hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng người phụ nữ kỳ lạ nhìn thấy ở bệnh viện hôm đó tìm tới đây chứ.
Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm xung quanh hai người, cô rất có ánh mắt mà dừng bước, không đi lên nữa, quay người đi vào trong đại điện.
Chiêm Hạc thở hồng hộc đi theo phía sau cô, thế mà vẫn còn hơi sức lải nhải: “Cư sĩ Từ đúng là chẳng hiểu chuyện, sống trong quan chúng ta mà còn dám trò chuyện với phụ nữ bên ngoài ngay trước mắt chúng ta.”
Thẩm Như Như: “…”
Lời này nghe kiểu gì cũng đều thấy không ổn, quả thực không biết ông ấy châm chọc cái gì nữa.
Hai người một trước một sau đi vào đại điện, Tuệ Trí và Mạch Mạch đi làm pháp sự đã về, phía sau còn có hai người phụ nữ trung niên xa lạ đi theo.
Tuệ Trí vừa vào trong đã lập tức thấy hai người đứng dưới tượng đá, anh ấy nhướng mày ra hiệu Mạch Mạch dắt hai vị khách đi tìm quan chủ, sau đó cười tủm tỉm đi lên chào hỏi: “Cư sĩ Từ, sao lại đứng bên ngoài, có gì vào nhà nói, gió lớn như vậy cẩn thận cảm đấy”
Từ Dẫn Châu không để ý đến ẩn ý trên khuôn mặt anh ấy, tầm mắt đảo qua người phụ nữ trung niên đi theo phía sau Mạch Mạch, nhân trung càng nhíu lại sâu hơn, nhấc chân quay đi, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chị về đi, chuyện của tôi không phiền mấy người nhúng tay vào.
Tuệ Trí còn chưa kịp hoàn hồn từ thái độ thay đổi đột ngột của Từ Dẫn Châu thì Từ Viên Viên đã cất tiếng cười nhạo: “Người khác gọi cậu một tiếng cậu Từ, tâng bốc tác phẩm của cậu, chính là coi trọng họ Từ của cậu, nếu nhà họ Từ sụp đổ, cậu còn tự tin đứng đây nói chuyện sao? Đến lúc đó cậu chẳng là cái thá gì cả!”
Từ Dẫn Châu mắt điếc tai ngơ, sải bước nhanh hơn, đảo mắt đã biến mất ở sau cánh cửa đại điện.
Từ Viên Viên tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, ném túi xách đuổi theo, giọng nói bén nhọn chói tai: “Từ Dẫn Châu, cậu đứng lại! Mặc kệ chuyện này cậu có đồng ý hay không đều không có đường thay đổi, nếu cậu có lương tâm, nhớ tới chút tốt đẹp của nhà họ Từ, thì nên biết rõ đi là kết quả tốt nhất!”
Tuệ Trí thấy tình huống không ổn, lập tức đi lên cản cô ta lại: “Cô gái à, bớt giận đi! Đạo quan không phải nơi gây chuyện, chọc giận Tổ Sư chúng tôi thì rắc rối lắm!”
Từ Viên Viên dậm chân, thấy anh ấy không cho cô ta đi vào, cuối cùng bận tâm mặt mũi nên không xông vào, hung tợn trừng mắt liếc anh ấy một cái, sau đó dẫm lên giày cao gót bỏ đi.
Trong đại điện, Thẩm Như Như đang tiếp đãi hai vị khách hàng Mạch Mạch mang đến. Hôm nay họ cố tình từ trong thành phố đến trấn tham dự tang lễ của họ hàng, trong tiệc rượu nghe thấy họ hàng đều khen Huyền Thiên Quan, nói nơi này rất linh nghiệm, gần đây cuộc sống của hai người không thuận lợi, gặp rất nhiều xui xẻo, vì thế muốn đến quan cầu xin bùa. Vừa hay Tuệ Trí và Mạch Mạch cũng ở nhà đó làm pháp sự, họ hàng giới thiệu một chút, hai người họ đi theo tới.
Mọi người mới ngồi xuống còn chưa kịp nói vài câu đã thấy Từ Dẫn Châu vội vàng đi vào, nói “Xin lỗi”, sau đó thò tay nắm lấy phần gáy một vị khách hàng, động tác hoàn thành trong chớp mắt, liền mạch lưu loát.
Vị khách hàng kia mắt trợn trắng, còn không kịp gào lên đã ngất xỉu.
Người khách còn lại hoảng sợ, lập tức mở túi móc điện thoại: “Mấy người làm gì vậy? Không ngờ đạo quan chính quy lại ẩu đả khách hàng, tôi phải báo cảnh sát!”
“Cô đừng gấp, chúng tôi tuyệt đối không có ác ý!” Thẩm Như Như đứng lên trấn an, cô nhìn về phía bàn tay nắm chặt của Từ Dẫn Châu: “Vừa rồi anh bắt cái gì?”
Từ Dẫn Châu giơ tay lên, năm ngón tay hơi mở ra, trong lòng bàn tay có một con rết to có màu đỏ hồng, hiển nhiên con rết này đã bị đông lạnh, hơi thở thoi thóp nằm yên không nhúc nhích.
“Vừa rồi khi cô ấy đi từ ngoài vào tôi đã phát hiện bất thường, cho nên nhìn thêm vài lần, rồi phát hiện có con rết bò trên cổ cô ấy”