Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 111

Tim, đập có chút nhanh… Mục Hưng Hà không hiểu nổi tại sao, mình nhìn thấy Lâm Đông cười đi tới, cùng Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên nói giỡn như thường ngày, thật sự như thường ngày, nhưng cậu cảm thấy có chỗ nào đó không giống nhau, nhưng là chỗ nào không giống chứ?

“Hưng Hà.” Lâm Đông đột nhiên gọi.

Mục Hưng Hà hoàn hồn.

Lâm Đông cười dễ nhìn mà nói: “Em đã trở về.”

Mục Hưng Hà không được tự nhiên tiếp lời: “Rất vui, hoan nghênh em trở về.”

Ngoại trừ lần nghỉ hè năm lên lớp 9 Lâm Đông chưa trở về đế đô, những kỳ nghỉ hè khác Lâm Đông nhất định cùng ba mẹ về đế đô một chuyến, mỗi lần trở về trấn Cẩm Lí, nghênh tiếp nhiệt tình nhất chính là Mục Hưng Hà, hôm nay Mục Hưng Hà có chút không hăng hái lắm, Lâm Đông nghi hoặc hỏi: “Hưng Hà, anh làm sao vậy?”

Mục Hưng Hà “A” một tiếng, sau đó cứng rắn khôi phục lại bộ dạng lúc thường, ôm chầm lấy Lâm Đông một cái, nói: “Đã lâu không gặp, em lại đẹp trai thêm.”

Lâm Đông cười nói: “Anh cũng vậy.”

“Cảm ơn.” Mục Hưng Hà khách sáo mười phần nói.

“Không cần khách sáo, đúng rồi, em có mua quà cho mọi người, đi, đi đến nhà em xem đi.”

“Đi đi đi.”

Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông đi về phía nhà Lâm Đông, cùng bọn Tưởng Tiểu Quân cầm quà của Lâm Đông, ở nhà Lâm Đông hơn một tiếng mới về nhà, vừa vào cửa liền xông thẳng vào phòng của mình, đóng chặt cửa phòng, rồi sau đó ngồi trước bàn đọc sách xuất thần.

Sau một hồi lâu, cậu vươn tay sờ tim mình lần thứ hai, không còn đập kịch liệt, cậu thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng ba gọi ăn cơm, đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau bữa cơm trưa, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, lăn qua lộn lại ngủ không được, sau khi ngủ liền bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ có Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên còn có Lâm Đông, mọi người đang cùng nhau đùa giỡn, chơi chơi, chỉ có cậu và Lâm Đông, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hai người ngồi ở trên giường, cậu không bị khống chế bắt đầu cởi quần áo của Lâm Đông, sau đó cậu và Lâm Đông dây dưa thân thể.

Giống như, giống như cảnh trần như nhộng mà cậu nhìn thấy trong đĩa CD ở nhà Tưởng Tiểu Quân, trong lòng cậu cả kinh, đột nhiên tỉnh lại, ngồi ở trên giường, ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, không nghe thấy tiếng ve sầu kêu to, trước khi ngủ cậu quên mở quạt, cậu không những không cảm thấy nóng, trái lại cảm thấy lạnh lẽo.

Đặc biệt lạnh.

Nhưng trên trán lại đẫm mồ hôi, cậu đứng dậy muốn đi tắm, cúi đầu vừa nhìn, trên giường thấm ướt một mảnh, trong nháy mắt cậu nhớ tới những chuyện trong mơ kia, lập tức đứng dậy, hai ba phát vo ga trải giường thành một nhúm, chuẩn bị ném vào gầm giường hoặc là nơi nào khác.

Mới vừa vo ga trải giường thành quả cầu, ném vào gầm giường, cậu liền cảm thấy mình bị ngốc sao? Vứt ga trải giường vào gầm giường là sao? Một giây sau cậu liền bò vào gầm giường, lôi ga trải giường ra, thừa dịp ba mẹ đang ngủ, cậu nhanh chóng vọt vào tắm, giặt hết ga trải giường và quần áo, phơi trên sợi dây ở trong sân.

“Hưng Hà.” Phía sau truyền đến giọng Mục Hoài An.

Mục Hưng Hà bị doạ run lên một cái.

“Làm gì đó?”

Mục Hưng Hà quay đầu lại đáp: “Giặt ga trải giường ạ.”

Mục Hoài An cầm một chén nước chè xanh, nói: “Mặt trời mọc lên từ phía tây à? Lúc thường mẹ mày mà không gọi mười lần tám lần, mày cũng không thèm giặt quần áo.”

“Vì, vì, con ngủ quên không mở quạt, ra toàn mồ hôi.” Mục Hưng Hà mất tự nhiên nói: “Ga trải giường và quần áo cũng ướt, con tiện tay giặt, nếu không thì buổi tối ngủ sẽ hôi.”

Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi là lúc thân thể đầy nhiệt huyết, đừng nói mùa hè ngủ có thể ra mồ hôi ướt cả ga trải giường, dù là mùa đông ngủ cũng có thể chảy mồ hôi trong ổ chăn, Mục Hoài An rất rõ, cũng không nhiều lời, cầm chén trà chuẩn bị đi đến tiệm tạp hóa nhóc con xem đánh cờ.

Nhìn Mục Hoài An rời đi, Mục Hưng Hà thở phào nhẹ nhõm, rửa sạch tay dưới vòi nước bên cạnh, trở lại trước bàn đọc sách, theo thói quen mở sách ra, nhưng dù thế nào cũng không đọc nổi, trong đầu toàn là hình ảnh trong mơ, đều là cậu và Lâm Đông… Cậu vẫn cùng Lâm Đông cái gì gì…

Điều này, điều này thật bất khả tư nghị, thật bất khả tư nghị, tuy rằng cậu nói với Tưởng Tiểu Quân rằng thế giới đang phát triển, là phát triển đa dạng hóa, nên phải tiếp nhận sự việc đa dạng, ví dụ như việc nam nam hôn môi là rất bình thường, từ cổ đại đã bắt đầu thì có, không có gì.

Truyện của anh quốc càng nhiều, đồng thời ở rất nhiều quốc gia, đồng tính có thể kết hôn, cho nên cậu vẫn luôn là dùng ánh mắt phát triển để nhìn chuyện này, thế nhưng, việc này dính vào trên người mình, vậy thì hoàn toàn khác nhau.

Cậu cảm thấy lo sợ nghi hoặc, luống cuống, mờ mịt, ngồi ở trước bàn đọc sách không biết nên làm gì, đột nhiên cậu nghĩ đến Tưởng Tiểu Quân khi còn ở năm hai, thấy được nam sinh lớp 9 hôn môi, còn xem loại phim kia, Tưởng Tiểu Quân có thể nào… Không không không, không thể nghĩ như vậy, cái này chỉ có thể nói rõ Tưởng Tiểu Quân hiểu chuyện này.

Vậy cậu có cần hỏi Tưởng Tiểu Quân một chút hay không, có khi nào dọa Tưởng Tiểu Quân không… Tạm thời không cần hỏi, có lẽ là do quá lâu cậu chưa từng thấy Lâm Đông, đột nhiên vừa thấy, phát hiện Lâm Đông rất đẹp trai, cho nên đột nhiên tim mới đập nhanh hơn, đúng, là như vậy, nhất định là như vậy.

Không thể suy nghĩ nhiều, không thể suy nghĩ nhiều.

Mục Hưng Hà tự thôi miên mình lần nữa, để cho mình không nghĩ nhiều, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ, nhìn thấy Lâm Đông thì nhớ, không thấy Lâm Đông cũng nhớ, nỗ lực để cho mình giống như trước, cuối cùng Lâm Đông vẫn phát hiện cậu có gì đó không đúng.

“Hưng Hà.” Lâm Đông gọi một tiếng.

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân ngồi ở nhà Lâm Đông xem phim, Tưởng Tiểu Quân xem hết sức chuyên chú, Mục Hưng Hà lại liên tiếp phân tâm, bây giờ Lâm Đông gọi cậu, cậu cũng không nghe thấy, Lâm Đông không nhịn được liền gào một tiếng: “Hưng Hà.”

Lúc này Mục Hưng Hà mới nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: “Em gọi anh à?”

Lâm Đông hỏi: “Hưng Hà, gần dây anh làm sao vậy?”

Mục Hưng Hà nhanh chóng trả lời: “Không làm sao cả?”

Lâm Đông nói: “Gần đây anh làm chuyện gì cũng không hăng hái.”

Tưởng Tiểu Quân tiếp một câu: “Thời kỳ trưởng thành phát dục.”

Mục Hưng Hà quay đầu chửi một câu: “Biến mẹ mày đi.”

Tưởng Tiểu Quân cười trộm.

Lâm Đông lo âu nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà theo thói quen giơ tay muốn ôm Lâm Đông một chút, cuối cùng lại không ôm, đề phòng Lâm Đông phát hiện, cậu thuận thế ngửa người ở trên giường nói: “Có lẽ là do trời quá nóng, buổi tối không ngủ ngon, cho nên tinh thần không tốt lắm.”

“Vậy anh chú ý nghỉ ngơi, chúng ta sắp khai giảng rồi.”

“Sắp khai giảng sao?” Mục Hưng Hà hoàn toàn là vẻ mới vừa tỉnh ngủ.

Tưởng Tiểu Quân nhìn Mục Hưng Hà cười lạnh một tiếng.

Lâm Đông nói: “Ba ngày sau phải đi học, anh chuẩn bị xong chưa?”

Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: “Chuẩn bị cái gì?”

Tưởng Tiểu Quân cười một tiếng, ý tứ cười nhạo Mục Hưng Hà rõ ràng, Lâm Đông nghe được, quay đầu nói: “Tiểu Quân, anh đừng đối xử với Hưng Hà như vậy, gần đây Hưng Hà ngủ không được ngon giấc.”

Tưởng Tiểu Quân: “…”

Lâm Đông quay người nói với Mục Hưng Hà những thứ cần chuẩn bị khi nhập học cấp ba, lên cấp ba không giống như lên tiểu học, trung học, tiểu học là đi thẳng một đường, trung học cách nhà gần, cấp ba cách nhà xa, chạy xe đạp ít nhất cũng phải bốn mươi lăm phút, trong tình huống bình thường đều là trọ ở trường.

Lâm Đông cân nhắc đến vấn đề tinh thần của mẹ, cậu không định ở lại trường, nếu như mỗi bữa trưa đều phải về nhà ăn cơm như tiểu học và trung học, vậy thì chắc chắn không được. Kế hoạch của Lâm Đông là mỗi sáng sớm bảy giờ xuất phát đi tới trường học, buổi trưa ăn ở nhà ăn của trường học, buổi tối lại trở về ngủ.

Nói xong, Lâm Đông hỏi Mục Hưng Hà: “Anh có trọ ở trường không?”

Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút nói: “Anh không trọ ở trường, anh và em cùng đi học tan học.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Tao cũng vậy.”

Lâm Đông cao hứng nói: “Vậy được, chúng ta cứ như vậy trong học kỳ đầu đã, nếu như học kỳ sau cần tự học buổi tối nói, chúng ta lại trọ ở trường.”

Mục Hưng Hà nói: “Được.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Quyết định như vậy đi.”

Ba ngày sau, ba người cùng đến Thị Nhất Trung, đóng học phí cầm sách mới lĩnh thẻ cơm, bắt đầu cuộc sống cấp ba, ba người thích ứng cuộc sống cấp ba rất nhanh, ngược lại là các phụ huynh không thích ứng được.

Đặc biệt là Nguyễn Tâm Bình.

Trước đây bọn Lâm Đông cũng đi học cả ngày, thế nhưng sáng sớm có thể thấy, buổi trưa có thể thấy, buổi chiều có thể thấy, buổi tối còn có thể thấy.

Hiện tại sáng sớm trời vừa mới sáng, Lâm Đông liền đi học, vừa đi là đi cả một ngày, buổi tối mới trở về.

Nguyễn Tâm Bình hiện lên ý nghĩ muốn chuyển tới cạnh trường học.

Lâm Đông nhanh chóng nói: “Mẹ, tuyệt đối đừng.”

Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Tại sao?”

“Mẹ cam lòng rời khỏi trấn nhỏ à?”

Mới đầu Nguyễn Tâm Bình ở trấn Cẩm Lí, hoàn toàn là vì Lâm Đông, sau đó cô và Bùi Thức Vi thật sự yêu thích trấn Cẩm Lí, Lâm Đông mất mà lại được, khiến hai người càng thêm chú trọng sinh hoạt, nguyện ý ở đây sinh hoạt.

Đột nhiên bị Lâm Đông hỏi như vậy, Nguyễn Tâm Bình á khẩu không trả lời được.

Bùi Thức Vi cười nói: “Mẹ con chính là kiểu một ngày không gặp con bốn, năm lần, tâm lý hoảng loạn.”

Lâm Đông đi tới, ôm vai Nguyễn Tâm Bình nói: “Mẹ, nếu không thì mẹ lại sinh cho con một em trai hay em gái đi, như vậy khi con lên đại học, mẹ cũng không cô đơn.”

Nguyễn Tâm Bình cười đánh vào tay Lâm Đông một chút: “Con thằng nhóc này, lại nhắc lại chuyện này.”

Lâm Đông đã cao hơn Nguyễn Tâm Bình rất nhiều, cậu gác đầu lên vai Nguyễn Tâm Bình nói: “Mẹ, con nói là lời thật lòng, trước kia tuổi con còn nhỏ, không hiểu chuyện, sợ mẹ sinh em trai em gái sẽ không thương con nữa, hiện tại con lớn rồi, hai người cho con nhiều tình yêu thương như vậy, con đã không còn bóng ma trong lòng, không phải mẹ và ba vẫn luôn rất thích con gái sao? Ghét bỏ cả con đường này đều là mấy thằng nhóc thối bọn con, mẹ lại sinh thêm một đứa, khi nào con tốt nghiệp, con nuôi cho.”

Nguyễn Tâm Bình bị Lâm Đông nói có chút xấu hổ: “Bớt nói hưu nói vượn đi.”

Lâm Đông cường điệu: “Mẹ, con nói thật mà.”

“Không cho nói bậy, con có ăn cơm hay không?”

“Ăn chứ.”

“Vậy còn không buông mẹ ra? Mẹ đói rồi.”

Lâm Đông nhanh chóng thả mẹ ra, sau đó liếc mắt ra hiệu với ba.

Bùi Thức Vi cười cười.

Nguyễn Tâm Bình bỏ ý nghĩ dọn nhà đi, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân như thường mà đi, trời trong ba người đạp xe đạp, trời mưa ba người liền ngồi xe buýt, buổi trưa lấy thẻ cơm đi nhà ăn ăn cơm, rất nhanh liền qua nửa tháng.

Trong vòng nửa tháng này, bởi vì Lâm Đông và Mục Hưng Hà có thành tích ưu tú, tướng mạo xuất chúng nên được bạn học cả lớp thậm chí toàn trường để ý, vì vậy hoạt động quốc khánh mỗi năm một lần của toàn trường năm nay, Lâm Đông và Mục Hưng Hà bị bạn học cả lớp đề cử biểu diễn chương trình, thêm nữa là kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, cho nên Thị Nhất Trung cực kỳ coi trọng lần hoạt động này, giáo viên chủ nhiệm cũng vui vẻ ủng hộ Lâm Đông và Mục Hưng Hà đại biểu lớp cao nhất (1) tham gia chương trình quốc khánh và thành lập trường.

Lâm Đông, Mục Hưng Hà không muốn tham gia, thế nhưng giáo viên chủ nhiệm nói trong hai người nhất định phải có một người tham gia, Lâm Đông nghĩ Mục Hưng Hà ngoại trừ biết thi, biết chơi đùa, biết chơi game, thì hình như không có tài nghệ gì có thể trên được mặt bàn, nhìn thấy Mục Hưng Hà chống cự lợi hại, vì vậy Lâm Đông biểu thị mình tham gia.

Tài ca hát của Lâm Đông đã nổi tiếng, lần này cậu cũng muốn hát một ca khúc về trường lớp trong chương trình quốc khánh, vì thế cậu luyện một tuần, hát cho giáo viên âm nhạc nghe, thiếu chút nữa giáo viên âm nhạc đã cổ vũ cậu đi con đường nghệ thuật.

Nhưng mà, trước khi hát một ngày, bởi vì nguyên nhân thời tiết, Lâm Đông bị cảm.

Bị cảm!

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Giọng nói cũng thay đổi, làm sao mà hát bây giờ?”

“Có thể làm sao nữa?” Mục Hưng Hà cực kỳ quyết đoán mà nói: “Đương nhiên là không hát, cổ họng hát hỏng thì làm sao bây giờ? Không hát không hát!”

“Nhưng mà, đã báo danh rồi, giao lên rồi, không hát thì không tốt đâu, hơn nữa bạn học trong lớp đều biết Lâm Đông sẽ lên sân khấu, đúng không?”

“Vậy mày lên đi?” Mục Hưng Hà ngữ khí không vui.

“Tao hát không hay.”

“Vậy tao đi.” Mục Hưng Hà hiên ngang lẫm liệt mà nói.

Lâm Đông ngước mắt nhìn Mục Hưng Hà, cười hỏi: “Anh không nhớ mình ngũ âm không được đầy đủ sao?”

“…” Mục Hưng Hà sờ sờ sau gáy, không nói.

Lâm Đông trầm tư một chút, nói: “Em đổi tiết mục.”

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đồng thời hỏi: “Đổi tiết mục gì?”

“Đàn dương cầm.”

“Em biết đàn dương cầm?!”

Lâm Đông ở trấn Cẩm Lí, ngoại trừ đi học, mỗi ngày cùng Mục Hưng Hà,Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cùng nhau chơi đùa, rồi làm chút kinh doanh, rồi thuê đĩa video, xong lại chơi game, hai người chưa từng thấy Lâm Đông đứng đắn học đàn dương cầm.

Tuy rằng mẹ Lâm Đông đàn dương cầm đặc biệt trâu bò, thế nhưng hai người vẫn cho rằng Lâm Đông chỉ có kỹ năng nhập môn.

Trên thực tế khi Lâm Đông nghỉ đông và nghỉ hè ở đế đô, mỗi ngày đều sẽ đàn dương cầm, cậu đã nói với bọn Mục Hưng Hà, nhưng bọn họ không tin, tới hiện tại cũng không tin.

Lâm Đông kiên trì nói: “Em sẽ đàn dương cầm, hơn nữa em đàn rất tốt.”

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân biểu thị hoài nghi.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Đàn dương cầm cũng được, nhưng em muốn đem cái đàn dương cầm của mẹ em tới biểu diễn à? Có hơi huy động nhân lực quá rồi?”

“Không cần, trong phòng học âm nhạc có, em tìm giáo viên âm nhạc mượn một chút là được.”

“Giáo viên âm nhạc sẽ cho em mượn à?”

“Đương nhiên, hai người chờ mà xem.”

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân lên lớp hai ngày, liền nhìn Lâm Đông bận rộn, cuối cùng đã tới đêm hội quốc khánh, Thị Nhất Trung trang trí sân khâu vô cùng bạo tay, ánh đèn gì cũng đều có, mời thợ chụp ảnh quay video, nghe nói là mời đội biểu diễn chuyên nghiệp, toàn trường đều sôi trào, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cũng tham gia bàn luận.

Mục Hưng Hà hỏi: “Nhìn thấy Đông Đông không?”

Tưởng Tiểu Quân trả lời: “Không.”

Lâm Đông bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi lúc buổi chiều, hiện tại đã là buổi tối, Mục Hưng Hà lo lắng Lâm Đông chưa ăn cơm tối, trong tay cầm hai cái bánh bao, nói: “Tao đi tìm Đông Đông, cho em ấy hai cái bánh bao ăn lót dạ.”

“Chủ nhiệm lớp trông coi ở bên đó mà, mày tìm cái gì mà tìm? Chủ nhiệm lớp sẽ bỏ đói Lâm Đông sao?” Tưởng Tiểu Quân kéo Mục Hưng Hà trở về nói: “Hơn nữa, Lâm Đông đói một bữa không có sao đâu?”

“Đói bụng bị đau dạ dày thì phải làm sao bây giờ?”

“Đói bụng một bữa không đau dạ dày.”

“Người đói bụng không phải là mày,”

“…” Tưởng Tiểu Quân bất đắc dĩ nói: “Đi đi đi, mày đi tìm Lâm Đông đi, xem chủ nhiệm lớp có mắng mày không!”

Mục Hưng Hà cầm hai cái bánh bao đứng dậy đi mất, sau đó liền bị giáo viên chủ nhiệm đuổi về, trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của giáo viên chủ nhiệm, cậu không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng ngồi ở vị trí của mình, chờ Lâm Đông lên sân khấu.

Không hổ là lễ kỉ niệm thành lập trường, thật sự là không giống như hoạt động quốc khánh bình thường, mỗi một tiết mục đều khiến cho Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân mở mang tầm mắt, thật đúng là giống như trên ti vi, nhưng điều Mục Hưng Hà quan tâm nhất vẫn là Lâm Đông, không ngừng hỏi khi nào thì Lâm Đông đi ra.

Tưởng Tiểu Quân oán thầm: “Những ngày qua vô tình hay cố ý xa lánh Lâm Đông, làm ra vẻ vô tình vô nghĩa, hiện tại giống như chó không tìm được chủ nhân vậy, không ngừng dò tìm chủ nhân, bộ dáng quá xấu xí!”

Mục Hưng Hà không biết suy nghĩ trong lòng Tưởng Tiểu Quân, cậu nhìn chằm chằm sân khấu, nhìn ca hát, kéo đàn violin, khiêu vũ, tiểu phẩm..v..v.., đều rất hay, không khỏi căng thẳng thay Lâm Đông, không biết Lâm Đông ra trận sẽ thế nào.

Đúng lúc này, dưới sân khấu vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, sau đó nhìn thấy một nam sinh vóc người thon dài đi ra sân khấu, nam sinh mặc âu phục màu đen, bên trong âu phục là áo sơ mi màu trắng, rất kinh điển, khiến cho nam sinh thoạt nhìn như là hoàng tử đi ra từ trong lâu đài.

Quá đẹp.

Dưới đài đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, sau đó chính là tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng thét chói tai.

“Lâm Đông!”

“Hoàng tử!”

“Oa!”

“…”

Là Lâm Đông, ánh mắt Mục Hưng Hà bị chiếm lấy, cậu nhìn chằm chằm Lâm Đông, nhìn Lâm Đông ưu nhã đi đến cạnh một chiếc dương cầm, chậm rãi ngồi xuống, nói vào micro: “Có người nói, “Kanon” có thể chữa trị tất cả. Mình sắp sửa đàn một bản “Kanon”, tặng cho mọi người, hi vọng mọi người có thể đạp trên hoa tươi, đi đến mục tiêu của chính mình.”

Nói xong, Lâm Đông ngồi thẳng người, ngón tay thon dài đặt trên phím đàn trắng đen rõ ràng, âm nhạc chậm rãi vang lên, chảy vào trong tai Mục Hưng Hà, kỳ thực cậu không hiểu âm nhạc.

Thế nhưng trong tiếng đàn dương cầm của Lâm Đông, cậu cảm thấy như mình đang đứng trên bụi gai, từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua khô héo đi qua hoang vu đi qua hắc ám, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, cậu nhìn thấy một mảnh màu xanh biếc ở trước mắt, nhìn chúng nó nở nụ hoa, nhìn chúng nó bung ra, nhìn bọn nó héo tàn rồi để lại quả.

Vừa ngẩng đầu, trước mắt là một mảnh màu vàng óng, Lâm Đông đứng bên trong màu vàng óng kia, Lâm Đông chậm rãi quay người, nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu, cậu cảm thấy cậu đã có được toàn bộ thế giới, nghe đâu “Kanon” còn có một truyền thuyết xinh đẹp, bên trong có tình yêu.

Mục Hưng Hà không biết truyền thuyết này là thật là giả, thế nhưng cậu biết trong này có tình yêu, cậu cũng biết mình trốn không thoát, trốn không thoát.
Bình Luận (0)
Comment