Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 112

Trốn không thoát, trốn không thoát, cậu bị loại cảm giác giống như bị điện giật này đánh cho tan tác —— nhìn chằm chằm Lâm Đông trên sân khấu, từng nốt nhạc tràn ngập tình cảm lúc nhanh lúc chậm, tất cả đều rót vào trong lòng cậu, sinh ra làn sóng lớn mãnh liệt, cho đến khi âm nhạc dừng lại, cậu giật mình tại chỗ, tiếng kêu gào và bốn phía sôi trào cũng không thể quấy rầy được cậu.

Cậu thích Lâm Đông.

Cậu thật sự thích Lâm Đông.

Nỗ lực lâu như vậy, vẫn là để kiểm chứng sự thực này, cậu thích Lâm Đông, cậu không thoát khỏi, làm sao bây giờ?

“Hưng Hà.”Lúc này Tưởng Tiểu Quân mở miệng gọi: “Hưng Hà!”

Mục Hưng Hà không nhúc nhích.

Tưởng Tiểu Quân dùng sức mà đẩy Mục Hưng Hà một cái.

Mục Hưng Hà lảo đảo một cái hoàn hồn, nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Mày làm sao vậy?”

Mục Hưng Hà nói: “Tao, tao tao có chút không thoải mái.”

“Chỗ nào không thoải mái?”

“Có chút choáng váng.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có lẽ, có lẽ, có lẽ là do bị cảm đi.”

“Vậy mày cố chịu một chút đi?”

“Tao, tao không chịu nổi, tao muốn về nhà trước.” Bây giờ trong lòng cậu rất loạn, tâm tình cũng thấp, không biết sau này phải làm sao bây giờ, muốn yên lặng một chút, thế nhưng trước khi yên lặng một chút, vẫn không quên nói: “Mày ở đây chờ Đông Đông, trời tối, hai người xe đạp chậm một chút, nhất định phải để ý Đông Đông.”

“Biết rồi, mày đạp xe cũng phải chú ý an toàn.”

Mục Hưng Hà đưa hai cái bánh bao giấu kín trong túi áo cho Tưởng Tiểu Quân, cất bước đi về phía giáo viên chủ nhiệm, xin nghỉ cùng giáo viên chủ nhiệm, đến sân thể dục lấy xe, đẩy ra ngoài trường học, bước chân dài, ngồi lên, đạp xe trong tiếng huyên náo mơ hồ của trường học, chậm rãi đạp xe đạp chạy về trấn Cẩm Lí.

Bây giờ đã là mùa thu, bên trong gió mang theo cảm giác mát mẻ, thổi vù vù vào mặt Mục Hưng Hà, cậu tỉnh táo chốc lát, lại lần nữa rơi vào tình cảnh mới vừa rồi, trong tình cảnh kia cậu đi qua khô hạn đi qua hoang vu đi qua hắc ám, nhìn từng nụ hoa tươi đẹp tràn ngập trong màu xanh hi vọng, nụ hoa vươn lên, nở rộ, héo tàn, kết thành đầy rẫy quả lớn, phát hiện ánh sáng vàng rực rỡ, phần cuối của ánh sáng là Lâm Đông đang đứng, Lâm Đông nở nụ cười… Tim không thuộc về cậu nữa.

Đúng, tim không thuộc về cậu, thuộc về Lâm Đông, nhưng Lâm Đông là nam sinh, cậu nên làm gì… Đột nhiên cậu nổi nóng đạp xe đạp, tiếng gió gào thét ở bên tai, đầu cậu đầy mồ hôi về đến nhà.

Bị ba mẹ giục giã, chết lặng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường ngẩn người, mấy ngày kế tiếp đột nhiên trở nên ít lời, sau kỳ nghỉ quốc khánh, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên trở về từ nhà bà nội Tiểu Xuyên, gọi Mục Hưng Hà đi xem phim, nhưng Mục Hưng Hà từ chối, hai người gọi Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đến nhà xem đĩa video.

Kỳ Kỳ mở miệng hỏi: “Lâm Đông, Hưng Hà làm sao vậy?”

Lâm Đông hỏi ngược lại: “Cái gì làm sao vậy?”

“Mày không phát hiện ra gần đây Hưng Hà phân tâm sao?”

“Có sao? Gần đây tao đều ở nhà cô ở quê, không thấy Hưng Hà.”

“Vậy mày cũng không biết.” Kỳ Kỳ lại biết, kỳ nghỉ quốc khánh nó và Tưởng Tiểu Quân đi một chuyến đến nông thôn, ở hai ngày rồi trở lại, lúc trở lại tìm Mục Hưng Hà chơi đùa, Mục Hưng Hà không hứng thú lắm, cuối cùng không thèm phản ứng lại nó và Tưởng Tiểu Quân, nó cũng không biết chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Anh, Hưng Hà làm sao vậy? Anh ấy không chơi đùa với chúng ta, không phải đã nói trước, cùng đi đến nhà ăn của trường học mấy người ăn cơm sao? Khi nào thì đi?”

Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ một cái.

Kỳ Kỳ thức thời mà ngậm miệng.

Lâm Đông chuyển hướng sang Tưởng Tiểu Quân, hỏi: “Tiểu Quân, Hưng Hà làm sao vậy?”

Tưởng Tiểu Quân gãi đầu một cái nói: “Không có chuyện gì đâu.”

“Vậy sao anh ấy không ra chơi?”

“Có lẽ là vì buổi tối thức đêm đọc truyện tranh với đọc sách đi.” Tưởng Tiểu Quân giải thích thay Mục Hưng Hà.

Lâm Đông ngẫm lại cũng đúng, mỗi khi Mục Hưng Hà phát hiện một quyển sách hay một quyển truyện hay, đều thích một hơi xem xong, thỉnh thoảng thức đêm cũng có, cậu nói: “Vậy chờ anh ấy ngủ đủ rồi lại tìm anh ấy.”

Tưởng Tiểu Quân mở miệng nói: “Em đừng tìm nó.”

Lâm Đông nghi hoặc nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân ho khan một tiếng, nói: “Không phải là hai người mới từ nông thôn trở về sao? Tiệm tạp hóa nhóc con cũng phải thu thập một chút, tên Hưng Hà kia chắc chắn còn đang ngủ, lát nữa anh đi xem xem.”

Tiệm tạp hóa nhóc con đúng là cần phải thu thập, Lâm Đông không xem đĩa video nữa, chạy sang tiệm tạp hóa nhóc con, hỗ trợ sắp xếp lại tạp hoá, Hạ Tiểu Xuyên cũng đi cùng, trong phòng chỉ có Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ đang gặm bắp ngô, trong nháy mắt không còn hứng thú xem đĩa video, đứng dậy nói: “Tao đi tìm Hưng Hà.”

Kỳ Kỳ ngẩng đầu hỏi: “Anh không xem đĩa video à?”

“Không xem.”

“Vậy bắp ngô thì sao? Anh không ăn sao?” Kỳ Kỳ chỉ vào một cái bắp ngô trên bàn nói.

“Không ăn, mày ăn đi.”

“Vậy được, mọi người cứ đi đi, em tự mình ăn bắp ngô, tự xem đĩa video.”

Tưởng Tiểu Quân nhanh chân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà Mục Hưng Hà, ba mẹ Mục Hưng Hà đều đi làm, trong sân trống rỗng, hắn đi thẳng tới cửa phòng Mục Hưng Hà, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Ai vậy?” Bên trong truyền đến giọng nói phờ phạc của Mục Hưng Hà.

“Tao.” Tưởng Tiểu Quân nói một câu: “Tiểu Quân.”

“Há, vào đi.” Mục Hưng Hà miễn cưỡng trả lời.

Tưởng Tiểu Quân đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Mục Hưng Hà nằm ở trên giường, cầm trong tay quyển sách đang đọc,hình như là đọc “Thép đã tôi thế đấy”, Tưởng Tiểu Quân cười cười, đóng cửa lại, ngồi vào bàn đọc sách nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà biết Tưởng Tiểu Quân đến, cậu không để ý đến Tưởng Tiểu Quân, kết quả cái tên Tưởng Tiểu Quân này không nói lời nào, cứ nhìn mình chằm chằm, cậu cầm sách một chút rồi ngồi dậy, hỏi: “Bà mẹ mày, nhìn tao làm gì!”

Tưởng Tiểu Quân khinh thường bĩu môi.

“Mày trưng ra cái biểu tình gì vậy?”

“Cần tao làm thêm lần nữa không?” Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại, rồi bĩu môi.

Mục Hưng Hà tiện tay kéo cái gối trên giường ném về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân vươn tay đón lấy, chửi một câu: “Nhìn bộ dạng ngu đần của mày kìa.”

“Ai ngu?”

“Mày!” Tưởng Tiểu Quân ôm gối vào trong lòng, hỏi: “Sợ chưa?”

“Lão tử sợ cái gì?”

“Lâm Đông đó.”

Mục Hưng Hà trong nháy mắt chột dạ.

Tưởng Tiểu Quân cười nói: “Cầu xin tao đi, cầu xin tao tao giúp mày.”

“Nhìn bộ dạng ti tiện của mày kìa!” Mục Hưng Hà phỉ nhổ một câu.

Tưởng Tiểu Quân cười nói: “Không ti tiện bằng mày, từ nhỏ người ta đã coi mày là anh em, lớn lên mày lại xem người ta như vợ, mày nói xem mày có ti tiện —— “

Tưởng Tiểu Quân vẫn chưa nói hết, Mục Hưng Hà đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhào lên, một tay bịt miệng Tưởng Tiểu Quân, nhìn ngoài cửa sổ một chút, hạ thấp giọng hỏi: “Làm sao mày biết?”

Tưởng Tiểu Quân dùng sức gỡ tay Mục Hưng Hà, phì phì hai lần, nói: “Lão tử lớn hơn mày, chuyện từng trải nhiều hơn mày!”

Mục Hưng Hà nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Quân, không hề động đậy mà nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Quân, làm cho Tưởng Tiểu Quân sợ hãi trong lòng, Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng ôm ngực: “Đừng nói là mày sẽ di tình biệt luyến, chuyển qua thích tao nhá?”

“Cút sang một bên.” Mục Hưng Hà đặt mông ngồi vào đối diện Tưởng Tiểu Quân, chỉ vào Tưởng Tiểu Quân nói: “Thì ra mày cũng vậy!”

Mục Hưng Hà vốn thông minh như vậy, không cần biết là chuyện gì, chỉ cần cậu có phát hiện, lại được nhắc nhở, cậu có thể tóm được điểm mấu chốt, lúc này từ trong ánh mắt, trong giọng nói Tưởng Tiểu Quân phán đoán ra được, Tưởng Tiểu Quân cùng cậu là một loại người.

Tưởng Tiểu Quân cũng chịu phục, hào phóng thừa nhận: “Ừ.”

Mục Hưng Hà tiếp tục nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Yêu tao?”

“Không biết xấu hổ!”

Tưởng Tiểu Quân lại hỏi: “Yêu Lâm Đông?”

Lần này Mục Hưng Hà không lên tiếng.

Tưởng Tiểu Quân ném cái gối lên trên giường: “Tao đã sớm nhìn ra rồi.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Chừng nào thì mày nhìn ra?”

Tưởng Tiểu Quân dựa nhẹ vào ghế một chút, tìm tư thế thoải mái, nói: “Thời điểm tao hiểu.”

“Mày hiểu thì khi nào?”

“Năm hai trung học”

“Hiểu thật sớm.” Mục Hưng Hà hỏi: “Bởi vì nhìn thấy nam sinh cùng nam sinh hôn môi?”

“Ừ, đó chỉ là lời dẫn, lời dẫn làm tao thức tỉnh.” Tưởng Tiểu Quân quay đầu nói: “Ngược lại là mày, y chang một thằng ngu.”

“Mày mới ngu ngốc!”

“Mày ngu ngốc!”

Lời này mà nói lúc trước, Mục Hưng Hà chắc chắn sẽ chửi nhau với Tưởng Tiểu Quân đến cùng, thế nhưng những ngày gần đây, sau khi cậu trải qua nhận thức và xoắn xuýt, cậu tạm thời không có tâm tình mắng Tưởng Tiểu Quân, trái lại bởi vì Tưởng Tiểu Quân đã sớm trải qua loại xoắn xuýt này, có chút đau lòng, cậu mở miệng hỏi: “Tiểu Quân, lúc đó mày có khổ sở không?”

Tưởng Tiểu Quân gật đầu.

“Sao không nói với bọn tao?”

“Nói với bọn mày á, bọn mày đều là mấy thằng nhóc chết tiệt, biết cái gì?”

Mục Hưng Hà trịnh trọng nói: “Tao xin lỗi vì lúc đó tao đã vô tâm với mày.”

Tưởng Tiểu Quân cười nói một câu: “Gọi ba đi.”

“Biến mẹ mày đi!”

“Được, tao biến.” Tưởng Tiểu Quân đứng lên muốn đi.

Mục Hưng Hà lập tức mở miệng nói: “Lần tới không hiểu đề, đừng tìm tao và Đông Đông.”

Tưởng Tiểu Quân chỉ vào Mục Hưng Hà nói: “Sao mày lại vô liêm sỉ như vậy, tao hỏi Lâm Đông mắc mớ gì đến mày?”

“Lâm Đông là của tao.”

“Không biết xấu hổ!”

Tưởng Tiểu Quân không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.

Mục Hưng Hà hỏi vị tiền bối Tưởng Tiểu Quân này những kinh nghiệm liên quan, Tưởng Tiểu Quân cũng không giấu diếm, thẳng thắn với Mục Hưng Hà, nói mình đã từng hồn bay phách lạc, mê man bất lực giống như cậu bây giờ, thế nhưng sau khi xem một chút sách, người được khai thông.

Cuộc sống này, muôn hình vạn trạng, kết hôn sinh con là quỹ tích nhân sinh của phần lớn người, nhưng cũng không phải đáp án tiêu chuẩn của cuộc đời, chỉ cần mình tuân thủ kỷ luật pháp luật, vươn lên hùng mạnh, đều có thể thành nhân tài trụ cột vì quốc gia.

Về phần tình yêu, đừng nói đồng tính hay là yêu người khác phái, rất nhiều người cho dù đã sống cả đời, sống đến khi con cháu đầy cả sảnh đường cũng không biết tình yêu có tư vị gì, tình yêu ấy mà, không thể cưỡng cầu, xem duyên phận đi.

Mục Hưng Hà giật mình nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân cười nói: “Bội phục vì tao thông suốt như vậy hả, tao cũng cảm thấy tao đặc biệt thông suốt, có một ngày mùa đông tuyết rơi, Lâm Đông mặc áo lông, đứng trong tuyết cười, tao nhìn thấy nụ cười kia, trong chớp mắt —— “

“Mày thích Đông Đông của tao!” Mục Hưng Hà trong nháy mắt lạnh cả mặt, cả người đều căng thẳng.

Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”

Mục Hưng Hà vẫn không buông lỏng chút cảnh giác nào: “Vậy mày thấy Đông Đông cười, mày có cảm giác gì?”

“Yêu thích đó, là yêu thích nam sinh đẹp trai, thế nhưng Đông Đông quá tốt rồi, tao cảm thấy cự ly quá xa, thế nhưng em ấy khiến tao biết mình thích gì.”

Mục Hưng Hà thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nghe Tưởng Tiểu Quân nói, sau đó đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Tưởng Tiểu Quân nghe, những ngày qua cậu thật sự không dám đối mặt với Lâm Đông, cậu thích Lâm Đông không sai, thế nhưng cậu có thể theo đuổi Lâm Đông sao?

Nếu như Lâm Đông thích con trai, vậy cậu sẽ theo đuổi.

Nếu như Lâm Đông thích con gái, vậy cậu chắc chắn không thể kéo Lâm Đông xuống nước, cậu và khi còn bé giống nhau, cậu thích Lâm Đông, cậu muốn giành những thứ tốt nhất cho Lâm Đông, cho nên những ngày qua cậu đều đang nghĩ vấn đề này.

Mục Hưng Hà hỏi: “Tiểu Quân, mày nói xem, Đông Đông có thích tao không?”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Hẳn là thích đi.”

Mục Hưng Hà vui vẻ ra mặt.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Lâm Đông không có ghét ai nhỉ.”

Mục Hưng Hà: “…”

Chốc lát sau, Mục Hưng Hà còn nói: “Tao cảm thấy Đông Đông không thích con gái, mày xem trong trường học nhiều nữ sinh theo đuổi em ấy như vậy, em ấy cũng không để ý, chắc là em ấy thích nam sinh, cũng có thể là thích tao, đúng không?”

Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại: “Tao đi hỏi giúp mày một câu nhá?”

“Đừng!” Mục Hưng Hà nhanh chóng ngăn cản nói: “Tao cần quan sát thêm đã.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Cho nên, bây giờ mày còn thống khổ còn mê man không?”

Mục Hưng Hà nói: “Sớm đã không còn.”

“Vậy tao về nhà.”

“Về nhà làm gì?” Mục Hưng Hà vốn sắp sửa mở ra khúc mắc, bị Tưởng Tiểu Quân khơi thông như thế, khác hẳn sự mê mang trước đây, cả người khôi phục lại bộ dạng rộng rãi trước đây, chủ động quan tâm tới Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Từ sau khi tao lên cấp ba, ba mẹ tao cũng không thường về nhà, ở công ty ăn cơm, ngày hôm nay, bọn họ cũng ở công ty ăn cơm, nói là trưa mai mới làm món ngon cho tao, cho nên trong nhà chỉ có một mình tao, tao về nhà nấu mì ăn liền.”

Mục Hưng Hà thập phần tự nhiên nói: “Nấu giúp tao một phần luôn đi.”

“Cút sang một bên.” Tưởng Tiểu Quân liếc mắt đánh giá trên dưới Mục Hưng Hà một cái, nói: “Buổi sáng vẫn chưa đánh răng rửa mặt hả, lôi thôi giống y như thằng ăn mày.”

“Tao vui là được.”

Mục Hưng Hà vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến giọng Lâm Đông: “Hưng Hà, Hưng Hà, anh có ở nhà không?”

“Lâm Đông đến.” Tưởng Tiểu Quân nói xong quay đầu nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà mới vừa rồi còn đứng trước mặt đột nhiên biến mất.

Hắn quay đầu tìm kiếm, nhìn thấy Mục Hưng Hà đang tìm quần áo trong tủ quần áo, vội vội vàng vàng giống y như chó nằm nhoài trong tủ tìm quần áo, tìm xong cấp tốc mặc vào người, mặc xong liền nhào tới trước bàn đọc sách, lấy một cái gương và lược từ trong ngăn kéo nhanh chóng chải tóc, chải xong tóc tai lấy ngón tay liếm liếm nước bọt phủi bên trong khóe mắt hai lần, sau đó giơ tay lên hà hà hai cái, tự mình ngửi thử, xác định miệng không thối, cậu mới lập tức đứng thẳng người.

Mẹ nó, chưa từng thấy Mục Hưng Hà tự mình chỉnh chu như thế, Tưởng Tiểu Quân nhìn mà mắc ói muốn chết.

Mục Hưng Hà lại cảm thấy mình đã lấy lại được trạng thái đẹp trai nhất nghênh đón Lâm Đông.

Lâm Đông đứng ở ngoài cửa hỏi một tiếng: “Hưng Hà, anh có ở nhà không?”

Mục Hưng Hà sửa lại tóc tai một chút, nói: “Có.”

Lâm Đông bưng một cái khay tre tiến vào, còn bốc khói trắng, nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân bên cạnh Mục Hưng Hà nói: “Tiểu Quân, anh cũng ở đây à.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Đúng vậy.”

“Vừa lúc, cô em làm bánh bao, anh cũng tới nếm thử một cái.”

“Được.” Tưởng Tiểu Quân đã sớm đói bụng, vươn tay lấy một cái cắn một cái, khen ăn ngon.

Lâm Đông liếc mắt nhìn thấy Mục Hưng Hà không đi đến, nói: “Hưng Hà, anh cũng lại đây ăn đi.”

Mục Hưng Hà nhìn Lâm Đông, cậu và Lâm Đông rõ ràng là đồng thời sống phóng túng lớn lên, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cậu lại như mới quen Lâm Đông, trong lòng vừa mới mẻ lại kích động, còn có chút ngượng ngùng, vươn tay gãi gãi sau gáy, nói: “Được.”

Mục Hưng Hà đi đến bên người Lâm Đông, cảm giác quần bị giật một chút, cậu quay đầu nhìn lại, Lâm Đông đang giúp cậu kéo quần, đồng thời nói: “Hưng Hà, anh đã bao lớn rồi, mặc quần áo cũng không biết kéo lại cho đàng hoàng hay sao? Anh xem này, quần lót của anh lòi ra bên ngoài rồi, anh không biết à?”

Tưởng Tiểu Quân không nhịn được “Phốc” một tiếng cười ra tiếng.

Mặt Mục Hưng Hà đỏ chót.
Bình Luận (0)
Comment