Sáng sớm hôm sau, ánh sáng xanh trắng vừa lọt qua song cửa, Diêu Như Ý lồm cồm bò dậy, xỏ dép đi tìm Diêu gia gia. Nàng muốn dỗ vị lão cổ hủ này. Ai ngờ đẩy cửa phòng ông ra xem, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, bóng người đã không còn từ lâu. Hỏi thăm Tùng Khẩn đang ngồi xổm bên vườn rau, ông lão cứng đầu này đã lãnh đạm dắt Thiết Bao Kim đi về Tri Hành Trai từ trước khi trời sáng.
"Vẫn chưa hết giận..." Diêu Như Ý đứng trong căn phòng trống trải gãi đầu rồi lại thì thầm một câu yếu ớt: "Nhưng thật sự không nên đánh người mà..."
Nàng đi đến góc sân cho Diêu Đắc Thủy ăn đậu trộn cỏ rồi đi đến tiệm để mở cửa sổ. Nàng thuận tay xách một túi thịt heo ngũ vị hương được gói trong giấy dầu từ kệ hàng tạp hóa.
Đây là món ăn vặt yêu thích nhất của Diêu gia gia, lát nữa sẽ mang đến Tri Hành Trai để dỗ ông, đồng thời cũng coi sóc việc kinh doanh của phòng trà.
Nguyệt Nguyệt và Lâm Trục vượt ngàn dặm đến, Diêu Như Ý đã sắp xếp ổn thỏa. Nàng bảo Tùng bá không cần vội vàng đến Tri Hành Trai giúp đỡ mà hãy ưu tiên sắp xếp hành lý cho cha con họ Lâm rồi cùng họ đi tham quan Biện Kinh. Mặc dù Lâm Trục và Nguyệt Nguyệt đều được coi là người Biện Kinh lâu năm nhưng những năm này Kinh thành thay đổi biết bao nhiêu. Chỉ riêng các chi nhánh của Thẩm Ký khắp nơi và nông trại rộng lớn ngoài thành cũng đủ để họ tiêu khiển cả một ngày rồi.
Nhưng hôm nay Nguyệt Nguyệt và Lâm Trục được nhà Lâm Tư Tào mời đi trước. Họ khó khăn lắm mới về đây một chuyến, nghe nói lát nữa còn phải bắt xe đi thăm hỏi họ hàng nhà họ Lâm khác đang sống ở Chu Tiên Trấn.
Vì vậy Lâm Tư Tào cũng đặc biệt xin nghỉ phép ở nha môn, cùng với Anh thẩm tử và mấy đứa con trai trong nhà rộn ràng đi mua sắm quà cáp với Lâm Trục. Tùng bá đương nhiên cũng phải đi theo.
Lần này Lâm Trục đi rất vội vàng. Ông chỉ mang theo hai tiểu đồng trông hành lý, bên cạnh Nguyệt Nguyệt cũng chỉ có một tiểu nha đầu mới cắt tóc, chân tay lanh lợi.
Cứ như vậy, mấy ngày này việc "lắc trà sữa" sẽ phải dựa vào nàng và Lâm Văn An. Lâm Văn An cũng đã xin nghỉ phép ở trong cung từ sáng sớm, chắc cũng không lâu nữa sẽ trở về.
Diêu Như Ý ngủ một giấc tỉnh dậy cũng đã bình thản hơn với chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cũng tốt, nên biết, không nên biết, bây giờ đều đã biết hết rồi. Coi như đã công khai hoàn toàn. Nàng không có gì phải lo lắng nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là dỗ cho ông nội Diêu cứng đầu quay về.
Nghĩ vậy nàng tháo ván cửa hàng tạp hóa, chống cửa sổ lên để gió sớm mang theo hơi lạnh thổi tan mùi ngột ngạt hầm trong cửa hàng tạp hóa suốt một đêm. Dọn dẹp xong xuôi, nàng xách túi thịt heo ung dung đi về Tri Hành Trai. Trong kẽ gạch ở giếng trời Tri Hành Trai mọc lên không ít hoa dại không rõ tên, Diêu Như Ý không bảo người nhổ đi. Chúng âm thầm nở thành từng chùm hoa nhỏ, còn mang theo một chút hương thơm.
Diêu Như Ý rất thích những bông hoa và cỏ dại có sức sống mãnh liệt như vậy. Tuy không phải là danh phẩm gì nhưng ngay cả trong kẽ gạch, chúng cũng có thể nở rất tốt mà.
Vừa bước vào cổng sân, nàng đã thấy Mạnh Bác Viễn mấy người đã đến sớm rồi. Họ biết người nhà họ Lâm về, nhân lực bên Diêu Như Ý nhất định sẽ thiếu thốn. Họ liền quen thuộc bắt tay vào làm việc: Mạnh Bác Viễn đang dùng kẹp lửa cán dài chọc cho lò trà cháy đượm, Trình Thư Quân xách ấm đồng lớn rót nước, Lâm Duy Minh thì cầm chổi lớn, "soạt soạt soạt" quét sàn ở giếng trời, động tác rất thành thạo.
Không lâu sau, Tiểu Thạch Đầu cũng cõng Đại Mã Tướng Quân đến. Cậu nhóc đẩy một cái xe đẩy nhỏ đan bằng tre, trong xe là muội muội đang đạp chân vẫy tay. Nhóc vừa giúp bưng trà rót nước trong phòng trà hoặc giúp một tay sắp xếp kệ hàng trong tiệm văn phòng phẩm, vừa trông chừng muội muội. Hôm nay cha nương cậu nhóc đều không có ở nhà, muội muội được giao cho cậu và Lâm Duy Minh đang nóng lòng chờ bảng chăm sóc.
Bây giờ Tiểu Thạch Đầu coi như thỉnh thoảng đến làm việc lặt vặt, Diêu Như Ý liền trả lương theo ngày cho cậu. Lần trước cậu còn dùng tiền công mình kiếm được mua cho muội muội một cái trống bỏi lại mua một cái chuông gió sáu lỗ có thể buộc vào xe tre, gió thổi qua sẽ quay tít.
Lâm Duy Minh vừa thấy Tiểu Thạch Đầu đẩy muội muội vào lập tức quăng cái chổi trong tay sang một bên đứng dậy chạy ra đón, trên mặt đầy nụ cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng trong trẻo: "Ôi bảo bảo của chúng ta ngủ dậy rồi sao? Hôm nay uống sữa có ngoan không? Lại đây để đại ca ôm một cái, giơ cao lên nào—"
Giọng ngọt xớt đó khiến Mạnh Bác Viễn đang chọc lò và Trình Thư Quân đang rót nước bên cạnh đều thấy buồn nôn. Cả hai đồng loạt rùng mình, da gà da vịt nổi đầy tay.
Diêu Như Ý thấy buồn cười, nàng đi đến sau quầy lấy cho Tiểu Thạch Đầu một túi bánh tuyết lại hỏi cậu nhóc: "Có uống sữa bò không? Vừa hâm xong."
Tiểu Thạch Đầu ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên nghiêm túc từ chối: "Không cần đâu Như Ý tỷ tỷ, đệ đã là ca ca rồi, không uống sữa nữa đâu!"
"Thạch Đầu ngốc nghếch" Diêu Như Ý cười.
Nàng vẫn rót một cốc sữa bò ấm nhét vào tay cậu: "Làm ca ca rồi cũng có thể uống, uống vào sẽ cao lớn, sau này đệ nhất định sẽ cao hơn đại ca đệ."
Tiểu Thạch Đầu lúc này mới cười, nhận lấy và cảm ơn. Cậu nhóc thực ra vẫn muốn uống.
Dần dần, phòng trà trở nên nhộn nhịp. Học trò từng nhóm từng nhóm đi vào. Có người ngồi xuống chơi bài Âm Dương, có người uống trà tán gẫu, còn có vài người gảy đàn ngân nga tiểu khúc trong góc, trông có vẻ nhàn nhã, nhưng ai nấy đều có chút bồn chồn trong mắt.
Diêu Như Ý lau cốc đất, nhón chân lén nhìn về phía phòng đọc qua vách ngăn.
Mơ hồ có thể thấy Diêu gia gia đang ngả vào chiếc ghế mây của ông, đầu hơi nghiêng sang một bên, miệng hơi mở ngủ gật.
Diêu Như Ý vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. Diêu gia gia giận nàng, cố tình dậy thật sớm để tránh nàng. Kết quả thì sao? Bây giờ tự mình cố sức đến mức buồn ngủ rồi chứ gì!
Ngược lại là Thiết Bao Kim vẫn ngồi ngay ngắn bên chân ghế của Diêu gia gia, mặt chó vô cùng nghiêm túc. Bất cứ học trò nào ôm sách vào, thấy bộ dạng ngồi ngay ngắn của nó đều không nhịn được cười cúi người, xoa xoa cái đầu lớn của Kim tiến sĩ.
Không lâu sau, Du Cửu Uyển cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp đi vào. Ngày nào nàng cũng tút tát cho mình xinh đẹp lộng lẫy. Tóc búi như mây đen, trâm cài hoa quỳnh, khi đi lại vòng ngọc khẽ kêu, hương thơm thoang thoảng.
Bây giờ cũng là một cảnh đẹp vô cùng mỹ lệ trong Tri Hành Trai.
Không ít học trò đều không nhịn được đến nhìn đại tỷ xinh đẹp này huống chi là Mạnh Khánh Nguyên. Hắn chỉ cần nghỉ là lại đến Tri Hành Trai cũng làm ra vẻ tình nguyện viên, mỹ danh là sợ Diêu gia gia quá bận rộn, hắn cũng có thể giúp học trò giải đáp bài tập.
Nhưng ý đồ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
Cửu Uyển tỷ tỷ không đuổi hắn, Diêu Như Ý cũng giả vờ không biết.
Sau khi đi vào, nàng vẫy tay với Diêu Như Ý từ xa rồi đi thẳng vào phòng nhỏ cất giữ sách để làm việc. Diêu Như Ý vì sự nghiệp khắc sách lớn lao đã bắt tất cả những người có thể bắt được làm công: Không chỉ có Lâm Văn An, Diêu gia gia, Khương học sĩ và Trâu học sĩ, ngay cả Cửu Uyển tỷ tỷ cũng bị nàng bắt đến làm việc hiệu đính xem xét. Vì vậy, gần đây nàng ấy cũng ôm một đống bản thảo sách trên bàn, có thể vùi mình trong phòng cả ngày.
Diêu Như Ý đưa mấy cốc trà sữa đã pha xong trong tay cho khách, nhân lúc tạm thời không có ai gọi món, nàng xoay người ra khỏi sau quầy đi đến trước tủ tường, lấy ra một chiếc chăn mỏng vừa được giặt hồ vẫn còn mùi nắng. Nàng đang định đi qua giếng trời để đắp cho Diêu gia gia trong phòng đọc, bỗng nhiên bị tiếng chiêng trống đột ngột ngoài hẻm làm giật mình.
"Tùng! Tùng tùng tùng! Đoong đoong chèng!"
Ngay sau đó, tiếng pháo nổ tách tách bùm bùm cũng vang lên, Tri Hành Trai lặng đi một khoảnh khắc, không ít người lập tức đứng dậy căng thẳng muốn ra ngoài xem xét. Đúng lúc này một bóng người đầu bù tóc rối lao vào từ cửa lớn đầu tiên.
Cảnh Kê canh gác ngoài cống viện mấy ngày chạy đến mồ hôi nhễ nhại. Hắn quá kích động, một chân vấp vào ngưỡng cửa cao, cả người gần như bay sát đất lao vào.
Cảnh Hạo và các học trò khác cũng ùa ra hết bảy tay tám chân muốn đỡ hắn dậy.
Cảnh Kê được đỡ dậy, trên mặt đầy mồ hôi và bụi bẩn. Hắn chỉ tay về phía ngoài hẻm, miệng há to nhưng như bị cái gì nghẹn ở cổ họng. Mặt hắn đỏ bừng, mãi mới nặn ra được một chữ:
"Công công công công công công công…."
Cái kiểu nói lắp này, mọi người nghe xong đều lộ ra vẻ khổ sở. Có người lo lắng đến mức dậm chân: "Ngươi nói nhanh lên! Công cái gì?"
Có người nóng tính hơn, túm lấy tóc mình quay đầu hét về phía Cảnh Hạo: "Cảnh đại! Sao huynh lại cứ để hắn đi xem bảng? Hắn có nói rõ ràng được không? Cái này cái này cái này làm ta chết mất!"
Cảnh Hạo cũng tối sầm mặt. Hắn nhấc chân muốn tự mình xông ra ngoài xmuội rốt cuộc là chuyện gì.
Đúng lúc này, Cảnh Kê nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh. Hắn dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng hét ra hết lời: "Công công công công công—bảng rồi!!"
Hắn th* d*c, ngón tay vẫn chỉ thẳng vào Cảnh Hạo:
"Hạo! Hạo Hạo Hạo ca ca ca ca... đỗ đỗ đỗ đỗ đỗ... rồi!"
Cái chân đang nhấc lên của Cảnh Hạo ngay lập tức bị đóng đinh giữa không trung. Hắn quay đầu chỉ vào mình với vẻ không thể tin được:
"Ta?... Ta đỗ?... Á?"
Lời của tác giả
Lâm Văn An: Sau này ta không phải là người rừng không có vợ thương xót nữa rồi [vẩy hoa] Cảnh Hạo vốn là học dốt đột nhiên vượt quá khả năng : Bài thi không lẽ chấm sai rồi? [dấu hỏi]