Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 118

Ta rất thích chàng

Tháng Sáu định hôn, Tri Hành Trai  cũng kịp hoàn thành vào giữa tháng Bảy.

Khi khai trương trở lại, Diêu Như Ý tha thiết tuyên truyền rầm rộ về hành động quyên góp thiện nguyện của Cảnh, thậm chí còn cho khắc một tấm bia để mọi người chiêm ngưỡng. Nàng lại làm một tấm biển đề chữ "Văn Hoa Đường" rồi thuê năm sáu tên nhàn rỗi ra phố xá gõ chiêng đánh trống, tuyên truyền sự nghiệp công ích của Cảnh Tướng khắp nơi. Nàng hoàn toàn chiếm hết ưu thế, quả nhiên thuận lợi tách mình ra khỏi mọi chuyện một cách triệt để.

Ngày khai trương trở lại, một vài tràng pháo được đốt, sách mới do Diêu gia gia cùng Khương học sĩ và Trâu học sĩ biên soạn được bày biện chỉnh tề. Gian hàng văn phòng phẩm và quán trà cũng được dọn dẹp mới mẻ. Diêu Như Ý đã đến kiểm tra từ trước hừng đông, nàng đi vòng quanh lên xuống mấy bận, sờ tận tay vào từng ngóc ngách, vẫn hết sức hài lòng với tay nghề của Chu Cử Mộc.

Quả không hổ danh là thợ mộc bị nàng hành hạ, à không... là được nàng mài giũa thành tài!

Gác lửng lầu hai mới được cơi nới, mỗi phòng đều có cầu thang nội bộ thông xuống tầng một. Bên ngoài phòng có một hành lang bao quanh, nối liền các phòng với nhau, tiện lợi cho học tử đi lại. Phía ngoài cũng đặt thêm một cầu thang riêng để đi lên lầu. Các cầu thang thời này thường dốc và hẹp, Diêu Như Ý đều cho lắp đặt thêm tay vịn.

Nhờ vậy cửa hàng văn phòng phẩm, phòng trà, phòng đọc sách đều trở thành hai tầng. Lầu hai còn được mở thêm ba nhã gian mới và một phòng tự học lớn sáng sủa. Nơi này lập tức trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Trước khi khai trương, Diêu Như Ý suy nghĩ một lát rồi kéo hai dải lụa đỏ làm băng rôn, nhờ Lâm Văn An đề chữ lên: "Thiếu niên hà phương mộng trích tinh, cảm vãn tang cung xạ ngọc hành." (Tuổi trẻ có sao đâu nếu mộng hái sao, dám giương cung dâu bắn sao Ngọc Hành).

Bởi lẽ kỳ Điện Thí và Chế Khoa đều đã ngã ngũ, nhưng các học tử thi rớt kỳ thi mùa xuân và các học tử mới lên đường lại phải bắt đầu ba năm khổ luyện.

Nhắc đến Điện Thí, thứ hạng của Trình Thư Quân và Lư Phưởng không thay đổi. Tuy có sự hỗ trợ từ vài đề thi của Diêu Như Ý nhưng đề thi Điện Thí là do Quan Gia ra mới. Vị boss lớn khó lường này dường như cũng đã xem kỹ những đề thi trước đó của Diêu Như Ý, cố ý tránh các "trọng điểm" mà Lâm Văn An đã tổng kết trong sách, ra đề mới mẻ khác thường. Hai người họ chỉ phát huy ở mức trung bình khá nhưng may mắn là công sức khổ luyện trước đó không hề uổng phí, thứ hạng Bảng Ất thứ nhất và thứ hai mươi vẫn được giữ vững.

Sau khi tham gia Quỳnh Lâm Yến (Tiệc khánh công sau thi Đình), cả hai lại đi thi Chế Khoa nhưng cũng thất bại ở kỳ thi này.

Năm tổ chức Chế Khoa thời Thái Tông có ra vài đề, đó là "Gián Khoa": nhằm vào các tệ đoan trong triều để can gián thẳng thắn; "Chính Khoa": chú trọng vào thực tiễn; Lại Trị: yêu cầu thông thạo luật lệ và quy trình hành chính; "Dụng Khoa": là nhấn mạnh Kinh Thế Chí Dụng (quản lý xã hội, thực hành các chính sách để có ích), cần đưa ra phương pháp giải quyết các công vụ cụ thể, phức tạp.

Diêu Như Ý nghe xong cảm thấy hơi giống đề thi phỏng vấn thi công chức ở đời sau. Hơn nữa, vì số lần thi Chế Khoa quá ít, Trình Thư Quân và Lư Phưởng chỉ có thể ôn tập bằng những đề thi lưu truyền từ mấy chục năm trước, thuộc lòng không ít điều luật, xem qua nhiều Thánh Dụ và thời sự, nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Đề thi Chế Khoa năm nay do Quan Gia ra toàn là các bài Toán học liên quan đến chế tạo hỏa khí! Ngoại trừ một đề làm sách luận (, còn yêu cầu khi viết không được dùng câu Tứ Lục Lệ Cú (câu văn biền ngẫu, trang trọng theo thể thức bốn-sáu), đề bài cũng liên quan đến quân mưu tài lược, vận trù (lập kế hoạch trong trướng), những câu hỏi được đưa ra cũng là những vấn đề như làm thế nào để vận chuyển lương thảo an toàn khi tuyết lớn phong tỏa đường sá.

Lư Phưởng và Trình Thư Quân đều không hiểu đề, thất bại thảm hại.

Cũng giống như họ, trong số các Tân Khoa Tiến Sĩ, Khang Hoa và vài người ở Thư viện Tịch Ủng, những người bao trọn Tam Giáp ở Giang Nam Tây Đạo cũng đều rớt Chế Khoa, không một ai được chọn.

Sau này Diêu Như Ý nghe Lâm Văn An kể, người được xếp hạng ba của Chế Khoa là một Tiểu Giám Thừa Bất Nhập Lưu (chức quan nhỏ cấp thấp) ở Thủy Bộ Tư Công Bộ. Do ông ta cần mẫn trong công vụ, chữ viết đẹp nên mới được cấp trên tiến cử để tham gia kỳ thi ngàn năm có một này cho vui, không ngờ lại đánh đâu trúng đó. Ông ta còn cảm thấy khó hiểu vì sao đề thi lại ra những thứ ông ta đều biết!

"Người đó là quan nhỏ chuyên trách việc tính toán thủy lợi, vẽ bản đồ sông Biện, đốc thúc sửa chữa đê đập, năm này qua năm khác đều làm các công việc lặt vặt liên quan đến tính toán, vì vậy ông ta cực kỳ tinh thông Toán học, nay đã được Quan Gia điều đến Quân Khí Giám  rồi."

Cả nhà đang hóng mát ăn bữa tối trong sân, Lâm Văn An thản nhiên nói vậy. Hắn không ăn, nhưng tay vẫn không ngừng bóc vỏ tôm càng để đầy một bát lớn cho Diêu Như Ý.

Đêm hè oi bức, trong sân nhỏ nhà họ Diêu dựng giường tre. Dưa chuột, dưa lê và đào yên chi từ phương Nam được ngâm lạnh trong giếng. Một vò sành được bịt kín nổi trên mặt nước giếng, bên trong là trà trái cây Diêu Như Ý mới pha hôm nay.

Trời nóng, Diêu Như Ý có vẻ ủ rũ không có khẩu vị. Nàng cảm thấy bữa tối hôm nay làm khá đơn giản: Tùng Bá chuẩn bị mì gà xé lạnh, bánh mì kẹp thịt sườn heo sốt, canh đậu phụ đầu cá, tôm càng xào cay, đậu phụ bì trộn. Diêu Như Ý góp thêm trà trái cây và một hộp cơm nắm.

Diêu gia gia còn hơi nhớ đồ ăn của Thẩm Ký, cuối cùng không kìm được cơn thèm, tìm một tên nhàn rỗi chạy đi, còn chưa tối đã xếp hàng ở Thẩm Ký mua về một thau tôm càng cay thơm lừng.

Lúc này là mùa tôm càng béo nhất.

Ừm, mệt mỏi chán ăn vì trời nóng cứ đơn giản ăn đối phó một bữa như vậy đi.

Không giống Diêu Như Ý, chán ăn của nàng là giảm từ ba bát cơm xuống còn hai bát rưỡi, Lâm Văn An mới là người thực sự chán ăn: hắn ăn chưa đến nửa bát mì lạnh, gắp một miếng cơm trộn, nhấp hai ngụm trà rồi đặt đũa xuống, thời gian còn lại đều dùng để bóc thịt tôm càng cho Diêu Như Ý.

Diêu Như Ý cầm đũa húp mì lạnh soàn soạt, ăn một miếng mì, cầm đũa trong tay rồi bưng bát lên húp một ngụm nước dùng, đặt bát xuống, lại gắp một đũa lớn đậu phụ bì nhét vào miệng, nuốt xuống rồi lại ăn một miếng mì thật lớn, đang nhai nhóp nhép còn tiện tay gắp một miếng sushi thịt xông khói chấm một chút mù tạt, sau đó nhét cả miếng vào miệng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác cay xè từ khoang miệng xộc thẳng l*n đ*nh đầu, ngon đến mức nàng chỉ muốn giậm chân.

Cảm giác cay xộc thẳng lên mũi dịu đi, nàng lại tiếp tục ăn uống theo vòng lặp ấy.

Khi bát mì của nàng sắp cạn, Lâm Văn An không chỉ bóc xong một bát thịt tôm càng rồi đẩy đến trước mặt nàng, mà còn đứng dậy đi đến bên giếng, vớt vò sành lên, rót một ly trà trái cây mát lạnh đặt bên tay nàng.

Quay lại ngồi xuống, hắn lại lấy tăm, tỉ mỉ gỡ thịt tôm càng cho nàng.

"Đa tạ Lâm Đại Nhân." Diêu Như Ý ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào với chàng rồi tiếp tục vui vẻ cúi đầu ăn thịt tôm càng. Vừa đúng lúc những món mình thích nhất nàng luôn để dành ăn cuối cùng, Lâm Văn An không biết từ lúc nào đã nhận ra thói quen này của nàng, lại lặng lẽ canh lúc nàng ăn xong một vòng thì vừa kịp bóc xong cho nàng.

Lâm Văn An lau vết dầu đỏ dính trên ngón tay, cũng đáp lại nàng một nụ cười nhạt.

Đối diện, Diêu Khải Chiêu, Lâm Trục, Nguyệt Nguyệt đang ngồi cùng bàn: "..."

Ba người đều có vẻ mặt giống hệt nhau, mím môi, thõng mí mắt, không cảm xúc. Bữa cơm này còn chưa ăn bao nhiêu, đã sắp no vì nhìn hai người họ đưa tình rồi!

Tùng Bá, Tùng Tân và Tam Tấc Đinh không chịu ngồi cùng bàn ăn thông minh hơn nhiều, họ bày một cái bàn nhỏ ở hành lang, không biết từ lúc nào đã quay lưng lại cầm bát ăn, thà đối diện với Diêu Đắc Thủy, Đại Hoàng và Gâu Gâu ăn còn hơn nhìn cảnh Nhị Lang và thê tử tương lai tương lai của ngài ân ái như chốn không người.

Kể từ sau khi định hôn, Diêu Như Ý đã trở nên tự nhiên hơn.

Sau khi định hôn, hai gia đình có thể qua lại chính thức, Lâm Văn An đã là vị hôn phu không thể chạy thoát của nàng! Cuối cùng nàng cũng có thể công khai hẹn hò với người đàn ông của mình!

Trong khoảng thời gian này, nắm tay, khoác cánh tay, ghé tai thì thầm với chàng đã là chuyện thường. Nhưng Diêu gia gia nhìn thấy gai mắt, nhưng cũng đành chịu. Lục Lễ chỉ còn thiếu rước dâu, hai đứa trẻ đã là tiểu phu thê về mặt lễ pháp, danh phận đã định, quấn quýt một chút cũng là lẽ thường tình.

Không những không có lý do để ngăn cản mà còn không ngăn cản được.

Sau này, Diêu Khải Chiêu nhìn tiểu cô nương và Lâm Văn An quấn quýt không rời mười hai canh giờ, bỗng nhớ lại năm xưa khi mình theo đuổi nãi nãi của Như Ý hình như mình cũng đã làm những chuyện không giữ lễ lắm. Hai nhà là hàng xóm, mỗi sáng ông thức dậy đều phải dựa vào chân tường chung của hai nhà đọc sách.

Khi tiếng đọc sách của ông vừa vang lên, nãi nãi của Như Ý liền ôm rổ kim chỉ ra ngồi dưới chân tường nghe.

Thỉnh thoảng, ông còn lấy hết can đảm bám tường để bắt chuyện với bà. Dần dần quen thân, ông tình không kiềm chế được còn viết vài bài thơ tình sướt mướt ném qua tường. Không ngờ bàn tay chìa qua bên kia tường lại xương xẩu thô ráp đầy chai sạn, còn hung hãn xé tan hết giấy.

Ngước mắt nhìn mới phát hiện, người bám trên tường không phải nãi nãi của Như Ý mà là... cha của bà.

Diêu Khải Chiêu nghĩ đến đó, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười rồi lại thở dài một tiếng.

Năm đó, ông suýt bị cha vợ cầm đòn gánh đuổi đánh ba con phố.

Sau này đoạn tường đó được cắm chi chít mảnh ngói vỡ, nói là phòng trộm nhưng có lẽ là phòng ông.

Ai da, ông cũng nhớ lão thê rồi. Đợi Như Ý và Văn An thành thân, khi họ cùng nhau về Đàm Châu tế bái cha mẹ Như Ý, ông cũng sẽ đi cùng, nhân tiện sửa sang lại mộ phần cho lão thê, rồi nhìn cái cây đó một chút.

Vùng Kinh Hồ nổi tiếng với quả dương mai và kim quất, vợ ông khi còn sống thích ăn dương mai nhất. Sau khi bà qua đời vì bệnh, Diêu Khải Chiêu đã đặc biệt trồng một cây dương mai bên mộ bà. Sau này thỉnh thoảng thư từ với họ hàng trong tộc, họ nói cây đó đã lớn cao sum suê, mỗi năm đều trĩu quả tròn và to. Nếu không hái kịp sẽ có không ít chim chóc, sóc, nhím và thậm chí cả bầy khỉ kéo đến thăm viếng cái cây đó.

Người trong tộc vốn viết thư để than phiền, chê những sinh vật đó mổ ăn dương mai, bẻ cành, để lại phân, dọn dẹp phiền phức. Diêu Khải Chiêu nhận được thư lại cảm thấy an ủi trong lòng, ít nhất vợ ông vẫn có thể ăn dương mai, lại có những sinh linh trong núi thường xuyên lui tới bầu bạn, bà cũng sẽ không cô đơn.

Khi ông chưa già cũng có người khuyên ông tái hôn, nhưng Diêu Khải Chiêu tính tình ương ngạnh, khi cưới vợ đã từng hứa với bà: cả đời này ông không nạp thiếp, không thu nha hoàn, không nâng đỡ ca kỹ, không giao du với gái lầu xanh, hai người sẽ cùng nhau sống tốt trọn đời. Sau này, dù vợ đã không còn trên cõi đời, ông vẫn cố chấp giữ lời hứa của hai người.

Vì nhớ đến lão thê, Diêu Khải Chiêu liền nhắm mắt làm ngơ trước hành vi không giữ lễ tiết của Như Ý và Văn An, bởi vì ông chợt nhận ra, nhân sinh quá ngắn ngủi, mà cũng... quá dài.

Những ngày tháng có thể bên nhau nên được trân trọng.

Vừa đúng lúc Tri Hành Trai mở cửa trở lại, ông lại bắt đầu oai phong lẫm liệt dắt Thiết Bao Kim đi làm mỗi ngày, đỡ phải ở nhà đối diện với hai đứa trẻ quấn quýt này khiến ông mí mắt giật liên hồi, khó chịu vô cùng.

Vì lẽ đó, khi Lâm Trục hỏi có cần phá tường không, Diêu gia gia liền kiên quyết từ chối.

Có một bức tường vẫn còn tốt, nếu không có tường, chẳng lẽ ông phải nhìn thấy hai đứa trẻ quấn quýt mọi lúc mọi nơi sao? Không được không được, vì lợi ích của ông, bức tường này vẫn phải giữ lại.

Lâm Văn An bây giờ mỗi ngày trước khi ra ngoài thượng triều đều vào cửa hàng tạp hóa tìm Diêu Như Ý, đặc biệt nhẹ nhàng từ biệt với nàng, dù chỉ là nói một câu: "Ta đi đây" cũng cam tâm tình nguyện. Đôi khi hai người còn trốn ra sau kệ hàng để nói "chuyện riêng", khi đi ra mặt và môi đều hơi ửng đỏ.

Hai người này, Nguyệt Nguyệt cũng không chịu nổi nữa. Lợi dụng lúc Lâm Văn An đi điểm danh ở nha môn, nàng lén kéo Diêu Như Ý lại lẩm bẩm: "Thật không ngờ, A huynh của ta lại có một mặt dịu dàng như nước đến vậy, làm ta giật mình."

Vừa nói nàng vừa run rẩy, cố gắng xoa xoa da gà  trên cánh tay.

Diêu Như Ý lập tức hăng hái, vội vàng vào nhà bếp cắt dưa lê đã được ngâm lạnh trong giếng, mang ra một đĩa hạt dưa, khoanh chân ngồi xuống, hào hứng hỏi: "Vậy a huynh của muội trước đây như thế nào? Hồi nhỏ chàng ra sao?" 

Chú thích: Vì hai người đã định hôn, cũng coi như là một nửa vợ chồng nên mình đổi xưng hô thành chàng – nàng nhé!

Nguyệt Nguyệt thấy Như Ý cắn hạt dưa rồi, không khỏi bật cười. Nàng khẽ ho một tiếng, cũng nhanh chóng khoanh chân lại, nâng đĩa hạt dưa lên, hạ giọng nói: "Ta kể cho tỷ nghe, tỷ đừng để a huynh ta biết nhé, huynh ấy tàn nhẫn với muội lắm. Hồi nhỏ muội ham chơi không chịu luyện chữ, huynh ấy dạy không kiên nhẫn còn gõ đầu ta bằng bút cơ!"

Diêu Như Ý lập tức thề thốt: "Muội yên tâm, trời biết đất biết muội biết ta biết!"

Bình Luận (0)
Comment