Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 121

Lầu hai, rèm tre cuộn nửa chừng, chút ánh nắng lung lay lọt qua khung cửa, vài học trò quen thuộc quây quần bên một bàn, ánh mắt thu lại từ chiếc xe vừa đi xa.

Trên bàn trải mấy tập thời văn mới mua, vài đĩa nhỏ đựng mận giòn và thịt đào ướp lạnh đã ngâm trong giếng suốt đêm. Hiện tại cửa hàng tạp hóa lại thịnh hành món "trái cây dầm": Diêu tiểu nương tử dùng bột ô mai, cam thảo và các gia vị khác trộn thành "bột ô mai ngọt” dùng để ướp các loại trái cây. Những loại trái cây tươi này ăn vào chua ngọt, giải nhiệt tốt nhất, múc một gáo bán mười đồng, ngày nào cũng bán hết sạch.

Những món canh ăn vào đổ mồ hôi dần không còn ai hỏi đến, cửa hàng cũng ít làm hơn.

"Diêu tiểu nương tử sắp kết hôn phải không?" Liễu Hoài Ngôn quạt quạt, xiên một miếng thịt đào bằng tăm nhai rôm rốp trong miệng. Nước lạnh buốt, chua ngọt tràn đầy khoang miệng, hắn không khỏi cảm thán, ngon thật!

Lư Phưởng mặt đen sạm, đầy vẻ không vui: "Ngươi đúng là chuyện nào không nên nhắc thì lại nhắc!" Nói rồi, hắn chuyển giận thành buồn, mắt đỏ hoe, chống tay lên mặt đầy đau khổ ngậm ngùi, thở dài một hơi.

Diêu tiểu nương tử tốt như vậy, sao lại để tên mặt cá chết tiệt kia chiếm lợi thế chứ!

Huhu, tim hắn đau quá.

Liễu Hoài Ngôn thấy dáng vẻ của hắn thì buồn cười. Kể từ khi Diêu tiểu nương tử đính hôn vào tháng Sáu, hắn ta luôn trong bộ dạng này, hễ nhắc đến Diêu tiểu nương tử là muốn khóc. Hắn tò mò nhoài người: "Ngươi thực sự để tâm đến Diêu tiểu nương tử à? Ta còn tưởng ngươi là công tử thế gia, rảnh rỗi trêu chọc chơi thôi."

"Nói bậy! Ta đã bao giờ trêu chọc Diêu tiểu nương tử đâu? Hơn nữa, ta luôn giữ mình trong sạch." Lư Phưởng trước hết bật khóc phản bác trong giận dữ, sau đó lại ủ rũ quay đầu đi nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thậm chí thực sự rơi nước mắt: "Cái khối gỗ như ngươi, hiểu gì chứ."

Diêu tiểu nương tử là sự tồn tại như ánh dương ban mai trong những ngày tháng học hành buồn tẻ của hắn. Hắn không phải là yêu nàng, chỉ coi nàng là một phong cảnh đẹp, nhìn thấy là cảm thấy vui vẻ, nhìn nàng tất bật làm việc đầy sức sống là thấy thỏa mãn, cũng mong nàng làm ăn phát đạt, ngày càng tốt hơn nhưng chưa từng nghĩ đến việc chiếm làm của riêng.

Hoa nở rộ trên cành, nhìn từ xa là được rồi, hái làm gì?

Dù sao, hắn chính là không muốn nàng ấy lấy chồng! Hắn không muốn! Không muốn đâu! Huhu...

Lư Phưởng buồn đến mức phải dùng tay áo lau nước mắt.

"Được rồi, ta là khối gỗ," Liễu Hoài Ngôn nhún vai, quay sang Mạnh Bác Viễn, "Mạnh Tứ, ngươi thi Lại Bộ thế nào rồi? Giấy bổ nhiệm xuống chưa?"

Mấy hôm trước họ đều đã đi thi ở Lại Bộ. Những Cử nhân không tham gia thi Đình, sau khi đỗ khoa cử muốn có tư cách làm quan phải vượt qua kỳ thi "Thân, Ngôn, Thư, Phán".

"Thân" yêu cầu hình thể khỏe mạnh, "Ngôn" yêu cầu lời nói sắc bén, "Thư" yêu cầu thư pháp đẹp, "Phán" yêu cầu văn lý xuất sắc. Sau khi vượt qua kỳ thi mới được chính thức bổ nhiệm chức quan.

Đúng vậy, kỳ thi Lại Bộ thậm chí còn thi cả ngoại hình! Quá lùn, quá xấu đều không thể làm quan! Nhưng nói là vậy, thực ra chỉ cần không xấu đến mức quá đáng hay lùn hơn cả Tam Tấc Đinh  thì cửa "Thân" không đến nỗi không qua được.

Mạnh Bác Viễn cao ráo chính trực, có vẻ ngoài chân chất không cần lo lắng về cửa "Thân".

Nghe Liễu Hoài Ngôn hỏi liền gật đầu: "Qua rồi, nhà sớm đã chi tiền lo lót. Tam ca ta nói, với thứ hạng này của ta, đừng mong làm quan ở Kinh, chắc chắn là sẽ được điều ra ngoài hoặc là Huyện thừa, Huyện úy từ Bát phẩm, Cửu phẩm hoặc là Huyện lệnh ở vùng quê nghèo. Hơn nữa nhà ta là người Tây Nam, cả nhà đoán chừng là sẽ được phân về các châu phủ phía Bắc."

Kỳ thi Lại Bộ cũng không phải hoàn toàn trong sạch.

Lại Bộ luôn là nha môn có nhiều bổng lộc nhất, bởi vì việc tuyển chọn quan lại từ Lục phẩm trở xuống hàng năm phải dựa trên danh sách chức quan còn trống ở Biện Kinh và các châu phủ. Chức vụ chỉ có bấy nhiêu, có nhiều người chờ đợi ngốc nghếch suốt mấy năm trời cũng không đến lượt, nguyên nhân là ở đây.

Ví dụ cháu trai của Phùng Tế tửu - Phùng Đại, trước đây không muốn rời Kinh đi làm quan ngoài, kiên nhẫn chờ đợi mấy năm. Năm nay mới có tin tức đã được chọn làm học sĩ của học xá chữ Bính mới.

Sau kỳ thi Đình năm nay, Chu Bỉnh đột nhiên bị vài Ngự Sử đàn hạch sách, những hành vi đê tiện tống tiền học trò và gia đình trước đây đều bị phanh phui, giờ đã bị tước chức đuổi về quê.

Củ cà rốt này bị nhổ đi, củ cà rốt mới là Phùng Đại chỉ sau nửa tháng đã được trồng vào.

Đương nhiên, còn có lời đồn rằng, ban đầu Phùng Đại nhắm vào "chỗ trống" của Diêu học sĩ.

Về việc này, Phùng tế tửu đương nhiên phủ nhận hoàn toàn, còn chân thành nói: "Phùng mỗ từ trước đến nay luôn kính trọng nhân phẩm và học vấn của Diêu học sĩ, sau này còn muốn tiến cử ông ấy lên triều đình làm Quốc Tử Giám Tri Sự chuyên trách biên soạn sách!"

Liễu Hoài Ngôn nghe Mạnh Bác Viễn nói vậy liền nghĩ đến chuyện của Chu Bỉnh, rồi nghĩ đến bản thân. Gia đình hắn không giàu có, cha mẹ hắn để cầu cho hắn có được một chức quan tốt cũng đã dốc hết gia tài, vay mượn khắp nơi. Trong lòng hắn bao trùm một lớp sương mù xám xịt.

Thứ hạng của h kắnhá cao, đáng lẽ có hy vọng được giữ lại Kinh làm quan.

Đã từng có lúc, hắn chỉ muốn làm một Thông Phán (Chức quan trông coi các mặt) hay Giám Tư (Chức quan giám sát) liêm chính, nhưng nghĩ đến việc gia đình đã phải lo lót cho mình, chút nhiệt huyết tuổi trẻ đó lại tan biến.

Ngay cả bản thân mình còn không sạch sẽ, làm sao có thể mang lại sự trong sạch cho thế gian này?

Liễu Hoài Ngôn cảm thấy vô cùng ti tiện, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.

Còn Mạnh Bác Viễn thì thẳng thắn, nhìn mọi việc thấu đáo hơn hắn nhiều. Dường như nhìn ra hắn đang bế tắc liền đưa tay vỗ vai hắn: "Ôi dào! Ngươi đọc sách đến ngốc rồi sao? Còn suy nghĩ những thứ đó làm gì? Chuyện thiên hạ làm gì có chuyện đen trắng rõ ràng? Nếu thật sự như vậy, thiên hạ này e rằng đã loạn từ lâu rồi! Dù sao rừng lớn chim gì cũng có, ngươi có thể chắc chắn mình mãi mãi trong sạch đúng không? Chúng ta đâu phải Thánh nhân, ở vị trí nào lo việc đó, cố gắng hết sức làm một quan tốt vì dân khi nhậm chức, dẫu không thể dọn sạch trời đất nhưng cầu cho lương tâm không hổ thẹn là đã khó rồi. Ngươi nói đúng không?"

Nói rồi hắn hất cằm về phía Trình Thư Quân: "Này, kia có một người chắc chắn sẽ vào Ngự Sử Đài. Giám Sát Ngự Sử phải phân chia kiểm tra sáu bộ và các nha môn khác, người ta còn không lo, ngươi lo cái gì?"

Trong khi bạn bè trò chuyện, Trình Thư Quân luôn im lặng, chỉ nhấp từng ngụm trà lạnh, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ hoặc bóng dáng học trò vội vã lướt qua hành lang lầu hai, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong tiệc Quỳnh Lâm, Hoàng Thượng đã tự mình ban chức cho các Tân Tiến sĩ dựa trên thành tích.

Trạng Nguyên được phong trực tiếp làm Hàn Lâm Viện Tu Soạn, Bảng Nhãn, Thám Hoa được phong Biên Tu, còn các Tiến sĩ khác như Lư Phưởng, Khang Hoa đều bị điều đi làm Huyện lệnh, Đề Cử hoặc Giám Châu ở bên ngoài.

Chỉ riêng Trình Thư Quân, Hoàng Thượng lại nhớ đến người cha tử trận của hắn. Khi đến lượt cậu nâng ly chúc rượu tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngồi trên ngai vàng, to lớn như một ngọn núi đen sẫm, lại ôn hòa nói thêm một câu với hắn: "Ngươi là con cháu của người trung liệt, nhà lại có mẹ góa, vậy thì hãy ở lại Ngự Sử Đài đi."

Ngự Sử Đài nắm giữ nghi lễ, sửa chữa sai lầm của bá quan, việc lớn thì tấu lên, việc nhỏ thì cử chính. Vị trí tuy thấp nhưng quyền lực lại lớn, một khi tích lũy đủ tư cách, thăng tiến sau này có thể vào Tam Tư, do đó cũng có người nói, Ngự Sử Đài còn thanh quý hơn Hàn Lâm Viện. Lúc đó, hắn sững sờ dưới bậc ngọc, suýt chút nữa thất lễ trước mặt vua, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Giờ đây bị Mạnh Bác Viễn bất ngờ chỉ trỏ, hắn mới hoàn hồn từ cõi thần du.

Thấy mọi người đều có chút ngưỡng mộ nhìn mình, Trình Thư Quân hiếm hoi pha trò, lắc đầu nói: "Thanh quý thì thanh quý thật, nhưng làm Ngự Sử là công việc đắc tội người. Sau này ta phải học thêm chút quyền cước để không bị người ta nửa đường trùm bao tải kéo vào hẻm tối đánh."

Mọi người cười ồ lên. Quả thực quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Làm Ngự Sử không hề đơn giản.

Đang nói chuyện, Lâm Duy Minh đầu đầy mồ hôi nóng, lảo đảo đi từ phòng đọc sách tới.

"Nói gì mà vui vẻ thế?" Hắn nóng đến mức không thèm giữ ý, kéo cổ áo ra quạt quạt.

Mạnh Bác Viễn thấy trên mặt hắn có vài vết hằn đỏ do chiếu trúc in lên liền biết tên này vừa ngủ dậy. Hắn dùng quạt chỉ vào Lâm Duy Minh: "Cái dáng vẻ này của ngươi sau này biết làm sao? Sau này thật sự làm quan rồi, ta lo lắng thay cho bách tính dưới quyền ngươi đấy. Lỡ bách tính đến nha môn đánh trống kêu oan, chờ mãi chờ mãi, nửa ngày không thấy Thanh  Thiên Đại Lão Gia ra, hỏi Sư gia bên cạnh, ồ thì ra Lão Gia vẫn chưa ngủ dậy!"

Lư Phưởng cười suýt nữa thì kêu thành tiếng gà gáy, những người khác cũng không nhịn được cười phá lên.

Lâm Duy Minh đỏ mặt tía tai, nhấc chân định đá Mạnh Bác Viễn.

Trình Thư Quân vội vàng kéo hắn lại: "Phòng đọc sách lúc này có đông không?"

Lâm Duy Minh lúc này mới thôi, bực bội ngồi xuống, lấy một miếng mận giòn nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói lắp bắp: "Đông, chật đến mức không còn chỗ đặt chân."

Đệ đệ hắn là Lâm Duy Thành đã quyết định tiếp tục học hành chăm chỉ, lập chí lần sau nhất định phải thi đậu. Kể từ khi Tri Hành Trai mở cửa, ngày nào hắn cũng đến phòng đọc sách chiếm chỗ học bài trước khi ăn sáng.

Lâm Duy Minh sau khi thi xong, dù thứ hạng không lý tưởng nhưng trong lòng cũng dần bình tâm lại. Giờ đây, hắn thấy nhẹ nhõm hẳn, ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới bị nương sai mang hộp cơm cho đệ đệ.

Hôm nay mang cơm xong, thấy bạn bè cũ đều ở phòng trà liền lững thững đi qua.

Trình Thư Quân nghe vậy, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.

Dù Tri Hành Trai đã mở rộng nhưng danh tiếng đã lan xa, phòng đọc sách càng ngày càng kín chỗ. Phòng tự học lớn mới mở ở phía đông lầu hai rộng rãi sáng sủa, những dãy bàn dài có vách ngăn được xếp ngay ngắn.

Lúc này đã chật kín những bóng người đang cắm cúi học hành.

Cửa sổ mở rộng, gió lùa mang theo hơi thở của cây cỏ trong sân, xua tan bớt cái nóng bức.

Trong phòng đọc sách cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của tiếng lật trang, tiếng cọ lông chấm mực nhẹ nhàng, thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng ho khan hoặc hắng giọng kìm nén. Có người cau mày suy nghĩ miên man về Kinh Nghĩa; có người máu bút như bay, viết nhanh trên giấy nháp; trước mấy dãy giá sách áp tường luôn có lác đác vài bóng người dừng lại, ngón tay lướt qua gáy sách, cẩn thận tìm kiếm sách cần thiết.

Diêu học sĩ ngồi sau bàn bên cửa ra vào đang chăm chú phê duyệt bài văn. Ngay cả Thiết Bao Kim cũng có một chiếc ghế đẩu thấp, ngồi xổm trên đó, đôi mắt đen láy nhìn quanh. Nếu có ai đó nói chuyện lớn tiếng, Kim tiến sĩ nghiêm khắc sẽ lập tức nhảy xuống ghế, "gâu gâu" sủa cảnh cáo.

Mặt tiền cửa hàng đã được làm mới hoàn toàn, nghe tiếng ồn ào từ phòng trà dưới lầu, sự tĩnh lặng của phòng đọc sách trên lầu, rồi nhìn từ trên xuống thấy những cái đầu chăm chú dày đặc trong phòng tự học lớn dưới lầu, ánh mắt Trình Thư Quân mang theo chút hoài niệm.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chói chang, ve sầu kêu inh ỏi. Đại Hoàng đã béo lên, nằm ở chỗ râm mát bên cửa phòng văn phòng phẩm, lè lưỡi lười biếng nhìn người qua lại, thỉnh thoảng cái đuôi quét nhẹ lên nền gạch nóng bỏng.

Hắn và bạn học cũng từng là một phần của những cái đầu dày đặc đó. Nhưng thoáng chốc, hoa đang nở rộ, liễu đang xanh tươi thì lại dần đến lúc "uống rượu trước hoa tiễn người đi" rồi... Thật có một cảm giác mơ hồ.

Diêu tiểu nương tử... cũng sắp lấy chồng.

Khi tình cảm thầm kín không ai biết trong lòng hắn đã định đoạt, nỗi sầu ly biệt trong lòng Trình Thư Quân lại càng thêm một tầng ý nghĩa khác. Hắn nhớ đến chiếc thẻ hồ lô bị khóa sâu trong ngăn kéo, lại nghĩ đến tương lai của mình, chỉ thấy nhân sinh muôn vị, trăm mối ngổn ngang.

Khi còn nhỏ hắn luôn mong mình mau lớn để lập gia đình, lập nghiệp, chia sẻ gánh nặng với nương.

Lúc đó nương hắn vừa thêu thùa vừa cười nói: "A Quân đừng vội vàng lớn lên, nương không cần con phải gánh vác, con chỉ cần mỗi ngày không sống hoài sống phí, từng bước đi vững chắc là được. Đợi đến ngày đó con sẽ hiểu, làm người lớn chưa chắc đã tự tại oai phong như con nghĩ hôm nay."

Giờ đây những ngày tháng "người lớn" này đã thực sự bày ra trước mắt.

Quả nhiên như lời nương nói.

Hóa ra trưởng thành không hề tự tại vui vẻ.

Bên kia Lâm Duy Minh đã tụ tập với Mạnh Bác Viễn và vài người khác, hào hứng đoán xem mỗi người sẽ được điều đi châu phủ nào. Họ đều mong mình được phân đến những châu phủ giàu có, đừng là những vùng biên cương dịch bệnh.

Đặc biệt là Lư Phưởng, hắn đã định đi thắp hương cầu may ở tất cả các đạo quán, chùa chiền, thậm chí là am ni, bởi vì vận may của hắnluôn kém hơn người khác, lỡ mà bị phân đến những nơi như Nhai Châu thì hắn thật sự sẽ ngất đi mất.

Trình Thư Quân lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời như lửa, ve sầu kêu inh ỏi, ánh nắng chói chang đổ xuống, mọi thứ đều rực rỡ đến lóa mắt. Nhưng hắn lại ngửi thấy mùi chia ly theo gió bay đến.

Đúng như Trình Thư Quân nghĩ, vừa qua lập thu, chỉ còn vài ngày trước ngày cưới của Diêu Như Ý, văn thư bổ nhiệm quan chức cho các Tân Tiến sĩ của triều đình đã được khẩn trương gửi xuống, tranh thủ lúc đường sông chưa đóng băng và đường thủy vẫn thông suốt.

Văn thư chính thức của triều đình vừa đến, các quan chức được điều ra ngoài không được phép trì hoãn lâu.

Mang hành lý lên vai, đã đến lúc khởi hành.

Bình Luận (0)
Comment