Vào năm thứ ba ta ở nhà họ Diêu, cái người mà đã nhận nuôi ta cùng với lứa chó con của ta cũng mang thai rồi. Nàng mang thai lứa đầu, không có kinh nghiệm gì. Đang ăn cơm ngon lành, nàng đột nhiên nôn khan, lập tức sợ hãi, còn lẩm bẩm: "Lạ thật, ăn không vô... Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn là bệnh nặng!"
Đúng là vậy, nàng năm này qua tháng nọ đều có khẩu vị tốt, ăn một bữa còn nhiều hơn ta, một ngày có thể ăn năm bữa, nhưng lại chẳng mập lên bao nhiêu. Con người thật đúng là loài động vật lãng phí thức ăn mà.
Người đàn ông luôn bên cạnh nàng hôm đó lại không có nhà, đi săn rồi (ý chỉ đi làm).
Lúc này nàng nôn xong xuôi, sợ hãi, vội vã đi tìm người ở mấy nhà đầu ngõ khám bệnh. Ta lắc lắc cái đuôi, lười biếng vươn vai rồi cũng rảo bước đi theo.
"Vưu tẩu tử nói... là... là mạch hỷ sao?"
Nàng bước ra từ ngôi nhà luôn phảng phất mùi cỏ (thuốc), lúc đó nàng mới biết mình đã mang thai con người, tay nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt không thể tin được. Ta liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, cũng lắc lắc đầu.
Thật ra, ta biết sớm hơn nàng.
Ta đã ngửi thấy mùi của nàng thay đổi từ lâu rồi.
Ta vui lắm. Cái loài người này thật kỳ lạ. Họ không giống loài chó chúng ta, có mùa nghỉ ngơi và mùa đ.ộ.n.g d.ụ.c rõ ràng... Con người, lại "đ.ộ.n.g d.ụ.c" mỗi đêm!
Ta trước đây là một con chó hoang lang thang khắp nơi, chưa từng được ai nuôi, vốn không biết loài người "đ.ộ.n.g d.ụ.c" như thế nào.
Làm sao ta biết được chuyện này? Ta là một con chó rất tận tâm mà.
Mặc dù lũ chó con của ta đã lớn, nhưng khi đêm xuống, ta vẫn phải dẫn chúng tuần tra trong sân, dạy chúng không được ham chơi lơ là, phải biết bảo vệ địa bàn và con người trong địa bàn mỗi ngày.
Từ cổng sân, chúng ta phải dán sát chân tường đi vài vòng, ngửi xem có mùi lạ, mùi người lạ nào đáng ngờ không, bắt vài con chuột to gan lớn mật, và đánh dấu lãnh thổ ở góc tường.
Xong xuôi những việc này mới có thể an tâm nằm xuống.
Vì thế những âm thanh đó, những mùi vị đó... những động tĩnh khi nàng và người đàn ông của nàng "đ.ộ.n.g d.ụ.c", ta thường xuyên nghe thấy và ngửi thấy.
Không phải ta muốn nghe, tai và mũi ta sinh ra đã nhạy bén như vậy, có cách nào đâu?
Nhưng siêng năng như vậy, mà mãi đến năm sau mới mang thai, ta thực sự không hiểu nổi. Có lần thấy người đàn ông ở nhà, ta liền lại gần ngửi hắn. Hơi thở của hắn không có gì khác thường, sao lại vô dụng thế?
Hắn cúi đầu nhìn ta, tưởng ta thèm ăn liền đứng dậy lấy cho ta một miếng chim cút khô, tiện tay gãi cằm ta. Ta nheo mắt lại.
Ừm, cảm ơn. Gãi thật sướng, miếng chim cút này cũng ngon nữa.
Ta nhai miếng chim cút khô thơm phức, vẫn không thể hiểu: Sao hắn lại vô dụng thế nhỉ?
Điều làm ta khó hiểu hơn nữa là, thời gian con người mang thai dài đến mức có thể làm chó chờ chết! Ta chờ mãi chờ mãi, từ mùa xuân hoa liễu bay lả tả, chờ đến mùa hè ve kêu inh ỏi, bụng nàng mới hơi nhô ra; lại từ cuối hè nóng bức, chờ đến Tết Trung Thu hoa quế thơm lừng, cái bụng mới tròn xoe lên; rồi lại chờ đến đầu đông gió bấc thổi mạnh, vạn vật khô héo... Cuối cùng nàng cũng sắp sinh lứa con đầu lòng của mình rồi.
Trời ơi ngày càng lạnh. Nàng có vẻ sợ hãi, thường xuyên ôm ta khẽ hỏi ta hồi đó sinh chó con có đau không. Đương nhiên là đau rồi, may mà lứa của ta chỉ có ba con, nhanh lắm.
Ta liền sủa khẽ hai tiếng với nàng, rồi dùng mũi húc húc vào tay nàng.
Nàng dường như hiểu ta đang nói: Đừng sợ, có ta đây. Vẻ mặt nàng dịu xuống, xoa đầu ta, rồi cúi xuống ôm ta: "Đại Hoàng, em thật tốt. Sao em lại tốt đến vậy? Cún ngoan, cún ngoan của ta..." Nàng xoa đến mức lông ta bị rối cả lại, nhưng trong lòng ta vui lắm.
Không kìm được rên hừ hừ thành tiếng.
Con người thật bám chó mà, lại còn khéo léo nói lời ngon tiếng ngọt, đôi khi thật không đỡ nổi.
Mặc dù nói vậy, nhưng cùng với gió Bắc thổi ngày càng mạnh, trời lạnh cóng, ta cũng bắt đầu bồn chồn. Ngẩng đầu hít hà không khí khô lạnh buốt giá ta nghĩ, chắc là sắp có tuyết rơi rồi.
Thật làm chó lo lắng mà, aizz... Con người thật không biết giữ gìn gì cả, đ.ộ.n.g d.ụ.c không đúng lúc, mang thai lại kéo dài như vậy nên mới sinh lứa con đầu lòng vào mùa đông.
Tháng củ mật, ngày đông giá rét, chó con mới sinh khó nuôi biết bao! Trước khi gặp nàng, ta sống lang thang bên ngoài cũng từng sinh một lứa. Lứa đó sinh vào đầu thu, ta đã chăm sóc lũ chó con của mình lớn lên khỏe mạnh, mọc răng và cai sữa rồi, nhưng khi vào đông chúng liền chết cóng, chết đói mất mấy đứa.
Cuối cùng, trong lứa sáu chó con đó... ta cũng chỉ nuôi lớn được hai đứa.
Sau đó ta chọn hai gia đình trông đáng tin cậy và giàu có rồi ngậm gáy chó con mang chúng đến. Cách một thời gian, ta còn quay lại xem, thấy chúng vẫn sống ta mới yên tâm bỏ đi.
May mắn thay con người khác chó. Họ sống tập trung thành bầy, còn biết giúp đỡ lẫn nhau để sinh sống, cũng sẽ không vì có nhiều mùi đàn ông trong địa bàn mà cắn xé nhau.
Nàng và người đàn ông của nàng cùng với mấy người khác trong sân nhỏ đều là những thợ săn giỏi. Mùa đông năm nay cũng như những năm trước, họ ra ngoài mỗi ngày, đều có thể thay phiên mang về "đá đen" (than) để đốt lửa, thịt và các loại "cỏ" (rau củ) có thể ăn.
Bên ngoài nước đóng băng nhưng trong nhà lại ấm áp, ngay cả nền gạch sát tường cũng đầy hơi nóng.
Ta dần dần yên tâm.
Sau khi tuyết bắt đầu rơi, ta liền túc trực không rời ở cửa phòng nàng.
Ta ngửi thấy một chút mùi máu trên người nàng. Nàng còn chưa biết nàng sắp sinh con rồi.
Ban đầu ta phân chia căn nhà lớn hơn đối diện chéo nhà họ Diêu thành địa bàn của mình, ngày ngày phải đi tuần. Giờ không kịp nữa đành cử lũ chó con đi thay.
Người đàn ông của nàng cũng không đi săn nữa, cùng ta túc trực không rời bên cạnh nàng.
Chỉ là hắn ở trong nhà, ta ở ngoài sân.
Con người sinh con hình như khó khăn hơn chó rất nhiều. Nàng đau đớn suốt cả đêm. Ta ở bên ngoài r*n r* không ngừng, cùng với ông lão hung dữ kia cuống quýt cào tường.
Cuối cùng, ta nghe thấy tiếng khóc to của đứa trẻ. Ừm, rất khỏe, nhưng... sao chỉ có một đứa? Ta cố gắng ngửi không khí, quả nhiên chỉ có một mùi mới chưa từng ngửi thấy trước đây.
Ta càng thêm thắc mắc: Mang thai lâu như vậy, mà chỉ sinh một đứa?
Nhân lúc người đàn ông bất chấp ngăn cản xông vào phòng sinh, ta cũng nằm bò trên ngưỡng cửa, vươn cổ nhìn vào. Mùi máu và mồ hôi trong phòng chưa tan hết nhưng hơi thở nàng đều đặn, có vẻ như mệt quá mà ngủ thiếp đi rồi. Ta liền gác cằm lên ngưỡng cửa, yên lặng.
Một lát sau, tai ta lại dựng đứng lên.
Người đàn ông đang khóc. Âm thanh bị nén lại trong cổ họng, một tiếng nấc nghẹn rất khẽ, tai người có lẽ không nghe thấy nhưng ta lại nghe rất rõ ràng, ngay cả giọt nước mắt lăn qua má hắn đọng lại trên cằm, cuối cùng "tách" một tiếng nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay nàng, ta cũng nghe thấy.
Hắn buồn lắm.
Rất lâu sau ta còn nghe thấy cậu ta từ từ gục xuống mép giường, nhẹ nhàng v**t v* tay nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Không sinh nữa... Chúng ta chỉ cần một nữ nhi này thôi, là đủ rồi."
Ta nghiêng đầu không thể tin được, vậy là... quả nhiên chỉ có một đứa?
Trước đây ta phải bôn ba ngoài đường chỉ lo tìm thức ăn, giành địa bàn, vất vả cầu sinh, chưa từng được chứng kiến cận cảnh việc sinh nở và duy trì nòi giống của con người như thế này. Giờ đây ta mới biết hóa ra con người một lứa chỉ sinh một con.
Và không có lông!
Mặt trời lặn rồi lại mọc, khoảng chừng ba mươi lần như vậy, con người của ta cuối cùng cũng sống lại và nhảy nhót rồi. Khẩu vị của nàng thực ra đã hồi phục trước khi sinh, giờ đây ăn gì cũng ngon miệng, nuôi đứa con người độc nhất vô nhị không lông mà nàng vất vả sinh ra tròn lẳn, mập mạp.
Nhưng người đàn ông kia vẫn không đi săn.
Con người của ta nói, hắn xin "nghỉ dài hạn", những ngày này đều ở nhà giúp chăm sóc con người.
Nghỉ dài hạn là gì ta không hiểu.
Nhưng dù người đàn ông không đi săn, thịt và cỏ trong nhà vẫn ăn không hết, ngay cả đá đen cũng có người khác mang đến tận cửa. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng vì thức ăn và nước uống dồi dào, ta liền an tâm rồi.
Dù đã ở nhà họ Diêu ba năm nhưng mỗi khi mùa đông đến, ta vẫn lo lắng không có gì ăn. Có lẽ là vì những ngày tháng tìm không ra thức ăn trong tuyết lớn đã khiến ta khó quên quá.
Con người của ta, nàng yêu thương đứa con nhỏ không lông đó vô cùng. Sau khi có thể đi lại, cơ thể đã hồi phục kha khá, nàng liền đặc biệt bỏ con mình vào giỏ mây ôm ra cho ta xem, còn đắc ý khoe khoang với ta: "Đại Hoàng, nhìn con gái ta này, sinh ra đã xinh đẹp! Đẹp nhất luôn! Chắc chắn là tiểu cô nương xinh nhất trần đời! Em nhìn mũi miệng này, có giống Lâm Văn An không, nhưng đôi mắt to này lại giống ta! Có to không? Không uổng công ta ăn bao nhiêu là nho, biết chọn chỗ đẹp để lớn đấy!"
Ta vươn đầu qua nhìn một cái. Mắt thì to thật nhưng toàn thân trơn tuột, mũm mĩm. Ta biết con người chỉ mọc lông trên đầu, nhưng đứa nhỏ này ngay cả lông trên đỉnh đầu cũng lơ thơ.
Hơi thất vọng. Không có lông, mõm cũng không đủ dài.
Xấu.
Tuy nhiên... Ta lại gần ngửi kỹ một hồi, ghi nhớ thật chắc mùi sữa tanh đó.
Đã là đứa con mà con người của ta vất vả sinh ra, dù xấu ta cũng phải bảo vệ nó.
Đứa nhỏ này lúc đầu chỉ biết khóc, khóc thì bú, bú xong thì ngủ, ngủ dậy lại khóc khiến con người của ta mệt mỏi đến hai mắt thâm quầng. May mà người đàn ông của nàng vừa có động tĩnh là sẽ thức dậy. Sau này, đứa nhỏ kia vừa rên hừ hừ trong mũi, hắn liền lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bế con ra dỗ rồi bế vào bếp nấu sữa bò, dùng cái bầu hồ lô đã được nấu nước sôi đổ sữa vào để cho bú, giống như cách cậu ta từng cho con lừa què trong nhà ăn.
Nhờ vậy con người của ta không cần nửa đêm thức dậy cho bú, có thể ngủ ngon.
Chỉ là người đàn ông cũng vì thế mà thâm quầng hai mắt. Hắn ôm cục bông mềm nhũn đó, tay cầm hồ lô cho bú, đầu cứ gật gù xuống. Ta thực sự sợ hắn chết vì mệt, có lần liền lén lút đi theo nằm ngay bên chân hắn, bốn chân chổng lên trời phơi bụng, "Gâu" một tiếng với hắn.
Hắn sững sờ một lúc rồi không nhịn được cười, cúi xuống xoa lông ta: "Đại Hoàng, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Nhưng Tri Hành của chúng ta là người mà, không uống sữa chó được. Hơn nữa..." Cậu ta liếc nhìn bụng ta, "Ngươi cũng không có sữa mà."
Con người ăn được sữa bò mà không ăn được sữa chó?
Con người đó kén ăn thật.
Thôi được rồi, tiếc quá. Ta buồn bã ngồi dậy, ta còn rất muốn thay người cho con bú nữa.
Ngày tháng lững thững trôi qua. Bên kia tường, cây hồng đó hai năm nay người đàn ông rất sợ ta bón bằng phân lừa làm cây chết, năm nay xòe ra cả một mảng bóng râm đậm đặc, mọc rất tốt.
Khi ve sầu cũng bắt đầu kêu inh ỏi, đứa nhỏ này cuối cùng cũng cai sữa mẹ, chuyển sang ăn cháo gạo lỏng, sữa bò, và rau củ nghiền nhuyễn.
Ta ngửi một cái, khinh thường nôn một tiếng, không ngon gì cả.
Nói ra cũng lạ, ăn những thứ bột nhão đó một thời gian, đứa nhỏ lại to thêm một vòng, thậm chí biết bò. Con người của ta dựng một cái giường tre rộng lớn trong sân, xung quanh quây rào tre dày đặc, bên trong lót đệm mềm, trên đệm lại trải chiếu trúc mát lạnh, chuyên dùng cho đứa nhỏ kia bò lổm ngổm loạn xạ.
Con người rất bận, nàng và người đàn ông thường xuyên phải ra ngoài săn, những người khác thì chăm sóc căn nhà lớn chéo đối diện luôn có rất nhiều người ra vào. Trong nhà thường chỉ còn lại mấy con mèo chó và một ông lão hung dữ.
Ta liền thường xuyên nhảy vào chơi với nó.
Đứa nhỏ không có râu (ý là không khôn ngoan như chó), hoàn toàn không biết chừng mực, thường xuyên đập cái đầu tròn vào hàng rào tre. Mặc dù con người của ta đã cẩn thận buộc vải bông xung quanh hàng rào tre, nhưng nó không chỉ biết đâm đụng và bò loạn, mà còn không biết cái gì ăn được cái gì không ăn được. Ta thường sốc khi thấy nó luôn mở cái miệng đã mọc bốn cái răng nhỏ như hạt gạo, cắn bất cứ thứ gì bắt được: cắn hàng rào, cắn dây buộc vải bông, cắn nắm đấm của chính mình, cắn bàn chân của chính mình, thậm chí còn muốn nhét cái đầu vào giữa hai thanh tre.
Ta chỉ có thể liên tục dùng đầu húc nó trở lại. Nó lại ch** n**c dãi, xoay người bò về hướng khác, chuẩn bị cắn cái gì đó khác.
Ta nhìn cái mông và tay chân mập mạp của nó khua khoắng nhanh nhẹn, có chút lo lắng.
Con người của ta chẳng lẽ sinh ra một đứa ngốc?
Sao lại khó dạy hơn cả chó con vậy?
Nhìn lại mấy chỏm lông tơ mềm mại lưa thưa trên đỉnh đầu nó, trong lòng ta vẫn rất bận tâm: Nuôi lâu như vậy rồi sao vẫn lưa thưa không mọc lông?
Aizzz, thật làm chó buồn rầu mà.
Sau này nó vịn hàng rào đứng được, bắt đầu dùng chân tay ngắn cũn lúng túng trèo lên người ta, cho đến khi nằm sấp trên lưng ta, hai cánh tay béo tròn siết chặt cổ ta, nước dãi nóng hổi chảy ròng ròng xuống chóp mũi ta.
Khoảnh khắc đó ta mới nhận ra đứa bé không lông cũng khá tốt, mềm mại, bụ bẫm.
Ta cọ cọ nó, nó liền cười khúc khích.
Xấu thì hơi xấu thật, nhưng rất mềm mại ấm áp.
Ta vững vàng cõng nó, chậm rãi đi dạo trong sân. Ta đi rất chậm, nó rất vui. Vì nó vẫn chưa biết đi, cũng chưa biết nói, chỉ biết ê a kêu. Ta có thể làm đôi chân của nó, và ta cũng có thể hiểu được nó lải nhải cái gì.
Đôi khi nó khóc to mà không có báo trước, không ai dỗ được khiến mọi người cuống cuồng. Ta liền ngậm lấy cái chăn vải hoa nhỏ của nó chạy đến, dùng mũi nhẹ nhàng húc một cái, nó liền nhân tiện nằm xuống. Đắp chăn xong, ta nằm xuống bên cạnh, nó lập tức xoay người áp sát vào ta, thút thít rồi ngủ say.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn những người xung quanh đang há hốc mồm, khịt mũi khinh thường.
Những người chưa từng nuôi con đều ngu ngốc như vậy.
Nuôi con sao có thể cứ ôm ấp bế bồng ngậm trong miệng được chứ? Phải để nó tự mình nằm ngủ mới được.
Con người của ta dở khóc dở cười, xoa xoa đầu ta rồi quay sang người đàn ông của nàng: "Xong rồi, Tri Hành nhận Đại Hoàng làm mẹ ruột rồi!"
Tri Hành, ta đã nghe vô số lần cái âm điệu này. Ta không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng ta biết, đây là tên của đứa nhỏ này, giống như cái tên "Đại Hoàng" gọi ta vậy, ta ghi nhớ rồi.
Sau này đứa nhỏ càng thích đi theo ta hơn. Ta cách một thời gian lại bị dẫn đến một nơi toàn cho mèo và chó, ăn mấy viên thuốc đắng. Con người của ta nói là để tẩy giun. Ta ngửi người mình, bất mãn sủa một tiếng. Ta rõ ràng rất sạch sẽ, ngày nào cũng l**m chân và lông, giun ở đâu ra?
Tuy nhiên kể từ khi nàng mang thai, người nhà tắm rửa cho chúng ta càng thường xuyên hơn. Ta vốn cũng thích nước, chỉ ước ngày nào cũng được tắm.
Trong nhà chỉ có mèo sợ nước, vừa thấy người xách xô nước ra là nó tóe lên chạy mất tăm.
Ngày tháng trôi qua từng ngày, mấy chỏm lông tơ trên đầu đứa nhỏ dần dày lên một chút, cũng đen hơn một chút. Con người của ta dùng móng vuốt (ngón tay) gom mấy sợi lông tơ ít ỏi trên đỉnh đầu nó thành một nhúm, dùng dây thun đỏ buộc chặt lại, trông như một cọng hành tăm nhỏ dựng đứng.
Khi nó chập chững tập đi, nhúm tóc nhỏ đó cũng lắc lư theo, dễ thương vô cùng.
Không biết từ lúc nào ta không còn chê nó xấu nữa.
Nó cũng bắt đầu biết nói rồi. Ta dạy nó nói tiếng chó, nó sẽ nghiêm túc gâu gâu sủa.
Con người của ta cũng đang dạy nó nói tiếng người, thường ôm nó chỉ vào đồ vật trong sân đọc tên từng cái một: "Đây là Hồng Bình", "Đây là Thính Mộc", "Kia là Tiểu Bạch Tiểu Hoàng", "Gâu Gâu", "Diêu Đắc Thủy", "Đây là Đại Hoàng..."
Nó cúi đầu theo ngón tay vừa nhìn thấy ta, cái miệng nhỏ liền toe toét cười, đạp chân, dang hai cánh tay nhỏ định nhào xuống đất tìm ta. Con người liền đặt nó xuống khỏi vòng tay. Nó loạng choạng chạy về phía ta, nhìn thấy nó sắp ngã, ta vội vàng tiến lên hai bước đón, nó liền nhào vào ôm chầm lấy cổ ta, hưng phấn ê a không ngừng.
Ta thoải mái lắc lư đuôi.
Con người đứng cách đó vài bước, dịu dàng nhìn ta và đứa con của nàng.
Đột nhiên một ngày, con bé nói: "Đà Hoàng!" (Phát âm sai của Đại Hoàng)
Ta và người bên cạnh đều sững sờ. Nàng lại to rõ gọi một tiếng: "Đà! Hoàng!"
Câu tiếng người đầu tiên mà nàng học được, lại là Đại Hoàng!
Con người của ta đầy vẻ ghen tị, ngồi xổm xuống trước mặt nó, véo tay nhỏ nó ai oán: "Nương dạy con gọi nương, sao con mãi không học được? Đại Hoàng ngược lại lại học nhanh thế! Ngoan nào, gọi nương một tiếng, gọi nương—"
Đứa nhỏ nhăn trán, khuôn mặt tròn hiện lên vẻ suy tư sâu sắc, một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc bật ra một chữ: "Lang?" (láng – gần giống với niáng (nương)
Mọi người và chó đều cười phá lên.
Không chỉ học nói, đứa nhỏ còn có rất nhiều thứ phải học nữa. Nó vẫn chưa biết tự đi tiểu, mỗi ngày mông đều phải đóng một miếng vải, đi tiểu xong là phải thay giặt, đôi khi còn ướt cả chăn đệm.
Có một dạo, trên ba bốn sợi dây phơi căng ngang trong sân nhỏ, lủng lẳng treo đầy tã lót nhỏ của nó. Trong không khí, con người không ngửi thấy nhưng ta thì ngửi thấy toàn mùi nước tiểu của nó.
Thối lắm.
Ta liền muốn dạy nó cách đi tiểu, rồi dùng cát vùi lại.
Chó con phải học cách ẩn giấu dấu vết, mới tránh được thiên địch chứ.
Khi con người của ta phát hiện ta luôn ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ làm mẫu cách đi tiểu rồi dạy nó dùng tay cào đất vùi nước tiểu sau khi đi xong, nàng cười đến mức ngã khỏi ghế dựa, nằm trên đất vẫn cười không ngừng như thể sắp nghẹt thở vậy.
Ta nghi ngờ quay đầu nhìn nàng. Chẳng lẽ nàng mắc bệnh cấp tính gì sao? Còn định bụng có nên ra ngoài cắn vài cọng thảo dược về cho nàng ăn không?
Mãi đến khi nàng cười đủ mới lau nước mắt rồi nói với ta: "Đại Hoàng, con người lớn lên một chút, tự nhiên sẽ biết đi tiểu thôi. Đừng lo."
Ta nửa hiểu nửa không nghiêng đầu. Thôi được.
Một năm nữa trôi qua, chậu Hồng Nhất Xuyến ở góc sân nở rồi lại tàn. Đứa nhỏ đã có thể đi lại vững vàng, có thể nói được những câu dài, cũng dần không còn tè dầm nữa, biết dùng cái bô gỗ nhỏ của mình rồi.
Nó không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch trong ký ức của ta nữa. Con người và người đàn ông của nàng đều nói nó rất thông minh, dạy thơ đọc một hai lần là thuộc, ngay cả ông lão hung dữ kia cũng luôn ôm nó, yêu thương nói: "Tri Hành nhà ta thông minh như Văn An, nhưng tính tình lại dễ thương như Như Ý, chỉ chọn những thứ tốt để theo gen, quả là thông minh từ trong bụng mẹ."
Ông lão hung dữ có khuôn mặt vuông như cái bàn này thương đứa nhỏ không thể tả. Đứa nhỏ nhổ râu ông, ông nói: "Nhổ tốt lắm, Tri Hành nhà ta tay khỏe thật!"
Đứa nhỏ tè lên người ông, ông nói: "Tri Hành có thể tè một bãi lớn như vậy, giỏi quá!"
Đứa nhỏ cười với ông, nước dãi chảy đầy mặt ông, ôm cổ ông ngọt ngào gọi: "Thái Gia Gia".
Ông có thể khóc tại chỗ không sợ mất mặt.
Ông luôn thích cõng đứa nhỏ trên lưng, trên cổ, có lần còn bị trẹo cổ.
Nhưng dù trẹo cổ ông vẫn vui vẻ, cả người rạng rỡ, trông có vẻ trẻ hơn mấy năm trước. Ông ăn nhiều hơn, mỗi ngày đều dậy sớm tập xoay tay, xoay eo, xoay hông, chân cẳng cũng khỏe hơn rồi, luôn lẩm bẩm nói: "Ta phải sống thêm vài năm nữa, nhìn Tri Hành nhà ta lớn lên."
Ta nằm dưới hiên nhà, đuôi khẽ quét trên chiếu mây, há miệng lè lưỡi, nheo mắt nhìn mặt trời. Sân nhỏ chìm ánh sáng ban mai mờ ảo, trên sân là những bộ quần áo bông được phơi phẳng phiu ấm áp.
Trên tường sân là dây bìm bìm mới trồng, vừa mới leo lên một vài sợi.
Mặt trời mọc rồi lặn, bốn mùa luân chuyển, ta đã ở trong sân nhỏ này năm này qua năm nọ.
Con người của ta và người đàn ông của nàng vẫn thích quấn quýt bên nhau. Đôi khi hai người chỉ ngồi cạnh nhau trên ghế tre, tay trong tay, nhìn mây trôi nước chảy không nói gì cả, cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Đứa nhỏ cũng cao lên từng năm. Mấy sợi lông tơ trên đầu nó đã trở nên đen nhánh, bóng mượt, có thể buộc thành hai búi tròn nhỏ rồi. Cục thịt nhỏ mềm mại hay nằm sấp trên lưng ta ch** n**c dãi năm nào đã lớn rồi.
Ta không thể cõng nó nữa.
Ông lão hung dữ càng hung dữ hơn. Ta thường nghe thấy tiếng mắng mỏ đầy khí lực của ông từ căn nhà lớn đối diện vọng đến trong gió. Ta rung rung đầu tai, ngáp dài một cái rồi đổi sang một tư thế thoải mái hơn để tắm nắng.
Con người của ta cười dựa vào bên người đàn ông của nàng thì thầm vào tai hắn: "Giờ người ngoài đều nói học trò thì như nước chảy, còn Diêu học sĩ thì như sắt thép không gỉ. Học trò Quốc Tử Giám mà chưa từng bị Diêu học sĩ dùng thước đánh qua thì không gọi là đã từng học ở Quốc Tử Giám."
Thời gian công bằng với cả người và chó. Ngay cả ông lão hay làm đồ ăn ngon trong nhà cũng đã bắt đầu chống gậy, nhưng ông vẫn cố chấp dậy sớm mỗi ngày nấu cơm cho cả nhà.
Nhóm lửa, vo gạo, cắt rau, tiếng cộc cộc vang lên.
Xì xèo, đồ ăn được cho vào chảo.
Những âm thanh chảo chạm bếp đó chính là chuông báo buổi sáng trong sân nhỏ. Mỗi ngày ta nghe thấy những âm thanh này liền vươn chân trước đứng dậy đi xem. Ông ấy cũng là một người rất tốt bụng, luôn tranh thủ lúc thịt vừa được cho vào chảo chưa nêm muối dầu để riêng ra mấy đĩa thịt thơm phức cho mèo chó trong nhà.
Ông còn luôn cho ta ăn lòng đỏ trứng. Ta đã là một con chó già rồi nhưng lông vẫn không bị rụng như con chó đen lớn ở đầu ngõ, mà còn bóng mượt, đó là nhờ ơn ông ấy.
Ông không chỉ giỏi làm đồ ăn cho người, mà còn giỏi làm đồ ăn cho chó nữa.
Con người của ta thương ông, thường đến cửa bếp khuyên: "Tùng bá, ngài nghỉ tay đi, để con làm cho."
Ông luôn không ngẩng đầu, tay xúc chảo càng mạnh mẽ hơn, khàn khàn đáp lại: "Nghỉ gì? Ta vẫn làm được, con đừng quản ta nữa, ta chỉ thích làm đồ ăn nóng cho mọi người thôi."
Cả người và chó đều bó tay với ông ấy.
Đứa nhỏ còn chưa cao bằng mặt bàn đã bắt đầu đi trường nữ học rồi. Nghe nói là do một người phụ nữ tên Phùng Thất Nương mở, không ở gần Quốc Tử Giám, phải đi qua nhiều con phố xe ngựa ồn ào, người đi lại tấp nập.
Mặc dù có người lái xe ngựa đưa đi nhưng ta vẫn không yên tâm, luôn tranh thủ lúc không ai để ý, ngậm lấy cặp sách của nó, nhảy lên xe đi theo.
Nó cúi đầu nhìn thấy ta, mắt to cong thành hình trăng khuyết, bàn tay nhỏ lén lút gãi gãi tai ta.
Trường nữ học không có nhiều học sinh, chỉ ba năm cô bé nhỏ, mặc áo áo vải thô trắng giản dị, trông như mấy cây mầm non rụt rè. Con người của ta nói là vì trước đây đàn ông mới được đọc sách, phụ nữ thì không, nên người đời cho rằng không nên cho con gái đi học, do đó vắng vẻ.
Con người thật kỳ lạ. Ta không hiểu tại sao con người phải đọc sách, cũng không hiểu tại sao việc này lại phải phân chia ai được đọc ai không. Chó đực chó cái đều là chó, vậy người đàn ông người phụ nữ, chẳng phải đều là người sao?
Dù sao thì đứa nhỏ rất thích đọc sách.
Nó ngồi ngay ngắn, ngực ưỡn thẳng, khi nghe giảng, đôi mắt đen láy luôn chăm chú dõi theo Phùng tiên sinh. Nó ghi nhớ tốt, những câu chữ cô giáo dạy, nó đọc theo vài lần là có thể thuộc. Phùng tiên sinh là một người phụ nữ ánh mắt dịu dàng, trông không còn trẻ nữa, nhưng con người của ta nói nàng là nữ hộ độc lập tách ra từ gia tộc, đã tự búi tóc (ngụ ý quyết định không lấy chồng), quyết tâm cả đời dạy con gái hiểu lý lẽ, không lấy chồng nữa.
Giọng nàng không to nhưng lại trong trẻo như suối chảy ngoài nhà tre. Nàng cầm sách đọc một câu, tụi con người nhỏ ngồi bên dưới liền đồng thanh đọc theo.
Ta nằm ngay cửa căn nhà tre nơi họ đọc sách. Ánh mặt trời xuyên qua những bụi tre, sàng lọc thành những vệt vàng vụn vỡ nhảy múa ấm áp phủ lên lưng ta.
Trong nhà tre, ta nghe thấy những giọng nói trẻ con trong trẻo, đọc vang vọng:
"Tri chi vi tri chi..." (Biết thì nói là biết...)
Ta ngáp một cái, gối đầu lên hai chân trước đan vào nhau, trong tiếng xào xạc của gió thổi qua ngọn tre, trong tiếng trẻ con đọc bài giòn tan, ta ngủ một giấc thật ngon.
Vậy thì kể đến đây thôi, đợi chuông reo, ta phải đi đón đứa nhỏ tan học rồi.
Đây chính là cuộc đời chó bình thường của ta, ta rất thích.