Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 127

"Thôi thôi, chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì nữa! Học tử thầm mến Diêu tiểu nương tử đầy rẫy ra đó!" Lâm Duy Minh xua tay. Hắn ngược lại còn lo lắng hơn về việc Trình Thư Quân vượt qua cửa ải Cảnh Tướng như thế nào: "Cảnh Hạo thì dễ nói, hắn khẩu xà tâm Phật, nhưng Cảnh Tướng..."

Lâm Duy Minh nhắc đến Cảnh Tướng còn có chút e sợ. Sau khi làm quan, hắn mới nhận ra địa vị của Cảnh Tướng cao đến mức nào, đó là "Tể tướng thứ hai", chỉ đứng sau Trung Thư Môn Hạ thôi!

So với nhà họ Cảnh, nhà họ Trình thực sự không môn đăng hộ đối.

Lư Phưởng suy nghĩ một chút rồi lại cười: "Nếu chỉ xét về môn đăng hộ đối, ta thấy các ngươi lo lắng thái quá rồi. Cảnh Tướng là người như thế nào? Theo ta thấy Cảnh Tướng là người biết thời thế nhất thiên hạ, người biết co biết duỗi nhất và là người giỏi đoán ý quan gia nhất. Ông ấy, trừ Hoàng gia, ngược lại sẽ không gả con gái cho những gia tộc quyền quý lớn nào đâu. Cảnh Tam Nương phía trước còn có hai tỷ tỷ đúng không? Ta nhớ nhà họ Cảnh có một người là Chiêu Nghi, còn người kia gả cho ai rồi?"

Lâm Duy Minh suy nghĩ một lát, gật đầu: "Cảnh Đại nương tử là Chiêu Nghi của Quan Gia, Cảnh Nhị nương hình như cũng gả cho một Tân khoa Tiến sĩ, gia thế hình như cũng bình thường."

"Thấy chưa? Nếu không thì sao người ta làm Kế Tướng (Tể tướng lo việc tài chính), còn chúng ta làm quan Cửu Phẩm (quan nhỏ) chứ." Lư Phưởng rèn luyện sáu năm ở Linh Châu, đã có sự thấu hiểu sâu sắc hơn về vụ lùm xùm Cảnh Tướng cưới vợ lẽ năm xưa.

Lúc đó Cảnh Tướng cố ý làm cho vụ việc ồn ào lên đúng không? Ông ấy cũng cố ý dung túng con trai, cố ý đưa cho Quan Gia cái cớ về việc không quản việc trong nhà đúng không?

Một bề tôi địa vị cao ngất, thanh liêm sáng suốt không hề có tì vết, chẳng phải sẽ khiến vua phải lạnh gáy đề phòng sao? Thà thể hiện ra một chút "thiếu sót về tư đức" tầm thường mà không làm tổn hại lớn đến phong cách thì càng có thể đi xa hơn trong quan trường.

Hơn nữa, danh vọng nhà họ Cảnh đã cực thịnh. Nếu lại liên hôn với danh gia vọng tộc, chẳng phải là châm dầu vào lửa sao? Đúng vào lúc Quan Gia có ý kìm hãm giới sĩ tộc và nâng đỡ hàn môn... Trình Thư Quân là hậu duệ trung liệt của hàn môn, lại là người duy nhất trong số Tân khoa Tiến sĩ được Thiên tử đích thân chỉ định lưu lại Ngự Sử Đài, tiền đồ vô lượng. Cảnh Tướng tinh ranh như vậy, một người đến con trai ruột cũng có thể tính toán không sai một bước, nếu không phải ngầm cho phép hoặc thậm chí mừng rỡ thấy nữ nhi mình quen biết Trình Thư Quân, thì làm sao có thể dung túng cho chuyện đó xảy ra?

"Yên tâm đi," Lư Phưởng quả quyết đặt chén trà xuống, "Người như Trình Đại, Cảnh Tướng chắc chắn sẽ ưng ý."

Nghe câu này của Lư Phưởng, Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn nhìn nhau, đều cảm thấy thấy sự bối rối trong mắt đối phương. Lư Phưởng cũng lười giải thích.

Lòng hắn quá mệt mỏi, đúng là người khù khờ có phúc mà...

Hắn nhìn thấu mọi chuyện nhất, ngược lại lại không có quan vận thuận lợi một cách ngây ngô như họ. Phải làm sao đây, người nào có mệnh người đó chứ? Than ôi, chỉ mong sau này đến Diễn Châu dưới trướng Nhạc tướng quân, tài năng và chút tầm nhìn này của hắn cũng có chỗ thi triển.

Mấy người nói chuyện thêm một lúc lâu, Cảnh Hạo và Trình Thư Quân mới quay lại.

Lần này, vẻ mặt xanh mét của Cảnh Hạo cuối cùng cũng dịu đi nhiều. Đôi mắt tam bạch của hắn tuy vẫn căng thẳng nhưng cuối cùng cũng không còn đáng sợ như lúc nãy. Không biết Trình Thư Quân đã thề thốt với người em vợ khó nhằn này như thế nào, nhưng cuối cùng hắn cũng dỗ được "tổ tông" này rồi.

Thật đáng mừng, Lư Phưởng cười giơ chén trà lên với hắn.

"Ngươi vất vả trên đường đi rồi đúng không?" Trình Thư Quân lộ ra một nụ cười bất lực, cuối cùng cũng có thể chính thức hàn huyên với hắn.

Đúng lúc này, từ trong bức tường cao sân sau của Quốc Tử Giám, lại vang lên một hồi chuông ngân dài và trầm đục.

"Kìa? Đã tan học được một lúc rồi, sao lại đánh chuông nữa?" Lư Phưởng ngạc nhiên rướn cổ, nhìn theo hướng tiếng chuông. Chỉ thấy Giám môn quan Du Thủ Chính vẫn đang cõng con vẹt nhỏ lanh lợi của mình đứng gác ở cửa sau.

Cửa sau vẫn mở toang, có rất nhiều học tử đang hú hét chạy rầm rầm đến, chạy đến mức búi tóc xộc xệch, vạt áo bay phất phơ, trông thật thảm hại.

Lâm Duy Minh và những người khác đã đến sớm hơn mấy ngày, đã chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này vài lần. Lúc này họ thong thả khoanh tay, trên mặt treo nụ cười vừa hả hê vừa đồng cảm của người đi trước, giải thích cho Lư Phưởng: "Từ sau khi chúng ta thi đỗ, Phường tế tửu đã đồng ý với đề nghị của Trâu học sĩ mà tăng thêm 'học tối'. Bắt đám nhóc này buổi tối đều phải quay về học xá làm bài tập và luyện đề, mị dân gọi là 'tự học'. Các chủ giảng cũng phải luân phiên túc trực, giảng giải những điều khó khăn cho họ."

Hoàng hôn bao trùm khắp nơi. Gió đêm luồn qua cành lá cây du ở cửa sau mang đến chút mát mẻ. Lư Phưởng mở to mắt nhìn những học tử cố gắng chạy về cửa sau, người chạy chậm còn bị chim của Du Thủ Chính mắng là "đồ sát tài, đồ vô dụng", lòng hắn bỗng dâng lên sự thương cảm.

"Tội nghiệp quá!" - Hắn nói thế nhưng lại không nhịn được cười toe toét.

Không chỉ hắn, những người khác cũng nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Trong thâm tâm họ đều nghĩ: May mà hồi đó mình thi đỗ sớm!

Thưởng thức đủ vẻ thảm hại mà anh dũng của thế hệ sau, Lư Phưởng lại nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi Mạnh Bác Viễn: "À này, chuyện của Tam ca ngươi và tỷ tỷ nhà họ Du giờ sao rồi? Hắn ấy đã ôm được mỹ nhân về chưa?"

Mắt Mạnh Bác Viễn suýt lồi ra: "Sao hắn cái gì cũng biết!"

Lư Phưởng không nói nên lời: "Ta đâu có mù!"

Hồi xưa ở Trai Trí Hành, Mạnh Khánh Nguyên cứ mỗi lần nghỉ phép là nhất định phải đến Trai Trí Hành, không quản mưa gió, còn giảng bài cho các học tử vô điều kiện. Hễ rảnh là lại lấy cớ giúp các học tử trả sách để đến nói chuyện với tỷ tỷ nhà họ Du. Nhiệt tình như thế, Lư Phưởng đã sớm nhìn thấu rồi!

Mạnh Bác Viễn nghĩ đến Tam ca nhà mình, cũng thở dài: "Cửu Uyển tỷ... Ôi, hình như tỷ ấy quyết tâm không tái hôn nữa, đã từ chối Tam ca ta mấy lần rồi. Nhưng Tam ca ta nói, không gả thì không gả, cứ ở xa bảo vệ tỷ ấy như vậy là được rồi. Nương ta lo chết đi được, nhưng biết làm sao? Mỗi người có một cái duyên mà!"

Gió đêm lướt qua khóm trúc mới trồng trong giếng trời vang lên tiếng xào xạc hòa vào tiếng thở dài của Mạnh Bác Viễn, dường như cũng mang theo vài phần bất lực.

Lư Phưởng lại thu hoạch thêm một mẩu tin mật nóng hổi, hài lòng gật đầu. Chuyến về kinh lần này tuy không gặp được Khang Hoa và Diêu tiểu nương tử, nhưng hắn đã gặp được Diêu tiểu tiểu nương tử, lại còn gặp được mấy người bạn thân này. Lần này quả không về vô ích!

Hắn thực sự rất vui, niềm vui này... Hắn cúi mi mắt mỉm cười.

Nhất định... sẽ lưu lại rất lâu, rất lâu trong ký ức hắn.

Mấy người nói chuyện cho đến khi hoàng hôn buông xuống, sao thưa vừa mới xuất hiện. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu, người đã học quyền với lão quyền sư được vài năm cũng đến giục Lâm Duy Minh, hỏi hắn có về nhà ăn cơm không. Lư Phưởng thú vị nhìn Tiểu Thạch Đầu giờ đã lớn đen nhẻm và cứng cáp, khoảng mười ba mười bốn tuổi... Ồ không, phải gọi là Lâm Duy Bàn rồi, cậu nhóc đã có tên chính thức rồi.

Bàn là đá lớn. Vị Lâm tư tào này đặt tên thật là... lúc con còn nhỏ thì gọi là Tiểu Thạch Đầu (hòn đá nhỏ), lúc con lớn rồi thì gọi là Đại Thạch Đầu (hòn đá lớn), Lư Phưởng không nhịn được cười.

Sau đó mấy người vẫn thấy chưa đủ, lại hẹn nhau đi quán rượu Thẩm Ký uống rượu.

Mấy người bao một nhã gian. Những lời cao đàm khoát luận, những lời kể lể chia ly đã qua một lượt. Lúc này, vài chén hoàng tửu ấm nóng rót xuống bụng, hơi ấm từ cổ họng lan tỏa đến tận đáy lòng. Nhìn những người bạn thân từng cùng nhau học tập vất vả, giờ đây mỗi người mỗi ngả theo đuổi sự nghiệp, lòng Lư Phưởng lại trào lên một nỗi luyến tiếc chia ly khó tả.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, nửa vầng trăng sáng như nước, phản chiếu bóng người vẫn còn nhộn nhịp ngoài phố chợ. Lòng hắn lại càng thêm tĩnh mịch. Chuyện cũ như khói sương, hội ngộ chia ly vội vã. Cuộc hội ngộ hiếm hoi trước mắt này, chỉ sợ chỉ vài ngày nữa sẽ như chén rượu trong ly này, uống cạn rồi tan, mỗi người lại bước trên con đường xa của riêng mình...

Nhưng... nhưng mà...

Lư Phưởng đỏ hoe mắt, cùng bạn bè giơ cao chén rượu, chạm mạnh vào nhau.

" Vu đạo các nỗ lực, thiên lí tự đồng phong!" (Cùng nhau cố gắng trên đường đời! Dẫu ngàn dặm cách xa vẫn chung một chí hướng!)

—— Hoàn toàn văn ——

[Lời tác giả]

Cùng nhau cố gắng trên con đường đời, dẫu ngàn dặm vẫn chung một chí hướng trích từ bài "Tống Hữu Nhân Đông Quy" (Tiễn bạn về Đông) của văn nhân đời Tống Chu Hành Kỷ.

Ban đầu muốn viết từ góc nhìn của Tiểu Thạch Đầu khi lớn lên trở về tiệm tạp hóa thời thơ ấu, nhưng nghĩ lại, cậu nhóc lớn lên trở về chắc chắn sẽ mang theo nhiều nỗi buồn, vì đã qua quá nhiều năm. Vì vậy, tôi quyết định kết thúc bằng góc nhìn của các học tử!

Giống như các học tử của Quốc Tử Giám, tuy số phận mỗi người khác nhau, nhưng mỗi người đều là duy nhất. Ta rất thích một câu nói của Bảo tàng Tô Châu: "循此苦旅,以抵繁星" (Tuân theo cuộc hành trình gian khổ này, để chạm đến những vì sao rực rỡ).

Cuộc đời tuy là hành trình gian khổ nhưng những vì sao luôn ở phía trước.

Hy vọng mọi người đều có thể từng bước tiến về phía bầu trời sao của chính mình!

Khoảng một tuần nữa, tôi sẽ cập nhật thêm một chương ngoại truyện tặng kèm nữa. Các bạn muốn đọc sinh hoạt sau hôn nhân hay "Bà ngoại của ta"? [Trà sữa]

Đặc biệt, đặc biệt cảm ơn tất cả các bạn độc giả yêu quý đã theo dõi đến đây! [Khóc lớn]

(Editor: Vẫn còn một ngoại chuyện ngắn nữa ạ)

Bình Luận (0)
Comment