Cùng nhau cố gắng trên đường đời! Dẫu ngàn dặm vẫn chung một chí hướng!
Buổi tối mùa hè vẫn còn hơi nóng hầm hập, nhưng phòng trà thì khá mát mẻ. Lư Phưởng nhấp một ngụm trà sữa ngọt đã lâu không được uống, rồi nhón một miếng bánh tuyết hương vị mới, nhai thật chậm rãi.
Vừa ăn, nước mắt hắn suýt rơi xuống. Ngon thật, hương vị thật đáng nhớ.
Lư Phưởng lại nghĩ, điều hắn nhớ là bánh tuyết sao?
Có lẽ là chính bản thân hắn sáu năm trước khi còn ở Quốc Tử Giám.
Hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, hắn từ tốn ăn uống, vừa tán gẫu lan man với bạn học về tình hình hiện tại của mỗi người trong những năm qua.
Lâm Duy Minh và những người khác phần lớn đều được điều chuyển gần hoặc bình đẳng sang các châu huyện lân cận. Cũng có người được thăng chức một cấp rưỡi, nhưng nhìn chung cũng không khác so với lúc mới được phân công. Quan trường là vậy, trừ phi là người như Lâm Văn An, vừa thi đỗ đã được Thiên tử đích thân chú ý, còn hầu hết người bình thường đều phải mất hàng chục năm ngâm mình cố gắng leo lên mới có thể vào được trung ương.
Hắn luôn là cây nến quý, là ngoại lệ trong số những ngoại lệ.
Nhưng nghe bạn bè kể xong, Lư Phưởng cảm thấy chua xót. Quả nhiên hắn lại là người đặc biệt nhất, chỉ trách hắn quá chăm chỉ. Huyện lệnh của hắn biết hắn lần này phải đi, còn cầm tay hắn rơi lệ, tỏ vẻ rất không muốn xa, còn nói: "Lư Tham Quân à, hắn đã học được nhiều tiếng Phiên như vậy, giờ lại phải đi Diễn Châu, chẳng phải hoài công sao? Hay là hắn ở lại đi..."
Lư Phưởng vô cùng cảm động, rồi chạy trốn càng nhanh hơn.
Bên kia, sau khi được Lâm Duy Minh hết lời dỗ dành một lúc lâu, Cảnh Hạo mới vừa trừng mắt nhìn Trình Thư Quân vừa bước đến. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Lư Phưởng, vẫn chưa hết bực bội, y như thể ai đó nợ mình tám trăm quan tiền vậy. Hắn liếc xéo Lư Phưởng mở miệng đã chê bai: "Mùi của ngươi còn nặng hơn cả mùi Diêu Đắc Thủy!"
Lư Phưởng: "..."
Cái tên hỗn xược này mở miệng ra quả nhiên vẫn là hương vị quen thuộc! Sẽ không bao giờ nói chuyện tử tế được!
Cảnh Hạo còn lấy tay áo che mũi lại.
Hồi xưa đi học còn nhường nhịn hắn một chút, giờ thì... Lư Phưởng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ ngươi sắp gả cho Trình Đại rồi."
Một câu hạ gục hoàn toàn, mũi Cảnh Hạo tức đến méo xệch!
Hắ trừng mắt giận dữ, Lư Phưởng tưởng hắn sẽ đứng dậy lật bàn, không ngờ cơn giận đó xộc lên đến cổ họng lại khựng lại một cách kỳ lạ. Hắn lại ủ rũ ngồi xuống, khoanh tay rồi quay phắt mặt vào tường, vai hơi chùng xuống, nửa ngày không lên tiếng.
Hắn thực sự không bỏ đi! Khả năng kiềm chế của Cảnh Hạo đã tiến bộ thật. Lư Phưởng thấy vô cùng lạ lùng.
Cảnh Hạo mặt mày tối sầm ngồi im lặng một lát, bỗng nhiên lại đứng dậy đi đến sau lưng Trình Thư Quân, giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn hai cái: "Ngươi, đi ra ngoài với ta một lát."
Giọng điệu cứng ngắc.
Trình Thư Quân nghe tiếng quay đầu lại, thấy ánh mắt Cảnh Hạo nhìn thẳng vào mình, trong đó không có lửa giận mà là một sự trịnh trọng khó tả.
Hắn hơi sửng sốt gật đầu, đứng dậy đi theo.
Mạnh Bác Viễn thì có chút lo lắng, còn thò người ra ngoài, không yên tâm dặn dò một câu: "Cảnh Đại, ngươi đừng động thủ đánh người nha! Trình Đại giờ là quan triều đình lại là Ngự Sử, ngươi đánh hắn là tội càng nặng đó. Hắn muốn hặc tội ngươi thì dễ lắm, chẳng cần đệ trình văn thư gì hết, hặc phát trúng ngay."
Cảnh Hạo bị câu nói của của Mạnh Bác Viễn làm nghẹn họng, trợn mắt hung dữ quay lại lườm: "Câm mồm! Coi ta là loại người gì!"
Nói xong, cùng Trình Thư Quân người trước người sau ra khỏi nhã gian, đi đến góc vắng vẻ cuối hành lang bên ngoài.
Lư Phưởng rướn cổ nhìn một cái rồi rụt lại, bẻ ngón tay tính toán, hạ giọng hỏi: "Tỷ tỷ của Cạnh Hạo vẫn chưa xuất giá sao? Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn nhớ hai năm trước, lúc còn thư từ với nhóm bạn này đã nghe nói Cảnh Hạo kết hôn với nữ nhi độc nhất của Tiết độ sứ Thanh Châu. Khi đó Cảnh Hạo cũng đã ngoài hai mươi, đã bị coi là muộn rồi. Lư Phưởng dù không thể đến dự nhưng vẫn đặc biệt tìm mua nhiều món đồ mới lạ, nhờ người vượt ngàn dặm gửi đến Thanh Châu để chúc mừng.
Hắn đã cưới vợ rồi, sao tỷ tỷ hắn lại bị lỡ dở?
Lâm Duy Minh vì cùng làm quan ở Thanh Châu với Cảnh Hạo nên những năm nay đi lại rất thân thiết, biết nhiều chuyện nội tình. Hắn nhấp một ngụm trà, thong thả giải thích cho Lư Phưởng: "Vị tỷ tỷ này của Cảnh Đại lỡ dở cho đến nay, phần lớn nguyên nhân lại nằm ở chính Cảnh Hạo. Hắn không biết đã đánh tan bao nhiêu mối nhân duyên của tỷ tỷ rồi!"
"Ồ?" Hứng thú của Lư Phưởng hoàn toàn bị khơi dậy, hắn hơi nghiêng người về trước, "Nói chi tiết đi!"
Những chuyện cũ này vốn cũng không phải là điều gì không thể nói, Lâm Duy Minh liền kể lại chi tiết. Vốn dĩ nữ nhi của Cảnh Tướng không phải người tầm thường có thể trèo cao được. Vị Cảnh Tam Nương này tuy là thứ xuất nhưng lại là nữ nhi của a hoàn hồi môn năm xưa của mẹ ruột Cảnh Hạo nên Cảnh Hạo đối xử với nàng thân thiết hơn các tỷ muội khác vài phần. Đặc biệt trong mắt Cảnh Hạo, tỷ tỷ hắn sinh ra có vẻ ngoài yếu ớt như liễu rủ, ôn nhu và ngoan ngoãn, nhìn là biết rất dễ bị người khác bắt nạt. Tuyển trượng phu cho tỷ tỷ nhất định phải tìm hiểu kỹ lưỡng!
Vì vậy, khi Cảnh Tam Nương đến tuổi kết hôn, Cảnh Hạo lúc đó vẫn còn là một thiếu niên đã quan tâm gấp trăm lần so với di nương và cha mình.
Khi đó vụ Diêu học sĩ đánh đoạn tụ đã xảy ra, Cảnh Hạo nhìn đàn ông thiên hạ luôn cảm thấy chẳng có ai đáng tin cả. Mỗi lần Cảnh Tam Nương đi xem mặt, hắn liền âm thầm điều tra một người.
Hoặc là thuê mỹ nữ xinh đẹp thậm chí là thiếu niên thanh tú để thử lòng đối phương; hoặc là rải tiền để kiểm tra xem đối phương có tham lam tiền bạc hay không. Phàm là kẻ nào liếc nhìn mỹ nhân nhiều hơn một chút, lời nói tục tĩu, hay kẻ nào động lòng với tiền bạc, phẩm hạnh không đoan chính đều bị loại hết. Thậm chí có người đã vượt qua được cửa mỹ nhân và tiền bạc, hắn cũng không thả lỏng cảnh giác, còn cử mươi hai con giáp bên cạnh mình giả dạng, mua chuộc người hầu trong phủ đối phương, thăm dò những chuyện riêng tư trong nhà họ.
Chỉ cần có chút chuyện làm ăn không sạch sẽ liền lập tức tố đến trước mặt Cảnh Tam Nương.
Cảnh Tam Nương tuy là thứ xuất nhưng cũng lớn lên trong nhung lụa từ nhỏ, được đọc sách học chữ lại được người nhà che chở. Nàng cũng là người từng trải, có ý kiến riêng. Những thông tin Cảnh Hạo báo về, nàng suy xét kỹ lưỡng, cũng cảm thấy những người này hoặc là lòng dạ không ngay thẳng hoặc là phẩm chất có tì vết.
Cái gọi là "thà thiếu còn hơn chọn nhầm", hôn sự của nàng cứ lỡ dở năm này qua năm khác.
Sự nghiệp của Cảnh Tướng đã đạt đến đỉnh cao, ông cũng không mong dùng nữ nhi để liên hôn, vì vậy Cảnh Tam Nương không muốn thì thôi. Hàng ngày lên triều đã đủ phiền phức rồi, ông cũng không có nhiều tinh lực để thúc giục những chuyện như vậy. Trong lòng ông, nữ nhi của Cảnh Văn Hoa ông đây lớn tuổi một chút cũng không sợ không gả được.
Cảnh Hạo mừng phát điên, hắn ước gì không ai cưới tỷ tỷ mình. Hơn nữa những người bị điều tra ra quả thực cũng có ít nhiều tật xấu, ngay cả di nương và cha ruột hắn nghe xong cũng cau mày. Hắn xem như đã giúp tỷ tỷ thoát khỏi một kiếp. Dù sao, hôn nhân có thận trọng đến mấy cũng không thừa.
Đặc biệt sau khi mối quan hệ với Diêu tiểu nương tử ngày càng tốt hơn, hắn ít nhiều cũng biết được trước đây Diêu tiểu nương tử bị bôi nhọ như thế nào. Cảnh Hạo không thể tin được lại có người có thể đảo ngược trắng đen đến mức đó. Đáng lẽ ra lúc đánh Đặng Phong, hắn phải xuống tay mạnh hơn nữa!
Thế gian này đối với phụ nữ quả thực quá ác ý.
Cảnh Tam Nương cũng rất bình tĩnh. Tuy nàng sinh ra mềm mại dịu dàng nhưng không phải loại quả hồng mềm dễ bị bóp nặn. Khi tuổi tác dần lớn, trong những bữa tiệc gia đình vào dịp lễ tết luôn có họ hàng vô duyên, dùng lời lẽ châm chọc nàng: "...Ngươi cứ kén cá chọn canh, mắt cao hơn đầu như vậy, kén chọn nữa là thành gái già không ai thèm đâu!"
Cảnh Tam Nương nghe xong không hề tức giận, ngược lại còn nhếch môi cười vô cùng duyên dáng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng ấm áp: "Đa tạ ngài đã lo lắng vô ích. Ngài xem người như ngài còn có thể kết hôn thì ta càng không cần phải vội."
Một câu nói khiến đối phương tức tái mặt, lại mỉa mai nàng không có quy củ, không có giáo dưỡng.
Cảnh Tam Nương vẫn dịu dàng, nhỏ nhẹ đáp trả: "Ngài trách nhầm ta rồi. Quy tắc của ta cũng tùy người mà thôi. Có người lớn tuổi mà không biết lịch sự trước lại quay sang trách ta sao?"
Lại có trưởng bối trong tộc dựa vào tuổi già để khuyên nhủ nàng nên chấp nhận: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không ưng, chẳng lẽ muốn kéo dài đến ba mươi tuổi sao? Đến lúc đó người ta đều ẵm cháu rồi, ngươi còn chưa xuất giá! Ngươi đó, tuổi đã lớn như vậy rồi, ước chừng tìm một người tạm được mà gả đi thôi!"
Cảnh Tam Nương liền kinh ngạc dùng khăn che miệng, ánh mắt long lanh, nụ cười hiền lành, nhưng lời nói ra lại có thể làm người ta tức chết: "Ôi? Chẳng lẽ ta qua ba mươi tuổi là sẽ chết sao? Hay là ngài sợ mình... không chờ được đến ngày đó? Ôi chao, ngài cứ an tâm. Cho dù ngài có nhẫn tâm bỏ lại chúng ta đi rồi, ngày ta thành hôn, nhất định sẽ là người đốt vàng mã đầu tiên báo cho ngài biết, để ngài ở dưới kia cũng được vui lây với chúng ta!"
Sau vài lần như vậy, những người thân thấm thía sự lợi hại của Cảnh Tam Nương khẩu Phật tâm xà, lại không dám làm gì con gái Tướng phủ, sau này cũng lười nói nữa, đỡ phải bị nàng mắng trả một cách vui vẻ như thế, tự mình chuốc lấy phiền phức, trong lòng lại còn khó chịu.
Tất nhiên cũng có người nói xấu đến tai Cảnh Tướng và di nương của nàng, nhưng di nương nàng chỉ có một nữ nhi này, dĩ nhiên là đứng về phía nữ nhi của mình. Còn Cảnh Tướng, ông không kiên nhẫn nghe những lời tranh cãi của phụ nữ, thậm chí lười gặp mặt. Phụ nữ đến tìm ông làm gì? Thật điên rồ! Thế là ông đẩy sang cho nương của Cảnh Tam Nương giải quyết. Nương nàng lại che chở cho nữ nhi, còn mắng lại, cứ thế vòng lặp vô tận.
Cảnh Tam Nương thắng lớn trong những lời đồn đại trực diện, còn những lời sau lưng không nghe thấy thì cứ xem như không tồn tại. Nàng vẫn sống cuộc đời tự tại của mình: phụng dưỡng cha nương ở nhà, đọc sách viết chữ, chơi cờ, đánh bài với các tỷ muội. Nếu thấy buồn chán, nàng lại sai người hầu đến trang viên của nhà mình ngoài thành để giải khuây, du ngoạn.
Ngày nàng gặp Trình Thư Quân là ngày nàng cùng các tỷ muội đến chùa Đại Tương Quốc xem gánh xiếc mới đến.
Trong chùa hương khói nghi ngút, tiếng chiêng trống vang trời. Người đông đến mức có thể chen chúc đến nỗi có thể nhấc cả hai chân người khỏi mặt đất. Cảnh Tam Nương hoảng hốt sau khi bị lạc khỏi người hầu. Tuy miệng lưỡi nàng nhanh nhẹn, nhưng hai mươi năm nay, nàng chưa từng phải đi lại một mình bao giờ? Ra vào đều có người hầu vây quanh, ở nhà cũng có hàng chục người phục vụ. Đột nhiên rơi vào nơi đông đúc ầm ĩ xa lạ này, sự bình tĩnh giả tạo trong lòng nàng tan vỡ ngay lập tức.
Nàng không dám đi lung tung, sợ người hầu càng khó tìm; đứng yên tại chỗ lại sợ bị bọn công tử chơi bời để mắt tới. Sự dằn vặt trong sợ hãi là điều khó chịu nhất. Nàng đã cố nhịn, cố nhịn nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không nghe lời lăn dài, làm ướt tấm lụa mỏng trên mũ che mặt.
Ngay lúc hoảng loạn mất hồn mất vía đó, Trình Thư Quân xuất hiện.
Hắn là quan chức lại là bạn học của đệ đệ nàng! Hắn giống như một cọng rơm cứu mạng xuất hiện trước mắt nàng. Cảnh Tam Nương nhìn qua tấm lụa mờ ảo của mũ che mặt, thấy người đó dáng người cao ráo, cử chỉ đoan chính, giữa hai hàng lông mày là vẻ khoan dung sáng sủa. Hắn ôn tồn an ủi nhưng luôn cúi mắt, ánh mắt quy củ đặt ở mép mũ che mặt của nàng, không hề vượt quá giới hạn dù chỉ một phân.
Trong dòng người ồn ào náo động lộn xộn này, hắn giống như một cây trúc tĩnh lặng mọc trên vách núi đón gió.
Sự hoảng loạn trong lòng Cảnh Tam Nương bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Trái tim chưa từng rung động vì tình yêu nam nữ cũng ngay lúc lâm vào cảnh khốn cùng khẽ mở một khe hở cho chàng trai giữ lễ này.
Sau đó Cảnh Tam Nương sai người tìm hiểu kỹ lưỡng gốc gác của Trình Thư Quân. Tìm hiểu rõ ràng, nàng liền nhân lúc Trình Thư Quân được nghỉ phép tìm một ngày, thay một bộ nam trang cũ kỹ, lén lút lẻn vào con hẻm bên cạnh Quốc Tử Giám chặn hắn ở ngoài Trai Trí Hành.
Nương tử có vẻ ngoài nhút nhát này thực chất lại có một lòng can đảm lớn. Sau đó Cảnh Tam Nương đã thu phục Trình Thư Quân như thế nào, giải quyết những khúc mắc giữa họ như thế nào thì chỉ có Trình Thư Quân và Cảnh Tam Nương tự mình biết mà thôi.
Lư Phưởng nghe quá đã, hắn tính tuổi của Cảnh Tam Nương và Trình Thư Quân, khóe miệng bỗng cong lên một nụ cười chế nhạo, mắt cũng nheo lại, hạ giọng cười nói: "Chậc, hóa ra Trình Đại vẫn là thích tỷ tỷ lớn tuổi hơn mình à."
Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn nghe vậy đồng loạt "À" một tiếng ngây ngốc, trên mặt hai người đều viết đầy sự hoang mang: "Chuyện này là sao?"
Lư Phưởng nhướn mày: "Các ngươi không biết trước đây Trình Đại thầm mến Diêu tiểu nương tử sao?"
Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi ghế: "Cái gì! Hắn không phải thích Gâu Gâu của Diêu Ký sao!"
Lư Phưởng lấy tay đỡ trán nhìn hai người họ như nhìn hai kẻ ngốc. Hắn, người trước đây không học cùng giảng đường với Trình Thư Quân còn nhìn ra được. Hai người này, ngày ngày ăn ngủ cùng với Trình Đại, vậy mà đến bây giờ vẫn không biết!
Thật không biết hai kẻ ngốc này đã thi đỗ Tiến sĩ bằng cách nào nữa.
Bị Lư Phưởng chỉ thẳng ra, Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn nhìn nhau, sau đó cuối cùng cũng bắt đầu hồi tưởng lại chi tiết. Càng nghĩ càng kinh hãi, hình như đúng là như vậy. Sao lúc đó họ lại tin lời nói dối của Trình Đại? Cứ tưởng hắn ngày nào cũng đến tiệm tạp hóa là vì Gâu Gâu!
Lư Phưởng chịu không nổi vẻ ngây ngô của hai người họ nữa, khinh thường nói: "Ta nói hai vị, hai người không phải đã kết hôn từ lâu rồi sao, sao bây giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện nam nữ này? Ta không nói, các ngươi sẽ mãi mãi không nhận ra sao?"
Cả hai người nghĩ đến vợ mình, mặt đều đỏ lên.
Lâm Duy Minh kết hôn cách đây ba năm, cũng cưới nữ nhi của cấp trên mình ở Thanh Châu, nhưng hắn không dám trèo cao như nữ nhi độc nhất của Tiết độ sứ. Hắn cưới nữ nhi thứ hai của Hồng huyện lệnh – cấp trên trực tiếp của hắn.
Vợ hắn ở nhà mẹ đẻ, vì thân phận thứ xuất nên cuộc sống khá bất mãn, chịu nhiều khổ cực tủi thân. Hắn từng nhìn thấy một lần ở hậu viên nha thự, nàng bị đích mẫu ác nghiệt mắng mỏ từ xa, trốn một mình sau hòn non bộ rơi nước mắt. Hắn bước đến gần bị nàng phát hiện, nàng liền hung dữ quay đầu mắng mỏ: "Đi đi! Đừng xen vào chuyện người khác!"
Thật hung dữ... Nhưng Lâm Duy Minh nhìn nàng lại vô cớ nhớ đến cây lan mọc ở nơi âm u ít thấy ánh mặt trời.
Nàng đang cố gắng sinh trưởng.
Hắn cũng không nhịn được mà để tâm đến nàng.
Sau này vợ hắn cũng là con bài bị cha nàng tùy tiện tung ra để lôi kéo hắn. Hồng huyện lệnh nghe nói hắn là bạn học đồng niên, đồng bảng với con trai Cảnh Tướng liền coi hắn là rể hiền để chọn. Hắn tự biết rõ ý đồ nhỏ nhen của nhạc phụ.
Sau khi kết hôn, Lâm Duy Minh biết mình ngoại hình không ưa nhìn nên chỉ có thể dâng trọn tấm chân tình để đối xử tốt với vợ. Vợ hắn ban đầu không yêu hắn, hắn hiểu rõ điều đó. Phải chung sống một thời gian dài sau, nàng mới dần dần mở lòng ra trong sự đối xử vụng về của hắn, rồi trao cả trái tim. Giờ đây... bình hoa nàng cắm trên bàn, kim chỉ nàng làm bên cửa sổ đều là niềm an ủi dễ chịu nhất sau những ngày hắn mệt mỏi vì công việc ở nha thự.
Vợ hắn lần này không cùng về kinh với hắn khiến hắn có chút nhớ cả cái Thanh Châu lạnh lẽo đó.
Mạnh Bác Viễn thì đã định hôn sự từ sớm. Năm đỗ bảng vàng, hắn rước vợ về nhà linh đình, sau đó hớn hở đưa vợ đến Kim Lăng phủ nhậm chức. Năm nay con trai cả của hắn đã biết chạy rồi.
Lần này hắn về kinh báo cáo công vụ cũng không dẫn vợ con theo. Vợ hắn lại mang thai, con trai cả còn nhỏ nên đều ở lại công sở ở Kim Lăng. Mạnh Bác Viễn lúc này còn theo bản năng sờ vào cổ tay áo, quần áo bốn mùa, thậm chí cả giày tất của hắn, đều do vợ hắn tự tay may vá. Mỗi khi nhớ vợ, hắn lại không nhịn được sờ những đường kim mũi chỉ trên đó.
Lư Phưởng nhìn thấy hai người bạn học đột nhiên chìm đắm trong cuộc sống ấm áp của riêng họ, trợn trắng mắt. Hắn là người duy nhất chưa kết hôn. Mấy năm nay toàn đi mừng cưới cho bạn bè, túi tiền của hắn teo tóp cả rồi. Ở nơi khổ cực như Linh Châu cũng từng có người mai mối đến tận cửa, cha mẹ cũng gửi chân dung của các tiểu thư kinh thành cho hắn. Nhưng hắn đều nhẹ nhàng từ chối. Hắn không muốn ở Linh Châu lâu dài, hà cớ gì lại làm khổ các cô nương địa phương phải gả đi xa theo hắn? Còn về những người ở kinh thành, hắn tạm thời chưa về được, chẳng lẽ vợ tìm được ở kinh thành phải bái đường với con gà sao? Thà cứ đợi khi được điều về kinh rồi tính tiếp.
Tuy nhiên cuộc sống chưa kết hôn không vướng bận gia đình, hắn thấy cũng rất tự do tự tại. Hắn từng xin nghỉ phép, một mình một ngựa băng qua sa mạc, còn từng đến những bộ lạc Hồ gần cửa ải Ngọc Môn nữa. Hắn đã thấy Hoàng Hà thẳng tắp, mặt trời tròn lặn xuống, cũng thấy Hán Hải trơ trụi ánh lên băng giá dài trăm trượng, thấy cả ngôi sao buông xuống trên đồng bằng rộng lớn.
Hóa ra những câu thơ mà các bậc văn sĩ vĩ đại viết ra chẳng hề khoa trương chút nào.
Thiên nhiên rộng lớn, muôn màu muôn vẻ như vậy đã được hắn thu trọn vào tầm mắt.
Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn cuối cùng cũng dần hoàn hồn lại dưới ánh mắt khinh miệt không che giấu của Lư Phưởng. Mạnh Bác Viễn đập mạnh vào đùi, bừng tỉnh: "Thảo nào! Khoảng thời gian vừa đỗ bảng, Trình Đại lúc nào cũng buồn rười rượi, thường xuyên nhìn cái bầu hồ lô thẫn thờ... Hóa ra là vì Diêu tiểu nương tử sắp lấy chồng!" Hắn bỗng nhớ ra điều gì, lại quay đầu oán trách Lư Phưởng: "Đổ tại ngươi! Hôm đó kiệu hoa của Diêu tiểu nương tử xuất môn, ngươi khóc to nhất, gào thét vang trời. Bọn ta chỉ lo kéo tay áo bịt miệng ngươi, làm sao còn để ý đến sắc mặt Trình Đại thế nào nữa!"
Mặt Lư Phưởng đỏ bừng, không còn cách nào, lúc đó hắn thực sự rất đau lòng, trái tim tan nát mà...