Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 20

Ôi, ngôi nhà nghèo khổ, và cả nàng cũng nghèo nốt.

Trình nương tử ghé sát người nói nhỏ với Diêu Như Ý:
“Cuối tháng Chạp năm ngoái ta đặt ghế dài ở nhà hắn, kết cấu chặt chẽ, giá cả cũng rất hợp lý. Muội cứ xem thử đi, ưng ý thì đặt, nếu không thì ta với muội đi tìm nhà khác.”

Diêu Như Ý gật đầu, vừa bước vào tiệm mộc thì thấy hắn đang ngồi xổm gõ gỗ, bèn bước lên hỏi giá làm tủ. Chu Cử Mộc toàn thân phủ đầy mùn cưa, đứng dậy xoa tay, ấp úng mãi không nói nên lời.

Vợ hắn là Hà Hương thì lanh lợi hơn nhiều. Vừa nghe ý của Như Ý liền đứng dậy khỏi ghế dựa, lau tay vào tạp dề, mời ngồi rồi ân cần sai Chu Cử Mộc vào nhà pha trà. Nghe Như Ý nói xong, Hà Hương liền cười nói:

“Nếu tiểu nương tử tiện, ngày mai ta với trượng phu sẽ đến tận nơi đo đạc kích thước cho chuẩn, đến lúc đó sẽ báo giá cụ thể. Nếu không ưng ý cũng không sao, một xu bạc cũng không thu của ngài. Cô nương thấy thế nào?”

Thế thì còn gì bằng, không thì có nói cũng nói không rõ, vẽ sơ đồ thì lại sợ thiếu sót chỗ này chỗ kia.

Diêu Như Ý liền đồng ý, hẹn sáng mai đến đo.

Ra khỏi tiệm mộc, trên đường gặp lại Du thẩm tử, Vưu tẩu tử cùng con gái, vừa mua xong kim chỉ vải vóc, cả nhóm lại quay sang khu bán gia cầm trứng gà. Mới vào đã nghe tiếng gà bay vịt chạy, mùi tanh nồng khắp nơi. Những người bán hàng đa phần là dân quê ven thành, vai vắt khăn, tay cầm dây cỏ cột chân gia cầm, miệng rao ầm trời.

Vưu tẩu tử tinh mắt, chỉ vào một người đàn ông mặt đen sì, nói:
“Đó chẳng phải Hồng Thập Bát sao? Năm ngoái ta mua gà mái già của hắn, đáng tin lắm, gà nuôi béo tốt, hầm canh nổi lên lớp mỡ vàng ươm, thơm lắm.”

Mọi người liền kéo đến xem. Trong giỏ trúc của Hồng Thập Bát chất đầy trứng gà vỏ xanh, quả nào cũng tròn căng. Phía sau còn có bảy tám cái lồng tre, gà vịt sống chen chúc kêu loạn.

Diêu Như Ý bước lên hỏi giá, mấy thẩm tẩu tử cũng phụ nhìn và mặc cả. Cuối cùng, họ thỏa thuận cứ mỗi ba ngày Hồng Thập Bát sẽ đến Quốc Tử Giám giao trứng một lần, mỗi lần giao bốn trăm quả, tổng giá còn rẻ hơn các cửa hàng nhỏ trong thành đến hai thành.

Sau này dùng trứng của Hồng Thập Bát, trứng trà ba văn tiền một quả, vốn chỉ chưa tới một văn. Diêu Như Ý âm thầm tính toán không ngừng.

Sau đó, cả nhóm lại đi tìm Lưu bà tử bán táo giác, Vương nương tử làm ruột heo khô, hỏi thăm tình hình giá cả, Như Ý cũng nắm được đại khái. Họ hẹn cách liên lạc, sau này cần hàng chỉ cần để lại lời nhắn tại quán trà của ông Trương ngoài cửa Chu Tước. Quán này sát bên hào thành, mấy người bán rong hay tới nghỉ chân, quen cả với chưởng quầy lẫn tiểu nhị, để lại lời nhắn là đảm bảo biết ngay.

Còn có người bán chổi sọt, giấy dâu lửa nhóm, bô tiểu chậu rửa, gãi lưng, dầu bôi tóc nước hoa phấn son, chiếu cỏ len tơ khăn lụa vải gói... Diêu Như Ý cũng lần lượt tìm được nguồn hàng chất lượng, hỏi kỹ giá cả.

Thêm mấy hôm bán đồ ăn nữa, tích góp được chút vốn, đợi làm xong tủ kệ là có thể nhập hàng hàng loạt.

Đi cả buổi theo chân Như Ý, cuối cùng mấy người thẩm tẩu tử cũng hiểu ra tính toán của nàng, chợt tỉnh ngộ:
“Ra là muội định mở tiệm tạp hóa ở hẻm nhỏ? Ý tưởng này hay đấy!”

“Thật là chuyện tốt!” – Vưu tẩu tử vỗ tay. 

“Đỡ phải chạy tận hai dặm để mua cái kim.”

Du thẩm tử vừa nhai bánh dầu vừa nói:
“Đúng vậy, có cả gạo dầu tương giấm, chúng ta tiện hơn nhiều!”

Trình nương tử và Ngân Châu tẩu tử cũng vội chen vào:
“Còn phải có lược, gương đồng, hoa cài đầu mới nhất nữa nhé!”

Hai cô bé Mạt Lị và Tiểu Tùng thì nhảy cẫng lên hô:
“Như Ý tỷ! Còn phải có búp bê lụa, kẹo hồ lô, kẹo mận nữa!”

Người nói một câu, người chen một lời, cả nhóm hào hứng thảo luận xem nên nhập gì về tiệm, còn mong đợi hơn cả Diêu Như Ý.

Như Ý cũng ghi nhớ từng món mọi người nói, những thứ hàng xóm muốn mua vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch của nàng, toàn là đồ thường thấy ở tiệm tạp hóa, nhập hàng không khó.

Đến khi dạo xong, trời đã gần hoàng hôn.

Mặt trời nghiêng về tây, lặn giữa lũy thành, giống như một lòng đỏ trứng lớn, bị gió thu thổi tới, lăn về phía tây.

Đến giờ phải đón Diêu gia gia rồi, phải về thôi.

Mọi người ôm gói lớn gói nhỏ lại ngồi lên xe dài, Như Ý đến hiệu thuốc của Triệu đại phu đón gia gia, về nhà vội vàng dọn dẹp sơ qua rồi đi nghỉ.

Hôm sau, trời còn mờ xanh, sương thu ẩm lạnh lặng lẽ lướt qua ngõ nhỏ, theo gió còn vẳng lại tiếng đọc sách quen thuộc nhưng vẫn ngắt quãng. Nhưng lần này, đứa nhỏ nhà ai đó cuối cùng cũng đọc được từ “Than ôi…” đến “nước Hoàng Hà từ trời đổ xuống”, thật đáng mừng.

Diêu Như Ý quấn chăn dày, tay ôm chặt góc chăn, mơ thấy mình đang ngồi trên núi tiền đồng lạnh lẽo đếm tiền, đếm đến mức chuột rút cả tay cũng không hết, thì bị tiếng đọc lắp bắp như gà mổ thóc làm vỡ mộng.

Nàng đầu bù tóc rối như tổ chim, từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn khung cửa sổ mọc thêm một vệt mốc, ngáp một cái thật dài.

Ôi, ngôi nhà nghèo khổ, và cả nàng cũng nghèo nốt.

Tỉnh rồi.

Rửa mặt thay đồ, hấp bánh màn thầu, rồi lại kéo gia gia dậy. Lau mặt thật sạch cho ông bằng khăn lớn, hai ông cháu cùng đứng dưới ánh sớm mùa thu lành lạnh, tập bài quyền tiền thân của “Bát Đoạn Cẩm”, khi đó gọi là Bảo Sinh Đạo Pháp Quyền, chỉ có năm động tác giống với “Bát Đoạn Cẩm” đứng, còn có mấy chiêu cần ngồi luyện hô hấp.

Cường độ không cao, rất thích hợp cho gia gia và nàng luyện tập.

Luyện xong một lượt Bát Đoạn Cẩm, lại thêm một bài thể dục cổ xưa nữa. Diêu Khải Chiêu tập đến mù mờ đầu óc, vừa vung tay vừa hỏi:

“Bảo Sinh Quyền có chiêu này à?”

“Ngài cứ luyện đi!” – Như Ý vung tay như cối xay gió.

Dù không hiểu, nhưng ông cũng nghe lời, hì hục vung tay theo nàng.

Nhìn a gia cau mày nhăn trán, cố gắng chịu đựng xấu hổ để làm theo, Diêu Như Ý vừa luyện vừa cười không nhịn được.

Hôm nay nàng không mở bán hàng, ở nhà chờ vợ chồng Chu Cử Mộc đến.

Ai ngờ lát sau trời đổ mưa to, Như Ý vội vàng chạy khắp sân thu quần áo, còn hé cửa hông nhìn ra. Cún mẹ lại dắt con về, ăn hết sạch đồ trong khay, ba cún con với một mèo nhỏ nằm sát bên mẹ, ngủ yên dưới mái hiên khô ráo.

Vừa thở phào thì cún mẹ đang ngủ đột nhiên bật dậy ngó quanh khiến nàng sợ hãi đóng cửa lại.

Mũi cún mẹ này nhạy thật, thôi đừng dọa chúng, kẻo mưa mà lại chạy đi.

Trời mưa như thủng trời, Diêu Như Ý đang lo không biết vợ chồng Chu Cử Mộc còn đến không, thì nghe thấy tiếng xe la từ đầu ngõ.

Nàng vội cầm ô, đi dép mộc chạy ra đón, nếu không lính canh sẽ không cho họ vào.

Sau đó nàng liền tỉ mỉ trao đổi với vợ chồng Chu Cử Mộc về kiểu dáng giá kệ, tủ hàng mong muốn. Mọi thứ đều mô phỏng lại từ tiệm tạp hóa của bà ngoại nàng khi xưa:

Đầu tiên phải phá bức tường giữa hai gian chứa đồ lộn xộn của nhà họ Diêu, tạo thành một gian phòng thông thoáng rộng rãi.

Các kệ đơn mặt kê sát tường, tầng có thể điều chỉnh. Hàng nặng như thùng gỗ, chậu gỗ đặt dưới; phía trên để đồ nhẹ như nồi niêu bát đũa.

Kệ bên trái đặt mì ăn liền các vị; kệ bên phải đặt đồ dùng hằng ngày: bàn chải, thuốc đánh răng, dầu gội, lược, gương, hoa cài đầu v.v.

Tầng trên cùng để hàng dự trữ; tầng giữa và dưới để hàng bán.

Giữa phòng đặt hai kệ đôi hai mặt: một để nước tương dầu muối trà các loại, một để xà phòng, kim chỉ, bàn chải.

Bên cửa làm một tủ mở cao nửa người, sâu một chút, đặt hai chum sành to: mùa hè để nước mát, mùa đông nấu canh ngọt. Gắn đinh bên cạnh, dùng dây thừng treo nhiều ống tre lên, ai muốn uống trà hay rượu thì tháo xuống, tính giá theo bát.

Cửa sổ mở rộng đến nửa tường, đóng một tấm gỗ to làm quầy bán hàng ra hẻm. Hai bên khung treo móc nhỏ treo đồ chơi: chuồn chuồn tre, chong chóng, diều, cửu liên hoàn. Bên dưới đặt lò nướng xúc xích, nồi trứng trà, bình kẹo, mứt, hạt, hồ lô...

Làm thêm vài bộ bàn ghế gỗ đơn giản đặt dưới cửa sổ cho khách không vội có chỗ ngồi ăn.

Diêu Như Ý còn bảo Chu Cử Mộc dùng gỗ thừa làm vài tấm bảng phân khu nhỏ, khắc chữ “thực phẩm”, “đồ dùng hàng ngày”, “trà thuốc”… Làm thêm khung gỗ có thể thay nhãn giá, sau này dễ thay giấy ghi giá.

Người ở Quốc Tử Giám đa phần biết chữ, niêm yết giá rõ ràng càng thuận tiện.

Sau khi bàn hết các chi tiết thì bắt đầu tính tiền.

Bình Luận (0)
Comment