Lần đầu tiên tự tay nướng bánh, Nhu Ý chẳng có kinh nghiệm, đáy bánh và rìa bị cháy xém, hình thức thì xấu xí, nhưng hương thơm thì không hề kém: đặc biệt là khi mùi xúc xích hòa với phô mai hạnh nhân, thơm đến mức mấy con cún trong nhà cũng phải bật dậy! Nàng chia một miếng cho a gia, lại bẻ cho lũ chó vài mẩu nhỏ, nhưng không dám cho nhiều, sợ ăn mặn rồi rụng lông.
Định bụng nướng thêm mấy cái nữa, nàng cũng rút ra chút kinh nghiệm: vừa rồi lửa to quá nên đáy bị cháy; lúc nướng cũng cần dùng xẻng lật giữa chừng; khâu quét dầu ban đầu phải rộng tay hơn; lần sau trước khi cho nhân vào nên gắp sẵn một cục than ra để lửa nhỏ lại.
Hơn nữa, ngoài phô mai hạnh nhân, trong tiệm còn có tương đậu, tương ngọt, tương mè, tương mơ, thịt thì có thể đổi thành gà hay dê, vị sẽ phong phú hơn.
Nàng nhai một miếng, nhặt phần cháy bỏ đi, phần còn lại thơm lừng! Rìa bánh giòn thơm mùi lúa mạch và sữa, giữa mềm mại, phô mai hạnh nhân ngọt dịu thấm đều, xúc xích bên trong mặn đậm đà, lại có thêm mùi hạt dẻ và nấm, ngon tuyệt!
Nàng tự luyến thầm: “Mình đúng là thần bếp chuyển thế!”.
Đang định nướng mẻ thứ hai thì ngoài ngõ vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết khiến Đại Hoàng ở cửa giật mình bật dậy, sủa vang không ngớt.
Chó lớn sủa, mấy con cún con cũng sủa theo, thêm mèo con bắt chước chó sủa, cả viện hỗn loạn.
Nhà mở tiệm nên cửa viện không đóng. Nhu Ý vừa ngoảnh đầu, liền thấy bóng dáng Mạnh Bác Viễn kêu thảm thiết như một làn khói lao qua cổng, phía sau là Mạnh viên ngoại tay cầm roi mây, vừa đuổi vừa quát tháo không ngừng.
Nàng tò mò, liền níu khung cửa, rướn cổ ngó ra. Nhưng không chỉ nàng, cả con ngõ lập tức lộ đầy đầu người: cửa sổ nhà ai nhà nấy đều mở toang. Bên nhà họ Du, Du thẩm tử cũng thò đầu ra ngó, phía trên là khuôn mặt dài gầy của Du thúc, trên đầu ông còn có mấy con chim đậu theo hóng chuyện, cũng vươn cổ ra xem náo nhiệt.
Du thẩm tử còn nháy mắt cười với nàng, Như Ý cười gượng đáp lại.
Trước đây nàng còn thắc mắc, một tiểu thư nhà quan như nàng nay buôn bán bày hàng, phơi mặt trước thiên hạ, sao hàng xóm không ai lời ra tiếng vào. Giờ thì hiểu rồi: ở cái ngõ này, nàng nào có gì lạ đâu! Nhà ai chẳng có chuyện nhà mình, ai chẳng có nỗi buồn riêng? Nàng chỉ là một kẻ bị hủy hôn đi bán tạp hóa, đáng gì để người ta buôn chuyện!
Thứ thiên hạ rảnh rỗi muốn xem, thì mỗi ngày đều có sẵn cả đống!
Vừa hóng một chút, phụ tử nhà họ Mạnh đã chạy vèo qua màn tuyết rơi. Không lâu sau, Mạnh Bác Viễn tới cuối hẻm cụt, không cam lòng chịu bị bắt, quay người né đòn, rồi lại quay đầu chạy ngược về.
Mạnh viên ngoại đuổi con đến thở như bò, bước chậm dần, cuối cùng phải vịn đầu gối th* d*c, chỉ tay vào thằng con đã leo tường sang nhà họ Lâm mà mắng:
“Nghịch tử! Có giỏi thì từ nay đừng về nhà nữa!”
Mạnh Bác Viễn mở cửa sổ nhà họ Lâm, ló đầu ra, ngẩng cổ đáp:
“Không về thì không về! Ai thèm!”
“Được! Ta xóa tên ngươi khỏi gia phả ngay! Từ nay ngươi không phải con ta!”
“Xóa thì xóa! Ai không xóa là cháu nội!”
Mạnh viên ngoại tức đến bật ngửa, cuối cùng được mấy tiểu nhị bên xưởng khắc gỗ kéo về. Vừa thấy ông vào nhà, cửa nhà họ Lâm liền mở ra. Mạnh Bác Viễn như trộm, quay lại gật đầu với Tiểu Thạch đang lén mở cửa sau, rồi lén lút chạy sang nhà họ Diêu.
Lúc này, hắn đã không còn bộ dạng ngang ngược khi cãi cha, mà là vẻ mặt uể oải, đầy đau đớn, hỏi Như Ý có tấm chăn nào không, muốn ở nhờ vài hôm.
Tất nhiên là có! Như Ý vốn đã chuẩn bị sẵn đủ thứ cho tiệm mình, một kiểu tạp hóa bán trú mà! Nàng còn nghĩ nếu sau này làm ăn khấm khá, sẽ hợp tác với Quốc Tử Giám cung cấp toàn bộ chăn màn cho học xá!
Mạnh Bác Viễn cúi đầu chào Diêu gia gia đang ăn pizza, rồi vào tiệm chọn chăn.
Quốc Tử Giám vẫn chưa tan học, Như Ý châm thêm vài ngọn đèn dầu trong tiệm, tiện miệng hỏi:
“Sao ngươi trốn về sớm thế? Không phải còn đang thi à?”
Mạnh Bác Viễn lấm lét nhìn Diêu gia gia trong viện, ngượng ngùng nói nhỏ:
“Ta sớm nộp giấy trắng rồi, đề lần này là do Chu Bỉnh, tên Chu mặt bánh ấy ra, hắn chẳng hỏi thơ phú hay thời văn, cứ thích ra đề khó lắt léo để khoe mình trọng thực học, rồi gợi ý cho phụ huynh nên mời thầy giỏi, thực ra là nhận hối lộ. Đề thi là: Bàn về lợi và hại của phương pháp thuế trà và quan điểm “chu cấp dân sinh” của Mạnh Tử. Ta vừa thấy là biết hắn cố tình làm khó người ta!”
Như Ý nghe tới Mạnh Tử, thuế trà, thì không hiểu gì, nhưng ông Diêu vừa gặm pizza vừa nghe rất rõ, liền cau mày mắng:
“Quản lý muối trà của triều đình mà đem ghép với tư tưởng giảm thuế của Mạnh Tử, đúng là lạc đề! Tên nào ra đề thế, tào lao!”
Mạnh Bác Viễn như vớ được phao cứu sinh, gật đầu lia lịa:
“Chính thế! Diêu tiên sinh đúng là có học vấn!”
Ông Diêu liếc hắn, chẳng nhận ra là ai, chỉ cúi đầu ăn tiếp.
Mạnh Bác Viễn thì khí thế hừng hực, kể tiếp:
“Ta đứng lên chất vấn ngay trong phòng thi! Hỏi hắn đề này có ích gì chứ, rõ ràng tự mâu thuẫn! Hắn mắng ta là học sinh chưa có công danh mà dám hỗn láo, rồi đuổi thẳng ra khỏi lớp. Bạn ta, Trình Thư Quân níu tay khuyên ta xin lỗi, nhưng ta tức quá, xé toạc bài, ném bút, bỏ thi luôn!”
Kết quả Chu Bỉnh mất mặt, liền chạy tới tố cáo với cha hắn, còn đòi kiện lên học viện để đuổi học hắn.
Cha hắn tức giận đánh một trận thừa sống thiếu chết. Mẹ không ở nhà, chẳng ai bênh, hắn đành chạy trốn.
“Ai không chạy người đó là cháu nội!” – Hắn nói.
Sau này, học trò tan học đến tiệm Như Ý ăn đêm, nàng bận đến hận không thể phân thân, đành để a gia và Đại Hoàng ngồi canh cổng. Diêu gia gia nghiêm mặt lườm người ta, học trò nào cũng nể sợ.
Đại Hoàng mặt đầy sẹo, mũi thính, còn cắn ngay ống quần của một tên trộm vặt.
Mạnh Bác Viễn thì đói meo không một xu, liếc thấy đội cún con được ăn pizza mà thèm rớt nước miếng.
Như Ý thấy hắn tội quá, bèn cho ăn thử “bánh lộ nhân” và xúc xích, rồi lo nướng mẻ mới. Hắn cũng có mắt nhìn, lập tức vào phụ làm vặt, thế là... thành người làm thuê luôn.
Một khi bắt đầu giúp là làm tận hơn nửa canh giờ. Làm việc như thể tiệm nhà mình.
Mạnh Khánh Nguyên nghe kể xong chỉ biết câm nín. Trời mỗi lúc một lạnh mà mặt hắn thì nóng bừng vì xấu hổ. Hắn vội kéo đệ đệ xin lỗi cả nhà họ Diêu, rồi lôi về như kéo con lừa, nhưng Mạnh Bác Viễn sống chết không chịu về.
Vừa tới cửa nhà, hắn lại vùng ra, giận dữ nói:
“Ông ấy luôn tin người ngoài, chưa từng hỏi ta lý do, cũng chẳng muốn nghe ta giải thích, cứ cho là ta sai. Ta chẳng muốn làm con ông ấy nữa!”
Nói rồi quay đi, thậm chí không thèm gọi “cha” nữa.
Nói xong, hắn không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng về phía nhà họ Lâm, vô cùng thành thạo mà trèo tường nhảy vào.
Mạnh Khánh Nguyên ngẩn ra tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào, lại thêm chuyện nhà khiến tâm trạng rối bời, bực bội khó chịu, bèn quay lại trước cửa nhà họ Diêu, uể oải nói:
“Diêu tiểu nương tử, làm phiền cắt giúp ba miếng bánh, nướng hai cây xúc xích…”
Khóe mắt lơ đãng liếc thấy tấm biển gỗ bên cạnh cửa, lại bổ sung thêm một câu:
“Thêm bát trà gừng nóng nữa nhé.”
Diêu Như Ý nhìn bộ dạng hắn bị phụ thân và đệ đệ dày vò đến độ như già đi vài tuổi trong chốc lát, lòng cũng mềm xuống vài phần, dịu giọng nói:
“Tiểu Mạnh đại nhân có muốn dùng bữa ở đây không? Ngoài trời tuyết lớn, chi bằng vào trong tiệm ngồi ăn cho ấm.”
Mạnh Khánh Nguyên cảm ơn một tiếng, cúi đầu bước vào trong.
Vừa đặt chân vào tiệm, hắn lập tức cảm thấy mở rộng tầm mắt. Diêu Như Ý cắt bánh pizza, nướng xúc xích, lại bưng trà gừng lên cho hắn. Trong tiệm vốn chuẩn bị sẵn mấy chiếc bàn nhỏ, nhưng hắn lại thấy hứng thú, vừa nhai xúc xích vừa tùy ý dạo quanh.
Vừa quay đầu, hắn liền trông thấy mấy cái giỏ nhỏ xếp bên cạnh cửa, lòng hơi động, tiện tay lấy một cái giỏ đan mây đeo lên tay, cứ thế vừa ăn xúc xích vừa thong thả dạo bước.
Trước nay hắn chưa từng thấy một tiệm tạp hóa nào gọn gàng như vậy. Tiệm tạp hóa bình thường, hàng hóa luôn chất đống lung tung, kệ hàng chẳng mấy khi ngay ngắn, giỏ hàng xếp bừa bãi, người vào phải nghiêng mình, nhón chân mà đi vì dưới đất cũng chất đầy.
Nhưng tiệm nhà họ Diêu lại không như vậy. Các kệ hàng xếp ngay ngắn thành hàng, phân loại rõ ràng, mỗi kệ đều có biển gỗ treo trên đầu, từng tầng cũng có ghi nhãn rõ ràng.
Trước mắt là kệ bán bàn chải và kem đánh răng, bàn chải đều được buộc dây, treo lên từng cái; hũ kem đánh răng thì loại lớn xếp sau, loại nhỏ xếp trước, thấp trước cao sau, ít trước nhiều sau, nhãn trên hũ đều hướng ra ngoài ngay ngắn, nhìn vào kệ hàng vừa đầy đặn vừa gọn gàng.
Đi dạo một vòng, hắn cảm thấy tiểu nương tử nhà họ Diêu bày biện rất có trật tự. Trước kệ hàng bàn chải, kem đánh răng, xà phòng là kệ dầu chải tóc, phấn son, nước hoa và gương; bên cạnh đèn tim là kệ chụp đèn, dao kéo bát đũa xếp cùng một chỗ, dầu muối tương dấm xếp một nơi. Hắn thậm chí còn thấy ở chỗ khuất nhất trong tiệm, nơi bán chiếu, dép, chăn gối lại treo một loạt… khố nam và… khố yếm??
Tuy rằng mùa hè nhiều nam nhân cũng chỉ mặc khố yếm khoác áo lưới ra ngoài là đi khắp nơi, nhưng đột nhiên thấy cả đống phơi ngay trước mặt thế này vẫn khiến người ta ngại ngùng. Hắn đỏ mặt nhịn cười, bước nhanh qua.
Dạo một vòng, không biết từ lúc nào trong giỏ đã có thêm mấy món.
Khu vực quầy cũng thiết kế thành kệ nửa người, bày đầy những món đồ nhỏ xinh: thuốc lá sợi, rượu nhỏ, kẹo bánh, và cả đồ chơi trẻ con yêu thích đều có cả.
Mạnh Khánh Nguyên đi hết một vòng, giỏ đã đầy: một gói thịt khô, một túi hạt dưa, hai bàn chải lông lợn, một lọ dầu chống rụng tóc, chụp đèn giấy dầu và một bộ bút mực. Đến lúc hoàn hồn thì phát hiện mình đã đứng ngay trước quầy, mà tiểu nương tử nhà họ Diêu đã đứng sau quầy từ lúc nào, mỉm cười chờ tính tiền.
Thường ngày đến các tiệm tạp hóa khác, luôn phải phiền đến chưởng quầy hoặc tiểu nhị giúp tìm đồ, hơn nữa tiểu nhị còn như phòng trộm, cứ bám theo phía sau. Không có người dẫn, căn bản không tìm được thứ cần mua. Nhưng ở đây, hắn tự đeo giỏ dạo một vòng mà chẳng cần mở miệng, đã chọn được đầy đủ mọi thứ.
Hắn thật lòng đánh giá cao tiểu nương tử nhà họ Diêu, tiệm bày biện tiện chọn đồ, hàng hóa đầy đủ lại sạch sẽ đẹp mắt, cách bố trí rõ ràng cho thấy đã tốn nhiều tâm tư.
“Một trăm bảy mươi hai văn.” - Tiểu nương tử cúi đầu liếc qua đồ trong giỏ, chẳng cần bàn tính đã tính xong, cười nói:
“Đều là người trong xóm, chỉ lấy đại nhân một trăm bảy mươi văn thôi.”
Gió lùa tuyết trắng đập vào mặt, Mạnh Khánh Nguyên xách theo một bó đồ mà bản thân cũng cảm thấy hình như không cần lắm, lặng lẽ rời khỏi tiệm tạp hóa nhà họ Diêu.
Đi được vài bước, hắn lại cúi đầu nhìn một chuỗi lớn đồ trong tay, không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ vừa rồi ta bị ma nhập rồi sao? Những thứ khác không nói, nhưng ta đang yên lành lại đi mua cái chụp đèn để làm gì?”
Ngày hôm sau là ngày Đông chí, trời còn chưa sáng mà bên ngoài đã vang tiếng xe ngựa rộn ràng. Hôm qua thi đường kết thúc muộn, nhiều học sinh không kịp về nhà, hôm nay trời vừa hửng đã vội thuê xe trở về.
Diêu Như Ý cũng dậy từ sớm.
Sau khi rửa mặt chải đầu, cùng gia gia nướng mấy cái cánh gà, ăn sáng xong, nàng ôm mấy bé cún mèo nhét vào lòng ông, dặn ông chải lông cho chúng, rồi ra mở cửa tiệm.
Mang giày bông, nàng dùng chổi tre quét một vòng quanh cửa. Cây chổi này cũng là hàng nhà Chu Cự Mộc gửi đến, nàng dùng rất thuận tay. Hà Hương nói, họ lấy cành tre cuối thu năm ngoái, tự tay bó lại, quét đất nghe sột soạt mà không bay bụi.
Lau kệ hàng thì dùng giẻ cắt từ quần cũ của gia gia, ngâm qua nước quả bồ hòn, lau lên có mùi thơm nhè nhẹ. Nàng ngồi xổm lau kỹ chân kệ, cả lớp bụi trong vân gỗ cũng được làm sạch. Trên nóc tủ, nàng kê ghế lên mà lau sạch bóng.
Cầm giẻ lau qua từng bảng tên nhỏ trên giá: “Trà điểm tâm”, “Kim chỉ”, “Hương nến”… Nhìn tới giá để dầu chải tóc phía trước, thấy thiếu mất một chai miệng to, cần bổ sung. Dầu này là hàng nhập từ tiệm phấn son nhà Công Thắng Xuân, là hàng có sẵn. Gã tiểu nhị còn bảo dầu gừng mùi nồng, bán không chạy, khuyên lấy mùi quế hoặc hoa hồng.
Nhưng Diêu Như Ý cứ nhất quyết lấy dầu gừng, bọn họ nhìn nàng như đồ ngốc, thậm chí còn chủ động giảm giá khi bán cho nàng.
Về đến tiệm, nàng chỉ nhờ gia gia viết thêm trên bảng tên câu quảng cáo nổi tiếng hậu thế: “Dầu gừng ngăn rụng tóc”, thế mà loại dầu vốn ế ẩm kia, chỉ sau hai ngày đã bán được mấy chục lọ! Chẳng trách cổ nhân gọi tóc là ba ngàn sợi phiền não, chẳng lẽ là vì lo rụng tóc?
Nghĩ vậy, nàng trèo thang lấy thêm dầu từ kho trên nóc tủ, tiện tay sờ luôn hòm long não dưới đáy tủ, đó là nơi trữ bàn chải đánh răng, để dưới đất sợ tuyết làm ẩm, mai phải chuyển lên trên.
Sau khi bổ sung hàng, dọn lại chỗ bị lấy lộn xộn, lau sạch bảng tên trên cửa, nàng còn ngửi nếm lại các món rang và đồ ăn vặt trong tiệm. Mang rổ tre ra, gom lại đám hạt dưa, đậu phộng còn thừa hôm trước, nhặt vỏ bỏ đi, thêm hạt rang mới vào.
Chỗ hạt thông về trước đó còn nửa thúng, ăn vẫn ổn nhưng nàng vẫn chuyển ra khay tre đặt ở cửa sổ, gạch đi giá cũ, viết thêm bốn chữ: “Khuyến mãi cận hạn”.
Vén rèm bông dày lên một chút, Diêu Như Ý ngồi sau cửa sổ ghi chép thu chi hôm qua, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đám học sinh mang cặp sách, tay xách tay mang vội vàng trở về nhà.
Thỉnh thoảng có người ghé mua sơn tra. Sơn tra ở tiệm nàng không giống ngoài chợ, nàng chọn cô gái bán bánh dạo người Vận Dương làm nhà cung ứng, đặc biệt yêu cầu làm món quả dẻo giống như ở hiện đại. Thật ra nàng không biết công thức, chỉ mô tả hình dáng và hương vị: không được nhão, phải khô và dai, vậy mà nương tử kia thật sự làm ra được!
Nàng nói cũng không khó: nấu cao sơn tra rồi dàn ra chiếu tre, dùng que tre dàn đều, phơi hai ngày đến khi khô, bóc lên được là xong.
Bán bánh ngọt thường thì vài hôm là phải bán hết, không là hỏng, nhưng quả sấy dẻo thì tuyệt, cuộn lại, bọc giấy dầu, cất nơi khô ráo, chẳng cần chất bảo quản cũng giữ được mấy tháng!
Con hẻm ồn ào một lúc rồi lại yên tĩnh, phần lớn học trò đều đã đi, hôm nay chắc vắng khách, nàng nghĩ, may mà hôm qua đã đoán trước, lượng xúc xích và trứng trà cũng giảm một nửa.
Đang định quay vào sân dọn đồ ra bày bán, thì thấy gia gia không biết đào đâu ra cây thước học khắc chữ “Đức”, đang bày chó mèo thành hàng dưới hiên gió lặng ấm áp, dõng dạc dạy tụi nó đọc sách. Ông đọc một câu, tụi nó gâu một tiếng, cũng khá hòa hợp.
Diêu Như Ý buồn cười nhưng không cắt ngang hứng thú của ông, bày đồ ra, rồi lại ngồi vào quầy tiếp tục tính toán. Hai hôm nay buôn bán khá tốt, dầu đầu, bút mực và giấy là bán chạy nhất.
Đặc biệt là mực chia lẻ, khi đi lấy hàng nàng mới biết mực tốt đắt thế nào, một thỏi cũng vài lượng bạc, giấy đẹp cũng mấy trăm văn một xấp. Nhớ tới việc mỹ phẩm, nước hoa dạng chiết nhỏ ở hiện đại bán rất chạy, nàng liền học theo mà làm mực chia lẻ, quả nhiên được ưa chuộng.
Mai lại lấy thêm.
Nàng không biết đánh bàn tính, chỉ lén dùng công thức hậu thế để tính toán, đang tập trung thì nghe tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
“Diêu tiểu nương tử, Diêu tiểu nương tử.”
Làm nàng giật mình, vội che đống “bùa chú” của mình lại, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Mạnh Bác Viễn, Lâm Duy Minh, còn có Trình Thư Quân với vẻ mặt không được tự nhiên, ba người đều kẹp sách dưới tay, Mạnh Bác Viễn cười xấu hổ, tự cho mình từng làm tiểu nhị nhà họ Diêu một ngày, bèn cười nịnh nọt:
“Diêu tiểu nương tử, bọn ta có thể vào trong thỉnh giáo học vấn Diêu đại nhân không?”
Diêu Như Ý nhìn hắn đầy nghi ngờ: hôm qua còn trốn học, nay lại siêng năng vậy sao?
Mạnh Bác Viễn bị nhìn thấu, bèn nhỏ giọng thú nhận:
“Cha ta vừa sáng sớm đã tới nhà họ Lâm đòi bắt ta về. Ông ấy kính trọng tiến sĩ Quốc Tử Giám nhất, mà Diêu đại nhân ở nhà, ông ấy nhất định không dám vào bắt.”
Diêu Như Ý: “…”
Nàng nhìn sang hai người còn lại, Trình Thư Quân bị nhìn chằm chằm thì đỏ cả tai, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác. Lâm Duy Minh thì vẫn bình tĩnh cười đáp:
“Diêu tiểu nương tử đừng giận, bọn ta là cùng chịu chết với quân tử thôi.”
Diêu Như Ý bật cười, cho ba người họ vào.
Ba người hành lễ cảm ơn rồi vào trong, lại cúi người chào Diêu gia gia. Vừa thấy ba tên tiểu tử tự đưa đầu tới, Diêu gia gia lập tức bỏ qua đám chó mèo ngủ gật phía sau, nghiêm mặt cầm thước dạy học, bắt ba người đọc sách.
Mạnh Bác Viễn không ngờ lại thật sự phải học, mặt mày khổ sở ngồi xuống.
Diêu Như Ý sắp cho mỗi người một bếp than nhỏ, phát mỗi người một cốc trà nóng, rồi ôm một bé cún mũm mĩm quay về quầy tiếp tục tính toán.
Nàng ngồi trong tiệm tạp hóa ấm áp, xung quanh là mùi hương các loại hàng hóa, vừa vuốt cún vừa nghe tiếng tuyết rơi, chấm mực viết công thức.
Tiếng bút sột soạt trên giấy, cũng rất dễ chịu.
Cứ thế bận rộn đến tận trưa, ba người Mạnh, Trình, Lâm cuối cùng cũng mỗi người cũng viết xong một bài văn, bị Diêu gia gia vung thước phê là:
“Chó gặm chữ, đọc làm gì, mai về quê trồng rau đi thôi.”
Cả đám muốn khóc không ra nước mắt, đến Mạnh Bác Viễn cũng hối hận vì sao mình lại chọn nhà họ Diêu trốn nạn.
Đúng lúc này, con hẻm vốn yên ắng đến mức nghe rõ tiếng tuyết rơi, chợt vang lên tiếng bước chân. Tuyết đã rơi suốt đêm, dày qua mắt cá, giày giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, chẳng lẽ có khách đến mua đồ?
Diêu Như Ý đặt bút xuống, đóng quyển sổ “bùa chú” lại, giấu vào tầng ngầm dưới quầy, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, vừa vặn chạm mặt người mới đến.
Chỉ một cái nhìn, nàng đã ngẩn ra.
Nam nhân trước mặt dáng người cao lớn, rất gầy, dù áo quần giản dị, gió bụi đầy người, nhưng ngũ quan thanh tú, xương mặt tuấn tú, cả người như ngọc tắm suối lạnh, lại như gió thoảng trong rừng. Chỉ một ánh mắt trầm lặng trong trẻo kia cũng đủ khiến nàng đờ người.
Một lúc sau, nàng mới hoàn hồn, mày mắt cong cong nở nụ cười tươi:
“Lang quân muốn mua gì ạ?”