Ai là người đẹp trai nhất?
Mùa đông năm nay lúc nào cũng mang một vẻ ấm áp dính nhớp, không được dứt khoát.
Tuyết không rơi, trời âm u, thỉnh thoảng có vài trận mưa qua loa lấy lệ. Du thẩm tử nói, đây là do Lôi Công Điện Mẫu (phu thê thần sấm thần sét) cãi nhau, lại mắng luôn cả Vũ Sư (thần mưa) đến can, đuổi đánh từ hành lang đông Thiên Đình đến góc tây, ngay cả Long Vương đi ngang qua cũng bị một cú đá vào ngực.
Cho nên năm nay mới không có mưa tuyết.
Diêu Như Ý nghe thấy rất thú vị, vậy trận cãi nhau này có thể nói là ầm ĩ lắm, hơn nữa Thiên Đình trong miệng Du thẩm tử nghe sao cũng giống như một cái tứ hợp viện nhỏ hơi chật chội.
Đến tận bây giờ, e là các vị thần vẫn chưa làm hòa! Đông chí đã qua, theo lý mà nói thì đang dần bước vào giữa đông, đáng lẽ tuyết phải rơi như lông ngỗng. Nhưng những ngày tuyết rơi vẫn đếm trên đầu ngón tay, nếu mặt trời ló dạng, ngay cả gió cũng không còn lạnh buốt nữa.
Mùa đông ấm áp có cả tốt và xấu, dân nghèo chết cóng vì đói trên đường phố ít đi, nhưng "hạn đông nối hạn xuân" và "mạch lúa đắp ba tầng chăn, năm sau gối đầu ngủ trên bánh bao", không có tuyết đọng để giữ ấm, rễ mạ lúa ngược lại dễ bị đông cứng, không có tuyết tan để bổ sung, khi mọc đốt trổ bông thiếu nước dễ bị giảm sản lượng, mà trứng côn trùng trú đông sâu trong đất cũng có thể không bị đông chết, từ xưa hạn hán và châu chấu đi đôi với nhau, chính là đạo lý này.
Bây giờ không có tuyết, những nông hộ xung quanh thành Biện Kinh và cả các châu phủ miền Bắc đều phải lo lắng về việc xuân đến sẽ gặp tai họa và không thể sống tốt qua mùa đông.
Nhưng trước mắt, quan dân trong ngoài thành Biện Kinh lại vẫn đang ăn mừng vì năm nay trời ấm áp: thời tiết ấm, sông Biện không đóng băng hoàn toàn, sau khi phá những tảng băng nổi, thuyền chở thuốc của các y quan, lang trung có thể đi nhanh khoảng tám mươi dặm mỗi ngày, đi qua Trần Lưu, Ung Khâu, năm ngày sau có thể đến Tứ Châu rồi vào sông Hoài; vào sông Hoài rồi rẽ về phía đông nam, từ Sở Châu đi xuống phía nam, qua Dương Châu rồi vào sông Trường Giang.
Sông Trường Giang chảy xiết, theo tính toán của Khương học sĩ, người tinh thông thủy văn địa lý, mượn gió đông nam đi nhanh cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày có thể đi được trăm dặm, ba ngày qua Kim Lăng, năm ngày sau đến Ngạc Châu rồi có thể rẽ vào sông Tương.
Sau đó đi qua Đàm Châu (Tr**ng S*), Hành Châu (Hành Dương), mười ngày sau đến Vĩnh Châu, rẽ vào Linh Cừ. Đến Linh Cừ, Quế Châu đã ở ngay gần, xuôi dòng sông Li hai ngày là có thể đến Quế Châu.
Ngoài ra, quan gia cũng đã hạ lệnh, ban cho đội thuyền lần này kim tự bài, các châu huyện dọc đường phải ưu tiên cung cấp người kéo thuyền và lương thực. Nếu gặp tắc nghẽn sông ngòi, có thể mạnh mẽ lệnh cho thuyền buôn, thuyền quan tránh đường.
Trước đó còn có tin nói rằng đội thuyền lần này sẽ đổi sang thuyền đi biển ở Dương Châu để đến Quảng Châu, ngược sông Tây, sông Li đến Quế Châu, hành trình chỉ mất mười lăm ngày, sẽ nhanh hơn. Nhưng sau này ý kiến này rất nhanh đã bị bác bỏ. Gió và sóng trên biển Đông vào mùa đông rất lớn, tuy thuyền đi biển của Đại Tống bây giờ có vách ngăn khá tiên tiến nhưng khả năng chống sóng cuối cùng cũng có hạn.
Tính ra, phu thê Vưu tẩu tử, các y giả khác và một lượng lớn thuốc men, gạo lương thực cứu trợ đi cùng, dù có đi nhanh cả ngày lẫn đêm, nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày mới có thể đến nơi. Nhưng may mắn là trước đó quan gia đã gửi chỉ dụ khẩn cấp, yêu cầu các châu phủ phía Nam điều động nhân lực thuốc men gần đó đến chi viện, có lẽ còn có thể chống đỡ được một thời gian.
Biện Kinh cách Quế Châu thật sự quá xa, khi biết thuyền chở thuốc đi nhanh hai mươi ngày mới đến, Diêu Như Ý ban đầu lo lắng, khi phu thê Vưu tẩu tử họ đến nơi thì hoa kim châm đã nguội, chi bằng điều động viện trợ từ các châu phủ gần đó. Mấy câu nói nhàn nhạt của Lâm Văn An lại khiến nàng hiểu ra, Đại Tống không phải là đời sau, không thể hỗ trợ khắp nơi.
Chuyến đi này tuy xa, nhưng nhất định phải có y quan của triều đình dẫn đội đi một chuyến.
Một là Biện Kinh tập hợp những thần y, có các y quan y thuật tinh thông nhất toàn Đại Tống, quen thuộc với các loại bệnh, có thể điều trị các loại bệnh; hai là nếu hoàn toàn dựa vào cứu trợ tự phát của địa phương thì sẽ không có người tổng hợp giám sát công việc cứu trợ, rắn mất đầu, tất nhiên sẽ loạn thành một mớ bòng bong; ba là ổn định lòng dân, chính vì Quế Châu quá xa, bây giờ dịch bệnh đã phát sinh được hai tháng, vẫn tái đi tái lại không thể kiểm soát được, triều đình không hành động nữa, dân chúng sẽ nguội lòng, ngày sau lại gặp thiên tai sẽ biến thành các loại nhân họa.
Thứ tư... Lâm Văn An khẽ lắc đầu: "Các châu ở đạo Lĩnh Nam vốn đã nghèo khổ, mùa đông khó khăn, làm sao có thể chỉ dựa vào địa phương để chống đỡ một trận đại dịch lớn như vậy? Các châu phủ lân cận chỉ sợ đã sợ dịch như hổ, nếu không có quan gia hạ chỉ, có lẽ cũng không dám phái người đến. Quan phụ mẫu các nơi có trách nhiệm giữ gìn bờ cõi, cũng phải chịu trách nhiệm về sự an nguy của dân chúng dưới quyền mình, có thể điều một ít gạo thuốc đã là không dễ rồi."
Diêu Như Ý nghe xong trong lòng nặng trĩu, cuối cùng ngàn lời muốn nói đều biến thành một tiếng thở dài, trong lòng cũng càng thêm kính phục những y quan, lang trung không màng bản thân bôn ba ngàn dặm để cứu người.
Hôm nay trời cũng có chút nắng dịu, lớp sương mỏng dính trên mái ngói mỗi đêm vừa mới kết lại, trời vừa sáng đã tan ra, khiến mái hiên của mỗi nhà trong hẻm đều lấp lánh nước, mờ mờ ảo ảo, những viên đá lát đường cũng luôn ẩm ướt.
Hôm nay chưa đến giờ Thìn, cửa sân nhà họ Diêu ở cuối hẻm đã mở, tấm rèm bông dày treo trên cửa được buộc lại một nửa bằng vải để khách ra vào thuận tiện.
Hai bộ bàn ghế dưới cửa sổ vốn để cho học trò ngồi ăn đã được ghép lại với nhau, trên mặt bàn chất đầy các loại vải vụn, vải gai. Diêu Như Ý đang cùng các thẩm tử, các tẩu tử trong hẻm may vải vụn, túi đựng thuốc và vải lanh để may mạng che mặt.
Những thứ này chú trọng tính thực dụng, không chú trọng tính thẩm mỹ, chỉ cần đường kim mũi chỉ tỉ mỉ là được, Diêu Như Ý cũng nhanh chóng bắt tay vào làm.
Từ khi quan gia hạ chỉ lại phái y quan đến Lĩnh Nam, không chỉ trong Quốc Tử Giám dấy lên một làn sóng "ta đi", "ta cũng đi", mà trong ngoài thành Biện Kinh cũng khắp nơi là những người bàn luận về chuyện này.
Hôm qua, tiệm Thẩm Ký dẫn đầu quyên hai vạn quan cho triều đình, dùng để thu gom vôi sống, chăn đệm, quần áo và các loại thuốc. Sau đó các quyền quý nhà giàu, quan lại, thương gia lớn, chùa chiền, đạo quán trong thành Biện Kinh cũng không chịu kém cạnh, đều hào phóng móc hầu bao.
Nghe nói chưa đến hai ngày, bến tàu ở cửa sông đã chất đầy những bó ngải cứu, những thùng thuốc, số tiền mà các thương gia quyên góp cũng đã được đổi thành gạo, thuốc, chỉ chờ chất lên thuyền xuôi dòng về phương Nam.
Các gia đình, học trò trong hẻm cũng mỗi người một quan, hai quan quyên góp không ít. Diêu Như Ý tính toán dòng tiền của cửa hàng, tiền hàng và chi phí sinh hoạt hàng ngày, sau khi trừ đi những thứ này, nàng liền quyên góp tất cả lợi nhuận kiếm được trong suốt thời gian mở cửa hàng.
Tiền thì vẫn có thể kiếm lại được, nhưng mạng người nặng hơn núi Thái Sơn, lần này nàng một chút cũng không keo kiệt.
Hôm nay nàng cũng không buôn bán gì nhiều, có người đến mua thì bán một ít, chuyên tâm làm việc may vá với các thẩm tử, các chị cả nửa ngày. Khi bận rộn thì thời gian trôi đi nhanh nhất, bây giờ loáng một cái đã sắp đến giờ tan học của Quốc Tử Giám.
Phơi nắng không nóng, Du thẩm tử đã may xong mấy cái mũ bông, áo khoác vải gai, làm xong thì ném vào giỏ phía sau để gom lại, rồi tiếp tục may cái tiếp theo.
Trong triều đình tuy cũng có chế tạo những thứ này, nhiều xưởng của quan và xưởng dệt của chùa chiền trong thành đã phải làm việc suốt đêm, quần áo, dụng cụ đã chất đầy hai ba chiếc thuyền lớn, nhưng không ai biết rốt cuộc có đủ dùng hay không.
Họ cũng không thể giúp được gì khác, ngoài việc quyên một ít tiền, cũng chỉ có thể góp chút sức lực để chuẩn bị thêm một ít. Họ làm những thứ này là để cho phu thê Vưu tẩu tử và học trò của họ mang đi dùng, dịch bệnh như hổ, may thêm một cái thì thêm một phần an tâm.
Du thẩm tử vừa làm vừa liếc nhìn cổng nhà họ Vưu lúc nào cũng có người ra vào, Du y chính phải dẫn theo không ít học trò y khoa của Quốc Tử Giám cùng đi, để khuyến khích hành động nghĩa cử này, triều đình còn đặc biệt cấp cho họ một chiếc thuyền để đi, mấy ngày nay, trong nhà hắn đều là người nhà của học trò đến ra ra vào vào, lần lượt mang đồ đến.
Áo bông, mũ bông, thuốc men, lương thực, còn có đủ loại bùa hộ mệnh, bùa trừ tà, chất đầy sân nhỏ nhà họ Vưu.
"...Nhưng ta thật sự không ngờ, Thanh Lang lại có được tấm lòng này, thật là đáng nể."
Du thẩm tử cúi đầu may mũ, nhỏ giọng lẩm bẩm với Như Ý, Trình nương tử và những người khác:
"Bình thường ta không nhìn ra, trước đây ta luôn cảm thấy nàng ta là một người kỳ quái chỉ biết làm sang, nền nhà mỗi ngày đều phải lau đến mức sáng loáng, giặt quần áo, rửa bát còn phải dội qua nước sôi, như vậy thì tốn biết bao nhiêu bánh than! Hơn nữa, trước đây nàng ta rõ ràng còn nói, chỉ cần Mạt Lị sau này gả vào một gia đình tốt là được, ta liền không thích nàng ta. Bây giờ, ta thực sự nhìn nàng ta bằng con mắt khác rồi."
Thanh Lang là tên của Vưu tẩu tử, các thẩm tử nói, nàng là nữ nhi của Tiết cố y chính. Thanh Lang lúc bấy giờ là một loại đá quý màu xanh ngọc, không chỉ đẹp, trong thời Tống còn được dùng làm một loại thuốc khoáng, thường được mài thành bột dùng trong thuốc nhỏ mắt, có thể làm sáng mắt, trừ màng mắt.
Khi Tiết y chính đặt tên cho nàng, chắc chắn cũng đã vắt óc suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng mới chọn cái tên này. Thanh Lang là viên đá đẹp, có thể chữa trị sự mù mờ của nhân gian.
Ông ấy mong nàng vừa có vẻ đẹp, vừa có tấm lòng sáng suốt.
Diêu Như Ý đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên biết tên của Vưu tẩu tử, nàng vừa may miếng che mặt bằng vải bông vừa ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Trình nương tử là người chủ chốt trong việc may những đồ dùng này hôm nay, nàng may rất nhanh, còn có thể tranh thủ đáp lời Du thẩm tử:
"Cũng là chuyện bình thường, Vưu tẩu tử thương Mạt Lị biết bao nhiêu! Nàng ta chỉ sợ rằng mình chịu bao nhiêu khổ cũng không sao, nhưng không muốn nữ nhi mình phải chịu một chút khổ sở nào. Nàng và Du y chính lại là cầm sắt hòa minh, tự nhiên sẽ mong Mạt Lị cũng có thể bình thường lấy chồng dạy con, cả đời bình an thuận lợi là đủ. Làm một người bình thường cũng đâu có mất mặt, cái gọi là đại công nghiệp không có cũng chẳng sao."
"Vậy là trước đây ta hiểu lầm nàng ta." - Du thẩm tử gật đầu, chợt cũng có chút bâng khuâng nhìn lên bầu trời nhạt nhẽo trên mái hiên.
"Đúng vậy, tấm lòng này ta hiểu. Bây giờ ta cũng không cầu gì khác, chỉ cầu nữ nhi út của ta ở Lạc Dương thân thể có thể tốt lên, khỏe mạnh bình an, đừng để ta ngày ngày lo lắng, như vậy là tốt rồi."
"Thân thể của Cửu Uyển vẫn chưa hồi phục sao? Sao lại kéo dài lâu như vậy!" - Ngân Châu tẩu tử thuận miệng hỏi, lại quay đầu nhìn Tiểu Tùng đang làm gì đó, lẩm bẩm trong miệng.
"Mấy đứa trẻ này sao mà yên tĩnh thế? Luôn có một cảm giác không lành."
Thấy bé đang chơi trò gia đình với Tiểu Thạch Đầu, Mạt Lị, Khương Trà, Quan Nhung Nhung trong sân nhỏ nhà họ Diêu, mấy đứa trẻ giả vờ mở một tiệm phấn son, đang tô son vẽ mày cho những "khách hàng" đến hôm nay - mấy mấy bé cún và mèo nhà họ Diêu.
Vốn dĩ mấy đứa trẻ này gan to bằng trời, định bắt Lâm Văn An đến chơi trò tô son này, nhưng mấy đứa nhóc vừa bước vào cửa ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với gương mặt lạnh như băng của vị nhị thúc đang ngồi dưới hiên.
Đôi mắt lạnh như sương dưới xương lông mày, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt trầm lặng. Hắn phát hiện động tĩnh của lũ trẻ liền hơi ngước mắt lên, dọa cho lũ nhóc giật mình, lập tức chọn chạy đi làm hại lũ chó mèo.
Đại Hoàng tuy cũng đầy sẹo, hung dữ vô cùng, thấy người lạ là gầm gừ sủa, dù là khách quen như Ngân Châu tẩu tử đến nhà cũng không tránh khỏi phải chịu vài tiếng sủa dọa nạt. Nhưng hiện tại bị mấy bàn tay mập mạp của lũ trẻ túm cổ, nó chỉ cứng đờ ngồi xổm xuống, để mặc lũ trẻ quậy phá trên mặt mình.
Cái mặt đầy sẹo đó đã bị vẽ hoa hòe đỏ đỏ xanh xanh, không thể nhìn ra hình dạng nữa.
Ngân Châu tẩu tử thở phào nhẹ nhõm.
Tuy lũ chó sống không còn gì luyến tiếc, nhưng lũ trẻ vẫn còn ngoan, không làm hại bánh than, cũng không chơi bột mì, càng không ném pháo vào hố xí, còn tốt còn tốt.
Nhưng tẩu vẫn nhìn Mạt Lị đang chơi trong đám trẻ thêm một lần.
Đứa trẻ Mạt Lị này quả thật khác, mấy ngày nay bé đã biết cha mẹ mình sắp đi xa, còn biết họ sẽ đi đánh dịch quỷ, bé lại không hề khóc. Ngược lại Tiểu Thạch Đầu bây giờ trên mặt vẫn còn vương nước mắt, thút tha thút thít làm nhân viên tiệm phấn son cho mấy cô bé.
Vị tướng quân ngựa lớn mà nhóc mỗi ngày đều đến nhà họ Diêu xem đã bị bán đi!
Nếu không phải Như Ý an ủi nhóc rằng mấy ngày nữa Chu thợ mộc thúc thúc sẽ lại khắc một cái mới để bán, nhóc có thể sẽ ôm cột nhà họ Diêu ngửa mặt lên trời khóc rống cả ngày.
Còn Mạt Lị vẫn chơi như bình thường với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Tùng, đôi khi còn bị con chó nhỏ chọc cười khúc khích.
Nói chung là còn nhỏ, cũng dễ quên, vẫn chưa hiểu thế nào là chia ly đi?
Ngân Châu tẩu tử nghĩ, thấy lũ trẻ chơi hăng say, liền yên tâm quay đầu lại, tiếp tục câu chuyện trước đó, quan tâm hỏi Du thẩm tử: "Sao ta nhớ con trai của Cửu Uyển cũng đã hơn hai tuổi rồi, lâu như vậy rồi, sao thân thể vẫn chưa hồi phục?"
Cửu Uyển là nữ nhi út của Du thẩm tử. Du thẩm tử nghe có người hỏi, liền hừ một tiếng thật mạnh:
"Đáng lẽ sớm khỏi rồi, đều bị cái Diêm Vương bà bà kia hành hạ! Trước mặt thì một bộ sau lưng thì một bộ. Trước mặt ai mà chẳng khen bà ta là mẹ chồng tốt khó tìm trên trời dưới đất? Trong nhà mời cả người hầu, đầu bếp, không cho con dâu làm một chút việc nào. Còn sau lưng thì sao? Cửu Uyển bị sinh khó, chứng hạ hồng sau sinh còn chưa khỏi hẳn lại bắt nó ngày ngày ôm con cho bú sữa!”
“Ta nói bắt mấy thang thuốc hồi sữa về, đừng cho Cửu Uyển bú nữa, sau này thuê một mẹ nuôi đến cho bú, trong nhà cũng không thiếu tiền đúng không? Mấy người đoán xem bà ta nói gì? Nói là sữa của mẹ ruột mới tốt cho con, ai mà biết mẹ nuôi bên ngoài ăn uống cái gì, sữa không sạch.”
“Sữa mẹ ruột có tốt đến mấy, cũng không thể đòi mạng mẹ ruột chứ? Cháu trai của bà ta là bảo bối, nữ nhi của ta chẳng lẽ là nhặt ngoài đường về? Ta liều mạng không cần thể diện, ở đó làm ầm ĩ một trận, bà ta mới chịu thuê mẹ nuôi đến. Lúc này Cửu Uyển mới giữ lại được cái mạng, có thể cai sữa, không cần phải yếu đến mức co giật còn phải thức đêm cho bú, cuối cùng cũng có thể nằm yên mà nghỉ ngơi uống thuốc.”
“Nhắc đến là bực mình, nếu không phải ta thường xuyên kéo ông nhà ta đi thăm nom, nữ nhi ta Cửu Uyển không biết phải làm thế nào mới khỏi được."
Mọi người đều xôn xao, nhưng những bà mẹ chồng như vậy thực ra không ít, còn có không ít người thích làm dáng trước mặt con dâu! Thế là từng người một kể ví dụ, nào là có bà mẹ chồng tính tình bạo ngược, vì con dâu liên tiếp sinh nữ nhi mà chửi bới, đánh đập nàng; nào là có người còn cấm con dâu về nhà mẹ đẻ, vu oan nàng lấy trộm gạo của nhà chồng để cứu tế nhà mẹ đẻ; nào là trong tháng ở cữ không những không chăm sóc con dâu, còn cố ý cạo trọc đầu cháu trai vào tháng Giêng, muốn mượn đó để nguyền rủa cho cậu ruột của cháu trai chết...
Không những Du thẩm tử không được an ủi, nghe xong còn tức giận không thôi, ngay cả Diêu Như Ý cũng nghe mà nhíu mày hết lần này đến lần khác, thật là đáng sợ! Đây là những người gì vậy?
Nàng sắp sợ kết hôn rồi.