Tiện Ái

Chương 61

Sáng sớm tỉnh lại, Tống Khiêm đã không còn bóng dáng nữa, hay hắn nguyên lai là một cơn gió.

Mấy ngày tiếp theo, ta đều thấy hắn đi theo sau đại ca, mà dù đại ca đối với hắn lời mặn lời nhạt, hắn vẫn chỉ trưng ra vẻ mặt ôn hòa. Đây là lần đầu tiên, ta thấy một người kiêu ngạo như Tống Khiêm lại đi nịnh hót người khác. Chỉ là, đại ca vẫn như trước không cho hắn mặt mũi.

Hôm nay là ngày thứ 30 rồi, Tống Khiêm, chúng ta quả thật không có duyên phận. Đây không phải là kết quả mà ta mong muốn sao? Vì sao ta lại cảm thấy có chút mất mát?

Bữa tối đi qua, có người thông truyền Tống Khiêm mời ta đến ngự hoa viên. Ta có chút hồ nghi, hôm nay đã là ngày cuối cùng, mà hắn vẫn còn hai chuyện chưa hoàn thành, hắn gọi ta đến đó làm gì? Hoa nở trăng sáng, muốn áp dụng sự dịu dàng để tấn công, hy vọng ta… cho hắn thêm chút thời gian nữa sao?

Khi tới ngự hoa viên, phụ vương mẫu hậu cũng đã ở đó, còn có đại tẩu, đệ đệ, muội muội cũng vội vàng tới nơi, chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ là không thấy kẻ hẹn chúng ta đến đây đang ở đâu.

Đại ca ngữ khí khó chịu hỏi ta: “Hắn đem chúng ta tụ tập ở đây làm cái quỷ gì?”

Ta lắc đầu: “Đệ cũng không biết.”

Lúc này Tống Khiêm mới thong dong đi đến, hắn tràn ngập xin lỗi nói: “Xin lỗi các vị, Tống mỗ tới chậm.”

Phụ vương cười nói: “Không ngại, không ngại, Tống tiên sinh chắc chắn là có chuyện trọng yếu mới chậm trễ. Không biết Tống tiên sinh gọi chúng ta đến đây là có chuyện gì?”

Tống Khiêm mang thâm ý nhìn ta: “Thỉnh các vị làm chứng, chứng minh Tống mỗ đích thật là thật tâm muốn Nhị vương tử cho… Tống mỗ một cơ hội.”

Đại ca chen vào nói: “Có một số chuyện không phải cứ nói là có thể, cứ dùng hành động thực tế mà chứng minh, nói suông ngoài miệng thì ai mà không làm được chứ?”

Tống Khiêm không để ý tới lời khiêu khích của đại ca, chỉ nhìn ta nói: “Bàn Nhược, ta biết, trước kia ta chỉ lo cho bản thân mình, luôn xem nhẹ ngươi rất nhiều, ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường. Hôm nay, Tống Khiêm ta thề với trời, sau này sẽ không tiếp tục lừa gạt ngươi, tiếp tục phụ ngươi. Nếu trái lời, ngũ lôi oanh đỉnh.” Hắn chỉa ngón trỏ cùng ngón giữa bàn tay phải đến trước ngực: “Ngươi nói ta còn có võ công, ta còn có kiêu ngạo, như vậy, bây giờ, ta ở trước mặt mọi người, tự phế võ công, thể hiện quyết tâm của ta.” Nói xong, hắn xuất chưởng, đánh thẳng vào ngực mình.

“Đừng!” Ta muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa.

Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn tự mình hại mình, cái gì cũng không thể làm, lòng giống như bị mất đi cái gì đó.

Tống Khiêm khóe miệng trào ra máu tươi, hắn thảm thiết cười nói: “Như vậy, các người có thể tin tưởng ta chứ?”

Ta chạy đến bên cạnh hắn, nước mắt tràn mi: “Ta tin, ta cái gì cũng tin. Tại sao ngươi lại làm việc ngu ngốc ngư vậy?”

“Bởi vì, ta phát hiện, không có ngươi, ta cái gì cũng đều không có. Bàn Nhược, chúng ta có thể lại một lần nữa bắt đầu được không?”

“Được, ta đồng ý…”

Nếu không phải phụ vương nhắc nhở, ta còn ngồi đó ngây ngốc nhìn hắn, không biết phải làm thế nào cho phải. Phụ vương bất đắc dĩ thở dài, “Trước tiên đem Tống tiên sinh trở về tạm nghỉ đã, tìm ngự y đến xem cho hắn. Ôi, mấy người trẻ tuổi các con, vì cái gì phải đợi đến lúc đầu rơi máu chảy mới bằng lòng bỏ qua cho nhau.”

Ta cùng đại ca hợp lực đỡ Tống Khiêm quay về phòng của hắn, để hắn nằm ngay trên giường. Ta còn tự mình bắt mạch cho hắn, mạch tượng của hắn rối loạn, đại khái là… võ công không thể khôi phục lại được nữa.

Nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, trừ ra việc không có võ công ra, thì hắn hoàn toàn giống như người bình thường, ăn, mặc, ở, đi lại đều không gặp bất cứ chướng ngại nào.

Đại ca rốt cuộc cũng thay đổi, đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.

Cùng đi qua khóm hoa đủ màu sắc, ta hỏi hắn: “Ngươi có hội hận không?”

Hắn xoa xoa đầu ta, cười nói: “Sao thế, sao lại nói đến hối hận, kỳ thật, làm người bình thường cũng không có gì không tốt, ta kẻ thù nhiều như vậy, sau này phải trông cậy ngươi bảo vệ ta rồi.”

“Cừu gia của ngươi đến, ta sẽ đẩy ngươi ra, sau đó chạy trốn rất xa, để tránh máu tươi nhiễm đến người ta.” Ta bĩu môi nói.

Hắn đột nhiên giữ chặt ta, thâm tình chân thành nhìn ta: “Bàn Nhược, chúng ta thành thân đi.” Trong mắt hắn chưa bao giờ có chuyên tâm như vậy.

“Hả!?” Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, ta cứ ngẩn người ra nhìn hắn.

“Ta nói, ngươi có nguyện ý vĩnh viễn theo ta, ở bên ta, một kẻ hai bàn tay trắng, ngay cả năng lực bảo hộ ngươi cũng không có không?” Cầm lấy tay ta, hắn in lên đó một nụ hôn. Lúc này, trong ánh mắt hắn, so với bầu trời còn sáng hơn ba phần.

“Được thôi, muốn cầu hôn ta, phải xuất ra vật phẩm xứng với thân phận hoàng tử của ta mới được.” Ta kiên quyết nếu hắn không nói ra hai chữ “quà tặng”, ta sẽ không gả cho hắn, mà chỉ ở bên hắn cả đời thôi.

“Làm sao bây giờ, thứ quý trọng nhất bây giờ của ta chỉ còn mỗi thân thể này mà thôi.” Hắn bất đắc dĩ buông tay.

“Vậy thì chịu thôi, bổn hoàng tử thật sâu tiếc nuối cho ngươi.”

Hôn lễ của chúng ta thực sơ xài, dù sao cũng là cùng giới yêu nhau, không phải cái gì quang minh chính đại cả. Người đến dự cũng chỉ có thân nhân của ta, Hồng Diệp, còn có mẫu thân của Tống Khiêm, bọn họ đã đặc biệt tới tham dự, khiến ta thật cảm động.

Hôn lễ ở Chu Thần quốc khác với Đại Nghĩa quốc, có điểm giống với hôn lễ theo phong cách Tây Âu kiếp trước của ta.

Ta cùng Tống Khiêm ở trước mặt Chu Tước thần tuyên thệ, hứa hẹn yêu thương nhau, mãi mãi không phân ly; Sau đó là trao đổi tín vật; Cuối cùng, người chủ hôn tuyên bố chúng ta trở thành bạn đời của nhau.

Sau khi hôn lễ chấm dứt, ta thấy phụ vương mẫu hậu trong mắt lóe lệ quang, Tống phu nhân cũng đồng dạng như thế. Ta cùng Tống Khiêm cùng tựa sát vào nhau, chúng ta rốt cuộc cũng được ở bên nhau, cùng với sự chúc phúc của mọi người, từ nay về sau, không có gì có thể tách rời chúng ta được nữa.

Đêm đó, Tống Khiêm ôn nhu hôn lên mỗi tấc da thịt của ta, đã ba năm, trừ lần thô bạo ở Đại Nghĩa quốc ra, thì đây là lần đầu tiên hai chúng ta thân mật tiếp xúc.

Hắn một bên di chuyển, một bên nói: “Bàn Nhược, ta muốn ngươi.”

“Ta cũng nhớ ngươi.” Ta chủ động mở ra hai chân, để hắn có thể thuận tiện tiến vào.

Tống Khiêm cùng ta, từng đợt từng đợt lên đỉnh núi phun trào. Cuối cùng, cả hai gắt gao ôm nhau.

Hồng Diệp cùng Tống mẫu thân ngay sau ngày hôn lễ đã rời đi, Thiên Diệp bây giờ toàn quyền do một mình Hồng Diệp phụ trách, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Lúc đi, Hồng Diệp cho ta một nụ cười thật to, thể hiện hắn biết rõ, đối với chúng ta nói: “Ta đã biết, các ngươi nhất định sẽ được ở bên nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.”

Ta nắm tay hắn, gật gật đầu: “Khi nào ngươi thành thân, nhất định phải cho chúng ta biết.”

“Được, nhất định.”

Nói trở lại, Hồng Diệp cũng đã 24 rồi, sao một chút tin tức cũng không có chứ?

Vốn chúng ta muốn Tống phu nhân ở thêm mấy ngày, nhưng nàng kiên trì phải đi, nói ở nơi này không quen, còn muốn Tống Khiêm nhanh chóng về nhà. Tống Khiêm lộ vẻ mặt khó xử, còn ta thì cười trả lời: “Vâng.”

Ta biết, nàng không thích Bàn Ly, cũng không thích ta, giống như Bàn Ly đã cướp đi trượng phu của nàng, còn ta lại cướp đi con của nàng. Ta thủy chung không biết được Tống Khiêm dùng phương pháp gì khiến nàng đáp ứng cho chúng ta ở bên nhau, mà hắn không chịu lộ ra nửa câu gợi ý.

Cả đời cứ như vậy, hai người yêu nhau, hạnh phúc cùng nhau. Có lẽ, tình yêu của ta thực hèn mọn, nhưng ta vẫn tin tưởng, đối với sự chấp nhất trong tình yêu, nhất định sẽ được hồi đáp thỏa đáng.

Hậu ký bình bình đạm đạm sinh hoạt mới là thật.

Trong nháy mắt, ta cùng Tống Khiêm thành thân đã được một năm, chúng ta cùng nhau trở lại Vu Sơn, sống qua từng ngày.

Phụ vương mẫu hậu, ca ca đệ đệ, bọn muội muội luyến tiếc, còn mẫu thân Tống Khiêm yêu cầu chúng ta quay về Phong Vũ sơn trang, cuối cùng dưới sự kiên trì của ta, hằng năm chúng ta sẽ dành một tháng về thăm bọn họ. Chu Thần quốc không phải gia đình thật sự của ta, còn giang hồ, Tống Khiêm lại không thể, cũng không muốn phải đi đâu nữa. Cùng ngụ ở chân núi, mỗi ngày vô cùng đơn giản, không có thế tục ồn ào, không có ánh mắt dèm pha của người khác, chỉ có chúng ta hai người mà thôi.

Hồng Diệp đôi khi sẽ đến thăm chúng ta, còn mang theo một ít vật dụng hằng ngày, thuận tiện nói cho chúng ta những chuyện xảy ra trên giang hồ. Hồng Diệp đã xử lý Thiên Diệp giáo vô cùng thỏa đáng, cũng không kém so với Tống Khiêm, hiện tại, Thiên Diệp giáo đã thay đổi, không phải là cảnh huyết tinh nhuốm màu nữa.

Hồng Diệp nói cho ta biết, Âu Dương Sơ Tuyết đã xuất gia, người trong giang hồ đều thở dài: Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, từ nay đã không còn nữa rồi. Âu Dương Sơ Tuyết, ta thực sự xin lỗi ngươi, chỉ là, đứng trước tình yêu, không có ai đúng ai sai, ta yêu hắn, muốn ở bên hắn cả đời. Cho nên, cho dù có áy náy, ta cũng chưa bao giờ hối hận.

Ta cùng Tống Khiêm đều biết, dưới chân núi có hai đội nhân mã luôn bảo hộ chúng ta, một là quân đội Chu Thần quốc, một là tinh anh của Thiên Diệp giáo, ta cùng Tống Khiêm nhìn nhau cười, nếu như làm vậy mới khiến bọn họ yên tâm, thì chúng ta đành nhận sự quan tâm ấy vậy.

Một năm, dưới sự điều dưỡng của ta, võ công của Tống Khiêm cũng khôi phục được một phần, như vậy, cũng đã đủ rồi. Cũng đủ để cùng ta lên núi hái thảo dược, cũng đủ để vào rừng săn thú, cũng đủ để sửa chữa cái nóc nhà gỗ nho nhỏ của chúng ta.

Trừ đi Chu Thần quốc cùng Phong Vũ sơn trang mất hai tháng ra, chúng ta cơ hồ mỗi ngày đều hoạt động giống nhau: Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu rọi, chúng ta lười biếng rời giường, hai người cùng cho đối phương một cái mỉm cười thật to, chúc nhau buổi sáng tốt lành, rồi mới đứng lên rửa mặt chải đầu; lúc làm điểm tâm, ta nhóm lửa, hắn nấu cơm, đồ ăn rất đơn giản, chỉ cháo loãng thêm chút đồ chua mà thôi; dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó mang quần áo thay ra đi giặt sạch; rồi xuất môn, tìm một chỗ có bóng mát, hắn luyện võ, ta ngắm cảnh; giữa trưa, cơm trưa phong phú một chút, hai dĩa rau xào, một bình rượu nhạt; sau đó là nghỉ trưa, ngủ thẳng tới lúc ánh mặt trời không còn chói chang, mới xuất phát đi hái thuốc, đi lên đỉnh Vu Sơn xem mặt trời lặn; vừa nghĩ tới cho dù thế sự có biến đổi như thế nào, thì hắn thủy chung vẫn ở bên cạnh ta, chỉ như vậy, trong lòng ta đã tràn đầy hạnh phúc; bữa tối, chúng ta thường ở bên ngoài giải quyết, bắt một con thỏ nhỏ, nhóm lửa, nướng chín, cùng chia nhau ăn; tắt củi lửa, nương theo ánh trăng chiếu rọi, cùng nhau trở lại ngôi nhà gỗ nhỏ, rửa mặt chải đầu, và ôm nhau ngủ.

Ta thường xuyên hỏi hắn: “Tống Khiêm, ngươi không nhớ cuộc sống trước kia sao? Ngươi không chán ghét bây giờ ngày qua ngày đều nhàm chán như nhau à?”

Hắn giơ tay lên, nhéo chóp mũi ta, sủng nịnh cười trả lời: “Trước kia cuộc sống muôn màu muôn vẻ, phải tính toán tường tận chi li, khiến người ta mệt mỏi. Hiện tại cái gì cũng không cần, ta cảm thấy cuộc sống như vậy thực tự do tự tại.” Hắn cầm tay ta, để lên trước ngực: “Cuộc sống như thế nào không trọng yếu, quan trọng là… cùng với ai, có ngươi làm bạn, ta sẽ không thấy nhàm chán.” Ánh mắt hắn như tinh quang sáng ngời.

Nguyện được một lòng người, bạc đầu không phân cách. Ta không cầu vinh hoa phú quý, không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu trong lòng người kia, không tách không rời, mãi mãi bên ta. Phải trải qua nhiều khó khăn hiểu lầm mới hiểu được, bình bình đạm đạm mới là quý giá.

~Hoàn chính văn~
Bình Luận (0)
Comment