Tiện Ái

Chương 62

Lần đầu tiên nhìn thấy Bàn Nhược, là lúc y ngăn cản ta đang muốn xuất môn, nói là muốn gặp phụ thân. Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, y là một người nhỏ nhắn, gầy yếu, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên định.

Y nói y biết y thuật, thế mà chỉ vì ánh mắt kia, ta lại tin tưởng y ngay lập tức.

Sau đó, y quả nhiên có thể cứu phụ thân tỉnh lại, yêu cầu của y là bạc trắng ngàn lượng, còn phải đưa mẹ của y vào gia phả Tống gia. Mẹ của y là thần y nổi danh nhiều năm trước. Nhất thời ta cảm thấy y thật thú vị, không giống những kẻ tự cho mình là người có đạo đức. Một vật đổi một vật, kinh thiên địa nghĩa.

Kỳ thật ta biết chuyện của phụ thân, cha mẹ nhiều lần khắc khẩu, mà có tần xuất liên quan nhiều nhất chính là hai chữ Bàn Ly kia. Cha mẹ đối với bên ngoài ra vẻ rất ân ái, được mọi người khen ngợi. Nhưng có thật là như vậy sao? Chỉ cần nhắc tới hai chữ Bàn Ly này, hai người đều không khống chế được. Mẫu thân có đôi khi sẽ yên lặng gạt lệ, phụ thân lại yên lặng ngẩn người. Bọn họ nghĩ mình che dấu rất tốt, kỳ thật, Tống Khiêm cái gì cũng biết. Cha mẹ của hắn không giống như vẻ ngoài, gia đình của hắn, không giống như trong sự ngưỡng mộ của người khác.

Tống Khiêm hận nhất là những kẻ dối trá, cho dù là cha mẹ hắn, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo, nhưng vì danh lợi, tiền tài, loại người nào lại không thấy qua. Thế mà hắn lại thành kẻ dối trá nhất, suốt ngày đeo mặt nạ, thật quá mỉa mai.

Này Bàn Nhược, nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, trong mắt y không có dục vọng, Tống Khiêm cảm thấy người này có chút đặc biệt.

Tống Khiêm chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là tình yêu. Tình yêu là gì? Là ảo tưởng của khuê phòng nhi nữ, hay là nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, hoặc là nguồn gốc khiến cha mẹ không vui? Khi bằng hữu duy nhất của hắn chết đi, Tống Khiêm cho rằng, người khác đối với hắn si mê, đó chính là lợi thế trong tay hắn.

Hắn có thể sủng nịnh Âu Dương Sơ Tuyết, chỉ có điều, đó không phải là tình yêu.

Mà Bàn Nhược, lại dám nói thích hắn, hắn là nam nhân mà, chuyện này thật buồn cười? Hay đó là do say rượu rồi hồ ngôn loạn ngữ, rồi lát sau, y sẽ gọi tên một người khác.

Nhưng y lại lần nữa nói cho hắn biết: “Ta thích ngươi, ngươi có thể không thương ta, nhưng ngươi không thể ngăn cản ta thương ngươi.” Một người nam nhân, lại đối một người nam nhân khác nói lời yêu, chuyện quái dị như thế, thế nhưng Tống Khiêm không chán ghét, thậm chí có chút mừng thầm. Nhưng tia vui mừng kia, chỉ là trong nháy mắt, hắn còn rất nhiều chuyện còn phải lo nghĩ.

Kế hoạch của hắn và Hồng Diệp đã sớm chuẩn bị tốt, Bàn Nhược xuất hiện thật ngoài ý muốn, nhưng mà ngoài ý muốn này lại khiến bọn hắn có một cơ hội khác. Lợi dụng sự quan tâm của phụ thân với Bàn Nhược, để phát động kế hoạch này.

Kỳ thật, Tống Khiêm từ lâu đã biết, Hồng Diệp mới là thân đệ đệ của hắn, cho nên Bàn Nhược là giả, hắn không đứng ra giải thích, đâm lao thì phải theo lao, như vậy kế hoạch của hắn mới có thể thực hiện được.

Đêm đó, bọn hắn ở chung một phòng, đêm đó, Bàn Nhược chủ động hấp dẫn hắn, thế mà hắn lại không chút bài xích, ngược lại còn cảm thấy có chút mới mẻ, thậm chí có chút hưởng thụ, rồi hắn đẩy Bàn Nhược ra, bởi vì, hắn muốn cùng Hồng Diệp thương nghị hành động tiếp theo. Lúc hắn trở về, thấy Bàn Nhược ngây ngốc đứng ở cửa, trong lòng hắn thầm mắng: Thực là một đứa ngốc, bị tổn thương, không ai đau lòng ngươi. Nhưng sao, hắn lại có chút đau lòng.

Đi vào Thiên Sơn, Bàn Nhược lại bị quáng tuyết, Tống Khiêm tìm cả một buổi tối, bắt được mấy trăm con muỗi, ngao thuốc cho y uống. Lúc đó, Tống Khiêm lại tự nói với mình, chỉ là lừa gạt y chút thôi.

Lại nói với Bàn Nhược, nếu Âu Dương Sơ Tuyết không thể sống, hắn sẽ đi theo nàng, một mộ hai người. Tống Khiêm cảm thấy có chút hối hận bản thân biểu hiện quá mức kích động, kỳ thật, hắn có Thụy mộng, lại thêm Kinh mộng, Âu Dương Sơ Tuyết sẽ không có chuyện gì.

Tặng y Tuyết Liên, chỉ là muốn lợi dụng y chế tạo thuốc tăng công lực. Cái kia là phương thuốc bí truyền, hắn không đủ kiên nhẫn luyện, Vô cực tôn giả cũng không có. Nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ như điên của Bàn Nhược, Tống Khiêm lại cảm thấy có chút tội lỗi.

Đối với những kẻ ngưỡng mộ mình, Tống Khiêm luôn không cự tuyệt ai cả, nữ nhân, chính là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cho nên, hắn có rất nhiều nữ nhân, mà Ngọc Liên, chính là một trong số đó.

Không thể tưởng tượng được, Bàn Nhược cũng tự động dâng lên tới cửa, hắn đã từng từ chối, nhưng sau đó lại thản nhiên tiếp nhận. Hắn cho là mình sẽ bài xích, thế nhưng qua vài lần, Tống Khiêm lại mê luyến cảm giác này, nam nhân không giống với nữ nhân nhu nhược, có một loại hương vị khác biệt. Mà điều quan trọng hơn là, Bàn Nhược luôn mang theo thái độ khiêm tốn, không đòi hỏi hắn thứ gì.

Tống khiêm vài lần muốn nói với Bàn Nhược: Ngươi không cần phải khiêm nhường, bởi vì ngươi rất tốt. Lời nói đến bên miệng, nhưng lại không thể nói thành lời.

Hôn lễ với Âu Dương Sơ Tuyết, đối với Bàn Nhược là tổn thương, Tống Khiêm lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Tất cả mọi người đều khen ngợi nàng đẹp như thế nào, nhưng ở trong lòng Tống Khiêm, nàng chỉ là một tiểu cô nương yêu làm nũng thôi. Người hắn cảm thấy tốt nhất, chính là Bàn Nhược, nụ cười trong veo của Bàn Nhược, như có sức mạnh khiến người khác yên lòng.

Bàn Nhược trong lúc vô ý đã phát hiện ra thân phận thực sự của Tống Khiêm, nhưng Tống Khiêm không nghĩ giết người diệt khẩu, mà chỉ lo lắng Bàn Nhược sẽ cảm thấy sợ hãi hắn, xa cách hắn. May mắn, y không có. Rồi hắn cuồng vọng muốn y làm tình nhân của mình, đây là lần đầu tiên, Tống Khiêm nhìn thằng vào tình cảm của chính mình. Kỳ thật, sống cạnh nhau một thời gian, Bàn Nhược chỉ có một yêu cầu duy nhất, là mong hắn từ nay về sau đừng lừa gạt y. Tống Khiêm cũng đã đáp ứng điều đó.

Hắn còn có một việc chưa nói cho Bàn Nhược biết, chính là thân phận của Ngọc Liên. Tiểu Ngọc luôn hầu hạ bên ngươi Bàn Nhược thật ra là người Thiên Diệp giáo. Tống Khiêm biết Bàn Nhược nhận Ngọc Liên làm muội muội, không muốn làm hắn thương tâm, thì Ngọc Liên cả đời làm tiểu Ngọc cũng có làm sao.

Những đả kích liên tiếp khiến thân thể của Tống Liêm suy yếu, rốt cuộc chịu không nổi phải nhắm mắt rời cuộc, đó là phụ thân thân sinh của hắn, Tống Khiêm thực tự trách, may mắn, lúc này còn có Bàn Nhược ở bên cạnh hắn, xua tan bớt nỗi ưu phiển của hắn, hắn thậm chí đã nghĩ, có lẽ sẽ ở bên người này cả đời.

Tống Khiêm thật không ngờ, Ngọc Liên rải lời đồn, châm ngòi mọi người nhằm vào Bàn Nhược, muốn đẩy y vào chỗ chết. Hắn không làm gì, bởi vì hắn tin, Hồng Diệp nhất định sẽ mang người kia ra ngoài. Nếu lúc này hắn xuất đầu lộ diện, chỉ làm cho sự việc thêm rắc rối.

Hắn nghĩ, Bàn Nhược sẽ giống như lúc trước, lấy dáng điệu nhường nhịn, tha thứ cho hắn. Tống Khiêm đã thành thói quen Bàn Nhược là một người rộng lượng, và bắt nó trở thành điều đương nhiên.

Nhưng lúc này Bàn Nhược lại muốn rời khỏi hắn, Tống Khiêm bỗng cảm thấy khủng hoảng, lo sợ mà trước nay chưa từng có. Một người từng nói yêu mình mặc cho có chuyên gì xảy ra, như thế nào lại có thể rời đi? Tống Khiêm hắn còn chưa có mở miệng, Bàn Nhược sao có thể chấm dứt trò truy đuổi tình yêu này.

Thậm chí không kịp nghĩ ngợi, hắn đã lập tức bắt y trở về. Tống Khiêm lúc trước đã nói bao nhiêu lời hư tình giả ý, nhưng lại không biết thế nào để lấy lòng Bàn Nhược, vì thế, hắn lựa chọn uy hiếp.

Bàn Nhược như ý nguyện đi theo hắn trở lại Thiên Diệp giáo, nhưng cả ngày y luôn rầu rĩ không vui. Tống Khiêm quyết định làm một chuyện khiến cho Bàn Nhược vui trở lại, đó là đem quan hệ của bọn họ công khai, hắn biết, Bàn Nhược lưu tâm nhất là chuyện này. Quả nhiên, Bàn Nhược cao hứng trở lại, hắn tặng cho y lễ vật, càng làm cho y vui vẻ ra mặt. Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm kia, Tống Khiêm quyết định, người này chính là người mà hắn thích, bọn hắn sẽ ở bên nhau mãi mãi, cho dù có chuyện khó khăn đến mấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ cười kia, thì cái gì cũng không còn sợ nữa.

Ngay tại Tống Khiêm đưa ra quyết định đó, thì Bàn Nhược đã rời đi rồi, đi một cách vô thanh vô thức, không biết tung tích. Tống Khiêm cảm thấy mình bị phản bội, người từng thề sẽ ở bên mình không để ý chuyện khác kia, thế nhưng lại bỏ đi, tại lúc mình cần y nhất. Qủa nhiên, tình yêu là thứ… không đáng tin tưởng.

Sau khi đánh bại cái gọi là chính nghĩa, Tống Khiêm luôn phái người đi tìm Bàn Nhược, nhưng vẫn không tìm được. Hắn không biết phải làm thế nào, hắn chỉ muốn có một câu trả lời thỏa đáng, không hơn.

Về phương diện khác, mẫu thân bức Tống Khiêm cưới Âu Dương Sơ Tuyết. Kết hôn với ai cũng đâu có gì quan trọng? Hắn chỉ còn có một người thân này. Nhưng hắn đối với Âu Dương Sơ Tuyết không giống với trước đây, hắn chịu đủ hư tình giả ý rồi.

Các nam nhân thanh tú lại từng đám đưa lên, lớp này đi lại tới lớp khác. Vì cái gì, trong lòng hắn, chỉ muốn một người, chính là thiếu niên kiên cường kia.

Ba năm sau, ngay tại lễ thành hôn của Tống Khiêm, hắn lại trông thấy Bàn Nhược đang ngồi trong một cỗ xe ngựa hào hoa, chỉ là thoáng nhìn, liền nhận ra y, bởi vì, thân ảnh của y, đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí hắn. Chẳng trách không tìm thấy y, vì nay y đã khoác lên mình thân phận hoàng tử của quốc gia khác.

Phẫn nộ tràn đầy trong não Tống Khiêm, ngày nào hắn cũng nhớ tới y, thậm chí lo lắng y có phải đã gặp chuyện bất trắc gì hay không, thế mà y lại cùng người khác nói nói cười cười, còn nhìn hắn tựa như người lạ, y đã đem những chuyện xảy ra lúc trước quên sạch không còn một mảnh sao. Không thể nào? Tống Khiêm ta há có thể để ngươi trêu đùa như thế?

Liều lình bắt y trở về, thậm chí hạ mình nói với y, chỉ cần nhận sai, bọn hắn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Thế nhưng y không chịu. Đúng vậy, một bên là hoàng tử, một bên là giang hồ bát nháo, người bình thường cũng biết lựa chọn thế nào mới đúng.

Tống Khiêm thật muốn nhìn, người bị hắn xâm phạm, thì vị vua kia có còn nhận y hay không. Thô lỗ xâm phạm, dùng lực cắn phá, trước mặt mọi người nhục nhã y, là muốn chứng minh, Bàn Nhược, cho tới bây giờ chỉ thuộc về một mình Tống Khiêm.

Nào ngờ, người kia thật sự là ca ca của Bàn Nhược, hơn nữa, từ trong miệng bọn họ nghe ra, ta là một kẻ tội ác tày trời. Chẳng lẽ, hắn thật sự đã làm sai rồi sao?

Trải qua mấy ngày liền điều tra, chân tướng rốt cuộc đã rõ, hết thảy đều là do Ngọc Liên, bởi vỉ ghen tị Bàn Nhược, đã lập mưu hãm hại. Tống Khiêm tức giận hủy bỏ võ công của Ngọc Liên, ban cho những đệ tử mơ ước nàng hưởng dụng, khiến Ngọc Liên xấu hổ tự sát.

Đem mọi chuyện trong giáo giao cho Hồng Diệp quản lý, vó ngựa không ngừng đi tìm Bàn Nhược, muốn nói cho y biết tin tức này, thế mà y lại nói: “Tâm đã chết, làm sao có thể bắt đầu lại lần nữa?”

Bàn Nhược, lòng của ngươi, có thể vì ta mà sống lại hay không…?
Bình Luận (0)
Comment