Tiến Công Sủng Phi

Chương 12

Edit: Akamiyatran

Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki

Hứa lão phu nhân gật gật đầu, nói khẽ: “Là đứa trẻ ngoan, giống Hân nhi, ngàn dặm mới tìm được một!”

Bà vừa dứt lời, Thái Hậu đã bị chọc giận, sắc mặt tối sầm. Bà nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn tỷ ta thì thấy Hứa lão phu nhân có vẻ không yên lòng, giống như đang hồi tưởng vậy, trên mặt tràn ngập sự nhớ nhung. Không cần đoán, Thái Hậu cũng biết vị trưởng tẩu này, lại đang nhớ đến đích trưởng nữ làm mất mặt kia.

“Được rồi, tạm thời bỏ qua đi! Ai gia với tẩu không nói về Thẩm Vũ nữa, nói tiếp chuyện vừa nhắc đến ban nãy. Năm nay chắc Khâm nhi cũng mười lăm rồi đúng không? Nhà chồng cũng chưa định, lần này Hứa Tình không tốt lắm, không bằng cho Khâm nhi vào cung, đúng lúc giúp đỡ Ai gia một phen. Chỉ cần nàng vào cung, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ khác mắt tướng đãi [1]!” Thái Hậu thay đổi đề tài, thần sắt trên mặt mang vài phần nghiêm túc.

[1] Khác mắt tướng đãi: nhìn bằng ánh mắt khác để đối đãi.

Khâm nhi mà bà nhắc tới, tên đầy đủ là Hứa Khâm. Hiện tại là đích trưởng nữ của Hứa Hầu phủ, tin đồn về cô nương này trong kinh đô không nhiều. Nhưng thân là người hoa tiêu dẫn lối vinh quang cho Hứa gia, Thái Hậu nhất thanh nhị sở (hiểu rất rõ). Hứa Khâm này mới thật sự là ngàn dặm mới tìm được một, cầm kỳ thi họa, bộ dáng phong thái, hoàn toàn được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của mẫu nghi thiên hạ.

Hơn nữa từ nhỏ Hứa Khâm đã thông minh, được lòng từ trên xuống dưới của Hứa Hầu phủ. Cả gia tộc thật lòng yêu thương nàng, nên sớm quyết định không cho nàng vào cung, thầm nghĩ tìm hộ môn đăng hộ đối gả đi để sống yên ổn qua ngày. Nhưng cửa hôn sự của Hứa Khâm rất cao, Hứa lão phu nhân xem nhà ai cũng không xứng, nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.

Thái Hậu vừa dứt lời, sắc mặt Hứa lão phu nhân hơi bối rối, nhưng bà chỉ hơi nhíu mày đầu tiên là suy tư một lúc, rồi nói:”Muội biết với Khâm nhi, toàn bộ cao thấp Hầu phủ đều xem như tròng mắt (ý nói được yêu thích). Ngay cả Hầu gia luôn đứng về phía muội, cũng không đồng ý cho Khâm nhi vào cung.”

Giọng nói Hứa lão phu nhân cực kỳ bình tĩnh, bà nghiêm mặt. Hiển nhiên đối với vấn đề này, bà vận dụng 100% tinh thần.

“Tẩu tử, Lệ phi không có nhan sắc, bây giờ xem ra Hứa Tình cũng không bằng được Thẩm Vũ. Hứa gia nhìn có vẻ phong cảnh, kì thực thế lực ở hậu cung đã bắt đầu yếu thế. Đợi cho Thái Hậu như ai gia, hai chân rời đi, trong hậu cung có thể tìm được một người Hứa gia có địa vị sao?” Hiển nhiên Thái Hậu cũng biết lời bà nói là thật, nhưng đối mặt với thế cục hiện nay giọng Thái Hậu có vẻ vô cùng kích động.

Mày Hứa lão phu nhân nhăn càng chặt, cuối cùng mới thở dài một hơi, nói: ”Muội cố gắng lên, muội cũng nhìn Khâm nhi lớn lên. Cô nương Hứa gia đưa vào hậu cung đã nhiều không đếm xuể, chính là Hoàng Thượng chướng mắt. Cô nương Hứa gia luôn luôn sống tốt hơn một chút, cho nên…”

Lời bà chưa nói xong, nhìn thấy nếp nhăn trên mặt Thái Hậu, Hứa lão phu nhân không nói thêm nữa. Cuối cùng bà thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp nói: ”Xem lần này Hoàng Thượng sủng hạnh ai trước! Hy vọng Hứa gia sẽ có một vị cô nương có thể quang minh chính đại hạnh phúc, không cần kinh hồn bạt vía trong hậu cung, cũng không cần nhất thời bị ma quỷ xúi giục mà đi làm thiếp thất cho người khác!”

Sau khi Hứa lão phu nhân nói xong, lập tức đứng dậy dường như chuẩn bị cáo lui.

Ngược lại Thái Hậu bị lời bà nói làm cho sửng sốt, chế độ hậu cung Đại Tần, làm cho vô số đại tộc thế gia nguyện ý đưa nữ nhi vào cung, chỉ vì tranh giành vị trí đứng đầu thế gia kia. Một khi tranh được, quyền lực cực lớn, có vô số người nịnh bợ hâm mộ, vinh hoa phú quý không đếm xuể, nhưng cũng hủy đi tuổi thanh xuân của bao cô gái.

Đúng như lời Hứa lão phu nhân, nữ tữ quan gia có được hạnh phúc thực sự rất ít, đặc biệt là người họ Hứa.

“Tẩu tử, tẩu có thể yên tâm. Ai gia nhất định sẽ cố gắng hết sức, để người đầu tiên Hoàng Thượng sủng hạnh là Hứa Tình. Tìm một chàng trai tốt cho Khâm nhi đi!” Ngay lúc Hứa lão phu nhân bước ra cửa điện, phía sau truyền tới giọng nói dồn dập của Thái Hậu.

Hứa lão phu nhân nhẹ nhàng gật gật đầu, rồi đi ra ngoài. Trên mặt lộ ra nụ cười nhạt hơi bất đắc dĩ, ngay cả lòng gan dạ sắt như Thái Hậu cũng phải mềm lòng, xem ra hậu cung quả là nơi ăn tươi nuốt sống, khiến người ta tìm mọi cách nhanh chóng thoát ra.

Đảo mắt đã tới mười lăm tháng này, đến khi dùng bữa tối Thái Hậu mới cho người gọi các nàng. Hôm nay Thẩm Vũ bỏ công trang điểm, cung trang màu hồng cánh sen, trên mặt phủ một lớp phấn mỏng trắng nõn, bôi thêm son, hai má hồng hào và màu sắc xiêm y càng tôn nhau lên, càng thêm xinh đẹp tươi tắn. Trên búi tóc cài trâm hoa hải đường lay động theo từng bước chân, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình.

Nàng đi từ xa tới, hai người Hứa Tình trực tiếp ngẩn ra, Thẩm Vũ bước sen nhẹ nhàng, ánh mắt biến ảo liên tục, có vẻ tự cao tự đại, làm cho người ta có cảm giác như tiên tử không nhiễm bụi trần.

Hiển nhiên Hứa Tình cũng cố ý trang điểm, cung trang màu đỏ nhạt trên người hơi vượt khuôn phép, son môi điểm nhẹ, vốn có phong phạm tiểu thư khuê các, đáng tiếc đứng cùng một chỗ với Thẩm Vũ, nhất thời ảm đạm thất sắc.

Ba người im lặng theo sát phía sau cung nữ dẫn đường, trong lòng Nguyễn Ngọc có chút buồn bực. Từ sau ngày bị Lệ phi bới móc, nàng ta cũng không dám vượt khuôn phép nữa, chỉ là hai người kia hôm nay ngược lại ăn mặc vô cùng xinh đẹp, duy chỉ có mình nàng hơi giản dị. Đi cạnh hai người tỉ mỉ trang điểm, nàng ta giống như một cung nữ.

Sắc mặt Hứa Tình hơi cứng đờ, bước chân cũng cực kỳ máy móc. Lòng bàn tay nàng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn chưa lên chiến trường đã bại trận trước khí thế của đối thủ!

Trên mặt Thẩm Vũ thủy chung mang theo vài phần ý cười thản nhiên, nàng nhớ rất rõ quy củ hậu cung Đại Tần, mỗi tháng mồng một, mười lăm, Đế Hậu phải cùng dùng bữa cùng ngủ. Chẳng qua hiện giờ hậu cung không có Hoàng Hậu, Hoàng Thượng vì tỏ vẻ hiếu thuận, nên hai ngày này dùng bữa tại Thọ Khang Cung, bồi Thái Hậu trò chuyện.

Đêm nay, là thời gian tốt nhất Thái Hậu đẩy các nàng ra cho Hoàng Thượng lựa chọn!

Ba người còn chưa tiến vào điện, đã nghe được tiếng cười nói trầm thấp của nam tử truyền từ trong điện ra, tại hậu cung trăm hoa đua nở, âm thanh này vô cùng rõ nét khiến người khác khuất phục.

Cung nữ đi vào thông báo một tiếng, ba người xếp thành hàng chậm rãi tiến vào.

Tề Ngọc đang ngồi cạnh bàn gỗ, đối diện với Thái Hậu. Nghe thấy cung nữ mới thông truyền, hắn theo bản năng ngẩng đầu, mâu quang nhẹ nhàng đảo qua ba nữ tử ở cửa cung.

Ý cười trên mặt nam nhân sâu thêm, trong ba người thì có hai người lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn, sau đó cúi đầu ngượng ngùng đỏ mặt. Nữ nhân, quả nhiên vẫn thú vị như vậy.

Trước khi hắn thu hồi tầm mắt, không dấu vết đánh giá một chút nữ tữ thủy chung hơi cúi đầu kia. Mày anh khí khẽ nhếch, chỉ nhìn sườn mặt đã biết, là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp!

“Thấy Hoàng Thượng sao còn không hành lễ?” Thái Hậu vẫn bất động thanh sắc quan sát phản ứng của hắn, chỉ là trên mặt Tề Ngọc thủy chung mang theo ý cười nửa thật nửa giả, căn bản không đoán được tâm tư của hắn.

Bà thu lại tâm tình không kiên nhẫn, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Ba người kia lập tức cúi người hành đại lễ, mặt Nguyễn Ngọc đã sớm đỏ rực. Một khắc vừa đối diện với ánh mắt của nam nhân kia, tim nàng sắp nhảy ra ngoài. Bộ dạng Hoàng Thượng thật đẹp, so với bọn công tử thế gia tự cho là đúng anh tuấn hơn nhiều.

Sắc mặt Hứa Tình cũng ửng đỏ một mảnh, đó là hơi thở của nam nhân thành thục. Không phải ánh mắt thực chuyên chú, thậm chí có vài phần khinh chọn, cố tình lại làm lòng nàng kích động, làm tim nàng đập nhanh hơn.

Thẩm Vũ hơi xuất thần, xa cách lâu như vậy lại nghe được giọng nói quen thuộc của nam nhân, tâm tư trước kia đã sớm không còn nữa, bị thay thế bởi sự bình tĩnh.

Trong hậu cung, một từ “yêu” là rẻ mạt nhất. Thẩm Vũ nàng cho dù đến trước khi chết, cũng không chịu thừa nhận nàng đã lỡ yêu ngôi cửu ngũ kia, cho nên mới bị hắn sủng đến che mờ hai mắt, quên mất nguy cơ bên người. Lúc này đây, bọn họ cùng ngồi cùng ăn, ai cũng không thương ai!

“Mẫu hậu, nhiều ngày nay ít thấy ngài ra ngoài tản bộ, thì ra là cất giấu tiểu mỹ nhân trong cung!”

Tề Ngọc mở miệng trước, trên mặt mang theo vài phần ý cười trêu đùa, giống như một đứa nhỏ mãi không lớn.

Đối với những lời này của hắn, có vẻ Thái Hậu rất hưởng thụ, có chút bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “Đừng như trẻ con mãi thế, nhìn ba cô nương này một cái, có vừa lòng hay không? Cho nàng hầu hạ dùng bữa!”

Lời Thái Hậu nói cực kỳ thẳng thắn, căn bản không hề quanh co lòng vòng. Hoàng Thượng ngồi đối diện bà, mày cũng không nhếch, cười tủm tỉm nghiêng đầu, ánh mắt hơi nheo lại, có lẽ bắt đầu đánh giá nghiêm túc.

Nhưng lại khiến ba nữ tữ đang đứng chờ an bài ngẩn ra, biểu tình trên mặt khác nhau. Nhưng đều im lặng cúi đầu, đợi Hoàng Thượng trả lời.

“Chọn người ăn mặc giản dị thuần khiết nhất đi!” Ngón trỏ Tề Ngọc duỗi ra, ngoắc một cái về phía Nguyễn Ngọc, mang theo vài phần ý vị cà phất cà phơ, ý cười trên khóe miệng càng rõ ràng.

Rõ ràng Thái Hậu ngẩn ra một lúc, sắc mặt ảm đạm nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ lên của Nguyễn Ngọc chậm rãi đến bên người Hoàng Thượng, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, chuẩn bị hầu hạ hắn dùng bữa.

“Xưa nay Hoàng Thượng yêu thích mỹ nhân, sao hôm nay lại chọn một người dung mạo thứ đẳng thế?”

Thái hậu lơ đãng hỏi một câu, nét mặt khó coi cuối cùng vẫn hơi thu liễm lại.

Tề Ngọc nghe xong câu hỏi của bà, nụ cười trên mặt càng sâu, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ngọc, không kiêng nể gì đánh giá nàng, như là lấy được một kiện trân bảo. Sắc mặt Nguyễn Ngọc hơi cứng lại, dù sao lời nói Thái Hậu quá thẳng, làm cho nàng có phần tủi thân, lại không dám thể hiện ra ngoài.

“Tuy rất muốn nói với mẫu hậu rằng bình thường ăn quen thịt mỡ béo ngậy, muốn đổi lại khẩu vị. Nhưng mỹ nhân, Trẫm vẫn thích. Chỉ là nha đầu kia nhìn thuận mắt, không biết sao, Trẫm thấy nàng thuận mắt nhất!” Khi Hoàng Thượng nói lời này, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Nguyễn Ngọc, biểu tình hiển nhiên rất hài lòng.

Nhưng làm sắc mặt Thái Hậu càng thêm khó coi, lời này của Hoàng Thượng nói rất đúng, tuy hắn thích mỹ nhân, nhưng trong ba người, hắn thấy cô nương thuộc thế lực của mình là thuận mắt nhất.

“Hoàng Thượng vẫn nên công bằng hơn, chớ bất công như vậy, vua lấy minh trị thiên hạ, hậu cung cũng như thế!” Thái hậu im lặng một lát, có vẻ nghĩ ra đối sách, cân nhắc một phen mới mở miệng nói.

Hoàng Thượng cũng không giận, chỉ hơi nghiêng đầu, biểu tình trên mặt có vài phần nghiêm túc nói: “Nếu không mẫu hậu thay trẫm chọn một đi?”

Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh như chết rồi, Thái hậu âm trầm đối mặt với Hoàng Thượng. Nét mặt bà cứng đờ, không phải con đẻ chui ra từ trong bụng mình, vĩnh viễn sẽ như thế, thích đối chọi với bà!

____________________________________________________________________________________

* Lời tác giả:

Không biết ấn tượng đầu tiên của mọi người với Hoàng Thượng như thế nào, tóm lại ta thấy nam nhân này cực kỳ khó trị! lw*_*wl
Bình Luận (0)
Comment