Edit: AkamiyatranBeta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki“Thôi, Hoàng Thượng thích là được rồi. Vậy Tình nhi tới đây hầu hạ ai gia, Vũ nhi đứng giữa hầu hạ đi!” Thái Hậu thỏa hiệp một nửa nói, bà phất phất tay, phân phó nhiệm vụ của hai người còn lại.
Thẩm Vũ dựa theo chỉ thị của bà, chậm rãi đi đến cạnh bàn, nhẹ nhàng quỳ xuống. Bàn ăn trong cung cực kỳ xa hoa, nhưng bàn ở Thọ Khang cung là ngoại lệ, dường như muốn kéo gần lại quan hệ giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu, bàn dài được đổi thành bàn hình vuông. Thẩm Vũ ngồi cạnh bàn, vừa vặn có thể chú ý đến cả hai bên.
“Nhi thần tạ mẫu hậu ban thưởng!” Hoàng Thượng khôi phục lại nét mặt vui vẻ, trực tiếp vươn ngón trỏ chỉ một món ăn, Nguyễn Ngọc lập tức cầm đũa gắp, hơi do dự một chút rồi bỏ đồ ăn vào miệng mình thử.
Ánh mắt Thẩm Vũ tối sầm, dư quang luôn luôn quan sát biểu tình của Hoàng Thượng. Quả nhiên lúc này thấy hắn hơi nhếch mày. Nhưng đợi đến khi hắn thấy Hứa Tình cũng hầu hạ Thái Hậu như vậy, lập tức thu liễm lại cảm xúc.
Thẩm Vũ cúi đầu, nàng cũng cầm lấy đũa trên bàn, lại lấy hai cái chén nhỏ để bên cạnh. Chọn thức ăn riêng cho từng bát, im lặng để mỗi bên một cái. Thức ăn bên trong, đương nhiên đều là thứ Thái Hậu và Hoàng Thượng thích ăn.
Nhãn tình Hoàng Thượng sáng lên, vui vẻ cầm đôi đũa sạch trên bàn, cầm chén nhỏ Thẩm Vũ đưa tới, từ từ ăn. Thức ăn Nguyễn Ngọc gắp trong chén, ngay cả liếc hắn cũng chưa liếc mắt một cái.
Dưới đáy lòng Thẩm Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều nói nữ nhân hậu cung giỏi diễn trò nhất, thật ra nam chủ nhân của hậu cung mới thật sự là con hát trời sinh. Hoàng Thượng có tính khiết phích, mỗi khi thử đồ ăn đều do hạ nhân hầu hạ bên người làm. Nguyễn Ngọc là lần đầu gặp mặt, thử đồ ăn trước mặt hắn, ngược lại không đạt được kết quả tốt.
Khiết phích: nghiện sạch sẽ.Người hầu hạ trong Thọ khang cung, tất nhiên đều biết vị vua này khiết phích, cho nên mỗi lần hắn đến đây dùng bữa. Đồ ăn được thử bên ngoài rồi mới được bưng vào, nên Thẩm Vũ mới dám gắp thức ăn đưa thẳng đến trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu.
Biểu hiện của Hoàng Thượng bây giờ, người sáng suốt lập tức nhận ra ấn tượng đầu tiên của hắn với Nguyễn Ngọc đã bị giảm xuống. Thái Hậu ngồi đối diện, trong lòng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là một hạt cát, lại muốn trở thành viên trân châu, vậy cứ chậm rãi chịu tội đi!
Nguyễn Ngọc có chút tiến thoái lưỡng nan, do dự một lúc, mới học Thẩm Vũ không thử đồ ăn, thay một đôi đũa mới, trực tiếp chọn đồ ăn để vào bát Hoàng Thượng. Sắc mặt Hoàng Thượng lúc này mới dễ nhìn hơn, không khí trên bàn rõ ràng dịu đi vài phần.
Dù tâm tình Hoàng Thượng trở nên tốt hơn, cũng chỉ nói chuyện với một mình Nguyễn Ngọc, giọng nói dịu dàng trầm thấp, hoàn toàn không uy nghi như ngày thường, giống như đang chơi đùa với tiểu muội muội. Nhưng biểu tình của Thái Hậu ngày càng trở nên cứng ngắc, dù Nguyễn Ngọc cố hết sức kiềm chế, nhưng ngẫu nhiên vẫn không nhịn được phát ra tiếng cười thanh thúy, lọt vào tai những người khác trong điện, có vẻ vô cùng chói tai.
Thái Hậu chỉ dùng nửa bát cháo, rồi xua tay không thêm nữa. Nhưng thật ra người ngồi đối diện căn bản không bị ảnh hưởng, trái lại càng nói càng vui vẻ.
Thẩm Vũ thấy không cần nàng động tay vào nữa, bèn im lặng quỳ, làm không khí. Nhưng Hứa Tình có chút không yên lòng, suýt nữa hắt nước canh lên người Thái Hậu.
“Mẫu hậu, nhi thần no rồi. Không biết trong ba vị này có thể cho nhi thần chọn một người không?” Cuối cùng Hoàng Thượng cũng buông đũa, một bên hắn hưởng thụ Nguyễn Ngọc rửa tay cho mình, một bên chớp chớp đôi mắt to, dào dạt mong chờ nhìn về Thái Hậu, giọng nói tuy cực kỳ khách khí, lời nói lại trực tiếp mở miệng đòi người.
Thái Hậu lãnh đạm nâng mí mắt, nhẹ nhàng quét qua hắn một chút. Dù bây giờ không để Hoàng Thượng mang đi ba người này, nửa tháng sau cũng phải tham gia tuyển tú. Dựa theo tình hình ban nãy, Hoàng Thượng lúc này chắc chắn đem Nguyễn Ngọc về, nữ tử đồng thời tiến cung, người được sủng hạnh đầu tiên, thường được chú ý nhiều hơn, loại tiện nghi này tự nhiên không thể để cho loại mặt hàng như Nguyễn Ngọc.
Trong lòng Thái Hậu từ từ gẩy bàn tính, ánh mắt bà theo bản năng lưu chuyển giữa ba người Thẩm Vũ. Thấy khuôn mặt Nguyễn Ngọc đỏ bừng cúi đầu, cả người lộ ra thần sắc khoe khoang, Thái Hậu lập tức không nhịn được trừng mắt. Còn Hứa Tình, rất rõ ràng, Hoàng Thượng không có hứng thú với nàng ta nhất.
“Được, lúc này để mẫu hậu chọn cho con một người đi!” Vẻ mặt Thái Hậu hoà hoãn hơn, nhẹ giọng mở miệng, giọng nói lộ ra vài phần không cho phép nghi ngờ.
Hoàng Thượng hơi nhíu mày, vươn một tay ra chống cằm, thản nhiên “hửm” một tiếng, giọng điệu nâng cao tựa hồ mang theo vài phần ý tứ không đồng ý.
“Mẫu hậu hiểu rõ nhi thần nhất, chắc chắn có thể chọn một người khiến con hài lòng, nếu không trẫm ngủ lại Thọ Khang cung!” Hoàng Thượng đổi một khuôn mặt tươi cười, nổi lên vẻ đùa giỡn vô lại.
Trong lòng Thái Hậu thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt.
“Yên tâm đi, tâm tư của con ai gia có thể không biết sao? Dung mạo phong thái của Tứ cô nương Thẩm gia nổi tiếng cả kinh đô, ai gia biết Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, nên chọn người vừa lòng thuận ý, để thả lỏng một chút!” Thái Hậu giơ tay chỉ về phía Thẩm Vũ vẫn im lặng không nói, ánh mắt mang theo vài phần cổ vũ.
Rõ ràng Hoàng Thượng hơi sửng sốt, ánh mắt theo bản năng nhìn mặt Thẩm Vũ, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên, nói khẽ: “Nhi thần sẽ không phụ ý tốt của mẫu hậu.”
Hai bên đều lui một bước, chọn Thẩm Vũ xuất thân thế gia giữa các tú nữ làm nữ tử thị tẩm đầu tiên, theo dự kiến. So với việc để thế lực một phương phát triển, hiển nhiên cả Thái Hậu và Hoàng Thượng tình nguyện để thế gia cường thế hơn một chút.
“Lý Hoài Ân, hồi cung!” Nếu Hoàng Thượng đã chấp nhận sự sắp xếp này rồi, không muốn ở thêm với Thái Hậu nữa. Hắn khẽ cao giọng hô một câu, lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lập tức có cung nữ tiến đến mặc áo choàng cho hắn, nếu Thẩm Vũ thị tẩm, đương nhiên cũng phải đi theo. Ánh mắt Thái Hậu đảo qua, Xuân Phong đứng một bên hiểu ý, cầm áo khoác ban đầu của Thẩm Vũ mặc vào cho nàng.
Hoàng Thượng dẫn đầu đi ra ngoài, Thẩm Vũ cúi người thi lễ với Thái Hậu một cái, hơi ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Thái Hậu, rồi chậm rãi đứng lên đi theo ra ngoài.
Ra nội điện, bên ngoài lập tức có một chuỗi đèn lồng được thắp sáng. Nam nhân mặc áo lông màu đen kia, khuôn mặt lạnh lùng đứng tại chỗ, nội giam tổng quản Lý Hoài Ân ở bên cạnh cầm đèn lồng, hiển nhiên là đang đợi nàng.
Thẩm Vũ bước nhanh vài bước, có hai cung nữ đi theo nàng, đều là người hầu hạ Hoàng Thượng. Gió đêm nghịch ngợm thổi bay tóc trên trán nàng, hai mắt nàng hơi mờ mịt. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy đối diện với Thái Hậu, trong lòng nàng chỉ cảm thấy buồn cười. Kiếp trước, nếu Thái Hậu nghe nói nàng thị tẩm, hận không thể thiên đao vạn quả nàng. Kiếp này, Thái Hậu lại tự mình đưa nàng lên long sàng của Hoàng Thượng.
Đương nhiên trước khi rời đi, nàng cũng không quên nhìn thoáng qua hai người Hứa Tình, vẻ kinh ngạc và không cam lòng trên mặt các nàng, cũng đủ để nàng vui vẻ một hồi. Thẩm Vũ khẽ nhếch khóe miệng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Trên đường đến Long Kiền cung, ban đầu hai người không ngồi kiệu, cung nữ thái giám đi trước và đi sau đều cách một đoạn khá xa. Chỉ có một mình Lý Hoài Ân cầm đèn lồng dẫn đường là đứng gần hơn một tí, hiển nhiên Hoàng Thượng có điều muốn nói.
“Ngươi đã gặp Hứa lão phu nhân?” Nam nhân bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút lạnh, ngữ điệu điềm tĩnh, không hề có bộ dáng cà lơ phất phơ như khi đối mặt với Thái Hậu.
“Thưa Hoàng Thượng, đã gặp!” Thẩm Vũ không chút hoang mang mở miệng, cũng không có ý giấu giếm.
“Hử?” Giọng nam nhân hơi ngừng lại, dường như kinh ngạc chuyện nàng nói trắng ra, rồi hỏi tiếp: “Nói vậy, ngươi có thể trợ giúp Hứa gia? Đã là cô nương thế gia, lại có quan hệ sâu xa với Hứa gia, cuối cùng lại không nghiêng về trẫm?”
Cước bộ Hoàng Thượng vi đốn, khẽ nghiêng mặt, mày anh khí nhếch lên, khẩu khí hơi chất vấn, vẻ mặt không hề thân thiện nhìn về phía nàng.
Thẩm Vũ ngước mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng mang theo vài phần ý cười.
“Hoàng Thượng, lời này từ đâu mà đến? Ở vương phủ cha mẹ cho dân nữ sinh mệnh và dạy dỗ, cho nên mới nói dân nữ là cô nương thế gia. Bước vào Hậu Cung, tất nhiên dân nữ chỉ có thể dựa vào Hoàng Thượng, cũng chỉ hướng về Hoàng Thượng!” Tiếng của nàng ép hơi thấp, được gió thổi vào tai nam nhân, có vẻ dịu dàng.
Nam nhân quay đầu đi, rồi rơi vào im lặng. Nữ nhân này thật kỳ quái, giống một ly nước nguội, không lạnh không nóng. Vốn muốn thử nàng, đơn giản chỉ có hai loại biểu hiện, hoặc là khúm núm, hoặc là dõng dạc ra vẻ trung tâm. Biểu hiện của Thẩm Vũ lại cực kỳ bình tĩnh, giống như đánh vào bông, không hề đau tí gì nhưng khiến cả người hắn không thoải mái.
Lý Hoài Ân thấy hai người không nói nữa, lập tức vẫy vẫy tay với nội giam đằng sau, một lúc sau có người nâng long liễn lại gần.
Tề Ngọc không nói hai lời bước lên long liễn, không cho người nâng, mà ngồi vững rồi ngoắc ngón trỏ về phía nàng, ung dung ngẩng đầu nhìn nàng, dường như chờ nàng đáp lại. Mày Thẩm Vũ nhẹ cau, thân phận hiện tại của nàng, đừng nói long liễn, một cái kiệu ở trong cung cũng không có. Nếu ngồi lên long liễn, không chừng ngày mai có người tìm nàng tính sổ.
“Dựa theo cung quy hậu cung Đại Tần, lấy thân phận hiện giờ của dân nữ, không có tư cách ngồi long liễn. Nhưng dân nữ cả gan hỏi một câu, bây giờ Hoàng Thượng muốn dân nữ ngồi lên sao?” Thẩm Vũ nhẹ cúi người, thi lễ với Hoàng Thượng một cái, giọng nói chuyên chú, nhưng cũng không có ý khẩn trương sợ hãi.
Mày Tề Ngọc nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười hiếm thấy, nhưng chứa vài phần quỷ dị. Thế gia lại có thêm một yêu tinh, hắn đưa ra một vấn đề khó khăn, Thẩm Vũ lại đẩy vấn đề về cho hắn.
“Phải!” Giọng nói của hắn không thay đổi, thậm chí giọng điệu còn mang ý tứ uy hiếp.
Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên, không hề do dự, nhẹ nhàng nhấc váy đi về phía long liễn. Hai cung nữ đứng hầu xung quanh vội vàng đi tới, cẩn thận đỡ nàng ngồi vững xuống bên cạnh Hoàng Thượng.
“Khởi giá, quay về Long Kiền cung!” Giọng nói cung kính the thé của Lý Hoài Ân, trong đêm tối tĩnh mịch này, có vẻ hơi u ám. Nhưng hai người ngồi trên long liễn đều trực tiếp không để ý đến.
Lúc nãy trời tối, nàng bị cung nữ dìu lên long liễn, nên không để ý vị trí. Không ngờ khi long liễn được nâng lên, nàng mới phát hiện mình ngồi quá gần Hoàng Thượng. Tay trái của nàng đặt lên mu bàn tay phải của Hoàng Thượng, hơn nữa khi kiệu chuyển động, hai bàn tay không ngừng chà sát.
____________________________________________________________________________________
* Lời tác giả: Chương sau là nội dung thị tầm, sợ vượt qua chừng mực, nhưng cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn.
Văn vừa mới bắt đầu, Ca gia sẽ không viết thịt, tả sơ trình tự thị tẩm thôi. lw*_*wl